Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 29

CHƯƠNG 29

“Nhạc Triêu Ca, còn chưa có chụp ảnh quay phim ngươi liền nhập diễn như vậy, ngươi làm trẫm áp lực a.” Một đạo thanh âm trầm thấp trêu tức vang lên, trong giọng nói mang theo ý cười.

Nam nhân một thân áo gấm long bào, nội sam màu trắng bên ngoài là trường bào vàng chói, bên hông treo một khối ngọc bội hình con rồng, xa xa đi tới khí chất bức người, trên mặt treo ý cười, mặc dù phía sau đi theo không ít trợ lý, lại không tự cao tự đại, một bộ tư thái nho nhã, nghênh ngang đã đi tới.

Dĩ nhiên là Diệp Thừa?!

Lạc Khâu Bạch không dám tin mở to hai mắt, không nghĩ tới người sắm vai Giản Đồng chính là hắn.

Thanh danh của Diệp Thừa tuyệt không hơn Mạnh Lương Thần, tiếng lành đồn xa nghiêm túc chuyên nghiệp, hắn diễn rất tốt, trên cơ bản nhân vật gì cũng đều có thể diễn, mặc kệ là bác sĩ tâm lý biến thái, hay là thiếu gia nhà giàu thâm tình chân thành đều có thể diễn dễ dàng như trở bàn tay, vào nghề ba năm, lấy được các giải thưởng lớn nhỏ, được mọi người biết đến về khả năng diễn xuất.

Ảnh đế cấp bậc đại bài như vậy, ở trong mắt Lạc Khâu Bạch như đứng ở xa vậy, cho dù có chặt đứt cổ, khả năng cũng không nhìn được một góc áo của người đó nữa, nhưng hiện tại người này đứng ở trước mặt mình, về sau còn sẽ cùng hắn diễn, với hắn mà nói không khác gì một viên đạn đập vào đầu.

Lạc Khâu Bạch hơi dao động, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Hai người vào nghề cùng năm, người ta hiện tại đã là ảnh đế, mình còn là một diễn viên hạng ba còn không bằng tiểu diễn viên nữa, chênh lệch như vậy làm hắn có xúc động muốn lấy giấy bút xin chữ ký.

Ýnghĩ cổ quái này xuất hiện, hắn cảm thấy mình thật sự rất xuống giá, sống như một con dế nhũi, nhịn không được nở nụ cười.

Lúc này Diệp Thừa chạy tới trước mặt hắn, trong tay phe phẩy cây quạt, cười liếc hắn một cái nói, “Nhạc Triêu Ca, ngươi thấy trẫm mà lại không hành lễ, thật to gan! Không thấy trẫm đang đeo long bài trên lưng sao?”

Một câu này triệt để làm Lạc Khâu Bạch bị hạ gục, hắn chưa từng nghĩ đến đại danh đỉnh đỉnh Diệp Thừa lại không có một chút kiêu ngạo, nhưng lại như vậy ….

Nín cười, hắn chủ động vươn tay, “Cẩu hoàng đế, lần đầu gặp mặt thỉnh chỉ giáo nhiều hơn, về sau thiên hạ của ngươi đều là ta, ai nhìn thấy ngươi sẽ nhớ đến long bài.”

Nghe được thanh âm của hắn, Diệp Thừa kinh ngạc nhíu mày, bên cạnh Sâm Xuyên đỡ trán, “Hai người các cậu không cần nhập diễn như vậy chứ?”

Hai người liếc nhau, ha ha mỉm cười, Diệp Thừa nắm chặt tay Lạc Khâu Bạch, “Diệp Thừa, hợp tác vui vẻ.”

Lạc Khâu Bạch trong lòng toát ra bốn chữ “Thụ sủng nhược kinh”, gật đầu cười nói, “Bị Diệp tiền bối nắm chặt như vậy, hại tôi đêm nay không muốn rửa tay nha.”

Diệp Thừa sửng sốt một chút, nín cười vỗ vai Lạc Khâu Bạch một cái, giả bộ khóc, “Nhạc Triêu Ca, ngươi dám nói trẫm bẩn? Trẫm thật thương tâm.”

Mọi người chung quanh, bao gồm Lạc Khâu Bạch đều cười vang lên, có vài người có bản lĩnh này, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, cũng có thể nhanh chóng làm cho người ta nảy sinh hảo cảm, nghĩ đến về sau có thể cùng người như vậy hợp tác, mặc dù là phải gặp Mạnh Lương Thần cùng Lý Thiên Kỳ, Lạc Khâu Bạch cũng đã bắt đầu mong đợi.

