Cự Long Thức Tỉnh

Chương 842

Chương 842

Mục Trung Hoa nghe xong thì cười khổ nói: “Lục Hi, tôi xin cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng chuyện này đúng là viển vông, cậu đừng an ủi tôi nữa, tôi sẽ cố gắng xốc tinh thần lại”.

Nói xong, Mục Trung Hoa đứng lên, đi ra ngoài.

Lục Hi chau mày nhìn bóng lưng Mục Trung Hoa rời đi.

Mục Trung Hoa đã đi đến cửa, Lục Hi bỗng lạnh lùng nói: “Cậu không tin tôi đến vậy sao?”

Mục Trung Hoa chấn động, chậm rãi quay lại, nói với Lục Hi: “Hi à, không phải tôi không tin cậu, mà là việc này, việc này…”

Mục Trung Hoa nói được một nửa, vẫn chưa nói ra lí do.

Với anh ấy, chuyện này quá khó tin, không chân thực, anh ấy không dám tin tưởng.

Lục Hi nhìn anh ấy, chậm rãi nói: “Tôi đã nói rồi, hai cậu gặp chuyện gì thì tôi sẽ giúp, nếu cậu tin tôi thì đến tổng bộ Giai Mỹ, còn nếu không thì thôi, cậu tự giải quyết đi”.

Mục Trung Hoa nghe vậy, do dự đứng tại chỗ.

Một lúc lâu sau, Mục Trung Hoa cắn răng nói: “Người anh em, tôi tin cậu”.

Lúc này, Lục Hi mới gật đầu nói: “Vậy mới được chứ, mau đi đi, cậu sẽ không thất vọng đâu”.

Mục Trung Hoa gật đầu, bước ra bên ngoài.

Anh ấy tin Lục Hi lần này cũng là vì đã lấy dũng khí rất lớn, phải biết rằng tập đoàn Giai Mỹ là sự tồn tại đáng sợ, một người bình thường như anh ấy đến đó đòi làm phó phòng nhà người ta, chỉ e người ta sẽ coi anh ấy là đồ tâm thần rồi đuổi ra ấy chứ.

Nếu không vì tình cảm lâu năm với Lục Hi, anh ấy thật sự không dám quyết tâm như vậy.

Sau khi ra khỏi cửa, Mục Trung Hoa lái xe đến tổng bộ Giai Mỹ.

Không bao lâu sau, xe taxi dừng trước một tòa lầu cao chọc trời ở đường Tây Đại.

Mục Trung Hoa trả tiền xuống xe, chỉ thấy tòa nhà này có hơn trăm tầng, được dán mấy chữ lớn hùng vĩ là “Tập đoàn Giai Mỹ”, nhìn vô cùng chói mắt.

Tòa lầu này chính là tổng bộ của tập đoàn Giai Mỹ, Mục Trung Hoa chỉ thấy kinh hãi khôn xiết. Dù gì đây cũng là doanh nghiệp thuộc top 50 của cả nước, một nhân vật nhỏ bé như anh ấy đi vào đòi làm phó phòng của người ta thì đúng là không thể tin nổi.

Nhưng vì Trương Nguyệt Nguyệt, Mục Trung Hoa cũng liều mạng. Anh ấy cũng cố ép bản thân phải tin tưởng rằng Lục Hi sẽ không lừa mình.

Cứ như vậy, Mục Trung Hoa đi vào tổng bộ Giai Mỹ với tâm trạng thấp thỏm.

Đến tầng một, Mục Trung Hoa lo lắng vào chỗ tiếp tân.

Hai nhân viên tiếp tân thanh tú xinh xắn mỉm cười nhìn Mục Trung Hoa, nói: “Chúng tôi giúp gì được cho anh ạ?”

Mục Trung Hoa lắp bắp nói: “Tôi đến, đến nhận việc”.

Vừa nói xong thì cả người anh ấy cũng đổ mồ hôi.

Tiếp tân nghe vậy thì mỉm cười nói: “Cho hỏi anh tên gì, làm ở phòng nào ạ?”

“Tôi là Mục Trung Hoa, nghe nói được đưa đến phòng Logistics”.

Mục Trung Hoa lắp bắp nói, đồng thời cũng tự chửi bản thân ngu ngốc. Làm gì có ai đi nhận việc kiểu này kia chứ. Anh ấy đúng là ngu ngốc mà, thậm chí lúc này anh ấy còn muốn bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment