CHƯƠNG 6
“Nguyên lai Kỳ thiếu gia đã sớm nhận thức Khâu Bạch a, thật là, tiểu tử này sao lại không nói cho tôi biết.” Lý Kim Hâm nịnh nọt mỉm cười, một bộ dáng chân chó kéo kéo góc áo Lạc Khâu Bạch, “Khâu Bạch, cậu đã sớm nhận thức đại công tử tập đoàn tài chính Côn Luân, còn không nhanh đi vào?”
Tập đoàn tài chính Côn Luân? Lạc Khâu Bạch ngây ngẩn cả người.
Hắn sao có thể quên, cổ phần khống chế hơn 60% đất đai cùng nghề dệt toàn quốc, tung hoành ngang dọc giới thương nhân —— Tập đoàn tài chính Côn Luân, thì ra gia chủ là họ Kỳ sao.
Nghĩ đến đây, Lạc Khâu Bạch sắc mặt có chút khó coi, không chỉ là ý thức được mình đã chọc đến nhân vật lợi hại như vậy, càng bởi vì Lý Kim Hâm lừa gạt hắn.
Nhìn hắn không nói được một lời, Lý Kim Hâm trong lòng sốt ruột, liên tiếp nháy mắt, thật vất vả mới gặp được quý nhân, cậu còn ngây ngốc làm gì?
Lạc Khâu Bạch lãnh đạm nhìn anh ta một cái, xoay người bước đi, Lý Kim Hâm nóng nảy, một phen ngăn lại hắn, bồi khuôn mặt tươi cười nói, “Thực xin lỗi Kỳ công tử, Khâu Bạch bình thường tính cách tốt lắm, anh cùng hắn ở chung một đoạn thời gian sẽ biết, hôm nay hắn có chút mệt, ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần…”
“Đủ rồi, Lý tiên sinh.” Kỳ Phong phất tay nói, bưng lên ly phổ nhị uống một hơi, “Tôichỉ mời Lạc Khâu Bạch, nơi này không có chuyện của anh, mời trở về đi.”
Lý Kim Hâm biểu tình a dua nịnh hót còn chưa kịp thu hồi, liền lập tức cương cứng.
Vài người vệ sĩlàm tư thế”Xin mời”, anh ta không có cách nào, chỉ có thể bồi khuôn mặt tươi cười rời đi, cuối cùng còn không quên nháy mắt với Lạc Khâu Bạch, cảnh cáo hắn nhất định phải thành thật một chút, nắm chắc cơ hội lần này.
Anh ta vừa đi, Lạc Khâu Bạch cũng đi theo, trừ bỏ ánh mắt lúc vừa vào cửa, hắn chưa hề nhìn thẳng Kỳ Phong một lần.
Nhưng vệ sĩ ngoài cửa lập tức ngăn hắn lại, cửa lúc này một thanh âm “Phanh” vang lên, hắn trừng mắt mà nhìn bóng dáng Lý Kim Hâm tại khe cửa tiêu thất, trong lúc đó trong phòng chỉ còn lại hai người hắn và Kỳ Phong.
Lạc Khâu Bạch hít một hơi, chưa bao giờ căm tức giống bây giờ, xoay người bước đi đến trước mặt Kỳ Phong, hai cánh tay chống lên mặt bàn, trên cao nhìn xuống nói, “Kỳ tiên sinh, nếu chỉ là bởi vì ngày đó tôi vô ý biết được bí mật của anh, tôi đã tạ tội rồi, hơn nữa hôm nay anh cũng đã làm bẽ mặt tôi, bây giờ còn lừa tôi đến đây làm gì? Chẳng lẽ đường đường là người thừa kế tập đoàn tài chính Côn Luân, lòng dạ lại hẹp hòi như vậy?”
Nghe được thanh âm của hắn, Kỳ Phong tâm tình tốt lên không ít, nhướng mày đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng bâng quơ nói hai chữ, “Thật xấu.”