Thời điểm đang hé miệng cười, một bên đột nhiên truyền đến tiếng cười quen thuộc, “Diệp Thừa, anh gây áp lực như vậy, khó diễn a.”

Lạc Khâu Bạch thân hình cứng đờ, nhìn thấy Mạnh Lương Thần đi tới, lúc này sắc mặt liền trầm xuống dưới.

Hắn đã sớm dự đoán được hôm nay tới chắc chắn sẽ phải gặp Mạnh Lương Thần, thậm chí tâm lý đều đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng giờ phút này nhìn thấy người nam nhân này, trong đầu óc vẫn cứ khống chế không được hiện ra lần trước chuyện đã xảy ra trong phòng rửa tay, nhất thời làm hắn nắm chặt tay.

“Lương Thần, cậu hôm nay không phải nói không tới sao??” Sâm Xuyên kinh ngạc hỏi một câu.

“Hôm nay các nhân vật quan trọng đều phải thử phục trang, tôi không đến sẽ thấy sốt ruột, còn không bằng trực tiếp đến đây.”

Mạnh Lương Thần đi từ từ đến, một ánh mắt tối đen từ đầu đến cuối đều không có rời đi Lạc Khâu Bạch, giống như những lời này nói ra cho mộtmình hắn nghe .

Từ ngày đó mắt mở trừng trừng nhìn Lạc Khâu Bạch bị Kỳ Phong mang đi, hắn ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp hắn một lần, nhưng Lạc Khâu Bạch gần đây giống như bốc hơi, căn bản không thấy bóng dáng đâu, thật vất vả chờ đến ngày hôm nay, hắn ta cho rằng rốt cục có cơ hội gặp mặt, vừa rồi lại nhìn thấy bộ dáng Lạc Khâu Bạch cùng người khác hi hi ha ha, trong lòng nhất thời nhịn không được liền đi ra.

Ánh mắt quen thuộc của hắn ta lại mang theo độ ấm, nhưng Lạc Khâu Bạch căn bản không cho hắn ta phản ứng nào, thậm chí không thèm nhìn hắn ta, tựa như đang nhìn không khí.

Một đêm kia chuyện Mạnh Lương Thần làm, tương đương với việc chặt đứt tình nghĩa cuối cùng của hai người trong ba năm qua, hiện giờ lại biểu hiện như vậy cho ai nhìn đây? Lạc Khâu Bạch nhịn không được ở trong lòng cười nhạo một tiếng.

Mạnh Lương Thần trình diện, làm không khí hiện trường có chút gượng gạo, nhân viên đều chạy loạn, không ai tiếp tục nói giỡn nữa.

Bên này nhân viên đang khẩn trương chuẩn bị bối cảnh, máy quay, một bên kia Sâm Xuyên đã đem kịch bản phim đưa cho Lạc Khâu Bạch và Diệp Thừa.

Lạc Khâu Bạch sắm vai Nhạc Triêu Ca, hoá trang tuy rằng cuồng ngạo bất kham, trường thân ngọc lập, nhưng hình tượng hắn khác hẳn Nhạc Triêu Catrong lòng người xem, hắn thân hình không đủ lớn, trên người cũng không có cơ bắp ngăm đen, vốn tưởng rằng hình tượng hắn như vậy, không hợp vớiGiản Đồngmỹ thiếu niên diện mạo tinh xảo tinh tế, sao có thể diễn xung đột đây, ai có thể nghĩ đến lại đi tìm Diệp Thừa một nam nhân cao lớn anh tuấn, như vậy không bất ngờ sao?

Nghi vấn này còn chưa kịp hỏi, Lạc Khâu Bạch cũng đã tìm được đáp án trong kịch bản.

Tân kịch bản của《 Tà dương ca 》 hoàn toàn thay đổinội dung phim, Nhạc Triêu Ca cùng Giản Đồng trừ bỏ tính cách không thay đổi, hình tượng nhân vật hoàn toàn đổi khác, Nhạc Triêu Ca không phải là con người rắn rỏi “Cao lớn uy mãnh”nữa, mà biến thành thân hình như gió, cũng vẫn là tà kiếm khách. Mà Giản Đồng cũng không còn nhã nhặn tuấn tú, mà là chân chính quân lâm thiên hạ, đế vương độc ác nham hiểm.

Trong đó có một cảnh, Giản Đồng tự mình dẫn dắt thân binh truy đuổi Nhạc Triêu Ca, đi vào sâu trong núi, mấy ngàn binh mã lại bị Nhạc Triêu Ca châm độc làm mắt mù, hoàng đế giả ngã nhào xuống ngựa, bị Nhạc Triêu Ca bắt lấy.

Nhạc Triêu Ca một lòng muốn đoạt lại thiên hạ thuộc về mình, lấy được ngọc tỷ (ấn vua), không thể giết Giản Đồng, liền điểm huyệt đạo của hắn, ngụy trang thành hai huynh đệ bị lạc đường trong núi.

Đi tới một ngọn núi, vách núi cao chót vót, bên cạnh là vách đá, nhưng chỉ có bay qua núi lớn, mới có thôn trang có thể xin nước uống.

Giản Đồng không thể động cũng nhìn không thấy, thân thể cao lớn bị Nhạc Triêu Ca cột vào phía sau, trên người độc khí tràn ngập, sắc mặt tím đen, vì thiếu nước cùng trọng thương, hắn đã hấp hối.

Nhạc Triêu Ca thân hình gầy yếu, một thân công phu, nhưng cõng”Người chết” vẫn hao tốn sức lực, hắn gắt gao leo lên núi đá, trên người còn chảy máu loãng, cắn răng, ánh mắt dứt khoát lại kiên định, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Giản Đồng, trên mặt lãnh ý, “Cẩu hoàng đế, ta hiện tại không cho ngươi chết, có nghe thấy không?”

Khuôn mặt anh tuấn của Giản Đồng hiện ra tử khí, môi khô khốc run rẩy, tựa hồ tại dốc hết toàn lực đang nói gì đó, “Nước… Nước…”

Nhạc Triêu Ca mặt không đổi sắc, tiếp tục đi về phía trước, thân thể sau lưng càng ngày càng lạnh, hắn dừng hai tay lại, cuối cùng lấy bình nước bên cạnh ra, đem những giọt nước cuối cùng đưa tới bên miệng Giản Đồng, lộ ra một ý cười tự giễu.

Nước chui vào trong miệng, trong ánh mắt Giản Đồng hiện lên một tia ngoan độc, chớp một cái, một cây chủy thủ hung hăng mà thống vào giữa lưng Nhạc Triêu Ca…

Khiếp sợ, trào phúng, không cam lòng đã sớm ngờ tới… Ánh mắt cuồn cuộn nổi lên bão táp.

Hai người suốt đời đối địch, ngươi chết ta sống, thân thể cao lớn của Giản Đồng bao trùm Nhạc Triêu Ca, gắt gao ôm chặt, bọn họ bám vào một tảng đá, bị một sợi dây thừngnhiễm máu tươi trói cùng một chỗ, giờ khắc này là vĩnh hằng.

“Răng rắc ”

Một tiếng động vang lên, một màn này dừng trên màn hình.

Sâm Xuyên vỗ vỗ tay, trong mắt là hưng phấn, “Phi thường tốt! Khâu Bạch, Diệp Thừa tôi dám cam đoan báo Trương Hải này một khi truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị cướp giật như điên!”

Một cảnh này là trung tâm của áp phích, cũng là ảnh chụp để khảo nghiệm diễn xuất, tuy rằng nơi này là Studio, không cần leo núi, cảnh này sẽ do hậu lỳ chỉnh lại, nhưng đối với Lạc Khâu Bạch lần đầu “Điện giật” mà nói, tuyệt đối là nhiệm vụ gian khổ, nhưng ông ta không nghĩ tới Lạc Khâu Bạch bị “Chủy thủ” đâm trúng trong nháy mắt, ánh mắt giãy dụa lại nắm chắc tốt như vậy, có thể nói hoàn toàn không kém người có kinh nghiệm phong phú như Diệp Thừa.

Nhân viên trong trường quay đều nhập diễn, nghe được đạo diễn nói mới hồi phục tinh thần lại, nhịn không được trầm trồ khen ngợi Diệp Thừa cùng Lạc Khâu Bạch.

Bên cạnh mấy nữ sinh không biết vì cái gì lại kích động như vậy, không ngừng thét chói tai “Rất có CP cảm!” Khiến cho Lạc Khâu Bạch không hiểu ra sao.

Lúc này, Sâm Xuyên đem ảnh chụp đưa cho Mạnh Lương Thần cười nói, “Lương Thần, cậu thấy thế nào, nếu không có vấn đề gì hôm nay tới đây thôi, hậu kỳ xử lý xong, vừa lúc có thể bắt kịp việc tuyên truyền cho cuối tuần.”

Mạnh Lương Thần liếc ảnh chụp, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lạc Khâu Bạch đang cùng Diệp Thừa nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý đến hắn ta, mím môi, nửa ngày mới nở nụ cười, lắc đầu nói, “Tôi cảm thấy không được.”

“… Không được?” Sâm Xuyên sửng sốt một chút, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

Đối thoại của hai người làm mọi người chú ý, Lạc Khâu Bạch ngẩng đầu, vừa lúc thấy Mạnh Lương Thần gằn từng tiếng nhìn hắn nói, “Phim của tôi không cần bán cho hủ nữ xem, Nhạc Triêu Ca cùng Giản Đồng không hề có quan hệ, lại đánh ra hương vị đồng chí, ông cảm thấy tổng cụcsẽ xét duyệtcho qua sao?”

Nghe xong lời này, Sâm Xuyên chần chờ .

Toàn trường quay một mảnh tĩnh mịch, Diệp Thừa nhíu mày, Lạc Khâu Bạch trực tiếp ở trong lòng cười.

Lúc trước Mạnh Lương Thần cùng Tô Thanh Lưu là người yêu, không phảiphim giả tình thật sao? Huống chi hắn cùng Diệp Thừa chẳng có quan hệ gì, Mạnh Lương Thần loại có thể đem cái cớ này ra để phủ quyết, thật không biết là tâm tư quỷ quái gì!

Chuyện ảnh chụp tạm thời bị gác lại, áp phích chậm chạp không được động tới, ý chỉ mọi người phải chụp tấm ảnh khác, thẳng đến khi chụp được bức hình thích hợp mới kết thúc công việc.

Sâm Xuyên cho thời gian 20 phút nghỉ ngơi, lát nữa lại tiếp tục quay phim, Lạc Khâu Bạch không nguyện ý cùng Mạnh Lương Thần chung một không gian, rõ ràng đứng dậy đi toilet.

“Máu”đỏ tươi dính trên mặt, phi thường không thoải mái, hắn tát nước vào mặt, mới vừa ngẩng đầu, một đôi tay cầm khăn đưa tới trước mặt.

Mạnh Lương Thần trong gương không hề chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt lợi hại lại chuyên chú.

Lạc Khâu Bạch bị tức nở nụ cười, hắn thật không biết vì cái gì lại như vậy, gặp được người không muốn gặp.

Hắn không để ý đến Mạnh Lương Thần, bỏ qua khăn mặt, lập tức đi ra ngoài.

“Khâu Bạch.”

Mạnh Lương Thần lập tức gọi lại hắn, “Chờ một chút, anh có chuyện muốn nói với em.”

Lạc Khâu Bạch không quay đầu lại, quyết định giả ngốc, “Nếu như bởi vì chuyện vừa rồi, anh là nhà đầu tư, tôi là người làm công, phim là của anh, anh cao hứng như thế nào đó là việc của anh, không cần giải thích với tôi làm gì.”

“Đây chỉ là một chuyện.” Mạnh Lương Thần nói, “Anh còn thiếu em một câu thực xin lỗi.”

Lạc Khâu Bạch mặt cứng ngắc một chút, “Mạnh tiên sinh, anh mỗi lần gặp đều nói với tôi một câu ‘Thực xin lỗi’, nói nhiều như vậy anh không biết ba chữ này rất rẻ mạt sao? Năm đó hòa bình chia tay, anh không cần xin lỗi tôi, chuyện hiện tại, anh là ông chủnên không cần giải thích cho tôi.”

“Anh nói chuyện đêm hôm đó kìa!” Mạnh Lương Thần lập tức nắm lấy cổ tay của hắn, thanh âm khàn khàn, “Khâu Bạch, anh chỉ là một người đàn ông thôi, không phải thánh nhân, nhìn thấy bộ dáng của người mình thích, căn bản nhịn không được… Embiết anh thích em, vừa nghĩ tới qua đêm đó em sẽ trở thành của anh, anh nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nên mới…”

“Không cần nói đến đêm hôm đó!”Hỏa khí của Lạc Khâu Bạch lập tức bốc lên, dùng sức rút ra cổ tay của mình, “Tôi không biết anh thích tôi, tôi chỉ biết anh thích Tô Thanh Lưu, hơn nữa chuyện đó không liên quan tới tôi, tôi đã có người mình thích, nhưng y tuyệt đối sẽ không phải anh!”

