Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 64

CHƯƠNG 64

Giới giải trí chưa bao giờ là một nơi thiếu đề tài mới mẻ, người cũ đi rồi, sẽ có người mới tiến vào, như cọng rau hẹ, sinh sôi không ngừng.

Gần đây các tin tức giải trí đều bị “Nhạc động toàn cầu” cùng “Tô Lệ Mân” hai từ khóa này chiếm giữ, mỗi ngày mở báo, mở internet, đập vào mắt tất cả đều là hai việc có liên quan, khán giả cũng không biết mệt, mắt thấy trận chung kết sắp tới, các tin tức nhỏ cũng ùn ùn.

Đương nhiên trừ bỏ những tin tức đáng chú ý bên ngoài, trên mạng còn không ít yêu sách.

Nói lên những yêu sách này, không thể không nói tới hoạt động bình chọn”Niên độ tứ đại giai phiến”.

Việc bình chọn này diễn ra mỗi năm một lần, chính phủ không tham gia, toàn bộ đều là võng hữu yêu thích bình chọn, chọn phim, còn sẽ chọn một vai diễn tốt nhất, ngang hàng với diễn viên diễn nhân vật đó, cho nên địa vịtrong lòng võng dân rất cao. Một năm khen ngợi không ít, nhưng chân chính trầm trồ khen ngợi chỉ có mấy bộ phim, cuối cùng chọn ra tứ đại giai phiến là:《 Quyền vương 》phim võ thuật,《 Ái tình, hướng bắc đi 》phim tình cảm,《 Nhiếp hồn 》phim kinh dị, đương nhiên còn có tân bản 《 Tà dương ca 》.

Trong đó phim được khen ngợi nhiều nhất chính là 《 Tà dương ca 》, tranh luận nhiều nhất cũng là 《 Tà dương ca 》.

Ai cũng biết bộ phim này có bao nhiêu thành công, đội hình có bao nhiêu cường đại, nhưng phim này lại thập phần xui xẻo, mới vừa chiếu một tháng, mấy diễn viên chính toàn gặp chuyện không may, Mạnh Lương Thần cùng Lạc Khâu Bạch giảo cơ (làm gay), Diệp Thừa tạm rời khỏi để thu album, Lý Thiên Kỳ vào trại tạm giam, đạo diễn Tô Thanh Lưu còn chết…

Phim điện ảnh dính vào gièm pha tam giác luyến năm đó, đã định trước huyết vũ tinh phong.

Cho nên nếu đề cử trong bộ phim điện ảnh này ai diễn tốt nhất, trên mạng lại nhấc lên cuộc chiến, có người nói Lạc Khâu Bạch biểu hiện không tầm thường, cũng có người nói Diệp Thừa diễn xuất tinh xảo, trong đó đáng chú ý nhất là có người không ngừng nói Lý Thiên Kỳ vai phụ sặc sỡ loá mắt, áp đảo nhân vật chính, cái gì Tô Thanh Lưu, Lạc Khâu Bạch bất quá đều là rác rưởi.

Lời này mới vừa nói ra lập tức bị phỉ nhổ, sau không biết như thế nào, liền có người nói những lời này chính là biệt hiệu của Lý Thiên Kỳ, lúc đầu còn không ai tin, thẳng đến khi có người đem địa chỉ IP của Lý Thiên Kỳ so sánh trên diễn đàn, mới xác nhận đúng là Lý Thiên Kỳ, địa chỉ IP của Lý Thiên Kỳ cũng bịđưa ra ánh sáng .

Đây vốn là chuyện không lớn, bị Nhạc động toàn cầu đè ép, chỉ chiếm một trang báo nhỏ, Lý Thiên Kỳ căn bản không để ở trong lòng, đi tham gia chương trình.

Nằm ở trên ghế trong phòng nghỉ, anh ta thảnh thơi ăn hoa quả, nhìn yêu sách trên mạng, cười nhạo một tiếng, đem di động ném sang một bên.

Bất quá chỉ bị lộ địa chỉ IP, những paparazzi đó có thể làm gì anh ta, anh tachẳng quan tâm, đầu năm nay có bao nhiêu minh tinh đâu, huống chi anh ta cũng không có nói sai cái gì, Lạc Khâu Bạch đáng thương hiện giờ sớm đã bị đuổi ra khỏi giới giải trí, làm bại tướng.