Lạc Khâu Bạch thân thể cứng đờ, trong óc như muốn nổ tung.
Trên đời này sao có người độc ác như vậy chứ, hai lần ba lượt làm khó hắn, bây giờ còn dám chê hắn xấu?
Hắn cười nhạo một tiếng, ở trong lòng xem thường, “Đúng vậy, bộ dạng tôi xấu vậy đó, khẳng định không phù hợp khẩu vị của ngài, ngay cả đại minh tinh Lý Thiên Kỳ ngài đều không để vào mắt, hãy bỏ qua cho người qua đường giáp như tôi được không?”
“Tôi nói y phục của em, rất xấu.” Kỳ Phong đặt chén trà xuống, nhớ tới buổi chiều tại studio nhìn thấy Lạc Khâu Bạch lộ ra bên ngoài dáng người hoàn hảo, nhất thời cảm thấy bị quần áo này phá hỏng có chút đáng tiếc, “Quần áo này là do cậu chọn, hay là người khác giúp cậu chọn?”
Lạc Khâu Bạch cảm thấy mình hoàn toàn theo không kịp mạch nói chuyện của đối phương, người này rốt cuộc có nghe được lời hắn nói không?
“Kỳ tiên sinh, anhcứ nói thẳng, tôi không thích vòng vo.”
“Tôi đang hỏi em quần áo này là do em chọn hay người khác chọn, trực tiếp như vậy em còn nghe không hiểu?” Kỳ Phong hơi hơi nhăn lại mày, bắt đầu lo lắng lúc về sau hai người cùng một chỗ sinh hoạt nên biểu đạt như thế nào.
Lạc Khâu Bạch bất đắc dĩ, hắn không rõ Kỳ công tử so đo cái này làm gì.
“OK, đây là người đại diện giúp tôimặc quần áo, nếu ngay từ đầu biết anh ta gạt tôi tới gặp anh, tôi căn bản sẽ không ngồi xe của anh ta, cũng sẽ không mặc thành bộ dáng ghê tởm thế này.”
Kỳ Phong mày giãn ra vài phần, biết gu ăn mặc của Lạc Khâu Bạch còn không đến mức bất trị, vui mừng không ít.
Gật đầu đặt chén trà xuống nói, “Không phải y phục của em là tốt rồi, tôi cũng không muốn loại quần áo như vậy xuất hiện tại nhà mình.”
Tôi có bệnh mới mặc như thế vào nhà anh.
Lạc Khâu Bạch oán thầm một câu, vừa định phản bác, đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ, “Chờ một chút, lời này của anh là có ý gì? Quần áo của tôi vì cái gì lại xuất hiện trong nhà anh?”
Kỳ Phong nhướng mày, ánh mắt sắc bén không gợn sóng, nhận định chắc chắn, “Có vấn đề gì sao?”
“Về sau em hai mươi bốn giờ phải ở bên cạnh tôi, ngày mai tôi sẽ phái người đem toàn bộ đồ đạc của emdọn đến Kỳ gia, nếu không có gìbất trắc, điện thoại di động của em luôn phải mở, để có việc thì gọi đến. Đúng rồi, tôi không thích emmặc quần áo hở hang, cho nên về sau nếu như được tôi cho phép, không cho em chỉ mặc quầnlót cho bất luận kẻ nào nhìn.”
Lạc Khâu Bạch chậm rãi há to miệng, vẫn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, Kỳ Phong lấy ra hai chiếc thẻ tín dụng phóng tới trước mặt hắn, “Đương nhiên, tôi cũng sẽ không vô duyên cớ vô cớ bảo em đi làm những việc này nọ, trong đây có khoảng 100 vạn, mấy ngày sau cầm chúng đi mua một ít đồ, nếu không đủ thì tới tìm tôi. Còn có cái này, em xem một chút, nếu còn có cái gì không hài lòng tôi sẽ kêu luật sư sửa chữa.”
