Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 53

CHƯƠNG 53

Lạc Khâu Bạch lấytai nghe ra, lấybút viết”WH”lên bản nhạc, đứng lên duỗi thắt lưng.

Trên màn hình máy tính là một blog âm nhạc riêng tư tương đối bí ẩn, bình thường chỉ có một ít người am hiểu âm nhạc mới có thể tụ tập ở trong này, võng hữu thực khó tìm tới nơi này, cho nên Lạc Khâu Bạch yên tâm lớn mật che giấu danh tính, dùng biệt danh “White Hill”, mỗi lần hoàn thành “Bài tập”của trường hắn đều sẽ đăng lên trang chủ, cùng mấy chuyên gia âm nhạc giao lưu tâm đắc, mình cũng hưởng thụ quá trình này.

Một năm ở California, bởi vì Đoàn Đoàn, hắn không thể không gián đoạn việc học, trường học cũng phê chuẩn cho hắn tạm thời nghỉ học, nhưng thời gian không chờ người, hắn không muốn ở Mỹ lãng phí nhiều thời gian, cho nên lúc bụng to lên, chỉ có thể mỗi ngày tránh ở trong nhà, hắn vẫn kiên trì mỗi ngày đọc điệu nhạc, luyện thanh, Diệp Thừa cũng thường xuyên đến dạy hắn, họcở trên mạng, tra các loại tư liệu.

Không có cách nào đi học, hắn cũng không nguyện ý cam chịu, trước kia mặc dù là chụp quảng cáo không thích, hắn đều sẽ nghiêm túc phối hợp, hiện giờ hắn đã có cơ hội học cao đẳng âm nhạc, lại càng không nguyện ý bỏ qua cơ hội.

Có lẽ hắn không có thiên phú, đổi lại hắn càng nhiệt tình biểu diễn, nhưng hắn phát hiện khi hát những ca khúc đó, ghi lại nốt nhạc, sẽ làm tâm tình của hắn trở nên phi thường tốt, trong thế giới âm nhạc, không ai nhìn thấy mặt của hắn, cũng không có ai biết hắn chính là Lạc Khâu Bạch thanh danh bừa bãi kia.

Người khác chỉ nghe được thanh âm của hắn, mỗi một lần tiến bộ cùng cố gắng, đều sẽ được lão sư cùng võng hữu nhiệt tình khen ngợi, điểm này làm hắn một lần nữa có thêm tự tin, nhiệt tìnhvới âm nhạc cũng càng ngày càng cao, tự học cũng thêm động lực, thậm chí 10 tháng sau, hắn trở về lớp học, tất cả mọi người thực kinh ngạc hắn lại tiến bộ như vậy, không một môn nào bị rớt.

Hiện giờ, cuộc thi cuối kì còn có một môn cuối cùng sẽ kết thúc, mà môn cuối này, cũng là nhược điểm của Lạc Khâu Bạch.

Khởi điểm của hắnthấp hơncác học sinh khác rất nhiều, đặc biệt học sinh khi học xong đã được công ty đĩa nhạc ký hợp đồng, luyện tập sau đó ra nước ngoài, viết ca khúc cho ca sĩ, chuẩn bị nâng cao một bước, hắn từ lĩnh vực biểu diễn chuyển sang âm nhạc, toàn bộ lớp học chỉ có một mình hắn, cho nên áp lực cũng đặc biệt lớn.

Hắn học “Biên khúc cùng biểu diễn”, yêu cầu học sinh phải viết và hát, năng lực biên khúc chiếm một nửa điểm trong toàn bộ khóa học, nếu điểm quá thấp, hắn sẽ trực tiếp lưu ban.

Nghĩ đến đây, Lạc Khâu Bạch thầm than một hơi, dùng sức nhu nhu tóc, bất đắc dĩ cầm bút viết bậy trên giấy, trong đầu trống rỗng.

Bình thường lão sư cũng sẽ an bài bọn họ viết ca khúc ở nhà rồi đưa cho ông, Lạc Khâu Bạch cũng chỉ dám đăng lên trên mạng để ứng phó cuộc thi cuối kỳ, căn bản không lấy chúng ra sử dụng.

Bây giờ còn có một tuầnlà thi rồi, ca khúc còn chưa xong, vậy phải làm sao bây giờ?

“Nha a…”

Lúc này, trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng khóc.

Lạc Khâu Bạch nghe được động tĩnh nở nụ cười một chút, buông xuống giấy bút đi vào bếp pha sữa bột, đi vào phòng ngủ nhìn tiểu tử kia cầm đồ chơi, mắt to còn dính nước mắt, một bộ đáng thương, “Đoàn Đoàn, không phảicùng gà Tiểu Hoàng chơi vui sao, như thế nào đột nhiên khóc?”

“Nha nha nha nha…” Đoàn Đoàn khóc càng thêm ủy khuất, mặt tròn đỏ bừng, dùng sức nghiêng đầu muốn đi tới trong ngực Lạc Khâu Bạch.

Bởi vì còn quá nhỏ, thân thể không động đậy, chỉ có thể giống tiểu thịt cầu ở trên giường xoay, Lạc Khâu Bạch nhịn cười, ôm nó vào trong ngực, “Ít giả bộ đáng thương đi, gào khóc lâu như vậy, cả nước mắt cũng không thấy, con một giờ trước vừa mới uống sữa, tại sao lại đói bụng? Thằng nhóc này, chỉ có khi đói bụng mới nhớ ba, bình thường chỉ biết cùng gà Tiểu Hoàng chơi.”

Lạc Khâu Bạch hoàn toàn không chú ý tới khẩu khí của mình giống như đang ăn dấm, Đoàn Đoàn y nha hai tiếng, kim đậu tử thuận thế chảy xuống dưới, dùng hành động nói cho ba ba, nó thật sự “Dốc sức” khóc.

Lạc Khâu Bạch bị nhi tử đả bại, nhấc tay đầu hàng cười nói, “Được được, cho con uống sữa, tiểu cật hóa.”

Bình sữa đưa qua, Đoàn Đoàn lập tức nín khóc, thu hồi nước mắt, ùng ục ùng ục uống đặc biệt hăng hái, trong chốc lát hết một chai, trừng mắt nhìn ba ba, tiếp lại bắt đầu gào khan đợt hai, ý là: Còn chưa ăn no.

Lạc Khâu Bạch dở khóc dở cười, quát nhi tử, “Tiểu cật hóa, conphải cho ba ăn chứ, An Ny cách vách nửa tháng mới hết một thùng sữa bột, con một tuần đãhết rồi, béo lên về sau sẽ không đẹp trai đâu.”

“Nha nha nha nha…” Tiểu tử kia bất vi sở động tiếp tục kêu gào.

“Không cho ăn.”

“Nha nha nha…”

“Ăn nhiều sẽ phun sữa!”

“Nha nha nha…”

Hai phụ tử bắt đầu cà kê, đấu võ mồm, cuối cùng Lạc Khâu Bạch bị nhi tử làm nũng, cho bé uống thêm bình sữa, tiểu tử kia uống xong nấc lên, phi thường không tình nguyện liếc Lạc Khâu Bạch, nằm ở trên giường trợn tròn mắt, không khóc cũng không nháo nhưng không ngủ được.

Cuối cùng Lạc Khâu Bạch không có biện pháp, đành phải xuất đòn sát thủ, mở radio chỉnh kênh âm nhạc, trước kia tiểu tử kia chỉ cần nghe radio, không đầy một lúc sẽ lập tức ngủ, trăm thử trăm linh.

Trong không khí truyền đến tiếng vang sàn sạt, radio phát nhạc nhẹ, tiểu tử kia còn muốn cùng ba ba chiến đấu, nhưng sau khi ngáp, liền ngậm một ngón tay mà ngủ.

Lạc Khâu Bạch thở phào một hơi, chiếu cố tiểu hài tử loại chuyện này, hắn vẫn không quá thuần thục, nhẹ nhàng đắp chăn cho bé, hắn một lần nữa cầm lấy bút, tiếp tục đấu tranh vì cuộc thi.

California giữa trưa mặt trời chiếu xuống nắng vàng, dương quang màu vàng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong phòng, hết thảy đều ấm áp, trong phòng yên tĩnhphát ra tiếng âm nhạc êm ả, giống thường ngày.

Lạc Khâu Bạch cầm bút, trầm tư suy nghĩ vẫn không thu hoạch được gì, lúc này cũng có điểm buồn ngủ.

Thanh âm ngọt ngào của MC qua đi, truyền đến thanh âm sàn sạt, trong chốc lát bên tai liền vang lên tiếng đàn dương cầm, âm nhạc thư hoãn mềm nhẹ vang, giống như con sóng yên tĩnh róc rách chảy xuôi, mỗi một âm đều quen thuộc.

Lạc Khâu Bạch nhắm mắt lại, buồn ngủ chậm rãi qua đi, hắn sửng sốt một chút, mở mắt.

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm radio, bởi vì tiếng đàn dương cầm này thật sự quá quen thuộc ——River Flows In You, Kỳ Phong đã từng cầm một bó hoa hồng, lúc đêm khuya, đốt sáng ngọn nến, mời hắn khiêu vũ, khi đó âm nhạc chính là khúc đàn dương cầm này.

River Flows In You

Em vĩnh viễn chảy xuôi trong trí nhớ anh

Mặc dù lúc ấy, kết cục của một đêm kia thật sự phi thường tồi tệ, hai người không vui, nhưng Kỳ Phong lúc ấy giơ hoa hồng, lỗ tai đỏ bừng tránh đi ánh mắt của hắn, khẩu thị tâm phi lại cố gắng tỏ ra lãng mạn… Bây giờ nghĩ lại lại giống một bàn tay mềm mại, lập tức chạm vào tim Lạc Khâu Bạch, làm hắn nhịn không được nở nụ cười.

Ký ức trong lòng chậm rãi chảy xuôi, thời gian một năm thật sự rất dài, giờ khắc này hắn đột nhiên muốn lập tức nhìn thấy đại điểu quái.

Ngoài miệng nhịn không được đi theo âm nhạc ngâm nga đứng lên, Đoàn Đoàn nằm trên giường, nghe nhạc ngủ rất say sưa, miệng mở ra, môi hơi hơi chu, mặt mày tươi rói, miệng vô ý thức phát ra chút đơn âm, tựa hồ đang nằm mộng đẹp, hay là theo ba ba cùng ca hát.

