CHƯƠNG 19
Nhìn Trịnh Hoài Giang đi tới, diễn viên ở đây khe khẽ nói nhỏ, có hưng phấn có nghi hoặc, nhưng không ai nghĩ tới người đại diện kim bài đại danh đỉnhlại mang nghệ sĩ mới tới casting, cho nên căn bản không ai chú ý tới Lạc Khâu Bạch, cứ nghĩ hắn là trợ lý.
Mạnh Lương Thần đứng xa xa nhìn Lạc Khâu Bạch, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt ôn nhu ánh mắt dừng ở trên người hắn, bao hàm thâm ý cùng vui sướng.
Khóe miệng gợi lên một ý cười dung túng, rơi vào trong mắt Lạc Khâu Bạch như có ý nói, “Nếu đã sớm tính toán đến, tại sao còn nổi nóng với anh?”
Lạc Khâu Bạch phiền lòng một trận, không thèm để ý đến hắn ta.
Nếu biết phim casting chính là 《 Tà dương ca 》, hắn tuyệt đối sẽ không tới, nhưng cơ hội lần này là Trịnh Hoài Giang giúp hắn tranh thủ, hắn lại không thể tùy tiện từ chối.
Đây là khảo nghiệm thứ hai Trịnh Hoài Giang đưa ra để quyết định có tiếp nhận mình hay không, hắn đã từ chối hai kịch bản truyền hình, nếu ngay cả《 Tà dương ca 》phim được đầu tư hàng triệu mà hắn cũng từ chối, thì thật không biết suy xét. Chỉ là hắn lại không thể nói ra mình cùng Mạnh Lương Thần đang có khúc mắc, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, đứng trong góc nhỏ làm không khí.
“Muốn thử vai nào?” Trịnh Hoài Giang đột nhiên quay đầu lại trầm giọng hỏi hắn.
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, rất muốn nói vai nàocũng không thử, nhưng không thể trực tiếp mở miệng, suy nghĩ một chút, giống như nói giỡn, “Trước kia tôi đều diễn vai người qua đường giáp, sĩ binh, chưa từng diễn quavai nào đứng đắn, lần này nếu anh đã hỏi, tự nhiên phải thử vai nam chính rồi, ngô… Tôi xem vai Nhạc Triêu Ca cũng không tồi.”
Nhạc Triêu Ca là một trong hai vai nam chính chủ chốt trong《 Tà dương ca 》, cầm kiếm lưu lạc giang hồ, là một nhân vật lãnh ngạnh quỷ quái lại tiêu sái ngang ngược, năm đó Mạnh Lương Thần đứng giữa gió lạnh, máu tươi đầy người cuồng tiếu, “Ta đem thiên hạ này dâng cho ngươi thì thế nào? Cho ngươi, ta nhất định phải hủy diệt toàn bộ!” Một màn, làm vô số người kính phục, vì thế không có bao nhiêu người có gan khiêu chiến.
Nhưng hiện tại Lạc Khâu Bạch là một nghệ sĩ mới, phải thử một chút những vai diễn như thế này.
Kinh ngạc của Trịnh Hoài Giang ngắn ngủi qua đi, híp mắt có chút nghiền ngẫm nói, “A? Không nghĩ tới cậucó hứng thú với Nhạc Triêu Ca, tôinghĩ không nhân vật nào thích hợp với ngoại hình của cậu như Giản Đồng.”
Giản Đồng, cũng là nam chính thứ hai trong phim, là mộ người nham hiểm không hơn không kém, trên màn ảnh hắn nhã nhặn tốt đẹp, công tử khuôn mặt tươi cười, cùng so sánh với Nhạc Triêu Ca hình tượng rắn rỏi, nhân vật kia càng nho nhã yếu đuối, một thân long bào rực rỡ, năm đó không biết mê mẩn bao nhiêu tiểu cô nương rồi.
Đáng tiếc, nhân vật kia lại thích hợp với hắn hơn, Lạc Khâu Bạch cũng sẽ không thử vai đó.
Bởi vì nó đã từng thuộc về Tô Thanh Lưu, tựa như Mạnh Lương Thần cũng thuộc về anh ta, mình đời này cũng không thể tránh.
“Nếu như không có thách thức còn có ý nghĩa gì, đạo diễn lại không quy định Nhạc Triêu Ca phải là người vạm vỡ, tôi muốn thử sức một chút cũng không được sao?”