Một câu này làm Mạnh Lương Thần sắc mặt trầm một chút, hnuốt nước bọt, “Em nói ‘Y’ là ai, Kỳ Phong sao?”

Nhắc tới cái tên này, hắn tự giễu nở nụ cười một chút, “Đúng, trừ y ra cũng sẽ không có người khác tốn nhiều tâm tư như vậy đối phó với anh.”

“Anh có ý gì?” Lạc Khâu Bạch dừng một chút.

Mạnh Lương Thần hít một hơi, kéo kéo khóe miệng nói, “Có người tạo áp lực cho công ty, đem mọi công việc của anh đều gác lại, 6 phim điện ảnh 3 phim truyền hình, 4 quảng cáo, tất cả đều thay đổi người, vốn là hôm nay anh có tham gia lễ trao giải điện ảnh, nhưng hai giờ trước, nhà tổ chức gọi điện thoại cho anh nói nhà đầu tư có mâu thuẫn với anh, không cho phép anh lên sân khấu, cho nên anh bây giờ là người rảnh rỗi .”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, nhất thời phản ứng không kịp.

Những điều này là do… Kỳ Phong làm? Vì cái gì y vẫn luôn gạt mình chưa bao giờ nói cho mình, đây là chuyện gì đã xảy ra?

“Khâu Bạch, nếu việc này đều là do em bày mưu đặt kế anh không có lời nào để nói, nhưng em thật sự cảm thấy Kỳ Phong yêu em sao? Y có thân phận như thế nào, em so với anh sẽ rõ ràng hơn, người một tay che trời, hiện tại chỉ thấyem mới mẻ, không cho phép người khác đụng vào đồ của y, nhưng một khi y chán ngấy, sẽ không chút do dự đá em đi, đến lúc đó ysẽ không nhân từ như anh đâu.”

“Đủ rồi!”

Một câu này đụng đến nỗi đau của Lạc Khâu Bạch, sắc mặt của hắn lúc trắng lúc xanh, những lời Kỳ lão gia nói văng vẳng bên tai.

“Nó chỉ xemcon như công cụ bảo mệnh, nó kết hôn với con chỉvì sống sót, con không cần tự mình đa tình.”

“Mạnh Lương Thần, anh không có tư cách nói y như vậy!” Lạc Khâu Bạch bình ổn cảm xúc, hít một hơi.

Mạnh Lương Thần nói không sai, nếu Kỳ Phong thật có thể làm cho hắn tin tưởng trăm phần trăm, mình cũng sẽ không dễ dàng bị kích động như vậy, nhưng mặc kệ mục đích tiếp cận của Kỳ Phong là cái gì, rốt cuộc có thích mình hay không, nhưng ít ra trong lòng hắn có người nam nhân này, cho nên không cho phép người khác tùy ý chỉ trích y, ai cũng không được!

“Lúc trước anh cùng Tô Thanh Lưu chia tay, không phải chủ động tìm đến tôi hay sao? Anh rõ ràng còn yêu hắn, cũng biết tôi thích anh, còn cố ý đến trêu chọc tôi, cho tôi hy vọng! Lúc trước người nói muốn cùng một chỗ là anh, người nói chia tay cũng là anh, lúc anh đá tôi đi có một tia do dự hay không? Có chỗ nào nhân từ hơn Kỳ Phong chứ!”

Một khi trêu chọc đến miệng vết thương đã đóng vảy, trong tim liền thổi gió lạnh tới, chuyện cũ không khống chế được chui vào trong đầu.

Khi đó, Tô Thanh Lưu đã là ảnh đế nổi tiếng, khi đó diễn《 Tà dương ca 》, lại một lần đẩy hắn hướng về nơi cao nhất của ảnh đàn.

Hắn đứng ở nơi tiên phong trong giới giải trí, không ai có thể sánh kịp, nhưng người phong nhã tài hoa thế nào, cũng diễn không thể đột phá hơn hắn, cũng vì danh hiệu quá lớn, làm hắn khó chịu phiền não, cũng trong thời gian này, hắn và Mạnh Lương Thần cơ hồ mỗi ngày đều cãi nhau.

Lạc Khâu Bạch ba năm trước đây làm tiểu người hầu trong đoàn phim, Mạnh Lương Thần buồn khổ không chỗ phát tiết, mỗi ngày đều tìm hắn uống rượu, nói với hắn chuyện của mình và Tô Thanh Lưu.