Nói xong ylấy ra hợp đồng đặt ở trước mặt Lạc Khâu Bạch, vẻ mặt tự nhiên giống như ăn cơm phải trả tiền, khuôn mặt anh tuấn được thủy tinh chiếu rọi xuống có vẻ dị thường mê hoặc.
Lạc Khâu Bạch trợn tròn mắt, sửng sốt thật lâu mới lấy lại tinh thần, hắn theo bản năng cầm lấy hợp đồng, lúc này mới triệt để hiểu được.
Đây là một kế hoạch đầy đủ, từ tuyên truyền đến hậu đài đều là kế hoạch quốc tế, có thể nói đây là một phần khế ước nâng đỡcho tiểu minh tinh thất bại trước mặt, là chiếc bánh trên trời rơi xuống.
“Anh… Là muốn bao dưỡng tôi?”
Lạc Khâu Bạch gian nan từ trong cổ họng nói ra những lời này, đôi mắt xếch không dám tin, hắn cảm thấy chuyện này phát sinh thật khôi hài, trở nên… Thập phần buồn cười cùng hoang đường.
Kỳ Phong trầm ngâm một chút, gật gật đầu, “Ở một mức độ nào đó có thể nói là như vậy.”
Lạc Khâu Bạch như là nghe được ông trời giáng xuống trần gian, bị những lời này trực tiếp làm cho tức cười, “Kỳ công tử, anh không có việc gì sao, trong giới giải trí người vừa cò tài vừa có sắc không thiếu, làm sao lại phải cần tôi? Tôi không nghĩ khuôn mặt này của mình có thể làm cho anh có gì hứng thú.”
“Nếu đây cũng là cách anh nghĩ ra để gây sức ép cho tôi, anh nên dừng lại đi, tôi tự nhận mình xui xẻo vậy, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh không cần phải phí công phu như vậy với tôi.”
Nói xong lời này, Lạc Khâu Bạch cũng hết hơi , đặt mông ngồi trên ghế đối diện Kỳ Phong, tùy tay cầm lấy một chiếc bánh điểm tâm nhét vào miệng, còn thảnh thơi cười, một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi nóng. (ý là không nao núng, sợ hãi)
Hắn nói cũng không tồi, nói một tràng dẫn tới Kỳ Phong xương cốt đều như có một trận điện lưu, “Ân ân a a” từ xoang mũi y đi ra bên ngoài, nháy mắt Kỳ Phong lãnh cảm khí quan lại không thể khống chế đứng lên.
Đây quả thực rất hiếm lạ, hai mươi tám năm nay đều chưa gặp qua chuyện như vậy.
Nếu thật là danh khí phù dung câu, đúng thật làlợi hại. Kỳ Phong nhíu mày, chịu đựng tao động trong thân thể, không khỏi trừng mắt liếc mắt Lạc Khâu Bạch một cái, gia hỏa trời sinh câu dẫn người, hôm nay còn ăn mặc ít như vậy trước mặt nhiều người, cũng không biết cố ý cho ai nhìn.
“Câm miệng, không cho nói.” Nhớ tới sự tình ban ngày, Kỳ Phong có chút nóng nảy, hô hấp không xong đánh gãy tiếng cười.
“Tôi không có nói điều kiện với em, mà nói cho em thông suốt, mặc kệ em có ký hay không, tôi đều có biện pháp làm cho em phải đi theo tôi, không tin em cứ thử xem, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Lạc Khâu Bạch thích ăn mềm không ăn cứng, vừa nghe lời này trực tiếp cười lạnh một tiếng, đem hợp đồng không chút do dự vo lại ném lên trên bàn.
Dù sao hắn đã đắc tội nhiều “Quý nhân”như vậy, lại thêm một Kỳ Phong cũng không có gì.
