Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 51

CHƯƠNG 51

Toàn bộ đại sảnh đầy ắp người, phóng viên đều tụ tập ở trong này, chờ đợi tin tức.

Trong thời gian này, giới giải trí thoải mái phập phồng, scandal của Lạc Khâu Bạch cùng Mạnh Lương Thần, Tô Thanh Lưu cũng bị cuốn theo, mà trở nên càng thêm rắc rối phức tạp.

Trên mạng nổ tung, nhà báo cũng không nhàn rỗi, cả ngày đều chạy ngược chạy xuôi, vừa theo dõi băng ghi hình, giây tiếp theo Tinh Huy liền mời dự họp báo, kết quả Kỳ gia lại đột nhiên mời họp báo, bọn họ mừng rỡ.

Đợi trong chốc lát, cửa mở ra, hai trợ lý hắc y phụ giúp đẩy xe lăn đi đến.

“Là Kỳ lão tiên sinh!”

“Lần này cả Kỳ lão tiên sinh đều tự mình đứng ra làm sáng tỏ?”

“Đại thiếu gia Kỳ gia đi đâu vậy, sao chủ tịch lại tự thân xuất mã?”



Hiện trường nghị luận sôi nổi, ai cũng biết Kỳ gia rất thần bí, trên cơ bản chuyện lớn nhỏ đều giao cho cấp dưới đi làm, cả Kỳ Phong đều rất ít lộ diện, huống chi”Lão thái sơn” này, trong lúc nhất thời đèn chớp liên tục.

Kỳ lão gia mặc tây trang phẳng phiu, chẳng qua thoạt nhìn thân thể cũng không tốt, ho khan nhiều lần.

Bên cạnh cấp dưới giúp ông rót một ly trà sâm, ông ngẩng đầu ra hiệu, MC gật gật đầu, “Hoan nghênh mọi người tham gia họp báo của tập đoàn tài chính Côn Luân..”

Một chuỗi lời dạo đầu, MC rốt cục tiến vào vấn đề chính, “… Hôm nay mời họp báo, mục đích rất đơn giản, để tuyên bố một việc, hiện tại mời Kỳ lão tiên sinh tự mình tuyên bố quyết định.”

Vỗ tay xong, Kỳ lão gia mở mắt, ho khan vài tiếng nói, “Tôi tin mọi người hôm nay cũng đều thấy được tin, khụ… Khụ khụ… Tôi muốn nói gì mọi người cũng có thể đoán đại khái. Tập đoàn tài chính Côn Luân vẫn luôn muốn khách hàng vừa lòng, nhiều năm qua các giới bằng hữu vẫn duy trì việc phát triển cho tới hôm nay. Khụ… Danh dự cùng phẩm chất vẫn luôn là thứ mà công ty chúng tôi nhiều năm qua vẫn kiên trì quán triệt.”

“Cho nên, công ty chọn lựa người phát ngôn vô luận là hình tượng hay khí chất, cũng đều yêu cầu phẩm hạnh tốt, nhưng chuyện của Lạc Khâu Bạch tiên sinh gần đây làm công ty không cách nào chấp nhận. Làm người phát ngôn, hắn tổn hại hình tượng công ty, cùng ý tưởng kinh doanh của công ty không hợp, điều này làm cho chúng tôi cũngbất đắc dĩ.”

“Cho nên cơ hội lần này, tôi lấy thân phận chủ tịch tuyên bố, từ hôm nay trở đi công ty sẽ giải trừ quan hệ với Lạc Khâu Bạch tiên sinh, công ty đơn phương giải trừ hợp đồng, công ty nguyện ý bồi thường, khụ khụ… Khụ… Cũng chúc cho sự nghiệp về sau của Lạc Khâu Bạch tiên sinh, có thể cố gắng hơn nữa.”

Phóng viên tiếp tục truy vấn, “Xin hỏi Kỳ lão tiên sinh, lúc trước ngườituyên bố Lạc Khâu Bạch đảm nhiệm vai trò người phát ngôn là Kỳ đại thiếu gia, vì cái gì lần này tuyên bố huỷ bỏ không phải anh ấy, mà là ngài chủ tịch tự mình nói?”

“Kỳ thiếu gia cùng Lạc Khâu Bạch rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Không phải do ảnh hưởng lần này, cho nên mới quyết định đơn phương hủy bỏ hợp đồng?”

“Kỳ gia đơn phương chấm dứt hợp đồng, hơn nữa nguyện ý bồi thường, có phải ngụ ý Kỳ thiếu gia cho Lạc Khâu Bạch ‘Phí chia tay’?”



Liên hoàn pháo liên tiếp, Kỳ lão gia ho càng lợi hại, bên cạnh vệ sĩ ngăn lại không ngừng, lão gia khoát tay áo, suy yếu nói, “Thứ nhất, công ty chấm dứt hợp đồng với Lạc Khâu Bạch, chính là xuất phát từ suy xét thương nghiệp, cùng tư tình không quan hệ, việc tư của Lạc Khâu Bạch tiên sinh cùng Côn Luân không quan hệ. Thứ hai, Kỳ Phong vốn chỉ là quan hệ làm ăn với Lạc Khâu Bạch, thỉnh các vị không cần phỏng đoán quan hệ của hai người, lúc này đây là bởi vì nó vừa mới xuất ngoại, mà sự tình lại quan trọng, tôi làm chủ tịch mới tự mình giải thích, chỉ đơn giản như vậy.”

Nói xong những lời này, ông nhắm hai mắt lại mệt mỏi không nói thêm nữa, phóng viên còn muốn đuổi theo, MC lập tức ngắt lời, “Xin lỗi các vị, thân thể của Kỳ lão tiên sinh không khỏe, hôm nay kết thúc ở đây, thỉnh các vị có thể trật tự rời khỏi.”

Thốt ra lời này xong, Kỳ lão gia được trợ lý phụ giúp ly khai đại sảnh, chung quanh toàn bộ đều là vệ sĩ, không ai có thể tới gần, phóng viên cũng chỉ có thể đứng ở tại chỗ giương mắt nhìn,

TV ong ong liên tục vang, thân ảnh của Kỳ lão gia biến mất trên màn ảnh.

Lạc Khâu Bạch nắm chặt điều khiển từ xa không nói gì, sau một lúc lâu mới chậm rãi cười rộ lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, như không thể ức chế.

Hắn không ngốc, những thủ đoạn hãm hại như vậy, mục tiêu chính xác, đơn giản muốn đem hắn đuổi ra giới giải trí, có thể thu mua được chương trình TV, còn có thể khống chế dư luận, thậm chí có thể đào ra chuyện cũ của hắn cùng Mạnh Lương Thần và cả Tô Thanh Lưu, căn bản không phải người bình thường có thể làm được.

Kỳ lão gia…

Hắn nhắm mắt lại gắt gao nắm chặt tay.

Hắn vẫn luôn lừa mình dối người, không muốn nghĩ chuyện sẽ tới mức này, đã sớm đoán được là Kỳ lão gia hạ thủ, hắn cũng tận lực không thèm nghĩ nữa, không đoán, bởi vì chứng cớ vứt trên mặt, đánh hắn một quyền, hắn cũng không nguyện ý phỏng đoán người nhà của Kỳ Phong.

Nhưng một tia kỳ vọng cuối cùng cũng theo tin tức này của Kỳ gia mà tan biến .