Một năm này, Lý Thiên Kỳ sống cũng coi như không tồi, tuy rằng Tinh Huy vẫn phong sát anh ta, nhưng anh ta cũng không cam lòng bị ghẻ lạnh, hôm nay ôm đùi, ngày mai bồi giường, tại cái vòng luẩn quẩn này, trả bất cứ giá nào cũng không xấu hổ, không sợ không kiếm ra tiền.

Bất quá anh ta cũng không thể trở lại địa vị lúc trước, lúc trước những trợ lý đi tiêu sái, chạy chạy, hiện giờ chỉ còn lại một người, còn là một người không có mắt.

Tiểu trợ lý chạy chậm lại đây, thật cẩn thận nói, “Kỳ ca, vừa rồi tôinói chuyện với tổ tiết mục, máy lạnh bị hư rồi, anh đừng ăn hoa quả nữa, lát nữasẽ lạnh đó.”

Lý Thiên Kỳ vừa nghe liền nhíu mày, “Tôi ăn hay không cầncô quản sao? Nhìn cô đi, béo như heo, có mỡ đương nhiên không sợ lạnh!”

Nói xong anh ta ngồi xuống, không thèm để ý bên cạnh còn có người, duỗi tay sai sử trợ lý, “Nếu không phải cô quên mang túi làm ấm tay, tôi còn ở trong này chịu đông lạnh sao? Cô rốt cuộc có thể làm việc không, đầu bị mỡ dính rồi phải không!?”

Tiểu trợ lý là một cô bé nữ sinh, bị nhục nhã trước mặt mọi người như thế đã không phải là một hai lần rồi, cô cơ hồ mỗi ngày đều phải bị Lý Thiên Kỳ chửi mắng, lúc này nan kham khóc lên.

“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Có người mỗi ngày như nhà có tang đi theo, tôi cũng chịu không nổi!” Lý Thiên Kỳ chán ghét liếc nhìn cô một cái, ném trái chuối tiêu vào mặt cô, “Tôi mặc kệ cô dùng phương pháp gì, nếu không tìm thấy túi làm ấm tay, cô cút cho tôi, đừng nghĩ tôi sẽ tiêu tiền nuôi phế vật như cô!”

Tiểu trợ lý gắt gao nắm chặt tay, nước mắt rơi xuống.

Lúc này, cửa phòng mở ra, đạo diễn đột nhiên tiến vào, “Lý Thiên Kỳ, chuẩn bị xong chưa, lát nữa cậu lên sân khấu với mấy người khác.”

Lý Thiên Kỳ nhìn thấy đạo diễn, biểu tình hung ác kia lập tức biến mất, thay thế là cảnh xuân sáng lạn, cười cầm tay đạo diễn, “Đương nhiên chuẩn bị tốt, đạo diễn ngài nói một câu, tôisẽ không muốn chết mà chối từ a?”

Anh ta đi theo đạo diễn, tiếu a a rời đi, lúc này chương trình chuẩn bị bắt đầu, trong phòng nghỉ những người khác đều ly khai, tiểu trợ lý lau nước mắt bưng chén hoa quả thừa của Lý Thiên Kỳ đi ra ngoài.

Lúc này, một nam nhân đi tới, cười đưa danh thiếp cho cô, “Tiểu thư, có nghĩ tới đổi công ty phát triển không?”

“Anh… Là ai?”

“Cô không cần quan tâm tôi là ai, tôi chỉ hỏi cô, còn muốn tiếp tục đi theo Lý Thiên Kỳ chịu khổ bị khinh bỉ không?”

Tiểu trợ lý dao động, thấu kính của nam nhân sáng láng, “Tôi hiện tại có một công việc thù lao phong phú muốn giao cho cô, cam đoan cô sẽ có tiền đồ vô ưu, thuận lợi rời đi Lý Thiên Kỳ, không biết tiểu thư cô… Có hứng thú không?”

Kỳ Phong đứng ở cửa phòng tập, xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn Lạc Khâu Bạch trong phòng đang hát theo âm nhạc, khóe miệng lộ ra độ cung nhu hòa.