Lạc Khâu Bạch cố ý nói giỡn, dẫn tới chung quanh một trận cười nhạo, xem thường liếc hắn một cái, cười nhạo hắn không biết lượng sức.
Nhạc Triêu Ca được người xem định hình, thân thể cao lớn cường tráng, mâu tinh sắc lạnh, tuyệt đối sẽ không giống bộ dáng của Lạc Khâu Bạch.
Lạc Khâu Bạch vốn chỉ nói chơi, căn bản không muốn làm thật, nhưng Trịnh Hoài Giang lại thâm sâu mà nhìn hắn một cái, đột nhiên nhấc tay đối với đạo diễn sản xuất nói, “Phiền toái đăng ký một chút, số 23 Lạc Khâu Bạch, thử vai Nhạc Triêu Ca.”
Một câu làm mọi người chú ý, Mạnh Lương Thần trên đài phút chốc đưa ánh mắt đến trên người Lạc Khâu Bạch, kinh ngạc nhướng mày.
Lạc Khâu Bạch trở tay không kịp, hoàn toàn không nghĩ tới Trịnh Hoài Giang làm thật, hắn chỉ đùa một chút a… Không cần nghiêm túc như vậy, lần này chơi dại rồi.
“Vị kế tiếp, số 22 Lý Thiên Kỳ, nhân vật: Nhạc Triêu Ca.”
Lý Thiên Kỳ đem áo khoác ném cho trợ lý, đắc ý tiêu sái lên đài, anh ta vốn cao lớn anh tuấn, rất đàn ông, diễn vai như Nhạc Triêu Ca đã sớm quen, hơn nữa anh ta cùng vài cái nhà đầu tư đều có quen biết, trên cơ bản đã sớm quyết định, hiện tại bất quá là diễn cho có lệ thôi.
Anh ta cầm trong tay trường kiếm, mỗi một chiêu thức vô cùng chính xác, thậm chí cả ánh mắt đều y chang nhân vật không sai chút nào, nếu có thể thay một thân trường bào rách rưới, quả thực chính là phiên bản của Mạnh Lương Thần.
Lý Thiên Kỳ diễn xong, vài nhà sản xuất đều lộ ra thần sắc vừa lòng, bản lĩnh thật thâm hậu, nhân khí bùng nổ, anh ta vừa có mặt liền trực tiếp lên diễn trước.
Đáng tiếc, Lạc Khâu Bạch đều đã thấy qua bộ dáng “Mềm mại không xương”của anh ta, hiện giờ nhìn anh ta đứng đắn, như thế nào đều cảm thấy thực khôi hài.
Trong đầu không biết như thế nào đột nhiên liên tưởng tới một hình ảnh: Lý Thiên Kỳ giống bạch tuộc dính trên người Kỳ Phong làm nũng, Kỳ Phong cúi đầu thấy được lông mao dày đặc, đại điểu uống Viagranháy mắt liền bị dọa héo xuống…
Lạc Khâu Bạch khống chế không được phốc nở nụ cười một tiếng, cúi đầu gắt gao che miệng lại, cười đến bả vai đều phát run.
Một tiếng này, Lý Thiên Kỳ nghe được lại biến thành châm chọc, anh ta đi tới, từ trên cao nhìn xuống liếc Lạc Khâu Bạch một cái, quay đầu lại nói với trợ lý bên cạnh, “Có vài người không biết trời cao đất dày, cho rằng diễn được mấy vai tôm tépthì cho mình là minh tinh , cũng không biết có phải khi còn bé cha mẹ chết quá sớm, không ai giáo dục hay không.”
Người chung quanh đều cười, Trịnh Hoài Giang vẫn luôn yên lặng quan sát phản ứng của Lạc Khâu Bạch, cho rằng hắn sẽ sinh khí, kết quả lại phát hiện hắn tương đối bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn tươi cười.
Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình phải là người nói chuyện khéo léo, chỉ cần không đụng tới cha mẹ của hắn, hắn cũng sẽ không ăn miếng trả miếng, đáng tiếc Lý Thiên Kỳ lần này lại đụng tới chỗ không nên đụng của hắn.
Hắn vốn không muốn diễn vai Nhạc Triêu Ca kia, nhưng Trịnh Hoài Giang báo danh cho hắn, hắn vẫn nghĩ làm cách nào tránh đi, bất quá hiện tại hắn thay đổi chủ ý, lúc này nếu không làm cái gì, còn gọi gia môn gì nữa?