Nếu người độc thủ phía sau còn chưa xuất hiện, Kỳ lão gia chỉlà đối tượng hoài nghi do lừa mình dối người, như vậy hiện tại lão nhân gia ông ta không thể chờ đợi được đứng ra, xé bỏ quan hệ cuối cùng của hắn với Kỳ gia, căn bản hiểu được: Kỳ gia không chào đón mày, mày lăn đi.

Trên thế giới sao lại trùng hợp như vậy, tất cả mọi chuyện đều trong một ngày mà đưa ra ánh sáng, mà lúc này lại cố tình xuất hiện lúc Kỳ Phong xuất ngoại, tỉ mỉ, đánh bước nào, củng cố bước ấy, xây dựng thiên la địa võng chờ hắn chui vào.

Lạc Khâu Bạch mím môi cười lạnh một tiếng, chết lặng.

Thậm chí lúc này hắn còn thanh thản, cân nhắc ngày đó cùng Kỳ lão gia gặp mặt.

Ông nói: “Để Kỳ Phong có một hài tử, rời khỏi giới giải trí, Kỳ gia không làm con chịu thiệt đâu”

Còn nói: “Lạc Khâu Bạch, con sẽ hối hận.”

Đúng vậy, hắn đích thật hối hận, hắn hối hận mình còn muốn cùng lão gia nước sông không phạm nước giếng, cho rằng chỉ cần hắn cùng Kỳ Phong cùng một chỗ, hết thảy đều không có vấn đề.

Nguyên lai hắn đã sớm thành cái đinh trong mắt người khác, cái gai trong thịt, thậm chí không tiếc khí lực cũng phải đem hắn đuổi ra khỏi giới giải trí, làm hắn vĩnh viễn không xoay người được.

Đem điều khiển từ xa ném tới một bên, hắn tắt TV cùng máy tính, toàn bộ thế giới rốt cục an tĩnh, hắn nhìn căn phòng tối đen, trong lúc nhất thời đều không biết mình đến tột cùng là đi chỗ nào.

Dốc sức cùng cố gắng trong nhiều năm như vậy, trong một đêm, cứ như vậy mà nước chảy về biển đông …

Lúc này, di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông vang liên tục không ngừng, Lạc Khâu Bạch thật sự không thể ứng phó, nhắm mắt lại vẫn không nhúc nhích, dù sao hắn biết này không phải là cú điện thoại kia.

Nhưng điện thoại vẫn cố chấp vang lên, tựa hồ lần này hạ quyết tâm vô luận như thế nào đều phải nghe cho được.

Lạc Khâu Bạch rốt cục đứng lên, ống nghe truyền đến thanh âm Diệp Thừa.

Hai người ai cũng không nói chuyện, sự tình nháo thành như vậy, Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình đã không còn mặt mũi gặp bạn bè.

“Nè, Tiểu Nhạc, nghe được thanh âm của tôi sao?” Diệp Thừa khẩu khí nhẹ nhàng, như hoàn toàn không biết bên ngoài chuyện gì xảy ra.

Thanh âm của anh talàm Lạc Khâu Bạch mỉm cười, trong xoang mũi lại có chút lên men, lúc này người có thể nguyện ý nói chuyện với hắn phỏng chừng có vài người.

“… Nghe không ra, không biết là ai, quấy rầy điện thoại tôi?”

Lạc Khâu Bạch tươi cười nói giỡn, Diệp Thừa bên kia ống nghe cười theo một chút, trong lòng thả lỏng, trầm mặc nửa ngày mới trầm giọng nói, “Nghe cậu nói vậy tôi an tâm, tôi nghe Trịnh Hoài Giang nói không liên lạc với cậu được, tôi thật sợ cậu còn muốn nhảy lầu.”

“Tới địa ngục đi.”Trong lòng Lạc Khâu Bạch cũng rất cảm kích, “Yên tâm đi, cho dù trời sập xuống dưới, tự sát nhảy lầu chuyện buồn nôn như vậy tôi cũng không làm đâu.”

“Lời này nói được tôi thích nghe nha, trời sập xuống dưới cũng không phải chuyện lớn, không phải bị người vu hãm sao, cây ngay không sợ chết đứng.”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, cười khổ nói, “Làm sao cậu biết tôi bị người vu hãm, chuyện tôi là tiểu tam chen giữa Mạnh Lương Thần cùng Tô Thanh Lưu, cậu bây giờ còn dám gọi điện thoại cho tôi, cũng không sợ bị người ta biết chụp cho cậu cái mũ’Phe tiểu tam’.”

Diệp Thừa cười nhạo một tiếng, “Tôi còn sợ cái này? Lão tử chỉ tin tưởng ánh mắt của mình, tôi đã sớm nhìn ra Mạnh Lương Thần có ý với cậu, trong lòng cậu kỳ thật có người khác đi? Huống hồ, nếu cậu thật sự có ý với hắn ta, còn tránh mặt hắn ta mỗi lần gặp nhau?”

Lạc Khâu Bạch kinh ngạc, nửa ngày cũng không nói gì, “… Cậu như thế nào sẽ biết?”

“Tôi cái gì không biết? Lúc hai ta vừa mới chụp áp phích cho đoàn phim, bị Mạnh Lương Thần lần lượt quấy phá, cậu tưởng tôi mù, không biết sao?” Nói tới đây Diệp Thừa thu hồi ý cười, nghiêm túc nói, “Khâu Bạch, giới giải trí có rất nhiều chuyện, bị người vu hãm cũng không đáng sợ, đáng sợ là cậu bị chèn ép từ nay về sau không gượng dậy nổi, lúc này huynh đệ không giúp cậu, còn ai giúp cậu?”

Lạc Khâu Bạch trầm mặc, thở dốc một câu cũng nói không nên lời, xoang mũi thấy chua xót.

Dùng sức kéo kéo khóe miệng, hắn hít một hơi, “Diệp Thừa… Đa tạ cậu, thật sự cám ơn cậu…”

“Đừng có như vậy, huynh đệ không chấp nhất.” Diệp Thừa mở miệng, suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên mở miệng, “Khâu Bạch, kết thúc 《 Tà dương ca 》, công ty cho tôi nghỉ một thời gian, trong nhà lại muốn an bài tôi đi nước ngoài học thanh nhạc, vừa lúc tôi cũng chuẩn bị học năm nhất.”

Lạc Khâu Bạch nhất thời không kịp phản ứng anh ta vì cái gì hiện tại nhắc tới chuyện này, theo bản năng phụ họa, “Ân, tốt lắm, vừa muốn làm ảnh đế vừa muốn làm ca sĩ, Diệp Thừa cậu cũng đa tài quá.”

“Tôi muốn hỏi một chút cậu có nguyện ý đi với tôi không.”

Lạc Khâu Bạch nháy mắt ngây ngẩn cả người, Diệp Thừa tiếp tục nói, “Tôi biết có hơi đột nhiên, bất quá tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn cậu suy xét một chút.”

“Khâu Bạch, nói ra thì thật không biết xấu hổ, tại cái vòng luẩn quẩn này tôi thấu hiểu nhiều hơn cậu, tại cái nơi đầu sóng ngọn gió này, cậu tuyệt đối không được kiêu căng, mà phải bảo vệ mình, cậu nổi danh quá nhanh, hiện giờ gặp loại chuyện này, nếu muốn tránh đầu sóng ngọn gió, tuyệt đối phải đảo ngược suy nghĩ của mọi người. Huống chi, cậu bị vu hãm, scandal như thế này cũng không phải một chốc có thể sáng tỏ, núi xanh còn đó,lo gì thiếu củi đun.”

Lạc Khâu Bạch chần chờ, nửa ngày cũng không nói gì.