Bộ dạngbé thật sự rất giống Kỳ Phong, nhất là khi ngủ, Lạc Khâu Bạch đếm trên đầu ngón tay, lúc này ở đó đã là đêm khuya, Kỳ Phong có phải cũng giống Đoàn Đoàn mơ mộng đẹp không?

Nhẹ nhàng ôm tiểu tử kia, trong lòng Lạc Khâu Bạch có loại cảm xúc khó hiểu, trong đầu óc có cái gì chợt lóe qua, nhãn tình hắn sáng lên, đột nhiên có gì quan trọng, cầm lấy bút hí hoáy trên giấy.

*****

Ngày hôm sau là cuối tuần, không cần đi học, Lạc Khâu Bạch mang theo Đoàn Đoàn đi siêu thị mua đồ, đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Thừa, hẹn gặp hắn ở quán cà phê trước cổng trường.

Khi hắn đến, Diệp Thừa còn chưa tới, hắn liền lấy ra nhạc phổ tối hôm qua tiếp tục sửa chữa.

Lúc này bên cạnh có mấy học sinh đang nói chuyện.

“Cậu nghe có nói gì không, Peter, học sinh năm trước đại diện trường chúng ta biểu diễn bên ngoài, cuộc thi biên khúc cuối kì được hạng nhất nhưng không đạt yêu cầu.”

“Thiệt hay giả? Cha cậu ta không phải là nghệ sĩ violon chuyên nghiệp sao? Hơn nữa lão sư cũng cũng nói cậu ấy rất có thiên phú, biên khúc với cậu ấy mà nói hẳn là không khó?”

“Này ai biết, nghe nói cuộc thi năm nay, không phải lão sư đến chấm điểm, mà là chuyên gia ngoài trường, cho nên đặc biệt nghiêm khắc, tôi biết được vài học sinh đi trước đều rớt một môn này.”

“Tiêu đời…Học kỳ này bởi vì bệnh viêm phổi chiết tiệt phải nghỉ một tháng, vừa lúc thi biên khúc, lần này chết chắc rồi!”

Tiếng nói chuyện tiến vào tai Lạc Khâu Bạch, Lạc Khâu Bạch gãi gãi tóc, run rẩy.

Cậu nghỉ một tháng, tôi nghỉ 10 tháng, nếu không tự học, hiện tại đều lưu ban, tôi chẳng phải chết chắc sao…

Cúi đầu nhìn điệu nhạc, Lạc Khâu Bạch cảm thấy áp lực càng lớn.

“Ai…”

Hắn nhịn không được trường thán một hơi, Đoàn Đoàn nằm ở trong xe, nghe được thanh âm của hắn nghiêng đầu, miệng còn phát ra “Ngô ngô nha nha”, tựa hồ như hỏi ý kiến ba ba.

“Cha con phỏng chừng sẽ rớt, mà cha rớt sẽ không trở về tìm mẹ con, tìm không thấy mẹ con, cha conphải ở trong này lưu ban một năm, lưu ban một năm sẽ tốn hơn mười vạn, hơn mười vạn con có biếtlà sao không? Chính là có thể mua rất nhiều rất nhiều sữa bột, làm nhà chúng ta sung sướng, cho nên nếu cha con rớt, sữa bột cũng không có.”

Cái gọi là mẹ tự nhiên là chỉ Kỳ Phong, Lạc Khâu Bạch lúc người nào đó không ở bên người, tận tình, vô cùng vui vẻ chiếm tiện nghi.

Đoàn Đoàn mở to mắt, miệng há to, tựa hồ tưởng thật, nha a ~ một tiếng lộ ra biểu tình đáng thương.

Kỳ thật Lạc Khâu Bạch cũng hiểu được nó hiện tại căn bản là nghe không hiểu hắn nói, nhưng vẫn bị nhi tử vô cùng phối hợp đùa nở nụ cười, “Nghe được ăn con liền có biểu tình này, tuyệt không lo lắng việc học của cha con, cha dưỡng conđược gì chứ? Rõ ràng cha cũng không cần con, trực tiếp đem con tìm mẹ, được không?”

Nói xong hắn vươn tay chọc tiểu tử kia, Đoàn Đoàn khanh khách cười to, miệng ngao nha ngao nha, đưa tới chung quanh không ít người cười.

Lúc này Diệp Thừa đẩy cửa vào, vừa lúc nghe được Lạc Khâu Bạch mới vừa nói nói, ngồi xuống xoa xoa đầu hỏi, “Cái gì mẹ a? Này không phải cậu sinh sao?”

Giọng anh ta lớn, tuy rằng dùng quốc ngữ, Lạc Khâu Bạch một trận khẩn trương, vội vàng hướng bên cạnh nhìn nhìn, trừng anh ta, “Cậu không thể nói nhỏ chút à? Cậu còn là ảnh đế, hiểu văn minh lễ phép không, đừng để tôi mất mặt được không?”

Diệp Thừa cười hắc hắc, chọt khuôn mặt Đoàn Đoàn, “Làm nhi tử, vậy cậu gạt ba nó trộm nói cho tôi biết, cậu là mẹ nó đi?”