“Nếu tôi nói không? Anh có thể làm thế nào? Lấy quyền thế đè chết tôi, hay để truyền thông giết chết tôi? Tôi cho anh biết, tôi căn bản không sợ, có bản lĩnh thì làm đi.”
Lạc Khâu Bạch đem hai cái thẻ tín dụng của Kỳ Phong ném qua một bên, sạch sẽ lưu loát đứng lên,”Tôi không thích chơi trò chơi tình cảm với kẻ có tiền, anh nếu muốn chơi hãy đi tìm người khác, tôi không phụng bồi .”
Nói xong hắn xoay người bước đi, Kỳ Phong ngồi tại chỗ mặt không đổi sắc gọi hắn lại, “Ai nói vớiemtôi đang đùa?”
“Không phải sao?” Lạc Khâu Bạch cười nhạo một tiếng quay đầu, châm chọc, “Đừng nói cho tôi, anh nghiêm túc muốn cùng tôi kết hôn.”
Kỳ Phong nhướng mày, uống một ngụm nước trà, cầm lấy áo khoác của mình đứng lên đi đến bên người Lạc Khâu Bạch, từ trên cao nhìn xuống nói, “Tôi đích thật là muốn kết hôn với em.”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, gãi lỗ tai, cảm thấy mình nhất định là nghe nhầm, “Mới vừa… Vừa rồi anh nói cái gì?”
Kỳ Phong nhíu mày, tựa hồ phi thường chán ghét giải thích cùng lặp lại, bất quá ngại biểu tình khiếp sợ của Lạc Khâu Bạch, vẫn là gằn từng tiếng vô cùng rõ ràng nói, “Tôi không kết hôn với em còn tìm em làm gì?”
Lạc Khâu Bạch lần thứ hai trợn tròn mắt, hẹp dài mắt xếch trợn thật lớn, nhìn Kỳ Phong biểu tình quả thực giống đang nhìn ngoại tinh nhân.
“Anh… Anh có bệnh sao? Tôi với anh chỉ gặp nhau có 3 lần, vì cái gì muốn kết hôn với anh, mẹanh không nói cho anh biết, bao dưỡng không thể đùa như vậy sao?”
“Không kết hôn sao lên giường?” Kỳ Phong cau mày dùng đồng dạng khẩu khí hỏi lại, càng cảm thấy “Lô đỉnh”này đầu thật sự ngốc.
Nhìn Lạc Khâu Bạch biểu tình một bộ bị sét đánh, ymím môi, trong lòng cân nhắc, chẳng lẽ bởi vì lần trước lúc mình phát bệnh dọa đến hắn, cho nên hắn cảm thấy mình đối với hắn không đủ tôn trọng, không đủ thành ý?
Nghĩ đến đây, y lại bổ sung một câu, “Bất quá em yên tâm, trước khi kết hôn tôi sẽ không bính em, đây là tôn trọng tối thiểu của môt người chồng đối với thê tử.”
“…”
Lạc Khâu Bạch một chữ cũng nói không nên lời, trong óc ông ông, ngẩng đầu muốn nhìn trên mặt Kỳ Phong thần sắc đùa giỡn, lại phát hiện nam nhân chết tiệt này ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Hai tiếng trước y còn nói khoác mà không biết ngượng đem mình trở thành rác rưởi, hai tiếng sau y như thế nào có thể bình tĩnh bày ra tư thế”Lão tử là ông xã của em”chứ?
Không phải chứ, ai là thê tử của anh chứ?
Lạc Khâu Bạch dùng sức nhu nhu thái dương phát đau, chỉ cảm thấy mình nhất định đang gặp ác mộng, trong chốc lát sẽ tỉnh mộng thôi, khẳng định sẽ phát hiện mình còn ngồi trong xe của Lý Kim Hâm, căn bản chưa từng thấy qua người đàn ông này.