Hắn biết Diệp Thừa nói không phải không có lý, nhưng nếu phải rời khỏi nơi này…

Diệp Thừa nghe hắn không nói lời nào, nhịn không được tiếp tục nói, “Tôi nghĩ cậu nên đi với tôi, cũng không chỉ để giúp cậu, tôiđã sớm thấy đượcgiọng của cậu rất tốt, mấy lần đi KTV, người có âm chuẩn cũng không hay bằng cậu, tôi cảm thấy cậu có thể thử một chút ở phương diện này, coi như là đi du lịch đi, cũng đỡ phải ở đây lo lắng.”

Câu nói kế tiếp lại khôi phục tính cách cợt nhả của Diệp Thừa, Lạc Khâu Bạch nắm chặt điện thoại, ánh mắt đảo qua phòng, cuối cùng dừng lại trên người Phong Phong béo đã ngủ.

“Diệp Thừa đa tạ cậu đã vì tôimà suy nghĩ chu đáo như vậy… Bất quá tôi vẫn muốn suy nghĩ một chút.”

“Cậu muốn suy nghĩ trong bao lâu? Ngày mai tôi khởi hành rồi.”

“Tôi cũng không biết… Tôi còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, tôi không thể đi như vậy được”

Diệp Thừa vừa nghe khẩu khí của hắn, cũng không tái truy vấn, hàn huyên vài câu, cười nói một câu “Tôi chờ tin tốt của cậu” sau đó cúp điện thoại.

Lạc Khâu Bạch nắm chặt điện thoại, nhìn quanh căn phòng.

Hiện tại chỉ có căn phòng này là liên hệ cuối cùng của hắn và Kỳ Phong, cho nên chỗ nào hắn cũng sẽ không đi, cố chấp ở lại căn phòng này, Kỳ Phong nếu không trở lại, hắn vẫn sẽ chờ đợi.

*****

Nhìn màn hình đưa tin về Lạc Khâu Bạch, anh ta cao hứng, mở ra hòm thư nhắn lại【Anh rốt cuộc là ai? Sao lại vô duyên cớ vô cớ nhắn cho tôi nhiều tin về Lạc Khâu Bạch như vậy? 】

Bưu kiện không ai đáp, anhta nói linh linh với màn ảnh máy tính.

Anh ta không phải không hoài nghi qua những video cùng ảnh chụp kia, thậm chí còn cố ý tra địa chỉ IP, nhưng hết thảy không thu hoạch được gì, hiện tại đã xóa hết mấy thứ đó, cũng vẫn không biết người này đến tột cùng là ai, gửi cho anh ta mấy thứ này có mục đích gì.

Màn hình huỳnh lam chiếu sáng khuôn mặt vặn vẹo, người nọ để tóc húi cua, liếc mắt một cái đã biết anh ta nhất định mới từ trong ngục giam lao động cải tạo ra.

Lý Thiên Kỳ không cách nào hình dung bộ dạng mình bây giờ như thế nào, từ khi anh ta bị công ty phong sát, bị bắt giam, trải qua những ngày vô cùng gian nan, thanh danh đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, mà Lạc Khâu Bạch lại càng ngày càng nổi, không chỉ thành “Sủng nhi” của Kỳ gia, cũng bởi vì 《 Tà dương ca 》rất có tiếng tăm, vinh dự đó vốn là của anh ta, là hắn đoạt đi vai Nhạc Triêu Ca của mình, thậm chí phim ảnh, anh ta cũng không có tư cách tham gia hoạt động tuyên truyền, điều này làm cho anh ta phẫn uất bất bình, lúc nào cũng nghĩ làm cách nào trả thù Lạc Khâu Bạch.

Kết quả lão thiên mở mắt, anh ta mới vừa ra tù không bao lâu, lại nhận được bưu kiện nặc danh.

Nội dung bên trong rất đơn giản, chỉ cần đem ảnh chụp cùng video tuôn ra, anh ta sẽ nhận được một trăm vạn tiền lời, đây đối với anh ta một nghệ sĩ bị đóng băng mà nói, quả thực là vận may từ trên trời rớt xuống.

Cho nên, anh ta căn bản không có suy nghĩ gì, không chút do dự lựa chọn tin tưởng, dù sao anh ta cũng đã trắng tay, đương nhiên muốn Lạc Khâu Bạch cũng chết theo, làm hắn cũng nếm thử tư vị bị mọi người đạp đổ!

Lý Thiên Kỳ tắt máy tính, thở phào một hơi, chuẩn bị cùng “Kẻ thần bí” đòi thù lao.

Máy tính phát ra “Đinh” một thanh âm vang lên, trợ lý gõ cửa vào, thấy được Kỳ lão gia nằm ở xích đu nhắm mắt dưỡng thần.

“Lão gia, Lý tiên sinh hồi phục bưu kiện, chúng ta sẽ trả cho anh ta sao?”

Kỳ lão gia nhướng mi, cười lạnh một tiếng, “Lý Thiên Kỳ không thể chờ đợi được, chuyện này cậu ta làm không tồi, đưa tiền cho cậu ta, lúc gửi tiền bí mật một chút, đừng lưu lại dấu vết.”

Trợ lý gật gật đầu, đứng ở tại chỗ không hề nhúc nhích, tựa hồ đang do dự muốn nói cái gì.

“Còn có chuyện gì sao? Không có việc gì còn chưa đi xuống?”

Trợ lý do dự một chút, vẫn mở miệng, “Lão gia, tôi còn có một việc không rõ, ngài nắm trên tay nhiều tư liệu như vậy, không trực tiếp đưa cho truyền thông, ngược lại đưacho Lý Thiên Kỳ, còn muốn đưa một trăm vạn? Hơn nữa, ngài như thế nào khẳng định Lý Thiên Kỳ nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo.”

Kỳ lão gia ho khan vài tiếng, trên mặt cười như không cười, “Cậu ta đã làm theo không phải sao?”

“Cậu ta lúc trước bị hại thảm như vậy, đã sớm ghi hận trong lòng, hiện tại có cơ hội báo thù còn có tiền, có ngốc mới không làm. Huống chi, chuyện này nếu Kỳ gia trực tiếp động thủ, tương đương bán cho truyền thông, tôi không ngu như vậy. Đến lúc đó mặc kệ kết quả như thế nào, sau lưng độc thủ đều là Lý Thiên Kỳ, cùng Kỳ gia một chút quan hệ cũng không có, chúng ta cũng là ‘Người bị hại’ không phải sao?”

Vẻ mặt của ông mang theo ý cười, nếp nhăn trên mặt thậm chí còn mang theo hương vị hiền lành.

Phía sau lưng trợ lý lạnh cả người, nhịn không được nhỏ giọng hỏi, “… Lão gia, kỳ thật tôi vẫn luôn muốn hỏi, ngài làm vậy không sợ thiếu gia sau khi trở về sẽ sinh khí sao?”

Kỳ lão gia liếc mắt, kịch liệt ho khan vài tiếng, “Sinh khí thì sao?”

Trên thế giới này làm bất cứ chuyện gì đều có đại giới, muốn đạt tới mục đích nhất định phải có hy sinh, không bất đắc dĩ ông cũng không nguyện ý dùng thủ đoạn như vậy, nhưng thực đáng tiếc, Lạc Khâu Bạch không phải người thức thời, cho hắn đường lui quang minh chính đại, chỉ cần đáp ứng sinh hài tử, rời khỏi giới giải trí sẽ áo cơm vô ưu, hắn lại cố tình không đi, Kỳ gia cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn cường ngạnh cho hắn biết, có đáp ứng hay không không phải do hắn định đoạt .

