Cự Long Thức Tỉnh

Chương 41


Sáng hôm sau, Lục Hi thức dậy tắm rửa vệ sinh đơn giản rồi xuống lầu, đến quán ăn sáng bên cạnh.

Ăn hết năm lồng bánh bao và ba bát súp cay xong, Lục Hi mới hài lòng quay về tiệm tạp hóa, sau đó ngã người xuống là ngủ say.

Anh ngủ một mạch đến trưa.

Khi Lục Hi mở mắt ra, lúc đang nghĩ xem trưa nay ăn gì thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một người tiến vào.

Lục Hi ngẩng đầu lên nhìn.

Trông bề ngoài của người này chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà trên môi lại có một hàng râu, mặt vẫn còn chút nét trẻ con.

Nhưng vóc dáng này lại khiến nhiều người phải kinh ngạc.

Dáng người cao khoảng một mét tám, phải nói là rất cường tráng, trên người mặc quân trang được đặt làm riêng, cơ bắp cuồn cuộn khá rắn chắc.

Khi người này vừa mới bước vào cửa, Lục Hi cũng nghi ngờ hai cánh cửa chỉ có hai mét kia có bị đẩy hỏng luôn không.

Từ cái nhìn đầu tiên đã thấy người này có áp lực không cho ai được phép đến gần, toàn thân bao phủ một luồng khí tức cuồng bạo.

Người đàn ông như một ngọn núi lớn bước đến trước mặt Lục Hi, trầm giọng hỏi.


“Anh là ông chủ nơi này, Lục Hi à?”
Lục Hi châm điếu thuốc, nhìn người đàn ông cả người tràn ngập trong sức mạnh có tính bùng phát, chậm rãi nói: “Là tôi đây, có việc gì sao?”
“Nghe nói có người lừa gạt đồ của nhà họ Vân, tôi rất tò mò nên đến xem thử ai mà to gan như thế”, người đàn ông thầm đánh giá Lục Hi nói.

“Vậy giờ cậu đã nhìn thấy rồi chứ?”, Lục Hi từ tốn nói.

Nghe thế cơ thể người đàn ông động đậy, một luồng sát khí vô hình sắc bén như thể ngưng tụ thành thực chất phóng về phía Lục Hi.

Lục Hi nhíu mày, rít một hơi thuốc rồi nhả ra.

Làn khói giống như một mũi tên sắc nhọn, chạm phải luồng sát khí đó rồi tiêu tán thành vô hình.

“Khá lắm, đáng để tôi ra tay, mong là cậu đừng chết trong tay Hoàng Chân nào đó.

Nhớ đấy, tôi là Dương Quân, tiểu bá vương Dương Quân!”
Nói rồi Dương Quân xoay người rời đi.

Sau khi Dương Quân đi, Lục Hi khẽ lắc đầu.

Nhà họ Vân này vẫn chưa xong sao, một nhà họ Hoàng còn chưa đủ giờ tìm thêm một Dương Quân đến, xem anh là quả hồng mềm thật đấy à.

Suy nghĩ một chốc, Lục Hi lấy điện thoại ra tìm một số, sau đó gọi vào số kia.

Một lúc sau, điện thoại được kết nối, trong điện thoại vang lên một giọng nói mạnh mẽ, đầy sức sống.

“Lục Hi à?”
“Là tôi! Ông Vương, dạo này ông vẫn ổn chứ?”, Lục Hi cười nói.

“Ông hoàng lính đánh thuê gọi điện cho tôi, e là không phải vì quan tâm đến sức khỏe của tôi đâu nhỉ, tìm tôi có việc gì thì nói đi”.

Lục Hi cười gượng nói: “Là thế này, ở Tây Kinh có người đến tìm tôi gây rắc rối, mong ông có thể giúp tôi”.

“Có việc gì mà cậu không xử lý được, phải nhờ đến ông lão tôi đây nhỉ?”
“Là nhà họ Vân ở Tây Kinh”.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc mới nói: “Sao cậu lại có ân oán với nhà họ Vân?”
Nhà họ Vân ở Tây Kinh đã làm bá chủ một phương nơi biên giới phân tách với các nước, dù lấy thân phận của ông ta cũng phải hỏi cho kỹ, không thể quyết định tùy tiện như thế.


Lúc này Lục Hi kể chi tiết từ lúc Vân Khả Thiên trao đổi đồ từ chỗ của anh, sau đó nhà họ Vân tìm đến nhà họ Hoàng để nhờ ra mặt đòi lại đồ, cho đến khi Hoàng Chân và Dương Quân xuất hiện.

