Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 16

CHƯƠNG 16

Gió đêm mát lạnh, Lạc Khâu Bạch một mình ngồi ở ghế dài trong công viên, sững sờ nhìn bầu trời đầy sao.

Mười mấy giờ trước, hắn còn đang ở Thụy Sĩ bên kia đại dương, cùng kết hôn với nam nhân quen biết chưa đến một tuần, lên giường, thậm chí còn chưa kịp tắm, liền cầm mấy ngàn đồng trên người bước lên máy bay về nước.

Dày vò suốt một ngày một đêm chưahảo hảo nghỉ ngơi, hắn chỉ cảm thấy xương cốt cả người khung xương đều nhũn ra, đầu mơ mơ màng màng, tựa hồ có chút sốt nhẹ, dịch thể khô cạn dính trên đùi, phi thường không thoải mái, là hắn cũng không muốn nhúc nhích.

Trong đầu hiện lênkhuôn mặt lãnh đạm cùng ánh mắt sắc bén của Kỳ Phong kia, hắn tự giễu kéo kéo khóe miệng, nghĩ thầm mình làm như vậy, tương đương cho kim chủ một cái bạt tai, tính cách Kỳ Phong thối như vậy, khi bắt được mình sẽ làm gì, hầm thịt mình sao?

Không đúng, Kỳ công tử ngay cả diện mạo mình như vậy đều có thể để ý, hiển nhiên khẩu vị không nhẹ, chắc cũng chiên mỡ mình thôi.

Lạc Khâu Bạch bị ý nghĩ của chính mình đùa nở nụ cười, đầu óc cũng bị gió đêm thanh tỉnh vài phần.

Kỳ thật hắn cũng không có muốn chạy trốn, nếu thật là vì trốn tránh, hắn có thể trốn vào thâm sơn cùng cốc hoặc là cùng Kỳ Phong nháo anh chết tôi sống, căn bản sẽ không trực tiếp về Kỳ gia một tay che trời, hắn muốn tìm một nơi rời xa Kỳ Phong, yên tĩnh một chút, cũng chỉ là như vậy.

Dù sao, đối với một nam nhân vừa thượng mình hơn nữa hoàn toàn không có cách nào nói chuyện bình tĩnh, ai cũng không bình tĩnh tự suy xét được.

Đáng tiếc chờ hắn bình tĩnh tâm tình, mới phát hiện mình quá nông cạn, thậm chí là không có đạo lý.

Kỳ Phong là ai? Đường đường là người thừa kế tập đoàn tài chính Côn Luân, có thể coi trọng mình một diễn viên nhỏ bé quả thực là phúc đứa mấy đời, huống chi, nam nhân bất lực… A không, hiện tại có lẽ phải gọi là đại điểu quái, giúp hắn thoát khỏi hợp đồng mười năm bóc lột, còn giúp hắn vào Tinh Huy thực lực hùng hậu như vậy, hắn muốn gì nữa?

Mình chỉ có mông nở hoa thôi mà, không có gì ghê gớm, coi như bị đánh một trận, coi như Kỳ Phong anh tuấn kia là một cái túi da đi, phỏng chừng ai đùa giỡn ai chân thậtcònkhông rõ đâu.

Lạc Khâu Bạch lạc quan tự thôi miên mình, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, mới vừa hút một hơi liền bị sặc ho khan.

Nicôtin cũng không giúp được hắn, hắn nhu nhu thắt lưng sắp rụng, cúi đầu thấy được nhẫn trên ngón áp út, đột nhiên bất động.

“Anh nguyện ý cùng Kỳ Phong tiên sinh kết làm bạn đời, bất luận hắn bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, thủy chung với hắn, cả đời không rời?”

Bên tai vang lên những lời này, Lạc Khâu Bạch nhớ rõ mình lúc ấy trước mặt cha sứ trang trọng hứa hẹn, nói “Đúng vậy, tôi nguyện ý ”

Lúc hắn cho rằng đây chỉ là trò hay để Kỳ Phong vui vẻ, lời thề cũng là chính miệng hắn nói ra, hiện tại đã không thể hối hận.

Đã hứa hẹn lại không thực hiện, Còn đạo lý gì nữa? Sự tình phát triển hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn, nhưng cũng đã kết hôn, hai người ít ra cũng phải nói chuyện rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Lạc Khâu Bạch đứng lên, xoa mặt, quyết định.