Còn một ngày nữa là tới trận chung kết Nhạc động toàn cầu, mà Lạc Khâu Bạch cũng đang tiến vào giai đoạn cuối cùng.

Lúc trước sở dĩ công ty tổ chức cuộc thi này, mục đích chính là vì khai sáng một phương thức tuyển người, đem quyền lợi giao cho đại chúng, cũng đem âm nhạc thuần túy tăng lên cực hạn, trải qua việc bình chọnlúc vòng loại cùng với việc truyền thông đưa tin, khẩu vị của người xem đã không chỉ có thỏa mãn với việc lắng nghe ca khúc, còn muốn nhìn thấy ca sĩ.

Vì như thế, vì muốn tăng tỉ lệ lên cao nhất, tổ làm phim phải giữ bí mật công tác, mỗi thí sinh đều được cách ly, lúc diễn tập cũng chỉ có một mình người đóhát với dàn nhạc và MC, ngay cả mặt mũi nhau cũng chưa thấy qua, toàn bộ hiện trường diễn tập được canh phòng nghiêm ngặt 4 phía, phóng viên một chút tiếng gió cũng tìm không ra, có thể nói, toàn bộ công ty trừ Kỳ Phong cùng nhân viên công tác bên ngoài, căn bản không có ai biết Lạc Khâu Bạch sẽ lên đài.

Bảo hộ thi thố như vậy, vô hình bên trong sẽ càng tăng thêmáp lực cho thí sinh, lần diễn tập cuối cùng chấm dứt, các thí sinh đều sôi nổi về nhà điều chỉnh trạng thái, chỉ có Lạc Khâu Bạch còn cố gắng luyện tập.

Mồ hôi từ trán của hắn chảy xuống, hắn uống nước một hơi, vạt áo màu trắng tất cả đều ướt, hắn chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, từ phía sau lưng nhìn, sống lưng thấm màu da, thắt lưng bởi vì tư thế này trở nên càng mềm dẻo, đôi chân dài, có vẻ trường thân ngọc lập.

Con ngươi của Kỳ Phong càng thâm, lúc này di động trong túi áo vang lên, y vừa thấy dãy số nheo lại ánh mắt, nghiêng người đi sang một bên nghe.

“Kỳ tiên sinh, chuyện ngài an bài đã làm tốt, cô ấy lấy tiền rồi, tin tưởng có thể lấy được thứ chúng ta muốn.”

“Ân.” Kỳ Phong nhíu lông mày, mặt không đổi sắc hỏi, “Chuyện thứ hai sao rồi, những thứ kia gửi cho cậu ta chưa?”

“Đã dựa theo ý của ngài đi làm, lúc này hẳn là đã lấy được.”

Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, lúc này trên mặt rốt cục có chút biểu tình, một đôi mắt màu đen bán híp, mang theo cường ngạnh cùng dứt khoát.

Y nói một tiếng “Rất tốt”, tiếp cúp điện thoại.

Lúc này, Lạc Khâu Bạch đã mệt mỏi, đưa tay nhìn đồng hồ đã tối, lấy điện thoại di động ra bấm số.

Kỳ Phong đang đứng ở cửa, tay rung một chút, y một bên nhìn Lạc Khâu Bạch trong phòng, một bên nghe điện thoại.

Lạc Khâu Bạch cười tủm tỉm “Tiên sinh, xin hỏi ngài yêu cầu thức ăn bên ngoài sao?”

“…” Kỳ Phong nhướng mày, “Tôi đã ăn rồi.”

Lạc Khâu Bạch chộp lấy túi áo, bả vai mang theo di động “A…” Một tiếng, tiếp mở miệng, “Ăn rồi cũng không việc gì, chúng tôi còn cung cấp cơm sau điểm tâm, tùy gọi tùy đến a.”

“Vậy thì có gì ăn ngon?” Kỳ Phong tựa vào trên cửa, nhìn thê tử nhà mình lảm nhảm.

“Đồ ăn ngon thì không dám cam đoan, bất quá có đại soái ca tự mình giao tới cửa, tiên sinh cảm thấy hứng thú sao?”