Lạc Khâu Bạch hung hăng khinh thường, một phen ôm lấy nhi tử, “Đừng đứng trước mặt con tôi nói thô tục, cậu hôm nay cố ý hẹn tôi ra có chuyện gì?”

Nhắc tới cái này, Diệp Thừa gật đầu, rốt cục nghĩ tới chính sự.

Anh ta chà xát tay, tựa hồ có chút không biết nên biểu đạt ra sao, Lạc Khâu Bạch bị anh ta đùa nở nụ cười, “Rốt cuộc chuyện gì, làm Diệp ảnh đế khó mở miệng?”

Diệp Thừa do dự một chút, thu hồi biểu tình vui đùa nghiêm mặt nói, “Công ty chuẩn bị tốt rồi, tôi mấy ngày nữa bắt đầu tập luyện.”

Lạc Khâu Bạch cười gật đầu, “Ân, kia thực tốt a, chúc mừng cậu.”

“Trong đó có mấy ca khúc xưa, yêu cầu hát đệm cùng độc thoại, tôi muốn hỏi cậu có hứng thú hay không?” Nói xong cái này, Diệp Thừa cũng hiểu được có chút quẫn bách, dù sao một năm trước nếu Lạc Khâu Bạch không bị người vu hãm, hắn hiện tại có khả năng trở thành hồng tinh nhất tuyến, hiện giờ đề xuất loại này yêu cầu này, không khác gì đánh vào mặt hắn.

“Khâu Bạch, tôi không vũ nhục cậu, cũng không phải cảm thấy địa vị của tôi cao hơn cậu, tôi chỉ là cảm thấy thanh tuyến của cậu thật sự tốt, nếu không hảo hảo lợi dụng thật sự là phung phí của trời, cậu cũng biết… Đây chỉ là một chuyện, tôi cảm thấy thanh âm của cậu rất bắt tai, cho nên mới…”

Vẻ mặt của anh ta thực thành khẩn, nói xong lời cuối cùng còn có chút ngượng ngùng , Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp theo nở nụ cười, “Công ty của các cậu khẳng định có rất nhiều người chuyên nghiệp, cậu cho tôi cơ hội không sợ tôi đạp đổ sao?”

“Sẽ không, một năm này cậu cố gắng như vậy, tôi đều thấy được, bất quá chỉvài câu đơn giản, khẳng định không thành vấn đề .” Nhắc tới cái này Diệp Thừa bất đắc dĩ bĩu môi, “Trước tôi cũng nghĩ qua bảo cậu đi theo công ty chúng tôi ký hợp đồng, còn đem ca khúc của cậu đưa cho vài người cấp cao xem qua, đáng tiếc…”

Câu nói kế tiếp anh ta chưa nói, Lạc Khâu Bạch cũng hiểu được, cùng tên của mình dính dáng, công ty nào cũng sẽ không chấp nhận, huống chi không có tên của hắn, hiện tại giới âm nhạc kinh tế đình trệ, ít công ty nguyện ý kí tên.

Lạc Khâu Bạch biết Diệp Thừa cố gắng giúp hắn tranh thủ cơ hội, cho dù là hát bè cũng tốt, trong lòng có chút cảm động, cười hỏi anh ta, “Trả thù lao sao? Ít nhất cũng phải cao đó?”

Diệp Thừa vừa nghe hấp dẫn, lập tức cười gật đầu, “Đương nhiên, thù lao rất tốt, tôi biết một mình cậu mang theo Đoàn Đoàn cũng không dễ dàng, vừa nộp học phí vừa sinh hoạt, trước kia về điểm này thù lao sẽ không đủ, nếu ngại ít, tôi cũng trả trước…”

Nói đến một nửa, anh ta lập tức kịp phản ứng, “Được a, cậu cố ý chê cười tôi!”

Lạc Khâu Bạch ha ha mỉm cười, “Tôi nói muốn tiền cậu còn tưởng thật, không có tiền liền hỗ trợ huynh đệ?”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, Lạc Khâu Bạch hỏi, “Cậu hôm nay vì cái này hẹn tôi? Trong điện thoại nói thẳng không được sao.”

Nhắc tới cái này, Diệp Thừa cười thần bí, “Đương nhiên không phải, hôm nay cho cậuxem cái này, nhìn này.”

Nói xong từ trong bao lấy ra đơn tuyên truyền, “Tôi tại công ty bên kia nghe được, công ty giải trí quốc nội hợp tác với trường học chúng ta, còn có mấy người bên truyền hình nước Mỹ, muốn tổ chức cuộc thi sáng tác, tôi cảm thấy cơ hội lần này không tồi, cậu có muốn thử một chút hay không?”

“Sáng tác ca khúc?”

Diệp Thừa gật đầu, “Đúng, lần này toàn bộ là internet, không giới hạn đất nước cùng độ tuổi, ca khúc đều đăng lên internet, một khi trúng tuyển, có thể trực tiếp ký hợp đồng, có thể sản xuất đơn khúc EP.”