Hắn “Ha hả”hai tiếng, rốt cuộc chịu không nổi không khí này, như bệnh nhân tâm thần chạy ra ngoài, hận không thể có hơn hai cái chân.
Bên cạnh vệ sĩ đã sớm nhận được mệnh lệnh của Kỳ Phong, lúc này không có ngăn cản.
Lạc Khâu Bạch chạy như bay ra bên ngoài, thật vất vả chạy ra, vỗ vỗ ngực muốn hô hấp, tay đột nhiên bị người ta bắt lấy, vừa nhấc đầu lên thấy là Kỳ Phong.
“Bên ngoài trời lạnh, nơi này bắt xe không tiện, tôi chở em về.”
Ngoài miệng thì ôn nhu, động tác của y lại tuyệt không ôn nhu, căn bản không để ý Lạc Khâu Bạch giãy dụa, nhanh chóng đem hắn ôm vào trong xe Bentley màu đen, đương nhiên còn không quên đeo dây an toàn cho hắn, trong lòng mặc niệm một câu: Đây là trách nhiệm của một người chồng.
Lạc Khâu Bạch không còn giữ được thái độ như bình thường, trở nên dị thường nóng nảy, dọc theo đường đi không biết tốn bao nhiêu nước bọt, nói cho y biết đừng gây sức ép cho hắn, hắn chỉ là một diễn viên nhỏ, chơi không nổi trò chơi của kẻ có tiền.
Nhưng là Kỳ Phong không quan tâm, hắn vừa nói, Kỳ Phong liền ngắt lời, đưa ra hợp đồng hôn nhân, “Tôi cho em ba ngày suy nghĩ, một là em lựa chọn chủ động ký tên gả cho tôi, hoặc để cho tôi bức em ký tên gả cho tôi, chọn một trong hai.”
“Gả cho anh cái tổ tông ấy!”
“Ba ngày sau cũng sẽ là tổ tông của em thôi.”
“Kỳ công tử, trong óc anh tất cả đều là phân sao? !” Lạc Khâu Bạch phá lệ chửi tục.
Thanh âm mềm dẻo lên cất cao, bị ảnh hưởng trong chốc lát, hầu kết của Kỳ Phong hầu kết lên xuống vài cái, mặt không đổi sắc quay đầu lại nhìn hắn, “Em còn nói nữa, trong óc tôi tất cả đều là em đó.”
Lạc Khâu Bạch hít một hơi, suýt nữa tức chết.
Hai người chiến tranh chấm dứt, trong xe không khí ngưng trệ như đóng băng.
Lạc Khâu Bạch căn bản chưa nói địa chỉ nhà mình, Kỳ Phong vẫn là chuẩn xác đưa hắn về đến nhà trọ dưới lầu.
Đi ra cửa xe, Lạc Khâu Bạch xoay người bước đi, cả câu tái kiến cũng lười nói, Kỳ Phong giữ chặt hắn, đem áo khoác của mình đặt trên bả vai hắn, “Che y phục của em lại đi, xấu chết.”
Lạc Khâu Bạch há miệng thở dốc, cuối cùng thỏa hiệp giơ cờ đầu hàng, “Kỳ thiếu gia, anh rốt cuộc làm sao mới có thể buông tha cho tôi? Loại trò cười như kết hôn tuyệt không buồn cười đâu.”
“Ba ngày sau, tôi chờ điện thoại của em.”
Kỳ Phong không trả lời vấn đề của Lạc Khâu Bạch, từ trong túi lấy ra một thứ nhét vào trong tay của hắn, xoay người chui vào xe Bentley.
Xe thả ra một luồn khói bụi, chạy nhanh.
Lạc Khâu Bạch cúi đầu, trong tay là một cái hộp nhung màu xanh, mở ra đã thấy, bên trong rõ ràng là một chiếc nhẫn.
Giờ khắc này, hắn dở khóc dở cười, chuyện này là sao đây!
Lời của editor: Ừ thì hợp đồng hôn nhân!