Kỳ Phong không nói, Lạc Khâu Bạch đã tưởng tượng săc mặt biệt nữu cổ quái của y, lúc này cười hắc hắc, “Tiên sinh ngài tại sao không nói, cơ hội khó có được, thật sự không lấy một phần? Ông chủ còn nói, chúng tôi còn suy xét tăng một cái hôn môi a.”

“Được, vậy em hôn đi.”

Lạc Khâu Bạch chợt nghe trong điện thoại đột nhiên truyền đến một câu như vậy, tiếp cửa phòng liền răng rắc một tiếng mở ra, đại điểu quái không nên xuất hiện ở trong này, tứ bình bát ổn tiêu sái đến trước mặt hắn, làm hắn nhất thời không kịp phản ứng, “Anh… Sao đến đây?”

“Đến hôn môi.” Kỳ Phong hừ một tiếng, ôm lấy thắt lưng mình mơ ước từ lâu, hôn Lạc Khâu Bạch.

Thân thể ấm áp ngay trong ngực, Lạc Khâu Bạch lầu bầu một tiếng “Mẹ nó, chưa nghe nói qua người mua tự mình tới cửa hàng nhận hàng”, tiếp không phát ra thanh âm gì.

Chờ đến khi hai người đều thở hổn hển, Kỳ Phong thả tay hắn ra trực tiếp lái xe về nhà.

Từ khi bắt đầu khẩn trương diễn tập, chuyện quyết đấu Lạc Khâu Bạch im bặt không đề cập tới, Kỳ Phong cũng không hỏi hắn, mấy ngày này, hai người vẫn luôn coi chuyện này không tồn tại, thậm chí Lạc Khâu Bạch đi diễn tập, Kỳ Phong rảnh sẽ tới, cũng không nói cho hắn biết.

Thẳng đến đêm nay, hai người ăn cơm xong, Kỳ Phong mới lấy ra một chiếc hộp đưa cho Lạc Khâu Bạch.

Lúc này Lạc Khâu Bạch ngồi ở trên ghế sô pha, Đoàn Đoàn nằm ở trong ***g ngực của hắn, Phong Phong tựa vào bên chân hắn, hai tiểu tử kia đã mệt mỏi muốn ngủ, lại bởi vì Kỳ Phong đột nhiên đưa hộp mà tinh thần tỉnh táo.

Đoàn Đoàn vẻ mặt ngạc nhiên “Ngô a” một tiếng, vươn ra tiểu móng vuốt sờ, bên cạnh Phong Phong “Miêu Miêu” không ngừng, chui vào trong ngực Lạc Khâu Bạch, cùng Đoàn Đoàn cùng một chỗ, cái đuôi cọ đến cọ đi.

Kỳ Phong không phản ứng bọn chúng, đưa hộp cho Lạc Khâu Bạch bên cạnh, một bàn tay xách một đứa, đem xuẩn nhi tử cùng tiểu béo miêu nhấc ra, giơ cằm lên nói với Lạc Khâu Bạch, “Chỉ cho phép một mình em mở ra.”

Lạc Khâu Bạch liếc y nghiêm túc, bật cười một tiếng, “Rốt cuộc là cái gì? Thần thần bí bí.”

Nói xong hắn mở hộp ra, bên trong là tây trang lễ phục màu bạc, túi áo dùng lông chim khổng tước màu xanhlàm trang sức, áo sơmi trắng phối hợp cùng nơ, dùng tay sờ là biết giá trị xa xỉ.

“Đây là… Tặng cho em?” Lạc Khâu Bạch kinh ngạc nhướng mày.

Đây không phải là vô nghĩa đi, Kỳ Phong nhíu mày liếc nhìn hắn, thê tử của y có đôi khi trì độn đích thực làm y khó có thể chịu đựng.

“Trận đấu phải mặc vào, đi thay đi.”

“… Ách… Cái này cũng không cần, em có vài bộ tây trang hưu nhàn, trận đấu không cần phải mặc đồ đẹp như vậy.”

Vốn đã công khai lộ diện, còn mặc tao bao như vậy, không chừng bịngười ta chửi mắng.