Chờvệ sĩ Kỳ gia đem hắn về, còn không bằng chủ động đến, không phải đã bị thượng một lần sao, Lạc Khâu Bạch mày có bản lĩnh xuất hiện đi, đừng trốn ở chỗ này làm kẻ đào ngũ, hắn cũng không tin, đại điểu quái kia còn có thểuống Viagra nhiều lần!

Kỳ gia đèn đuốc sáng trưng, lúc này phi thường bận rộn.

Nhưng không khí trong phòng lại nhất dạng yên lặng, tất cả người hầu đều vội vàng cúi đầu làm việc, không ai dám thở mạnh một hơi, đều sợ mình không cẩn thận liền chọc giận đại thiếu gia vừa xuống máy bay.

“Phanh” một tiếng.

Kỳ Phong thật mạnh ném máy tính sang một bên, sắc mặt âm trầm lãnh ngạnh, cả người giống khối hàn băng, mặt than ngồi một chỗ không nói một lời.

Tay cầm một khung ảnh, là ngày kết hôn y cùng Lạc Khâu Bạch chụp ảnh chung. Trên ảnh chụp Lạc Khâu Bạch mím môi cười trộm, mà mình bên cạnh lại vẻ mặt không vui, cùng thê tử của mình hình thành hình ảnh tương phản nhau.

Hắn nhớ rõ lúc chụp ảnh, thợ chụp hình ngại y quá nghiêm túc, dùng tất cả biện pháp cũng không thể làm y lộ ra một chút tươi cười, cuối cùng bất đắc dĩ nói với Lạc Khâu Bạch một câu, “OK, tảng đá cũng có quyền lợi kết hôn, thân mến tôi bội phục cậu có dũng khí cùng tảng đá kết hôn.”

Khi đó Lạc Khâu Bạch phì một tiếng bật cười, Kỳ Phong sắc mặt nháy mắt trở nên càng thối, lông mày một cao một thấp tạo thành một biểu tình quỷ dị, chợt nghe bên tai “Răng rắc” một tiếng, đem một màn này thành hình ảnh vĩnh hằng.

Kỳ Phong hừ một tiếng, đem khung hình đập trên bàn, đột nhiên lại cảm thấy luyến tiếc, nhìn thoáng qua, Lạc Khâu Bạch tươi cười, y lần thứ hai khấu quăng nó ở trên bàn.

Cười cái gì mà cười, thật là xấu chết mà.

Từ khi biết Lạc Khâu Bạch chạy trốn, y vội vã trở về, hận không thể đeo cánh đại bàng mà bay, đem phù dung câu”Không tuân thủ nữ tắc” lập tức bắt về. Chắc hắn bay chuyến bay gần nhất, vẫn chậmhơn vài giờ.

Ngón tay của y không tự giác mà gõ trên bàn, nghĩ thầm, chờ vệ sĩ đem người về, y nhất định phải đem hắn khóa ở trên giường, ba ngày ba đêm không cho hắn hưởng thụ đại gia hỏa của mình, cho hắn thèm chết, đúng rồi, còn phải ngăn chặn cái miệng câu dẫn người kia, mìnhđỡ phải nhất thời mềm lòng, tiện nghi hắn.

Lúc này, mười mấy vệ sĩ dọn đồ đạctrên xe vận tải, trong đó một người vội vã tiêu sái chạy vào, liếc mắt một cái thấy Ipad trên bàn, rõ ràng nhìn thấybốn chữ to tướng “Nhốt heo trong ***g”, cả kinh líu lưỡi, thấp giọng nói, “Thiếu gia, chúng tôi đã dựa theo phân phó của ngài dọn hết đồ đạc của Lạc tiên sinh ở nhà trọ rồi , bước tiếp theo nên làm như thế nào?”

Kỳ Phong nhướng mày liếc mắt một cái, mặt không đổi sắc hỏi, “Hắn hiện tại có tin tức gì không?”

Vệ sĩ dừng một chút, lắc lắc đầu, “Xin lỗi thiếu gia… Chúng tôi còn chưa tìm được.”

“Lạc tiên sinh từ khi rời khỏi sân bay sau đã không có tung tích, không có đến Tinh Huy cũng không có về nhà trọ, di động vẫn luôn tắt máy, chúng tôi không có cách nào tìm được, bất quá chúng tôi còn đang suy nghĩ biện pháp khác, nhất định mau chóng giúp thiếu gia tìm được hắn.”

Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lại trầm vài phần.

Phù dung câu này cũng có năng lực, nhiều người như vậy còn tìm không thấy hắn, trốn kỹ như vậy, chẳng lẽ là muốn hủy hôn, phản bội chồng mình?

Kỳ Phong càng nghĩ càng giận, nóng nảy ở trong phòng đi dạo vài bước, rốt cuộc không đợi kịp, cầm lấy chìa khóa xe muốn đích thân tìm người.

Đẩy cửa biệt thự ra, y đụng vào một người, người nọ kinh ngạc thở nhẹ một tiếng, tựa hồ cũng không dự đoán được lúc này sẽ có người đột nhiên đi ra, thậm chí còn chưa kịp ấn chuông cửa.

Kỳ Phong đột nhiên ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ không hề chớp mắt nhìn cậu nam nhân trước mặt, kinh ngạc.

Lạc Khâu Bạch nhìn sắc mặt vừa thối vừa cứng của Kỳ Phong, hít một hơi, tự nhiên tươi cười nói, “Kỳ thiếu gia, anh có tiện theo tôinói chuyện một chút không?”

Xe dừng một tiếng đứng ở cửa biệt thự, Lạc Khâu Bạch bị nện thật mạnh ở lưng ghế dựa, không khỏi đau hô một tiếng, che thắt lưng đau nhức của chính mình.

Kỳ Phong nắm tay lái, ánh mắt đen tuyền trầm tĩnh sắc bén, y lạnh lùng mở miệng, “Em không phải hối hận sao, bây giờ còn tới đây làm gì?”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, có chút dở khóc dở cười, khẩn trương cùng thấp thỏm cũng biến mất.

Hai người trầm mặc một hồi, Kỳ Phong không nói lời nào, rõ ràng là y mạc danh kỳ diệu đem mình kéo lên xe, đi một hồi đến nơi xa lạ này, lại hỏi hắn sao lại trở về, những lời này không phải lúc mới gặp mặt nên hỏi sao?

“Tôi chỉ là muốn hảo hảo nói chuyện với anh, lúc trước tại Thụy Sĩ… Thật sự có chút hỗn loạn, tôi đi không từ giã giờ trở về muốn nói chuyện rõ ràng với anh.”

Kỳ Phong sắc mặt hơi hòa hoãn, chậm rãi mở miệng, “Nói như vậy là em trở về để giải thích?”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp cười khổ gật gật đầu, “Anh cũng có thể lý giải như vậy, dù sao cũng là tôi’Xé bỏ’ ước định trước, anh oán giận tôi cũng được, tôi… Thật xin lỗi.”

Vốn đây là chuyện hai bên thoả thuận xong, kim chủ trả thù lao, hắn cung cấp thân thể, đây là quy củ, hắn biết rõ. Sự tình cũng đã biến thành như vậy, hắn không thể cầm tiền còn lập đền thờ, loại việc bội này hắn làm không được.

Kỳ Phong bởi vì câu này, sắc mặt rốt cục dịu đi vài phần, lỗ tai đỏ một chút, không nói gì, tháodây an toàn kéo Lạc Khâu Bạch xuống xe.

Hừ, bất quá chính là nắm chắc tâm lý làm chồng nhất định sẽ dung túng thê tử, cho nên mới chủ động làm hòa, biết thanh âm của mình *** đãng như vậy, còn cố ý dùng giọng điệu mềm mại nói với y, quả thực là thị sủng mà kiêu! (được cưng chiều mà kiêu ngạo)

Phù dung câu vừa bị thất thân, đứng cũng không vững, lại liên tục bôn ba mười mấy giờ, giờ phút này eo mỏi chân đau, đầu đau từng đợt, đứng chờ ở cửa biệt thự, cơ hồ muốn ngã quỵ trên mặt đất.

“… Nơi này là nơi nào, tôi muốn hảo hảo nói chuyện với anh, anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?”

Kỳ Phong không nói lời nào, mở cửa, nửa kéo nửa ôm đem hắn mang vào nhà.

Đèn treo mở ra trong nháy mắt, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, không khí tản ra hương vị tùng mộc, đồ đạc đều hoàn toàn mới, thậm chí bao bì đều chưa gỡ ra.

