CHƯƠNG 12
Một người ở lâu trong sa mạc chịu đói nhiều năm, đột nhiên bị mấy chục con chó không để ý tới đạp trúng đầu, sẽ không hạnh phúc rơi lệ đầy mặt, mà là chết tươi.
Lạc Khâu Bạch tồn tại trong giới giải trí nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuôi quanh quẩn ở một chỗ, đừng nói là diễn nhân vật có lời thoại, cho dù là có thể lộ diện cũng đã cảm thấy mỹ mãn, mà hiện tại Kỳ Phong đột nhiên đem kịch bảngiao cho hắn, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là hưng phấn, mà là kinh hoảng.
Chính mình đến tột cùng có bao nhiêu trọng lượng, hắn nhất thanh nhị sở (đồng nhất), không có vàng bạc không có chỗ dựa, hắn tuy rằng khát vọng làm một diễn viên giỏi được người khác ngưỡng mộ, nhưng là đột nhiên một nghệ sĩ vô danh được đặt lên một vị trí cao thì thật là ngang ngược quá.
Kỳ Phong bất quá là bao dưỡng hắn, cưng chiều chơi đùa hắn, nếu hắn mặt dày mày dạn đi diễn, cuối cùng bị chán ghét, sau đó bị người ta cười nhạo, tư vị này Lạc Khâu Bạch tuyệt đối không muốn nếm thử.
Dù sao, có chút thành công dựa vào phấn đấu của chính mình mới là trân quý.
Thấy Lạc Khâu Bạch cất kỹ kịch bản, không tỏ vẻ gì, Kỳ Phong nhíu mày, “Mấy cái kịch bản này em đều không thích?”
“Không, tôi chỉ là nhất thời rất hưng phấn, thấy hoa mắt, chờ tôixem kỹ sẽ nói cho anh biết.” Lạc Khâu Bạch ngoài miệng cười, nhưng trong lòng rất rõ ràng bốn kịch bản này cái nào mình cũng không thể chọn.
Kỳ Phong nghe đến đáp án tựa hồ vừa lòng, buông xuống ly cà phê, đứng ở trước gương mặc áo khoác.
“Anh muốn đi làm?” Lạc Khâu Bạch đi đến bên cạnh y.
Kỳ Phong từ xoang mũi trong phát ra một cái thanh âm xem như ngầm thừa nhận, mặc vào tây trang màu đen, bắt đầu bẻ cổ áo sơmi màu trắng xuống để đeo cà vạt.
Lúc này Lạc Khâu Bạch từ phía sau đè lại tay y, cười nói, “Đừng lúc nàocũng ăn mặc nghiêm túc như vậy, đen thuinhìn như Diêm vương ấy, anh mới 28, cũng không phải 38.”
Nói xong hắn từ trong tay người hầu chọn một cái cà vạt màu xanh nhạt, thuận tay khoát lên cổ Kỳ Phong, “Đổi cái này đi, màu xanh tôn lên khí chất.”
Người hầu vừa định đưa tay ngăn cản hắn, lại bị ánh mắt Kỳ Phong ngăn lại, đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, thiếu gia nhà mìnhkhi đi làm trừ bỏ màu đen trắng không mặc bất cứ màu gìkhác.
Kỳ Phong sắc mặt trở nên có chút cổ quái, bất động, không hề chớp mắt nhìn Lạc Khâu Bạch đeo cà vạt cho mình, cười tủm tỉm nói, “Anh xem, hiện tại có vẻ trẻ hơn rồi.”
“Nhiều chuyện.” Kỳ Phong nói ngắn gọn hai chữ, cầm lấy túi da đi ra cửa, nhưng không có đem cà vạt tháo xuống.
Lạc Khâu Bạch đã quen tính tình cổ quái trầm mặc ít lời của y, cười phất tay với y.
Ngồi trên xe, Kỳ Phong cúi đầu nhìn thoáng qua cà vạt, nhịn không được hừ một tiếng, khóe miệng thoáng gợi lên, trên cà vạt mang theo tình ý ái muội, tuyệt đối là cố ý câu dẫn y, vị hôn thê biệt nữu thật sự là làm cho người ta hết cách.
Sau nửa giờ, tài xế Tinh Huy đúng hẹn tới.
Lạc Khâu Bạch chân tay luống cuống đi theo anh ta đến tổng bộ, đến nơi nhìn tòa nhà chọc trời cao ngất, trong lòng cảm thấy khẩn trương cùng hưng phấn.
Hắn không biết tương lai đợi chờ mình chính là cái gì, nhưng là đây là một bắt đầu hoàn toàn mới, hắn phải hảo hảo nắm chắc, chuyện cũ khiến cho hắn toàn bộ đi gặp quỷ.