Huống chi, Kỳ Phong sinh khí thì có thể làm gì, bất quá chỉ là nam nhân, nó còn ngay cả gia sản cũng không cần, nửa đời sau đoạn tuyệt quan hệ với ông nội?

Tình yêu, bất quá chỉ là một giọt nước mà thôi, dung hợp lẫn nhau, giống như ai cũng vô pháp chia lìa, lúc chia năm xẻ bảy có lẽ sẽ đau, nhưng không phải không có đối phương sẽ sống không được.

Trợ lý không biết trả lời sao, chỉ có thể thấp giọng mở miệng nói, “Lão gia đều có tính toán… Tôi đương nhiên đoán không được, bất quá biện pháp có thể làm cho Lạc Khâu Bạch rời đi thiếu gia nhiều như vậy, vì cái gì nhất định phải làm cho hắn rời khỏi giới giải trí? Hắn rời khỏi giới giải trí, không chỗ nương tựa, chẳng phải là càng không ly khai thiếu gia ?”

“Như vậy không tốt sao? Rời đi giới giải trí cái nơi bẩn như vậy, hắn không tiền không thế, Kỳ gia là đường lui cuối cùng của hắn, đến lúc đó nhìn hắn còn cứng như vậy không. Không có những cái đó hao tổn tâm tư, cũng không có vòng hoa hay tiếng vỗ tay, hắn sẽ thấy rõ mình có bao nhiêu cân lượng, đến lúc đó hắn đều phải xài đồ của Kỳ gia, nào còn có mặt mũi ngăn cản Kỳ Phong muốn sinh hài tử?”

Trợ lý âm thầm sợ run cả người.

Lão gia trước mắt bình thường nhìn vô hại, nhưng rốt cuộc vẫn là người cầm quyền Kỳ gia, thủ đoạn cùng tâm cơ tàn nhẫn.

Một chiêu lấy lui làm tiến, không chỉ ngăn chặn đường lui của Lạc Khâu Bạch, làm hắn chỉ có thể ngoan ngoãn làm ký sinh trùng tại Kỳ gia, nghe theo bài bố của Kỳ gia, còn không có vi phạm lời thề lúc trước không đuổi Lạc Khâu Bạch đi, quả thực là nhất tiễn song điêu (một mũi tên trúng hai con chim)!

Trợ lý không nói thêm, xoay người đi chuyển tiền cho Lý Thiên Kỳ.

Lúc này chuông điện thoại reo lên, người hầu dưới lầu nghe, chạy tới nói, “Lão gia, quản gia điện thoại tới.”

Kỳ lão gia nhíu nhíu mí mắt, cầm lên ống nghe.

Khi đêm đến, sắc trời bắt đầu tối, Chris vẫn cứ lải nhải dây dưa.

Kỳ Phong càng phát ra phiền toái, ngón tay vô ý thứcchạm vào di động trên bàn, con ngươi lạnh như băng, môi gắt gao mím lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Di động sửa xong, hắn gọi điện thoại cho Lạc Khâu Bạch rất nhiều, nhưng không ai nghe hoặc đã tắt máy.

Loại tình huống này chưa từng xảy ra, trước kia mặc kệ Lạc Khâu Bạch có bận quay phim, đều sẽ nghe, nếu trước là bởi vì di động y bị hư liên lạc không được, như vậy hiện tại lại là xảy ra chuyện gì?

Kỳ Phong cau mày, sắc mặt cứng ngắc, càng cảm thấy lần này đi Italy đều rất kỳ lạ.

Mặc kệ là Chris dây dưa cố tình gây sự, hay làviệc phong bế công trường, hay là bị quản gia phá hư di động…

Không đúng.

Y bị hồng mao quỷ cuốn lấy, căn bản không kịp suy nghĩ, hiện giờ cẩn thận tưởng tượng, quản gia tại Kỳ gia công tác vài thập niên, chưa bao giờ như vậy, như thế nào sẽ mới vừa xuống máy bay đột nhiên điện thoại bị hư, này… Rất trùng hợp.

Bàn vang thật lớn.

Chris còn đang lải nhải bị hoảng sợ, dừng lại.

Kỳ Phong đứng lên, căn bản không phản ứng, xoay người đi ra ngoài.

“Kỳ tiên sinh, anh không thể đi, trước khi giao dịch đạt thành, anh phải dựa theo quy tắc, nếu không không thành giao!”

Kỳ Phong lạnh lùng liếc ông ta một cái, tiếp tục đi về phía trước, hồng mao quỷ chạy lên trước ngăn trở, Kỳ Phong mãnh liệt cầm cổ áo ông ta ép lên trên tường, dùng tiếng Anh gằn từng tiếng nói, “Ông nói đã đủ nhiều, muốn tái ngăn trở, tôi không để ý dùng sức mạnh ngăn mõm ông lại!”

Lược hạ lời này, y lập tức đi ra khỏi phòng họp, lưu lại Chris.

Kỳ Phong lập tức đi tới khách sạn, từ khi xuống máy bay, y vẫn luôn ăn ở trong nhà xưởng, mà bởi vì điều khoản phải giữ bí mật, thư ký cùng trợ lý đều không thể đi theo, chỉ có thể cùng quản gia ở tại nhà xưởng.

Dọc theo đường đi, y liên tục gọi điện thoại cho Lạc Khâu Bạch, vẫn không ai bắt máy, mà người chung quanh không có ai, điện thoại công cộng cũng không có, dự cảm bất hảo trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, tổng cảm thấy Lạc Khâu Bạch rất khác thường, nhất định là đã xảy ra chuyện gì!

Trong khách sạn, điện thoại vẫn tiếp tục.

“Những chuyện tôi đã an bàiông làm thế nào?”

Thanh âm của Kỳ lão gia từ trong ống nghe truyền đến, quản gia cảnh giác nhìn bốn phía, thấp giọng nói, “Lão gia yên tâm, Chris đã dựa theo ý của ngài tận lực bám trụ thiếu gia, hơn nữa tôi cũng dựa theo phân phó của ngài, mượn cơ hội lấy được di động thiếu gia, ở bên trong cài virus, mặc kệ là điện thoại hay tin ngắn, virus đều sẽ tự động che chắn.”

“Rất tốt, ông nghĩ biện pháp bám trụ Tiểu Phong, phỏng chừng không được bao lâu Lạc Khâu Bạch sẽ ngoan ngoãn cúi đầu.”

“Nhưng lão gia… Tôi cảm giác thiếu gia đã thấy khả nghi, nếu cậu ấy kiên trì phải về nước, tôi cũng ngăn không được cậu ấy.”

“Vậy giấu hộ chiếu, chẳng lẽ chuyện đó cũng không làm được?”

Quản gia sửng sốt một chút, nhịn không được mở miệng, “Giấu hộ chiếu? Này… Lão gia, tôi làm sao dám, trước vì chặn liên hệ của thiếu gia cùng Lạc Khâu Bạch, tôi đã làm hư điện thoại của cậu ấy, hơn nữa tôi còn trộm gửi tin nhắn yêu cầu Lạc Khâu Bạch rời khỏi giới giải trí, thiếu gia căn bản sẽ không tái tín nhiệm tôi, hộ chiếu quan trọng như vậy, tôi có mấy lá gan cũng không dám lộn xộn a…”

Kỳ lão gia không vui, “Nếu ông cả một ngày đều không trụ, ông cũng không cần làm việc ở Kỳ gia.”