“Điều kiện hậu đãi như vậy?” Lạc Khâu Bạch hơi hơi giật mình, phát hành album phí tổn phi thường cao, phải chọn lựa ca sĩ có chuyên môn, ký hợp đồng xong không nhất định có thể trăm phần trăm ra album, huống chi là bỏ phiếu trên internet, “Đây là công ty giải trí, như thế nào hao tốn tiền bạc như vậy? Tinh Huy sao?”

Diệp Thừa cười khoát tay áo, “Đương nhiên không phải, Tinh Huy vẫn luôn tấn công điện ảnh và truyền hình, giới âm nhạc vẫn luôn là yếu điểm của bọn họ. Công ty này gọi là công ty đầu tư giải trí quốc tế Lưu Bạch, vừa mới thành lập không lâu, nhưng phát triển rất mạnh, nghe nói đã tạo ra nhiều nghệ sĩ đang nổi tiếng, lần này lại ngàn dặm xa xôi chạy đến nước Mỹ chọn người, muốn khai thác thị trường hải ngoại, thật không biết sau lưng công ty này rốt cuộc là ai, ngưu bức như vậy.”

“Lưu Bạch… ?” Lạc Khâu Bạch theo bản năng lập lại một lần, đích xác không có nghe nói qua công ty này.

“Đúng vậy, lại nói tiếp cậu cùng công ty này rất có duyên phận, cậu xem không chỉ trong tên đều có một chữ’Bạch’, hơn nữa bọn họ tại hải ngoại chỉ định học viện âm nhạc là trường chúng ta, tôinếu không chuẩn bị ra đĩa, khẳng định cũng đi thử xem, dù sao trường học âm nhạc cũng học qua, nếu không tham gia thử trình độ, quả thực phí một năm này!”

“Khâu Bạch, đây là cơ hội tốt, nếu thắng sẽ có thể quay về giới giải trí, thử một lần cũng tốt a.”

Lạc Khâu Bạch làm sao có thể không tâm động, hắn cũng không phải thánh nhân, một năm trước thảm như vậy, hắn làm sao không muốn ngóc đầu trở lại, rửa sạch ô danh, một lần nữa thực hiện giấc mộng của hắn!

Nhưng… Những ca khúc gọi là”Bài tập” thật có thể lấy ra sao?

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, nắm chặt tay.

Mặc kệ nó, đánh cuộc đi, ít nhất còn có hy vọng, nếu dũng khí tham gia đều không có, hắn cả đời cũng không có khả năng thành công, càng không thể đường đường chính chính xuất hiện tại Kỳ gia.

Cẩn thận cất kỹ đơn tuyên truyền, hắn nhéo nhéo mặt nhi tử cười nói, “Cậu nói đúng, tôi phải tham gia.”

***

Buổi sáng thứ hai, Lạc Khâu Bạch đến công ty đĩa nhạc của Diệp Thừa, bởi vì phía sau màn tất cả đều là phái đoàn của nước Mỹ, cho nên đại bộ phận đều là người ngoại quốc, hắn cũng không lo lắng bịngười ta nhận ra.

Diệp Thừa đưa bản nhạc cho hắn, trực tiếp dẫn hắn lên phòng thu âm, dọc theo đường đi còn hưng phấn nói cho hắn biết, lúc này công ty mời đến tổng giám chế tác album âm nhạc, chính là đại thần, tuy rằng cổ quái, nghiêm túc, còn thường xuyên mặt than, nhưng trong chốc lát gặp mặt ngàn vạn lần chớ khẩn trương như thế nào như thế nào…

Bị lão hữu lảm nhảm, Lạc Khâu Bạch vốn không khẩn trương cũng khẩn trương.

Hắn lần đầu tiên tới nơi này, tuy rằng ở trong trường học cũng có tập luyện, nhưng rốt cuộc thiết bị còn kém công ty đĩa nhạc nhiều.

Đi vào, những thiết bị cao cấp làm Lạc Khâu Bạch hưng phấn lại mới lạ, trước kia hắn là thường dân, nhưng hiện tại nhiều ít đã hiểu biết, tự nhiên cũng biết loại địa phương này đối với người đam mê âm nhạc là một giấc mộng lớn.

Phòng thu âm xa xa có một nam nhân cao gầy, chung quanh vây quanh một vòng người, trong tay cầm nhạc phổ đang nói gì đó.

Lúc này Diệp Thừa cười đi lên chào hỏi, “Chào, Ngô tổng giám, hôm nay tôi dẫn theo bạn tốt của tôi, đây chính là Lạc Khâu Bạch trước đótôi đã đề cập qua nhiều lần, hắn hôm nay giúp tôi hát đệm.”

Lúc này, nam nhân quay đầu, cau mày, thoạt nhìn phi thường khó có thể tiếp cận.

Lạc Khâu Bạch chỉ nhìn thoáng qua, lúc này líu lưỡi, hắn cuối cùng hiểu được Diệp Thừa vừa rồi có ý gì. Bởi vì người nam nhân trước mắt này chính là ca sĩ Hoa Kiều nổi danh ở nước Mỹ hơn bốn mươi tuổi vẫn là cây đại thụ trong giới âm nhạc, được xưng chế tác kim bài, giáo phụ (cha mẹ đỡ đầu) giới âm nhạc —— Ngô Bân

“Hát đệm?” Ngô Bân nhíu mày, nhướng mi nhìn Lạc Khâu Bạch.