Hít vào một hơi đi vào cửa, nghênh đón hắn là một giám đốc hơn 30 tuổi, hắn thậm chí còn chưa kịp giới thiệu mình, nam nhân cũng đã cười tủm tỉm nắm chặt tay hắn, “Không cần giới thiệu, Khâu Bạch, tư liệu về cậu tôi đã xem qua, hoan nghênh cậu gia nhập Tinh Huy, tôitên là Khải Văn.”
Lạc Khâu Bạch líu lưỡi, nhanh chóng lễ phép mà gật đầu, cả người như lọt vào sương mù, đã bị nam nhân mang theo đi ký hợp đồng.
Thời điểm lúc ký hợp đồng thật sự là dọa người, lúc trước cùng Khải Đức ký hợp đồng, hắn nhu cầu cấp bách muốn có tiền chữa bệnh cho cha, trên cơ bản không để ý điều kiện gì, chẳng quan tâm điều khoản hà khắc trong hợp đồng, hắn cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể ngoan ngoãn mà ký tên.
Mà hiện tại bên cạnh hắn là hai người luật sư, nghiêm túc cẩn thẩn đọc điều khoản hợp đồng, đọc từ từ giúp hắn phân tích lợi và hại, giống như sống chết bảo vệ quyền lợi của hắn vậy, cùng người phụ trách của Tinh Huy phân tích, cuối cùng giúp hắn giành được quyền lợi lớn nhất, giống như Lạc Khâu Bạch không phải là một diễn viên chuyên đóng vai phụ, mà là một đại siêu sao.
Lạc Khâu Bạch chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy, thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), lại nhịn không được hết hồn, Kỳ Phong giúp hắn nhiều như thế, rốt cuộc là vì cái gì?
Trên giường? Nhưng y bất lực a…
Nhất kiến chung tình? Đừng đùa, y còn không có tự kỷ đến vậy.
Vậy y rốt cuộc coi trọng mình cái gì, nếu chỉ là vì trả thù hắn lúc trước biết bí mật của y, hắn cũng trả gía rồi còn gì…
Thời điểm hắn đang trầm tư, Khải Văn đã dẫn hắn lên tầng cao nhất của công ty.
“Khâu Bạch, cậu hiện tại mặc dù là người của Tinh Huy, nhưng công ty còn chưa kịp sắp xếp người đại diện giúp cậu, cho nên thời gian tớicậu sẽ không có công tác gì, tôi trước giúp cậu làm quen một chút, nơi này là studio lớn nhất trong công ty, rất nhiều bối cảnh trong phim điện ảnh đều quay ở trong này, về sau cậu khẳng định cũng có cơ hội tới nơi này.”
Lạc Khâu Bạch gật đầu, hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn cái gì đều thấy lạ lẫm.
Khải Văn bị điện thoại gọi đi, Lạc Khâu Bạch đứng một mình, trước mặt thấy một cái lều, vừa lúc nhìn thấy một minh tinh, nhịn không được muốn chụp ảnh lưu niệm, kết quả mới vừa lấy điện thoại ra, tiền xu trong túi áo rớt ra, lăn thật xa, cuối cùng đánh vòng ngừng lại.
Một bàn tay thon dài hữu lực nhặt lên, theo tầm mắt ngẩng đầu, lập tức đối diện với một ánh mắt thâm thúy.
Mạnh Lương Thần… ?
Lạc Khâu Bạch tim đập hơi nhanh, nhanh chóng ổn định cảm xúc, cười vươn tay, “Cám ơn.”
Mạnh Lương Thần cầm tay hắn, đem tiền xu đặt trong lòng bàn tay của hắn, nhoẻn miệng cười, “Khâu Bạch, đã lâu không gặp.”
Lần trước tại 《 Tà dương ca 》không phải mới gặp qua sao? Vấn đề là anh có nguyện ý nhớ rõ không thôi.
Lạc Khâu Bạch nhếch khóe miệng, rút tay ra, lễ phép, “Đúng vậy, đã lâu không gặp, Mạnh ảnh đế anh đẹptrai hơn rồi.”
Mạnh Lương Thần dừng một chút, thanh âm trầm thấp vang lên, “Nghe nói em ký hợp đồng với Tinh Huy, chúc mừng, về sau chúng ta là đồng sự.”
Lạc Khâu Bạch khách sáo, “Đa tạ, về sau mong Mạnh tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.”
Mạnh Lương Thần mím môi, hắn ta nhìn Lạc Khâu Bạch, trầm mặc một hồi mới cảm khái một câu, “Em vẫn giống như trước…”
Chỉ một câu nói làm Lạc Khâu Bạch sắc mặt trở nên có chút khó coi, hắn chán ghét nghe hai chữ”Trước kia” này, đặc biệt từ miệng Mạnh Lương Thần nói ra.