Nói xong lời này, ông cúp điện thoại, quản gia đứng ở công trường, vẻ mặt nôn nóng.

Do dự thật lâu, ông bắt đầu lục tung phòng, ông từ nhỏ nhìn thiếu gia lớn lên, đối với thói quen của y nhất thanh nhị sở.

Ông biết Kỳ Phong thích đem những thứ quan trọngđể vào một cái bao, mỗi ngày đểlên tủ đầu giường…

Chậm rãi mở ngăn kéo, ông thấy được hộ chiếu, vươn tay rút ra, vừa lúc đó, một bàn tay đột nhiên đè xuống cổ tay của ông.

Quản gia hoảng sợ, vừa nhấc đầu thấy được Kỳ Phong đang đứng sau lưng.

“Thiếu… Thiếu gia…”

Sắc mặt của Kỳ Phong âm trầm đáng sợ, cú điện thoại vừa rồimột chữ y cũng đều nghe hết.

Đồng tử thâm thúy nhấc lên sóng to gió lớn, bàn tay của y buộc chặt, nghiến răng, “Lão gia làm cái gì với Khâu Bạch?”

Quản gia không dự đoán được lúc này Kỳ Phong không có ở nhà xưởng, ngược lại sẽ xuất hiện tại khách sạn, ông bị dọa, sắc mặt tái nhợt, “Không… Không, thiếu gia ngài hiểu lầm, lão gia ông ấy kỳ thật… A!”

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Kỳ Phong mãnh liệt tức giận, bình sinh đây là lần đầu tiên y phẫn nộ như vậy, thanh âm đều mang theo hàn khí, “Nói!”

Quản gia đau nhức, sợ run, cũng không dám giấu diếm, “Lão gia ông… Ông ấy đem chuyện của Lạc Khâu Bạch cùng Mạnh Lương Thần cho truyền thông… Mục đích làm hắn rời khỏi giới giải trí…”

Đồng tử của Kỳ Phong kịch liệt co rút lại, huyệt thái dương đau đớn.

Kỳ thật không cần đoán y cũng biết lần này tuyệt đối sẽ không phải chuyện tốt gì, nhưng y vẫn không tin người thân của mình lại là người ác độc tàn nhẫn như thế, thậm chí lão gia lúc buộc y thụ tinh, y vẫngọi ông một tiếng”Ông nội”, nhưng ông lại lừa mình, dùng thủ đoạn ngoan độc đối phó người yêu của y!

Sắc mặt của Kỳ Phong một trận trắng xanh, cầm lấy hộ chiếu cùng tiền đi ra ngoài.

“Thiếu gia ngài không thể đi! Ngài nếu trở về, lão gia khẳng định sẽ khai trừ tôi, nể tình tôi từ nhỏ nhìn ngài lớn lên, ngài ngàn vạn lần đừng trở về! Coi như tôi van cầu ngài … Chúng tôi đều là vì ngài a!”

“Phanh!”

Kỳ Phong nhẫn nại đến cực hạn, một cước đá văng, “Ông nguyện ý vì lão gia mà không bằng con chó, bất quá ông chớ quên, Kỳ gia này rốt cuộc là do ai định đoạt! Không có tôn tử, lão gialà người sắp xuống mồ, còn muốn phản loạn sao!?”

Nói xong y giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên âm lãnh mỉm cười, lấy hộ chiếu của quản gia ra xé thành mảnh nhỏ, lúc quản gia cực độ hoảng sợ thét lên, y kéo cổ áo ông ta, vỗ mặt ông nói, “Trương bá, ông chọn sai chủ rồi, ông đã nghe lời lão gia vậy rồi,vậy một mình ông ở lại Italy đi, không cần về nước.”

“Ông, đã bị khai trừ rồi!”

Lược hạ lời này, y cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng.

Làm ăn cái con mẹ, Kỳ gia cái con mẹ, y hiện tại cái gì cũng không muốn, chỉ muốn thấy Lạc Khâu Bạch!

*****

Mua vé máy bay, ngồi hơn mười mấy tiếng trên máy bay, Kỳ Phong rốt cục chạy vềS thị.

Nhưng tình thế còn nghiêm trọng hơn y tưởng tượng, toàn bộ S thị cơ hồ giống như bị scandal của Lạc Khâu Bạch oanh tạc, phố lớn ngõ nhỏ ồn ào huyên náo.

Nghe những tin đồn, những chỉ trích đó, trong lòng y như nổi lên cuồng phong, không chỉ phẫn nộ mà còn hối hận cùng đau lòng.

Y chưa từng nghĩ qua, mình chỉ rời đi trong thời gian ngắn ngủi, hết thảy đều đã long trời lỡ đất.

Nhớ tới trước khi đi, Lạc Khâu Bạch giúp yđeo cà vạt, làm trứng ốp la, còn có câu nói trước khi chia tay kia: “Trở về sớm một chút, em chờ anh về nhà, không cần nhớ em”, ngón tay của y không tự chủ được phát run.

Y muốn cho Lạc Khâu Bạch những thứ tốt nhất, đặt hắn ởtrong tim, nhưng lúc này đây lại bởi vì y cùng người nhà của y, đem Lạc Khâu Bạch bức đến đường cùng.

Lạc Khâu Bạch bình thường luôn mỉm cười, tốt tính, gặp được chuyện như vậy hắn sẽ như thế nào? Lúc hắn không liên lạc với mình được, bị toàn thế giới chỉ trích, làm sao có thể chống đỡ?

Kỳ Phong căn bản không dám nghĩ, tim của y đang quặn đau.

Không kịp suy nghĩ, y cũng không có về nhà cũ cùng lão gia giằng co, trực tiếp liều mạng hạ lệnh cho cấp dưới, vận dụng mạng lưới quan hệ của Kỳ gia, phong tỏa toàn bộ tin tức của Lạc Khâu Bạch, nếu không lập tức huỷ bỏ nơi đưa tin, lập tức khởi tố bọn họ, về sau cũng sẽ vĩnh viễn cho họ vào sổ đen Kỳ gia, triệt để phong sát tuyệt không hợp tác.

Trên mạng đại đại tiểu tiểu, nửa giờ ngắn ngủi bị cắt bỏ không còn một mảnh, trước một ngày còn điên cuồng đưa tin, hận không thể đem gốc gác Lạc Khâu Bạch đào ra tận gốc, bây giờ đồng thời chấm dứt, ai cũng không nhắc lại chuyện gièm pha này.

Y ngồi trong xe về nội thành, gọi điện thoại cho thư ký, “Đúng, thông báo cho truyền thông, buổi chiều lấy danh nghĩa Kỳ gia tổ chức họp báo. Không lão gia gì sất! Hiện tại chủ là tôi, tôi nói làm thì làm!”

Cúp điện thoại, y gắt gao mà nắm lấy nhẫn trên ngón áp út, mặc kệ gièm pha như thế nào, y phải nói rõ ràng, Lạc Khâu Bạch không phải tiểu tam chó má gì, mà là vợ hợp pháp của Kỳ Phong y.

Lúc này điện thoại dồn dập vang lên, thanh âm suy yếu và nóng nảy của lão gia truyền đến, “Tiểu Phong ta thấy con điên rồi! Mới vừa xuống máy baycả nhàcũng không về, còn vận dụng nhiều người như vậy! Con lập tức đình chỉ cho ta, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình!”

Ông một bên rống, một bên ho, mặt như sắp chết.