Vách tường ấm áp màu kem, trong phòng chỗ nàocũng treo hồng sa nhẹ nhàng, ngọn đèn mờ nhạt bao phủ căn phòng, trên tường dán hỉ tự đỏ thẫm dưới ánh vàng rực rỡ.

Trên bàn đồ vật có đôi có cặp, ở cửa ra vào dép lê đều là một đôi, không thể nghi ngờ đây là tân phòng.

“Đây là…”

Kỳ Phong hừ một tiếng, đem người kéo vào trong nhà, nóng nảy nói ra hai chữ “Hôn phòng” .

“Về sau tôi ở nơi này, em hai mươi bốn giờ phải ở bên cạnh tôi, ngày mai đồ đạc trong nhà trọ của em tất cả đều sẽ được dọn đến đây, tôi cho em biết, em chạy trời không khỏi nắng đâu, không có nhà trọ tôi xem em còn có thể chạy đi nơi nào.”

Lạc Khâu Bạch đầu choáng váng lợi hại hơn, dùng sức nhu nhu thái dương, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hắn lần này từ Thụy Sĩ về, nhà còn chưa kịp về, không nghĩ tới lại bị Kỳ Phong đoạt trước, không được sự cho phép của hắn đã mang đồ đạc dọn đến đây, này thật đúng là tính toán bao dưỡng trường kỳ.

Nhìn trang sức cùng hỉ tự trên tường, Lạc Khâu Bạch trong nháy mắt thật sự có cảm giác ở nhà.

Hít một hơi, hắn hạ quyết định, nhếch khóe miệng cười cười, “Anh yên tâm, tôi sẽ không chạy, về sau anh nói thế nào thì cứ như thế.”

Kỳ Phong nhíu mày, không tin thê tử trở nên nhu thuận như vậy, “Em lại muốn đùa giỡn gì đây?”

Lạc Khâu Bạch lắc lắc đầu, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Kỳ Phong nói, “Chúng ta không phải đã kết hôn sao? Nếu lúc trước tôi đáp ứng anh, nhất định nói được làm được, tôi về sau sẽ làm tốt thân phận bạn đời của anh.”

“Em… Nghiêm túc?” Kỳ Phong ánh mắt sáng quắc, ánh mắt cực nóng cơ hồ muốn thiêu nóng Lạc Khâu Bạch.

Lạc Khâu Bạch hít một hơi, nắm chặt tay, gật đầu.

Cũng đã kết hôn, đã là vợ chồng rồi, mặc kệ có yêu hay không cũng không có vấn đề gì, một người đàn ông đều phải chịu trách nhiệm với những điều mình nói, tựa như hắn hiện tại phải chịu trách nhiệm vì những lời nóihồ đồ lúc trước.

“Đúng, tôi nghiêm túc.”

Kỳ Phong mím môi không nói lời nào, nhìn đôi mắt xếch của Lạc Khâu Bạch, miệng mắng một câu, quay đầu đi, từ trong xoang mũi hừ lạnh một tiếng, không biết lại đùa giỡn cái gì.

Phù dung câu này một khi ngoan ngoãn thật sự là làm chota không có biện pháp nào, nói mấy câu khiến cho y luyến tiếc trừng phạt, quả thực là giảo hoạt!

Hai người giằng co hai ngày một đêm, không khí rốt cục cũng dịu đi.

Lạc Khâu Bạch nhìn chằm chằm lỗ tai hồng hồng của Kỳ Phong cảm thấy mình dùng đúng phương pháp, cùng nam nhân này giảng đạo lý còn không bằng nhìn lỗ tai y.

Đúng lúc này, trong phòng yên tĩnh đột nhiên truyền ra một thanh âm cổ quái, Lạc Khâu Bạch sửng sốt, nhìn chằm chằm bụng Kỳ Phong rung động, bật cười một tiếng, “Anh đói bụng?”

“Không, câm miệng!” Kỳ Phong trừng hắn liếc mắt một cái, bụng lại không khống chế lại kêu một tiếng.

Lạc Khâu Bạch cười to, xắn tay áo tìm phòng bếp, “Được, anh không đói, là tôi đói bụng.”

“Anh thích ăn cái gì, tôi nấu mì được không?”

Lời của editor: Biệt nữu công là đây!
Bình Luận (0)
Comment