“Chúng ta một năm không gặp mặt rồi, có rảnh đi ra ngoài uống một chén không?”
“Thôi đi, anh trăm công ngàn việc, sao tôi dám làm chậm trễ thời gian của anh, lại nói tôi là người mới, còn anh là người đứng đầu Tinh Huy sao chúng ta có thể đứng chung một chỗ, không chừng sẽ bị trách mắng, Mạnh ảnh đếanhtha cho tôi đi.”
Thấy mình chuyện trò vui vẻ với Lạc Khâu Bạch, Mạnh Lương Thần biểu tình có chút sâu xa, một lát sau mới cười mở miệng, “Khâu Bạch, em hiểu lầm rồi, anh chỉ là nói chuyện công việc với em thôi, em đang lo lắng cái gì?”
“Chính là đi uống ly cà phê, sẽ không mất thời gian đâu.”
Lạc Khâu Bạch cứng lại, trong nháy mắt một chữ cũng nói không nên lời.
Người nam nhân này vẫn đáng sợ như vậy, hắn quen rồi, nói ra sẽ dễ dàng đụng đến nỗi đau của hắn, hắn vô pháp cự tuyệt.
Bởi vì một khi cự tuyệt, chẳng khác nào thừa nhận hắn còn lưu luyến đoạn tình cảm trước kia.
Hít một hơi, Lạc Khâu Bạch nở nụ cười, hai tay đặt trong túi áo khoác lười nhác gật đầu, “Nếu tiền bối mở miệng, tôi làm sao dám từ chối, đi thôi, tôi đói bụng rồi.”
Mạnh Lương Thần gật đầu, gợi lên khóe miệng.
Ngồi ở quán cà phê dưới lầu, hai người đều không nói gì. �
Bên tai phiêu tán âm nhạc tao nhã, ly cà phê trước mặt cũng sớm nguội .
Lạc Khâu Bạch nâng mặt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút tự giễu nghĩ Mạnh Lương Thần có thể nói những lời cẩu huyết như”Một năm qua em thế nào” hay không, kết quả chợt nghe bên tai truyền đến thanh âm du dương,”Ngày đó lúc phỏng vấn, anh không nghĩ em sẽ đến.”
“A, tôi chỉ đi giúp công ty thôi, cũng không nghĩ tới lại gặpanh.”
Lạc Khâu Bạch thủy chung mang theo tươi cười, vẫn giống như trong trí nhớ của Mạnh Lương Thần.
Người nam nhân này trong một khoảng thời gian, bổ khuyết chovị trí trống trải trong lòng hắn ta, hắn đối xử với ai cũng đều ôn nhu, tràn ngập ý cười, lúc hắn gọi”Lương Thần”, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn đến bây giờ hắn ta vẫn còn nhớ rõ.
Khi đó, hắn ta thích nhìn ánh mắt tỏa sáng của Lạc Khâu Bạch, không sợ hắn ta nói không thích mình, không sợ hắn tavẫn còn yêu Tô Thanh Lưu, cũng chưa bao giờ thừa dịp mà làm bậy.
Tô Thanh Lưu giống ngọn lửa nóng cháy, độc lập, mà Lạc Khâu Bạch thì như nước mùa xuân, lưu luyến, nhu hòa, bao dung vạn vật.
Hắn ta không có cách nào quên được Tô Thanh Lưu, tất cả mất mát đều có thể tìm ở trên người Lạc Khâu Bạch, có thể nói, năm đó là Lạc Khâu Bạch cứu vớt tuyệt vọng của hắn ta.
“Nếu biết anh sẽ đi, tôi tình nguyện không đi, hoặc là trực tiếp hủy bỏ hoạt động lần đó.”
Mạnh Lương Thần nghiêm túc mà nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, “Anh chưa từng nghĩ qua dùng chuyện của Thanh Lưu ám chỉ cho em cái gì, chuyện năm đó… Anh thực xin lỗi em.”
“Đủ rồi, chuyện năm đó tôiđã quên hết.” Lạc Khâu Bạch cười nhạo một tiếng, “Tôi không nghĩ đến những điều phức tạp như thế, cũng không dám cùng Thanh Lưu đại ca phân bì cái gì, anh là diễn viên lớn, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ bé, bất quá là tham gia hoạt động đụng nhau thôi, cũng chỉ như vậy, sao anh lại nói xin lỗi tôi?”