Mà Kỳ Phong lại bất vi sở động, lạnh như băng mở miệng, “Ông nội, chuyện ông làm lát nữa con sẽ tính rõ ràng, con không phải con rối, ông cũng đừng mơ tưởng can thiệp vào. Hảo hảo dưỡng bệnh, ngàn vạn lần đừng nóng giận, nếu không ông phỏng chừng còn chưa nhìn thấy Khâu Bạch cùng đường, cũng đã tức chết rồi.”

“Con ——! Khụ khụ… Khụ! Con sao lại nói với ta như vậy! Kỳ Phong, ta là ông nội của con! Khụ… Khụ… Ta hiện tại dùng thân phận chủ tịch ra lệnh cho con về nhà!”

Kỳ Phong cười nhạo, kiềm chế không tức giận.

“Chủ tịch? Không có tôn tử, ông làm chủ tịch được vài năm không? Ngàn vạn lần đừng ép con động thủ, ông nội, nếu con còn coi Kỳ gia là nhà, vậy cái nhà này về sau đã định trước không phải do ông định đoạt, nếu con không cần cái nhà này, ông phỏng chừng sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại không chỗ nương tựa, hảo hảo hiểu rõ, ông là người thông minh, không nên ép con.”

Nói xong lời này, y tắt điện thoại, cùng lúc đó, Kỳ lão gia vỗ ngực suýt nữa muốn hít thở không thông, người hầu loạn thành một đoàn.

Ông run run rống lênvới trợ lý, “Đi… Đi gọi cổ đông công ty đến! Không có thanh danh Kỳ thiếu gia… Khụ khụ… Ta xem nó còn vì nam nhân mà kiêu ngạo nữa không!”

Ông cấp huyết công tâm, lập tức ho ra một búng máu, cấp dưới đều sợ, vội vàng xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị lấy danh nghĩa chủ tịch tổ chức đại hội cổ đông.

Mà đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên tràn vào một đám hắc y, tất cả đều là những người Kỳ Phong trước kia giúp đỡ, chỉ nghe mệnh lệnh của y, nguyên lai chưa bao giờ xuất hiện, bởi vì y cảm thấy không cần, trong nhà có bảo an là đủ rồi, nhưng lúc này, đám người kia nhận mệnh lệnh của thiếu gia, trực tiếp bao vây nhà cũ Kỳ gia.

Vệ sĩ ở nhà cũ toàn bộ hành động, nhưng ngại quan hệ với Kỳ Phong, không ai thật sự dám động thủ, mà đối phương cũng không để ý, vọt vào cắt dây điện thoại, lấy đi di động của mọi người, nhìn chằm chằm Kỳ lão gia, dù sao thiếu gia kêu bọn họ làm thế nào, bọn họ liền làm như thế đó, những người khác bọn họ không quan tâm.

Trợ lý cùng cấp dưới bị Kỳ Phong ngăn chặn, căn bản ra không được, càng miễn bàn triệu tập đại hội cổ đông gì đó, người của Kỳ lão gia toàn bộ đều không ở trong này, hiện tại gọi điện thoại cũng đã không kịp.

Trong lúc nhất thời, Kỳ lão gia bị nhốt, bị tôn tử vây ở trong nhà, quyền cước đều thi triển không được.

Công ty không biết ông cháu Kỳ gia xảy ra chuyện gì, vừa thấy thiếu gia đột nhiên trở về, bọn họ cũng phục tùng mệnh lệnh, cho tới trưa, scandal của Lạc Khâu Bạch đã bị khống chế .

Tình thế có chút biến chuyển, Kỳ Phong đã mệt đứt hơi, y ngồi máy bay mười mấy tiếng, sau đó lại cùng Kỳ lão gia lâm vào giằng co.

Hiện giờ rốt cục có thể thả lỏng, y ngồi ở trong xe, rốt cục cầm lên di động, nhìn trên màn ảnh ba chữ”Lạc Khâu Bạch”, trong lúc nhất thời không dám đè xuống.

Chuyện bên ngoài rốt cuộc như thế nào, Lạc Khâu Bạch đã hoàn toàn không để ý tới.

Hai ngày liên tụcbị gây sức ép, làm hắn thêm choáng váng buồn nôn, lúc này ngủ say trên giường, di động vang lên.

Lại là một dãy số xa lạ, hắn mơ mơ màng màng nghe, điện thoại đầu kia không có thanh âm.

Lạc Khâu Bạch sợ hãi lại là paparazzi, vừa muốn cúp, người nọ mở miệng kêu tên của hắn, “… Khâu Bạch.”

Trước mắt hoảng hốt một chút, Lạc Khâu Bạch cho là mình nghe lầm.

Người nọ mở miệng, “Là anh.”

Lạc Khâu Bạch đều ngây ngẩn cả người, hắn giống như đã nhận không ra thanh âm của Kỳ Phong, há miệng thở dốc, một câu cũng nói không nên lời.

“Anh đã trở về, còn có… Thực xin lỗi.”

Kỳ Phong luôn luôn kiệm lời trước mặt thê tử, y sẽ không nói những lời ngọt ngào, cũng không biết thời gian này rốt cuộc nên nói cái gì để bù lại vết thương bị xé rách của hắn.

Lạc Khâu Bạch nghe được những lời này, hầu kết cao thấp lăn động một cái, nhanh chóng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống dưới.

“… Ân.”

Hắn cũng không biết phải mở miệng như thế nào, hai ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, hắn rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói với Kỳ Phong, nhưng hắn không mở miệng được.

“Em khóc?”Thanh âm của Kỳ Phong kịch liệt co rút lại, rõ ràng không có gì phập phồng, nhưngthanh âm Lạc Khâu Bạch lại run rẩy.

Hắn không nín được nở nụ cười một chút, “Không.”

Đây là tiếng gõ cửa, trong điện thoại đồng thời truyền ra thanh âm, “Anh đang đứng ở cửa, mở cửa cho anh.”

Lạc Khâu Bạch đã không có tâm tình lại đi quan tâm Kỳ Phong rốt cuộc là tại sao trở về, trước vì cái gì không nghe điện thoại, người hắn chờ rốt cục đã đến, tựa như một hồi ác mộng, rốt cục tỉnh lại.

“Răng rắc” cửa phòng mở ra.

Lạc Khâu Bạch còn chưa kịp phản ứng, đã bị đẩy mạnh, tiếp theo bị đặt ở trên tường, nụ hôn nóng bỏng hạ xuống.

Hắn căn bản không kịp thấy rõ nam nhân, mặt của hắn có chút đau.

Trái tim đột nhiên đình chỉ, tận lực khắc chế, Lạc Khâu Bạch cái gì đều không muốn hỏi, gắt gao mà ôm nam nhân ở trước mắt, chủ động hôn, đoạt quyền chủ động.

Hai ngày xa cách, giống như ngăn cách một thế giới.

Trên mặt Lạc Khâu Bạch còn có chút nước mắt, đều bị Kỳ Phong liếm hết, ynâng mặt của hắn, dùng sức hôn, giống như muốn đem người này khảm vào trong ngực, căn bản không dám buông tay.

Hai người tựa như kẻ điên, dùng sức xé rách đối phương, dùng hết thảy biện pháp xác định đối phương bình yên vô sự.

Tái ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chớp lên, há miệng, dĩ nhiên là một câu, “Anh/em gầy…”

Lạc Khâu Bạch buồn cười một tiếng, vuốt cái mũi nói, “Ai, tổng cộng hai ngày, có thể gầy nhiều ít, hai ta ngốc chết.”