Hắn vẫn luôn không lên tiếng, chờ đến khi người ta gọi số 23, cười tủm tỉm mà nhìn Lý Thiên Kỳ một cái, đứng lên duỗi thắt lưng, chậm rãi đi đến trước đài.
“Lạc Khâu Bạch phải không? Một đoạn lời thoại nàycậu xem một chút, một phút sau có thể bắt đầu.”
Hắn là người thử vai cuối cùng nhân vật Nhạc Triêu Ca này, vài nhà đầu tư đều đã rã rời, Mạnh Lương Thần nhếch môi, mở miệng hỏi, “Nghĩ xong chưa? Hiện tại đổi vai vẫn còn kịp, vai kia cũng không thích hợp với em.”
Em không cầnvì giận dỗi với anh mà làm chuyện như vậy.
Câu nói kế tiếp hắn ta chưa kịp nói ra, Lạc Khâu Bạch lại khách sáo nói, “Đa tạ Mạnh tiên sinh, tôi đã suy nghĩ xong , hiện tại có thể bắt đầu sao?”
“Trước chờ một chút.”Nhà sản xuất khoát tay áo, quay đầu cười nói, “Lương Thần, vừa lúc đoạn này là đối thoại hai người, cậu trước kia cùng Thanh Lưu thành thục như vậy, không bằng diễn vai Giản Đồng, cùng Lạc Khâu Bạch diễn đi.”
Một câu nàymặt Lạc Khâu Bạch cương một chút, tiếp lộ ra một bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo.
Nếu một giây trước hắn còn kháng cự, hiện tại nhìn đến Mạnh Lương Thần tươi cười, cũng không hề để ý nữa.
Phản kích tốt nhất không phải là trả thù, mà là căn bản không quan tâm, hắn càng kháng cự, Mạnh Lương Thần lại càng cảm thấy mình còn để ý chuyện năm đó, điều này làm cho hắn nhớ tới liền gục túc khẩu vị, còn không bằng bằng phẳng một chút, bắt lấy cơ hội này.
Trước kia hắn luôn tìm cách tìm đuổi theo Mạnh Lương Thần, nhưng đến khi đã có thể, hắn mới phát hiện mình chưa bao giờ muốn đuổi theo, mà là chân chính đuổi kịp và vượt qua hắn ta, làm hắn hiểu được mình không bao giờ có thể vượt quacon chó vẫy đuôi mừng chủ Lạc Khâu Bạch cả.
Tiếp nhận một thanh trường kiếm, Lạc Khâu Bạch làm tư thế mời.
Mạnh Lương Thần ngồi ở trên ghế, nhìn về phía trước, trong tay cầm một cái hổ phù (dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm 2 mảnh), “Nhạc Triêu Ca, ban đêm ngươi dám xông vào tẩm cung của trẫm, thật to gan.”
Hắn ta trong nháy mắt nhập diễn, một câu quát lớn đều mang theo ý cười, giống như đã hóa thân thành Giản Đồng.
Lạc Khâu Bạch bất động thanh sắc (ung dung thản nhiên), nửa híp mắt đảo qua đảo lại, giống nhưđang ở trong hoàng cung mà không phải Studio trống rỗng.
“Ta chỉ muốn đến thăm một chút, để không phụ lòng bệ hạ bảy ngày bảy đêm truy sát đuổi giết.
Thanh âm của hắn rất nhẹ rất chậm, khống có cảm xúc phập phồng nào, nhấc kiếm chậm rãi ra khỏi vỏ, mang theo một tia thờ ơ, “Bệ hạ, ngươi nói… Ta cứ như vậy giết ngươi, thiên hạ này có phải hay không sẽ đổi thành họ Nhạc?”
Nhìn đến nơi này, hiện trường không ít diễn viên trong lòng đều dâng lên một tia cảm giác ưu việt, Lý Thiên Kỳ càng khinh thường cùng cười nhạo.
Đoạn này là đoạn diễn trung tâm, cũng là đoạn có thể nổi bật cuồng vọng tiêu sát của Nhạc Triêu Ca, kết quả Lạc Khâu Bạch lại biểu hiện nhân vật lãnh khốc, đem chỉnh lời thoạitrở nên bình thản vô vị.