Thầm mến thật sự là chuyện bất đắc dĩ, mày biết rõ người này đều nói về tên của người khác, lại vẫn sẽ bởi vì hắn ta mỗi ngày cùng mình ăn một bữa cơm mà vui sướng không thôi.

Lạc Khâu Bạch cho là mình che dấu rất tốt, vẫn đứng trên cương vị người hầu mà đối xử tốt với hắn ta, thẳng đến một ngày, Mạnh Lương Thần uống rượu, mở to ánh mắt sương mù hỏi hắn, “Khâu Bạch, em thích anh không?”

Hắn khẩn trương nói không ra lời.

Mạnh Lương Thần đột nhiên gắt gao mà ôm hắn, thống khổ giãy dụa, “Em thật tốt… Nếu Thanh Lưu có thể giống như em thì tốt rồi.”

Sau đó Lạc Khâu Bạch mới biết được, Tô Thanh Lưu sắp đóng một bộ phim có liên quan tới đạo Thiên Chúa, dứt khoát kiên quyết theo đạo Thiên Chúa, nhưng đạo Thiên Chúa bài xích đồng tính luyến ái, tín ngưỡng mãnh liệt làm hắn thống khổ giãy dụa, một lần cuồng loạn khắc khẩu, Mạnh Lương Thần mỏi mệt bất kham, cuối cùng lựa chọn chia tay, Tô Thanh Lưu dứt khoát kiên quyết bay đi Châu Âu.

“Khâu Bạch… Em có nguyện ý cùng một chỗ với anh không?” Mạnh Lương Thần gắt gao mà lôi kéo tay Lạc Khâu Bạch, cười hỏi hắn.

Ngày đó sau buổi trưa dương quang phi thường tốt, Lạc Khâu Bạch đều hoảng hốt, thứ đồ mình không chiếm được lại đưa đến tận cửa, hắn không kháng cựđược hấp dẫn lựa chọn nắm chặt Mạnh Lương Thần.

Bọn họ giống tình nhân, xem phim, nấu ăn hết thảy đều làm trong ổ chăn.

Nhưng hai người thủy chung không tiến hành đến một bước cuối cùng, giống như ước định gì đó vậy, chờ đến lúc nguy hiểm lập tức sẽ dừng lại, Lạc Khâu Bạch cũng không quan trọng chuyện ***, hắn cảm thấy chỉ cần ở bên nhau là tốt rồi, có quan hệ xác thịt hay không cũng không hề gì, thẳng đến một ngày Mạnh Lương Thần biết được tin Tô Thanh Lưu chết…

Ngày đó mưa to, Mạnh Lương Thần nhận được tin từ bác sĩ y khoa ở Châu Âu, Tô Thanh Lưu bởi vì cô độc tự bế hơn nữa thương tâm thống khổ, lựa chọn tự sát.

Mạnh Lương Thần che nửa bên mặt, nghiêng ngả lảo đảo ngồi trên máy bay đi Châu Âu, khi đó hắn ta thậm chí đều không nhìn Lạc Khâu Bạch lấy một cái, hắn ta khóc, hốc mắt đỏ bừng tràn đầy nước mắt, hắn ta nói, nếu không phải hắn ta nói chia tay, Tô Thanh Lưu cũng sẽ không cô độc đến chết, nếu như không lựa chọn Lạc Khâu Bạch, Tô Thanh Lưu có lẽ sẽ còn sống.

Lạc Khâu Bạch liền hỏi hắn ta một câu, “Anh hối hận sao?”

Mạnh Lương Thần gật đầu, xoay người bước đi, đi Châu Âu tìm hắn Tô Thanh Lưu, cứ như vậy bỏ một mình Lạc Khâu Bạch tại sân bay…

Chuyện cũ sắc bén như dao, hết sức cay nghiệt.

Lạc Khâu Bạch phục hồi lại tinh thần, nhìn nam nhân sắc mặt bất định trước mặt, cười lạnh một chút, gằn từng tiếng nói, “Kỳ Phong cũng không tốt, cũng là tôi nguyện ý, anh không có tư cách nói xấu y.”

“Anh cũng biết tôi luôn luôn bao che khuyết điểm, anh lần sau còn nói như vậy, tôisẽ không khách khí!”

Nói xong lời này, hắn đẩy ra Mạnh Lương Thần sắc mặt đột nhiên trắng bệch, cũng không quay đầu lại đẩy ra cửa toilet.

Không một chút do dự.

Lời của editor: Bạn Bạch tội ghê luôn!
Bình Luận (0)
Comment