Phía sau lưng Lạc Khâu Bạch có chút sợ hãi, cười chào hỏi, “Ngô tổng giám, xin chào.”

Hắn nói tiếng Trung, Ngô Bân nhíu lông mày.

Bên cạnh Diệp Thừa cười gật đầu, “Đúng, hắn rất lợi hại, tôi học một năm thanh nhạc mà hắn học mấy tháng trình độ cũng không sai biệt lắm, hơn nữa kế tiếp hắn còn muốn tham gia cuộc thi sáng tác ca khúc của công ty giải trí Lưu Bạch, Ngô tổng giám ngài chỉ giáo một chút nha.”

Diệp Thừa cùng công ty giao tiếp tốt, Ngô Bân cũng là lão hữu của anh ta, quả nhiên Ngô Bân mím môi, mặt không đổi sắc nói với Lạc Khâu Bạch, “Hát đệm có lẽ phải khảo hạch, không có bản lĩnh, tôi có chỉ giáo cũng không hữu dụng.”

“Cậu đi theo tôi, đi sang phòng cách vách, tôi gật đầu cậu mới có tư cách đến phòng thu âm.”

Nói xong ông ta xoay người bước đi, Diệp Thừa nóng nảy, “Lão Ngô, ông cũng quá hà khắc rồi, hát đệm mà thôi, có cần làm lớn như vậy không? Mặt mũi của tôiông cũng không cho sao?”

Lạc Khâu Bạch nở nụ cười, Ngô tổng giám tính tình xác thực thối, nhưng cũng rất thú vị.

Hắn vỗ vỗ bả vai Diệp Thừa, bày ra một bộ mặc cho số phận, tiếp đi theo Ngô Bân đi ra ngoài.

Hắn kỳ thật đã dự liệu sẽ có khảo hạch, dù sao làm album cũng không phải đùa giỡn, một khi định ra sẽ không thể thay đổi, bất quá nhân vật lớn như vậy khảo hạch, hắn vẫn thực khẩn trương, vừa đi vào trong phòng, chống lại ánh mắt áp bách của Ngô Bân, lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

Bất quá, cho dù là khảo hạch không thành công, ít nhất được lão sư chỉ điểm qua, ngẫm lại cảm thấy thực kích động.

“Cậu học biên khúc chuyên nghiệp ?” Ngô Bân đi thẳng vào vấn đề, một câu vô nghĩa cũng không có.

Lạc Khâu Bạch gật đầu, “Đúng, bất quá chỉ học sơ sơ thôi, trước kia là một thường dân.”

Ngô Bân hừ một tiếng, “Tôi mặc kệ cậu đã học bao lâu, chỉ cần chuyên nghiệp phải dựa theo quy củ của tôi.”

“Biên khúc chuyên nghiệp chú trọng là trình độ biên khúc, nếu cậu học chính là cái này, dùng châm ngôn của người Trung Quốc chính là, thuật nghiệp chuyên tấn công, dù sao cũng phải có tác phẩm sáng tác chứ đúng không?”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt, tiếp gãi gãi tóc ngại ngùng nở nụ cười, “Có…Bất quá chỉ là mấy bài nhỏ, tất cả đều là sơ sơ mà thôi.”

Ngô Bân liếc hắn một cái, vươn tay nói, “Vậy lấy một cái ra, nhạc phổ cùng nhạc đệm có không? Không có viết một phần cho tôi.”

Lạc Khâu Bạch không nghĩ tới ông ta trực tiếp như vậy, sửng sốt một chút hỏi, “Cái kia… Không phải khảo hạch hát đệm sao? Tôi cũng không thể được lựa chọn ca khúc sao?”

“Không thể, một học sinh biên khúc chuyên nghiệp ngay cả hát bài của mình cũng không tốt, còn có tư cách gì hát bài của người khác.” Ngô Bân liếc mắt một cái, lạnh như băng nói, “Có phải không viết được? Cái gì biên khúc chuyên nghiệp, đều là nói không?”

Một câu trạc đến thần kinh Lạc Khâu Bạch, hắn là người nghiêm túc, không chỉ đối với mình, đối đãi bất cứ chuyện gì đều là như thế.

Cho nên, nếu phủ quyết một năm cố gắng này, tính tình bướng bỉnh của hắn cũng nổi lên.

“Viết khẳng định sẽ viết, bất quá không phải nói chơi, còn phải để ngài đến đánh giá.” Lạc Khâu Bạch trực tiếp trả lời, lấy ca khúc cùng nhạc đệm chuẩn bị ứng phó cuộc thi cuối kì ra.

Ngô Bân tiếp nhận nhạc phổ, tùy ý xem qua, lông mày khẽ nhướn nói, “Làm học sinh biên khúc chuyên nghiệp, cậu phải biết, yêu cầu của tôi sẽ rất cao, dù cậu chỉ đến hát đệm, tôi cũng sẽ không hạ thấp tiêu chuẩn. Một khi cậu hát ca khúc của mình, tôikhông chỉ kiểm tra thanh tuyến cùng chuẩn âm, ca khúc cùng ca từ cũng phải đạt tiêu chuẩn, cho nên nếu tôi cảm thấy trình độ không xong, cho dù cậu hát tốt, tôi cũng sẽ không cho cậu vào phòng thu âm, hiểu rõ rồi nói cho tôi biết đáp án, tôi có thể cho cậu30 giây suy xét.”