Đạo diễn Sâm Xuyên không lên tiếng, để đoạn đối thoại tiếp tục.
“Chỉ bằng ngươi có thể giết ta?” Mạnh Lương Thần đột nhiên nheo lại ánh mắt, khóe miệng gợi lên một tia cười, tùy ý vung tay lên, mấy chục ngự lâm quân vây quanh Lạc Khâu Bạch.
Lạc Khâu Bạch hình bất động, ngay khi tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ giống Mạnh Lương Thần năm đó, nháy mắt công kích chỉ một kiếm làm mất mạng mười mấy thị vệ, hắn lại…
Đột nhiên nhắm hai mắt lại?!
Lúc này ngay cả Mạnh Lương Thần đều kinh ngạc, thấy Lạc Khâu Bạch hơi quay đầu đi, lỗ tai rung động, lưỡi dao sắc bén đặt trênmặt hắn, ngũ quan bình thường của hắn đột nhiên lộ ra vài phần kinh tâm động phách.
Lúc này tất cả mọi người đã kịp phản ứng, rõ ràng hiện trường hoàn toàn không có”Ngự lâm quân” gì cả, hắn lại dùng phương thức không tiếng động như vậy càng trực tiếp nói cho mọi người, hắn đã bị ngân y áo giáp ở trên trời triệt để vây quanh!
Lúc này hắn đột nhiên động, bất đồng với thân hình cao lớn cường tráng của Lý Thiên Kỳ, hắn giống như một con thiên nga nhanh chóng hiện lên, đem Mạnh Lương Thần đang ngồi ở trên ghế bức đến góc tường.
Dựa theo kịch bản, Nhạc Triêu Ca hẳn là triển khai chém giết Ngự lâm quân trước, nhưng hắn lại lao thẳng về phía Giản Đồng, hoàn toàn không tuân theo kịch bản. Việc tự ý thay đổi nàylàm Sâm Xuyên nheo lại ánh mắt, nhưng ông ta không thể không thừa nhận việc cải biến như vậy càng làm tăng thêm cuồng vọng của Nhạc Triêu Ca.
Mạnh Lương Thần hơi thất thần, ngay sau đó dựa theo động tác được đặt ra cùng hắn so chiêu, nhưng trước mắt Lạc Khâu Bạch như là hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Mỗi một động tác của hắn đều sắc bén tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lùng tà ác, toàn thân không biết từ nơi nào trào ra sức mạnh thật lớn, giống như thật sự cùng Nhạc Triêu Ca hòa hợp, một tay cầm kiếm, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Rõ ràng là một người gầy yếu đơn bạc, thắt lưng rất nhỏ, Mạnh Lương Thần còn tự dùng tay đo, nhưng hiện tại người nhu hòa, ngoan ngoãntrong ***g ngực của mình, lại lột xácthành một người khác.
Có một loại nội tâm cường hãn, không cần có một cớ thể cường trángcũng đủ làm người ta hết hồn.
Mạnh Lương Thần bị bức đến góc, thể lực không chống đỡ nổi tựa vào tường, một thanh kiếm sắc bén đặt giữa cổ họng của hắn ta, Lạc Khâu Bạch từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt xếch thoáng chốc phát ra quang mang sắc bén, “Bệ hạ, ngươi thua.”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, lát sau tiếng vỗ tay vang lên.
Lạc Khâu Bạch thu kiếm đứng dậy, bên tai Mạnh Lương Thần thấp giọng trào phúng, “Đại ảnh đế, bị nhân vật mình đắc ý nhất tự tay đánh bại cảm giác thế nào?”
Thanh âm mềm dẻo biến chuyển vang lên, tim Mạnh Lương Thần kịch liệt co rút lại, trước mắt vẫn luôn là một Lạc Khâu Bạch tươi cười, xa lạ… Lại làm hắn ta lưu luyến không rời, nhất thời đều quên phản ứng.
Ngay lúc tất cả mọi người kinh ngạc Lạc Khâu Bạch diện mạo bình thường, thế nhưng lại có khí thế cùng Mạnh ảnh đế đấu tay đôi.
Chỉ có Mạnh Lương Thần biết, hắn ta không phải bị Lạc Khâu Bạch áp chế, mà là ngay từ đầu đã bị Lạc Khâu Bạch dắt đi, thua thương tích đầy mình…
Lời của editor: Bạn Bạch diễn tuyệt ghê!