Nghe xong ông Vương trầm ngâm một lúc mới nói.

“Tôi có thể giúp cậu xử lý họ, nhưng cậu phải nhớ cậu nợ tôi một ân huệ, mấy ngày nữa sẽ có việc sắp xếp cho cậu”.

Vừa nghe thế Lục Hi vội nói.

“Ông Vương, chúng ta không nên thế đâu! Mấy năm ông sống ở nước ngoài đó, tôi giúp ông giải quyết việc riêng không ít lần nhưng chưa từng nhận một đồng nào, tôi cũng là người ra sức lập công cho Hoa Quốc, bây giờ tìm ông nhờ chút việc nhỏ mà ông lại ra điều kiện với tôi?”
“Chuyện nhỏ? Bây giờ người kia của nhà họ Vân là quan lớn ở biên giới, mấy vị trong nội các đều rất xem trọng đối phương, muốn phê bình cũng phải mở cuộc họp nội bộ để bàn bạc, cậu nghĩ tôi có thể nói bừa sao?”
“Ồ, được rồi cứ vậy đi”.

Lục Hi chán nản cúp điện thoại, bắt đầu cảm thấy hơi hối hận.

Nếu biết trước tình hình này, anh không gọi điện thoại thì hơn, bây giờ nợ người ta ơn huệ, không biết lại muốn sắp xếp cho anh làm việc gì.

Nhưng với khả năng của ông Vương, Lục Hi vẫn cực kỳ yên tâm.

Người này là “ông hai” của quân đội, nói là “ông hai” nhưng thật ra cũng không khác ông lớn là bao.

Mọi người đều biết ông lớn quân đội Hoa Hạ xưa nay là người nào kiêm nhiệm tốt nhất, còn “ông hai” là người phụ trách các công việc cụ thể, một trong những người có quyền lực hàng đầu ở Hoa Hạ, bá chủ một phương cũng kém xa khi đứng trước mặt người này.

Mấy năm ở nước ngoài đó, vị ông hai này đã thực hiện được rất nhiều nhiệm vụ mà đất nước không tiện công khai giải quyết thông qua Lục Hi, hai người phối hợp ăn ý, Lục Hi cũng chưa từng có yêu cầu gì.

Anh cũng cảm thấy tự hào khi được cho phép cống hiến cho đất nước, hai người cũng đã hình thành một tình bạn chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

Lục Hi tin chắc chỉ cần mình có chuyện thì dù không đồng ý chuyện này của anh, người này chắc chắn sẽ giúp anh.


Nhưng người này đã nói thế thì Lục Hi cũng đồng ý, dù sao vẫn phải nể mặt nể mũi chứ.

Anh muốn ông ta xử lý nhắc nhở nhà họ Vân, để nhà họ Vân cũng biết ai mà không có chút quan hệ chứ, bá chủ một phương thì giỏi lắm sao, hừ hừ.

Gọi điện xong, Lục Hi hừ một tiếng rồi đi ra ngoài ăn cơm.


Tối hôm đó, sau khi tan làm, Vân Thắng Quốc sầm mặt ngồi vào xe rồi về nhà.

Ông ta đã lâu không hút thuốc lúc này lại châm một điếu rồi rít vào một hơi.

Vốn dĩ gần đây tâm trạng của ông ta rất tốt, kiểm tra lại mấy lần thì kết quả bệnh tình đã tốt hơn rất nhiều, chỉ số cơ thể cực kỳ tiêu chuẩn, cả người tràn đầy sức sống như đang ở độ mười mấy tuổi.

Ông ta đang nghĩ nhân lúc ông Diệp vẫn còn ở Tây Kinh thì tổ chức một bữa tiệc tiếp đãi người này.

Nhưng chiều nay sau khi ông ta nhận được một cuộc gọi ở văn phòng, tâm trạng ông ta bỗng trở nên xấu đi.

Một người bạn tốt ở thủ đô gọi cho ông ta mập mờ nói rằng trong nội các quân bộ có một ông lớn rất bất mãn với những gì ông ta làm dạo gần đây, nói là ông ta và đám giang hồ rất thân thiết với nhau nên có ý kiến rồi.

Tin tức này như sấm chớp giữa trời nắng đánh vào đỉnh đầu của Vân Thắng Quốc..

Bình Luận (0)
Comment