Lạc Khâu Bạch âm thầm ở trong lòng cười văng lên, trực tiếp hết chỗ nói rồi.

Không cho hắn hát bài của những người khác, chỉ có thể hát ca khúc của mình thì thôi đi, hiện giờ hát ca khúc của mình yêu cầu còn rất cao, này chẳng khác nào hai bên đều che lại đường lui?

Hắn lắc lắc đầu, tuy rằng vẫn khẩn trương, nhưng biểu tình trên mặt cũng rất thản nhiên, “Ngài nói đúng, làm học sinh biên khúc chuyên nghiệp, tôi phải hát ca khúc của chính mình, nếu hiện tại buông tha, ít nhất tôi cũng phải cho ngài xem qua điệu nhạc, này với tôi mà nói thực kinh hỉ, nếu ngay từ đầu tôi lựa chọn hát bài của người khác, tôi hiện tại chỉ sợ đã bị ngài đuổi ra ngoài, không phải sao?”

Ngô Bân âm thầm khơi mào khóe miệng, “Cậu cũng không phải ngốc.”

Nói xong ông ta đem nhạc đệm của Lạc Khâu Bạch bỏ vào máy tính, mở lên, “Hiện tại khảo hạch chính thức bắt đầu.”

Tiếng đàn dương cầm vang lên, như dòng nước ôn nhu triền miên chảy xuống ở trong phòng làm việc, là bài River flows in you.

Tiếp nhạc đệm làm Đoàn Đoàn cười khanh khách, cùng tiếng đàn dương cầm giao điệp cùng một chỗ, lập tức làm cho cả phòng đều yên tĩnh trở lại.

Lạc Khâu Bạch nghĩ tiểu tử kia khi nghe đoạn nhạc đệm này, đầu nghiêng sang một bên, ánh mắt đen láy cong lên, miệng y y nha nha phát ra âm thanh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nghe đoạn nhạc quen thuộc này, hắn an tĩnh lại, giờ khắc này cái gì đều không nghĩ, cái gì Ngô Bân, cái gì khảo hạch… Giờ khắc này đều cùng hắn không quan hệ, hắn tưởng tượng thấy chính mình đang cùng nhi tử chơi, tựa như ở nhà.

Tiếng âm nhạc vẫn còn tiếp tục, hắn đi theo âm phù dùng giọng mũi hừ, hết thảy yên tĩnh không tiếng động, trong nhạc đệm tiểu tử kia nằm trong ổ chăn mềm mềm, lúc ba ba suy nghĩ thoải mái phát ra thanh âm nha nha.

Đàn dương cầm theo tiếng Lạc Khâu Bạch ngâm nga càng lúc càng xa, lời dẫn chấm dứt, có hai người trong phòng làm việc nhất thời chỉ còn lại có thanh âm mềm dẻo của Lạc Khâu Bạch, không có nhạc đệm gì, thế giới an tĩnh, hắn nhắm mắt lại, hát :

“Tay anh dày rộng ôn nhu

Cho emmột lý do để luyến tiếc

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Em không phải đi một mình

Còn có thiên sứ lặng lẽ giữ lại

River flows in you

Em luôn luôn nhớ đến anh

River flows in you

Tiếng cười của thiên sứ anh có nghe thấy không…”

Thanh âm mềm nhẹ tựa như tiếng cười nhỏ của hài tử khi đến trưa, trong nhạc đệm tiểu tử kia bởi vì ba ba làm trò hề khi thì y y nha nha khi thì khanh khách cười không ngừng, Lạc Khâu Bạch nhớ rõ lúc mở đoạn nhạc này, tiểu tử kia lập tức bắt được ngón tay của hắn ngậm trong miệng, giống mỗi lần chơi đùa, nhẹ nhàng cắn.

Tiểu tiểu, đầu lưỡi thấm ướt hiện ra, thanh âm mềm nhẹ của Lạc Khâu Bạch đều mang lên ý cười, trước mắt không kìm lòng nổi hiện ra lỗ tai hồng của Kỳ Phong, ý cười càng đậm.

Ca từ đọc thuộc lòng, làn điệu ôn nhu, dương quang buổi sáng xuyên qua bức màn, tiến vào trong phòng, bụi bặm trong không khí đều phất động.

Phụ tử cách âm nhạc vào giờ khắc này chân thật như vậy, cho dù không nhìn thấy, cũng làm cho người ta nhịn không được hiện ra hình ảnh ảnh như vậy.

Phù dung câu thiên hồi bách chuyển, chậm rãi tưởng niệm, mỗi một âm phù cũng giống như chui vào trong xương cốt, hắn vẫn luôn nhắm mắt lại, nụ cười trên mặt thỏa mãn, ai cũng không biết bài hát này rốt cuộc vì ai mà làm, vì ai mà hát.

Khiâm cuối của Lạc Khâu Bạch rơi xuống, nhạc đệm khi Đoàn Đoàn chơi đùa kết thúc, nha a nha a hai tiếng, lần thứ hai vang lên tiếng đàn dương cầm, cùng thanh âm của tiểu hài tử đồng thời càng lúc càng xa…

Một khúc nhạc kết thúc, Lạc Khâu Bạch mở mắt.