“Nếu đây gọi là công việc, tôi cũng không có gì để nói, Mạnh tiền bối, tôi còn có việc đi trước, chúc phiên bàn mới của《 Tà dương ca 》thành công.”
Lạc Khâu Bạch đứng lên đi ra ngoài, Mạnh Lương Thần cầm lấy tay hắn.
Ánh mắt hai người trên không trung chạm vào nhau, Mạnh Lương Thần chậm rãi mở miệng, “Anh hôm nay muốn gặp em chính là để nói về《 tà dương ca 》.”
Lạc Khâu Bạch gạt tay hắn ta ra, không nguyện ý ở trong này nháo, “Tôi đã biết anh muốn đầu tư vào phim, cũng biết anh làm như vậy là vì hoài niệm Thanh Lưu đại ca, thì sao chứ? Anh còn muốn cho tôi biết cái gì?”
Mạnh Lương Thần ánh mắt sáng quắc, “Anhmuốn em tham gia bộ phim này.”
Lạc Khâu Bạch sét đánh ngang tai, đầu tiên là sửng sốt, trong lòng dâng lên chua xót cùng phẫn nộ.
Tuyên bố trước mặt phóng viên còn chưa đủ, còn muốn hắn diễn trong phim này, vĩnh viễn không trốn được bóng ma của Tô Thanh Lưu, tim của một người sao có thể độc ác như vậy.
Lạc Khâu Bạch nở nụ cười, giễu cợt tựa vào cái bàn, nói, “Nha, đây là vinh hạnh, không biết Mạnh ảnh đế muốn cho tôi diễn ai, không phải là vai hoàng đế của Thanh Lưu đại ca chứ? Chậc chậc, tôi chỉ là một diễn viên phụ thấp kémsao có thể diễn vain am chính.”
Thái độ tự giễu của hắn làm Mạnh Lương Thần có chút khó chịu, hắn ta hô hấp cứng lại, cầm lấy cổ tay Lạc Khâu Bạch, “Mặc kệ vai gì cũng có thể, chỉ cần em nguyện ý là có thể, anh biết năm đó là bộ phim đầu tiên em đóng, chúng ta cũng bởi vậy mà quen biết, anh hy vọng em có thể chấp nhận.”
Lạc Khâu Bạch cười nhạo một tiếng, gạt tay hắn ta ra, “Quên đi, tôi không nguyện ý.”
“Việc này đã định trước rồi, không thể, tôi cũng không muốn. Có thể hợp tác với anh là cơ hội tốt, khẳng định có người sắp đặt, tôi cũng không muốn là một con cờ.”
Nói xong lời này hắn sạch sẽ lưu loát xoay người, chỉ lưu lại một bóng dáng.
Đẩy ra cửa quán cà phê, một chiếc xe Bentley màu đen đối diện Tinh Huy, Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, di động trong túi áo vang lên.
Hắn bước nhanh, gõ cửa xe, khuôn mặt của Kỳ Phong hiện ra.
Nhìn thấy y, Lạc Khâu Bạch cảm thấy chính mình rốt cục được cứu, toàn thân hàn ý dũng mãnh tiến ra, gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Phong nói không ra lời.
“Em làm sao vậy?” Kỳ Phong từ trên xe bước xuống, thuận tay ôm thắt lưng hắn.
Động tác này nếu là trước kia, sẽ bị Lạc Khâu Bạch đẩy ra, chính là lúc này hắn đầu thực loạn, không có tâm tư để ý.
Hắn nhìn Kỳ Phong nhíu mày, nở nụ cười một chút, cúi đầu trên bờ vai của y, “Không có việc gì, cao hứng khi nhìn thấy anhthôi.”
Kỳ Phong dừng một chút, lỗ tai có chút hồng, nóng nảy đi dạo một hai vòng tại chỗ, cầm tay hắn kéo lên xe.
Cửa xe đóng sầm, giống như thoát ra cơn mơ, Mạnh Lương Thần đang đuổi theo dừng lại cước bộ.
Từ trong kính phía sau xe, Kỳ Phong nhìn thấy được Mạnh Lương Thần rời đi, không tự giác mà nhíu mày.
Lại là người đàn ông này, hắn ta là ai vậy?
Lạc Khâu Bạch nhu nhu thái dương, rốt cục cũng bình tĩnh, phục hồi lại tinh thần hắn phát hiện xe đang trên đường cao tốc, “Chúng ta đang đi đâu? Không trở về nhà sao?”
Một câu “Về nhà” lấy lòng Kỳ Phong, y nhìn thoáng qua chỗ ngồi phía sau xe hai cái va li thật lớn, dị thường bình tĩnh nói, “Đi đăng ký kết hôn.”
Lời của editor: Tình cũ gặp nhau! Aizz!