Hắn không đề cập tới chuyện gièm pha, cũng không hỏi Kỳ Phong đi nơi nào, vén tay áo lên nói, “Nhìn anh này, như con khỉ ấy, xấu chết. Đi tắm rửa đi, em đi làm đồ ăn, bất quá mấy ngày nay đồ ăn trong nhà đã bị em ăn hết, phỏng chừng không dư lại bao nhiêu.”

Nhìn hắn dường như không có việc gì, Kỳ Phong hít một hơi, một cái bắt được tay hắn lên sô pha, ánh mắt thâm thúy khóa lại ánh mắt của hắn, suy nghĩ rất nhiều, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể dùng phương thức biểu đạt đơn giản nhất nói, “Tin nhắn kia không phải anh gửi, điện thoại di động của anh bị hư.”

Rốt cuộc là tin nhắn nào, không cần cố ý nói rõ, Lạc Khâu Bạch cũng đoán được.

Hắn ngay từ đầu không nguyện ý đoán là lão gia, cho nên hắn không ngừng tìm nguyên nhân, không rõ Kỳ Phong rốt cuộc vì cái gì không cùng hắn liên lạc, thẳng đến khi đọc tin tức, hắn đã triệt để xác định hết thảy đều là âm mưu của lão gia, đây làtrả thù với”Lô đỉnh”.

Cho nên, Kỳ Phong nếu có hành động không bình thường đều có lý do.

Thấy Lạc Khâu Bạch không nói lời nào, Kỳ Phong có chút lo lắng, “Không cần sợ hãi, anh sẽ bảo vệ em, không có ai có thể thương tổn em, cho dù là người nhà của anh cũng không thể.”

Lạc Khâu Bạch gật đầu “Ân” một tiếng, vẫn không nhiều lời, xoay người đi vào bếp.

Kỳ Phong vội vàng ngăn lại hắn, lần này sắc mặt đều thay đổi, y cũng không biết biểu đạt gì, rất nhiều lần, y cảm thấy thê tử của mình hẳn là hiểu được, cho nên hiện tại thê tử bởi vì y mà bị thương, trong lòng y vô cùng lo lắng, “Anh cam đoan chuyện em và Mạnh Lương Thần, không ai nhắc lại nữa, anh đã ngăn chặn truyền thông rồi, bọn họ tuyệt đối không dám động thủ lần nữa. Người gọi Vương Thần , anh cũng tuyệt đối sẽ không buông tha, em muốn trả thù như thế nào cũng có thể, chỉ cần em cao hứng, em muốn anh làm như thế nào đều được.”

Nói xong y lại sợ Lạc Khâu Bạch không tin, gắt gao nắm chặt tay hắn, “Buổi chiều anh sẽ mở họp báo, công khai quan hệ của chúng ta, em là người của Kỳ gia, không ai dám nói người yêu của Kỳ Phong là tiểu tam, em phải tin anh, anh sẽ xử lý tốt, em chỉ cần cho anh một chút thời gian.”

“Ai thiếu em anh đều sẽ hoàn trả gấp bội, em cười với anh một cái, anh… Rất khó chịu.”

Kỳ Phong chưa bao giờ dùng khẩu khí hèn mọn như vậy nói chuyện, y mím môi, thanh âm khàn khàn.

Xoang mũi của Lạc Khâu Bạch có chút chua xót, cười đem 10 ngón tay bỏ vào khe hở trên bàn tay nam nhân, “Em vẫn luôn tin tưởng, anh không cần nói với em nhiều như vậy, những tin nhắn đó, yêu sách đó, em chưa bao giờ cho rằng là của anh.”

“Bất quá công khai quan hệ thì không cần, bởi vì… Em nghĩ, chúng ta nên tách ra một thời gian.”

Kỳ Phong nửa ngày nói không nên lời một câu, y gắt gao cau mày, môi tái nhợt, y dùng sức nắm chặt tay Lạc Khâu Bạch, nắm đến hắn đều cảm thấy đau đớn.

“Không có khả năng! Chúng ta vì cái gì phải tách ra? Nếu đơn giản là người khác nói hưu nói vượn, anh sẽ đi xử lý, không ảnh hưởng đến chúng ta.”

Lạc Khâu Bạch trầm mặc một hồi, đem chuyện hai ngày này bồi hồi ra.

“Đây không phải là vấn đề của anh, mà là của em.”

Nói cũng đã nói, sẽ không thể vãn hồi, hắn không hề chớp mắt nhìn Kỳ Phong chậm rãi mở miệng, “Kỳ Phong, anh có nghĩ qua cảm thụ của em không? Đã xảy ra chuyện này, anh bảo emcoi tất cả cái gì cũng không phát sinh, mặt mày hớn hở với anh cùng một chỗ, thậm chí còn thường xuyên gặp mặt ông nội?”

“Chuyện này là ai làm, chúng ta đều rõ ràng. Mục đích của Kỳ lão gia chính là muốn anh sinh một đứa con, sau đó bức em rời khỏi giới giải trí, chỉ có thể phụ thuộc vào Kỳ gia.”

“Kỳ gia không phải do ông định đoạt.” Kỳ Phong sắc mặt tái nhợt, đồng tử co rút lại.

“Kia có thể thay đổi cái gì?” Lạc Khâu Bạch cười khổ, “Em là nam nhân, em rất coi trọng sự nghiệp, nhưng lúc em vất vả cực khổ nhất, người nhà của anh tự tay ném em xuống địa ngục, hiện tại tất cả mọi người đều nhận định em là tiểu tam, em không còn đường để đi. Đây là điều Kỳ lão gia hy vọng, em không có tiền không có thế, không có việc làm không có người thân, chỉ có một mình, cho nên ông ấy chặt đứt đường lui của em, chỉ có thể ngoan ngoãn cùng anh về Kỳ gia, làm ký sinh trùng không có tiếng nói.”

“Vậy tại sao không công khai quan hệ? Nói cho mọi người quan hệ của chúng ta, như vậy… Đáng xấu hổ sao? Anh không muốn gạt người, buổi chiều họp báoem cùng đi với anh, anh sẽ một lần nữa tuyên bố thân phận người phát ngôn của em, những gì của em, kẻ nào cũng không thể cướp đi.

Nghe được hai chữ “Họp báo”, Lạc Khâu Bạch cười nhạo một tiếng, “Không có gì đáng xấu hổ, cho dù công khai cũng cứu không được em. Anh có thể ngăn chặn truyền thông cùng báo chí, nhưng có thể ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ sao?Cho dù anh có phong tỏa tin tức, những chuyện gièm pha này cũng bị người ta ghi tạc trong đầu, lúc này anh công khai quan hệ, không phải giúp em, mà hại mình.”

“Huống hồ…” Nói tới đây, hắn hít một hơi, nhắm mắt lại nói, “Kỳ lão gia đã đơn phương hủy bỏ hợp đồng, ám chỉ mọi người, em đã bị Kỳ gia ném đi, trong mắt mọi người emgây tội cho Kỳ gia, sẽ không có quảng cáo nào cho em, này với em mà nói là lần thứ hai phong sát…”

“Em đã bị đuổi, anh lại tuyên bố kêu em trở về, không phải cố ý đánh vào mặt mình sao? Người khác nhìn thấy Kỳ Phong chưởng quản công ty, lật lọng, không có uy tín như vậy, đùa vui với giới truyền thông, lại sẽ nghĩ như thế nào về anh, em sao có thể mặt dày mày dạn trở về?”

