Cự Long Thức Tỉnh

Chương 712

Chương 712

Phù Đồ chậm rãi nói: “Thứ ông Hoàng nợ, nhà họ Hoàng các người cũng nên trả”.

Nói xong, Phù Đồ vung tay, từ trong bóng tối gần trăm người xông ra, tiến vào khắp nơi nhà họ Hoàng.

Hoàng Triển Tường mặt đầy kinh hãi nói: “Phù Đồ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Lúc này chỉ nghe thấy trong sân truyền đến tiếng đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết.

Còn Phù Đồ chậm rãi rút Đại Đường Trảm, đi về phía Hoàng Triển Tường.

Lục Hi trở lại Nam Hồ ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh lại thì trời đã sáng.

Anh duỗi người, thức dậy rửa mặt. Đang chuẩn bị ăn cơm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lục Hi mở cửa, Hoắc Tư Duệ đẩy một xe thức ăn đi vào: “Xin chào anh Lục, đây là bữa sáng của anh”.

Nhìn Hoắc Tư Duệ mặt đầy ý cười, Lục Hi cười ha ha một tiếng, anh ngồi trên sofa nói: “Đưa tới đi”.

Hoắc Tư Duệ đẩy xe thức ăn đi tới trước mặt Lục Hi, cô mở nắp đĩa, bưng ra món ăn sáng đặt trước mặt anh.

Một chiếc bánh ngọt nhỏ, một phần thịt ba chỉ, một miếng bít tết lớn, một đĩa rau tươi.

“Mời anh từ từ dùng”, Hoắc Tư Duệ cười nói.

Lục Hi cười một tiếng đáp: “Cô cũng ăn đi”.

Hoắc Tư Duệ lắc đầu: “Tôi ăn rồi, anh cứ từ từ thưởng thức, tôi còn phải đi làm”.

Nói xong, Hoắc Tư Duệ nghịch ngợm lè lưỡi, giống như một chú bươm bướm, xoay người rời đi.

Nhìn Hoắc Tư Duệ rời đi, Lục Hi cảm thấy một dòng nước ấm áp đang chạy quanh lồng ngực.

Anh mỉm cười, bắt đầu ăn.

Lục Hi vừa mới ăn xong thì nghe thấy tiếng di động.

Cầm lấy xem thì hoá ra là lớp trưởng cấp 2 Thiệu Thanh gọi.

Nghe xong điện thoại, Lục Hi có chút thảng thốt.

Số là Thiệu Thanh vất vả liên hệ cả lớp, hiện tại cũng được kha khá, hẹn mai họp lớp, bảo là trưa mai đến ăn một bữa. Lục Hi đã đồng ý.

Đã lâu rồi anh chưa gặp lại bạn cũ, trong đó cũng có hai người bạn thân thiết với anh, anh cũng khá nhớ bọn họ. Hơn nữa anh cũng chưa đến viếng mộ ông, nên về một chuyến thôi.

Quyết định xong, Lục Hi liền đi ra vườn hoa chăm sóc tiên thảo.

Mà lúc này, tại văn phòng cục trưởng cục an ninh quốc gia ở Thượng Kinh.

Chỉ thấy thư ký Vương đang báo cáo tình huống cho cục trưởng Chu Bác Dương.

Chu Bác Dương nghe xong, sắc mặt trầm xuống, Lục Hi này quá kiêu ngạo.

Ông ta trầm giọng nói: “Được rồi, anh không cần lo chuyện này nữa, để tôi bảo Ám Bộ nhận vụ này”.

Thư ký Vương nghe vậy thì mừng rỡ trong lòng, liên tục gật đầu.

Ám Bộ!

Là sự tồn tại thần bí nhất Hoa Hạ, ngoài mấy ông lớn trong nội các ra thì cũng chỉ có ông lớn của cục an ninh quốc gia là biết đến sự tồn tại này.

Tổ chức này có bao nhiêu thành viên, là những ai, ngoài những ông lớn số một của Hoa Hạ ra thì không ai biết, hơn nữa, với thân phận của Chu Bác Dương, muốn điều động bọn họ thì cũng phải báo cáo cho Nội Các, chờ bọn họ phê chuẩn cắt cử mới xong, không phải muốn là được ngay.

Bình Luận (0)
Comment