Ngồi ở đối diện Ngô Bân híp mắt, sắc mặt bí ẩn, cũng không biết rốt cuộc đối với Lạc Khâu Bạch có vừa lòng không.

Lạc Khâu Bạch hít một hơi, hắn lần đầu tiên hát trước mặt người khác, kỳ thật viết bài hát này ước nguyện ban đầu rất đơn giản, hắn chỉ muốn nhớ tới đại điểu quái, nghĩ đến hai người lúc trước cùng một chỗ, muốn lưu lại ký ức mà thôi.

Ngô Bân thủy chung không nói lời nào, Lạc Khâu Bạch có chút thấp thỏm, “Ngô tổng giám… Tôi biểu diễn hoàn tất.”

Ngô Bân vẫn không nói lời nào, qua nửa ngày, lúc Lạc Khâu Bạch cho rằng mình thất bại, ông ta lại đột nhiên đứng lên, đi từ từ lại đây.

“Thanh âm của cậu là xảy ra chuyện gì?”

“Cái gì… Thanh âm?”

Ngô Bân không hỏi lại đi xuống, ông ấy lần đầu tiên nghe được thanh âm cổ quái của Lạc Khâu Bạch, thanh âm thanh thúy, còn chút khàn khàn, nhưng mỗi một thanh âm hắn phát ra giống như là chui vào trong não, đây là chiêu kỳ quái gì?

“Ngô tổng giám, tôi lần này khảo hạch, ngài…”

Ngô Bân ngẩng đầu, nhướng mày, “Đáp án của tôi là…”

Ông gắt gao mà nhìn chằm chằm Lạc Khâu Bạch, đột nhiên cười lạnh một tiếng, đem nhạc phổ để sang một bên, “Trình độ này cũng tới tham gia hát đệm? Cậu biết mình tệ thế nào không! Chuẩn âm cùng kỹ xảo hoàn toàn đều không có, cậu một năm tại học viện học cái gì vậy?”

“Có chút kiến thức cũng sẽ không giống cậu hát như vậy.”

Ông gằn từng tiếng nói xong, chau mày, hiện ra không kiên nhẫn.

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, hắn không phải không nghĩ tới sẽ bị Ngô Bân phê bình, nhưng triệt để phủ định như vậy, phi thường mất mát…

Quả nhiên hắn cố gắng tự học, cũng vĩnh viễn so ra kém những người trời sinh thiên phú sao?

“Cậu căn bản không có tư cách tham gia sáng tác ca khúc, tôi khuyên cậuđừng vọng tưởng nữa, cậu còn trông cậy vào việc làm ngôi sao ca nhạc, đừng nói giỡn!”

Ngô Bân dày đặc châm chọc, Lạc Khâu Bạch thay đổi sắc mặt một chút, trong lòng không biết từ đâu dấy lên một cỗ hỏa khí, có lẽ về sau hắn nhớ lại sẽ hối hận, nhưng lúc này hắn có chút nhịn không được .

“Ngô tiên sinh, tôi chưa từng nghĩ qua phải làm ngôi sao ca nhạc, tôi chỉ là muốn cố gắng làm tốt, tôihọc thanh nhạc, hơn nữa học cũng không đủ ưu tú, nhưng ít nhất tôi muốn tham gia thử thách một chút, nhìn xem người khác và cũng xem mình có khuyết điểm gì, này cùng ngôi sao ca nhạc không có bất cứ quan hệ nào, nếu như nói giấc mơ, tôi càng nguyện ý làm ảnh đế.”

Ngô Bân híp mắt nhìn hắn, “Tôi không muốn nghe, tóm lại cậu không có tư cách hát đệm, đơn giản như vậy.”

Lạc Khâu Bạch rất phong độ gật gật đầu, “Tôi hiểu được, đa tạ Ngô tổng giám chỉ điểm.”

Nói xong hắn nở nụ cười một chút, “Ít nhất ngài nói cho tôi biết, mình không ngốc hồ hồ đi thi đấu, là vạn hạnh cỡ nào.”

Nói xong hắn nói “Cám ơn”, cầm lấy nhạc phổ cúi đầu với Ngô Bân, mở cửa đi ra ngoài.

“Chờ một chút.”

Ngô Bân đột nhiên gọi lại hắn, “Đem nhạc phổ lưu lại.”

Lạc Khâu Bạch cước bộ nhất đốn, nghi hoặc quay đầu.

Ngô Bân cười, “Cậu tuy rằng hát rối tinh rối mù, nhưng bài hát này viết cũng không tệ lắm, nếu vòng thứ nhất đã bị đào thải, tuần sau mang nhạc phổ tới nơi này.”

Lạc Khâu Bạch kinh ngạc mở to hai mắt, theo bản năng cúi đầu, đột nhiên phát hiện nhạc phổ có rất nhiều chỗ sửa chữa, thật sự so với chính mình viết lưu loát rất nhiều.

Giờ khắc này, ánh mắt của hắn lập tức liền sáng.

Lời của editor: Con của em Bạch cưng vãi!
Bình Luận (0)
Comment