Kỳ Phong phẫn hận lại suy sụp nhắm mắt lại, há miệng thanh âm khàn khàn trầm thấp, “… Là anh… Không hảo hảo bảo hộ em.”

“Anh có thể rời đi Kỳ gia, không tiền không thế không người thân, anh đi với em, như vậy… Có thể chứ?”

Lạc Khâu Bạch cắn môi, lắc lắc đầu, dùng sức cười, “Không tốt, tuyệt không tốt.”

Hắn vươn tay vuốt ve áo sơmi cùng cằm của Kỳ Phong, “Em thích đại điểu quái, một bộ dáng xem thường chúng sinh, gia thất tốt, có tiền nhiều hù chết người ta, ăn uống không lo, khẩu thị tâm phi cũng sẽ bị người dung túng.”

“Cho nên em muốn rời đi, em sẽ không thích anh nữa.” Nói tới đây, mắt của hắn đẫm lệ, phù dung câu khàn khàn, “Huống hồ, anh là người thừa kế của Kỳ gia, hòa thượng chạy không được miếu, hai chúng ta chạy đến chân trời góc biển, em tin tưởng Kỳ lão gia cũng có biện pháp tìm ra chúng ta, đến lúc đó em chẳng phải sẽ bị gây sức ép sao?”

Kỳ Phong hai mắt xích hồng, trong ánh mắt tất cả đều là tơ máu, đồng tử màu đen đẫm nước, một mảnh tĩnh mịch cùng hoang vắng.

Y cắn chặt môi, không nói được lời nào.

Lạc Khâu Bạch gục đầu xuống, tựa vào bờ vai của y, hai người gắt gao kề vai, ai cũng không nói chuyện, sau 12 giờ, dương quang xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu bóng dáng bọn họ trên mặt đất, giống một bức họa, vĩnh viễn sẽ không chia lìa.

“Kỳ Phong, coi như em cầu anh… Em thật sự không có biện pháp tiếp tục ở đây, anh cho em đi được không?”

Kỳ Phong không nói gì, toàn thân cứng ngắc.

“Em luôn ở trong phòng này chờ anh trở về, em không muốn làm cho hai chúng ta tách ra không minh bạch, cho nên em nhất định phải nói rõ ràng cho anh.”

“Em… Không cần anh sao?” Kỳ Phong gian nan quay đầu lại, y nhìn Lạc Khâu Bạch, đồng tử thầm sắc chảy xuống nước mắt, nện ở mu bàn tay Lạc Khâu Bạch.

Nam nhân cao lớn kiên nghị vào giờ khắc này giống như một hình khuyển bị chủ nhân vứt bỏ, tự tôn không cho phép y khẩn cầu, nhưng tâm của yrất đau đớn, sợ hãi, y biết phù dung câu không ly khai nhục thược gì đó, đều là nói thôi, kỳ thật vẫn là y không ly khai được Lạc Khâu Bạch.

Hắn là người duy nhất trên đời này của y, cũng là người mình thích nhất…

Hiện tại, cứ như vậy ném y đi.

Lạc Khâu Bạch toàn thân phát run, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Hắn không thể khóc, hắn sợ mình khóc, liền sẽ mềm lòng.

Hắn thậm chí đã nhớ rõ cảm giác khi chia tay Mạnh Lương Thần, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ đau đến tận xương cốt.

Nhưng hắn thật sự không có cách nào vứt bỏ hết thảy, không tôn nghiêm, cả đời nhìn sắc mặt người khác, ký sinh trùng ăn nhờ ở đậu, không thể nghi ngờ, ông ta là đầu sỏ gây tội, nếu người này không phải người nhà Kỳ Phong, hắn thậm chí có xúc động muốn đồng quy vô tận (cùng đến chỗ chết)…

Càng thống khổ, lại càng muốn cười vui vẻ, hắn ôm bả vai Kỳ Phong, đem mặt mình giấu ở sau cổ của y, không cho y nhìn thấy biểu tình thương tâm muốn chết của mình.

“Đứa ngốc, cũng không phải sinh ly tử biệt, em chỉ là đầu óc rối rắm, muốn đi giải sầu, không có biện pháp, anh cũng biết em gần đây thật sự là rất ‘Hỏa’, muốn đi ra ngoài đi một chút, phỏng chừng đi ở trên đường cái đều có người tìm em xin chữ kí, ha ha…”

Một giọt nước mắt nện ở sau lưng Kỳ Phong, Kỳ Phong cảm thấy chính mình bị phỏng.

Y gắt gao mà ôm lấy Lạc Khâu Bạch, tìm cớ để hắn ở lại, thậm chí muốn mãnh liệt khóa hắn lại trong nhà, không để hắn đi.

Nhưng, y luyến tiếc…

Y muốn cho Lạc Khâu Bạch những gì tốt nhất trên thế giới, nhưng cái gì cũng không có làm, cũng bởi vì quan hệ của y, bức hắn đến bức đường cùng, y còn mặt mũi gì lưu lại người ta?

Hai người ai cũng không nói, Lạc Khâu Bạch hi hi ha ha đi nấu cơm, im bặt không đề cập tới chuyện gièm pha kia, mặc kệ bên ngoài nháo đến long trời lở đất, bọn họ chỉ muốn hưởng thụ giờ khắc này.

Lạc Khâu Bạch làm thức ăn ngon, buổi tối hai người còn uống chút rượu đỏ, phù dung câu sắc mặt hồng nhuận, ôm Kỳ Phong không hề hình tượng hô to “Tiểu biệt thắng tân hôn (tạm chia tay), đại điểu quái uống nhiều hơn đi!”

Thân thể của Lạc Khâu Bạch không tốt lắm, chỉ uống một chút, Kỳ Phong ngược lại bị nhiệt tình của thê tử khiến cho đỏ mặt tía tai, uống hơn phân nửa bình.

Hai người trở lại phòng ngủ, liền hồ thiên hồ mà làm XX, Kỳ Phong nhớ Lạc Khâu Bạch dạ dày không thoải mái, trên cơ bản cũng chưa tiến vào, dùng tay giải quyết mấy lần, ngồi máy bay lâu như vậy, sau khi say liền ôm thật chặt Lạc Khâu Bạch ngủ.

Lạc Khâu Bạch cơ hồ cả một đêm không ngủ, hắn gửi tin nhắn cho Diệp Thừa 【 Diệp Thừa, chuyện cậu nóitôi đã suy nghĩ rõ ràng, tôi đi với cậu】

Ngày hôm sau chờ Kỳ Phong lần thứ hai tỉnh lại, Lạc Khâu Bạch đã đi rồi.

Hắn cơ hồ không mang cái gì theo, trừ bỏ tiền thù lao trong《 Tà dương ca 》 cùng vài quảng cáo, Kỳ Phong cho hắn tiền hắn nhất quyết không mang.

Đầu giường đặt một tờ giấy, mặt trên là chữ viết quen thuộc:

【 Phong Phong, em sợ hai người đều khó chịu, cho nên lựa chọn đi không từ giã, tha thứ cho em.

Chờ em tìm được lý do có thể ngang hàng đứng ở bên cạnh anh, em sẽ trở về, cho nên đừng lo lắng cho em.

Đúng rồi, nhẫn em cầm đi, anh đừng mơ tưởng đưa cho người khác, ha ha (づ ̄ 3 ̄)づ

PS: Em yêu anh】

Lời của editor: Thật edit chương này mình vừa edit vừa khóc đó! Ngược quá!
Bình Luận (0)
Comment