“Anh nói thay.” Kỳ Phong không kiên nhẫn lập lại một lần, “Không thương lượng.”

Thê tử của y tham gia cuộc thi y tổ chức, chẳng khác nào bà chủ của toàn bộ công ty, đương nhiên phải mặc suất khí một chút, làm cho bọn họ đều nhìn, người của Kỳ Phong, cho dù là cách một năm trở về, cũng làm mù mắt người khác.

Lạc Khâu Bạch làm sao có thể đoán không ra tâm tư của đại điểu quái, mình tham gia trận đấu, Kỳ Phong so với hắn càng khẩn trương hơn.

Tưởng tượng thấy mìnhmặc quần áo Kỳ Phong đưa, đứng ở sân khấu của Kỳ Phong, kỳ thật… Cũng là chuyện rất thích.

Đoàn Đoàn nằm ở trên ghế sô pha lăn vào trong hộp, cọ đến cọ đi trên vải dệtcủa âu phục, kinh ngạc hámiệng, không xác định lại cọ vài cái, phát hiện thật thoải mái, “Nha ngao” một tiếng bắt đầu ngây ngô cười.

Kỳ Phong đối với tiểu tử kia nhíu lông mày, lộ ra thần sắc”Không hổ là con ta, thật tinh mắt”, Lạc Khâu Bạch bật cười, nhấc tay đầu hàng không tái kiên trì, mới cầm hộp đứng lên, di động để ở một bên đột nhiên vang lên.

Kỳ Phong nhấc lên mí mắt, liền nhìn đến Lạc Khâu Bạch cầm di động nhìn vài lần, lại tùy tay ném tới một bên, bộ dáng thực tùy ý, nhưng nụ cười trên mặt lại cứng ngắc một chút, tiếp trên mặt lộ ra phức tạp lại trào phúng, tốc độ chợt lóe, chờ đến một giây, hắn đã cầm hộp cười nói, “Em đi vào thay quần áo, anh chờ em một lát.”

Hắn che dấu rất tốt, cơ hồ không có sơ hở, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắtcủa Kỳ Phong.

Y gọi hắn lại, “Xảy ra chuyện gì?”

“Ân? Nào có gì.” Lạc Khâu Bạch cười khoát tay áo, thân ảnh biến mất đi thay quần áo.

Mạnh Lương Thần đợi thật lâu, tin nhắn đã chìm xuống đáy biển, hắn ta nhìn cảnh đêm quen thuộc của S thị ngoài cửa sổ xe, trong lòng thực không có tư vị.

Trên màn hình máy tính là một phần bưu kiện, bên trong là về Lạc Khâu Bạch, mặt trên ảnh chụp là tất cả những gì hắn sinh hoạt trong một năm, có gièm pha lúc trước của hắn, bị vạn người thóa mạ; Kỳ gia đơn phương ngưng hợp đồng, huỷ bỏ thân phận người phát ngôn, làm hắn bị truyền thông cùng quảng cáo phong sát; còn có hắn ở Mỹ vấp phải trắc trở, không thể không mai danh ẩn tích…

Trừ bỏ ảnh chụp, còn có một tiêu đề chói mắt: 【Một ngôi sao mới ngã xuống —— Bên thứ ba báo ứng 】

Mạnh Lương Thần nhắm mắt lại, mũ cùng kính râm che phân nửa khuôn mặt, ngón tay của hắn ta có chút run rẩy, nhiều lần mới tắt đi bưu kiện.

Theo bản năng mở ra một video nhìn không biết bao nhiêu lần.

Đây là quảng cáo của Tô Lệ Mân, trên hình ảnh là người cha giàđang rơi lệôm thật chặt nhi tử, thần tình xuất hiện nếp nhăn, ánh mắt còn che mảnh vải màu đen, cơ hồ không ai có thể nhận ra được bộ mặt của hắn.

Nhưng Mạnh Lương Thần liếc mắt một cái liền nhận ra, người này chính là Lạc Khâu Bạch.

Động tác nhỏ khi diễn, môi căng đương thời xuất ra ba đường cong, còn có thanh âm quen thuộc kia…

Hết thảy đều giống như gần ngay trước mắt, hắn ta đã biết Lạc Khâu Bạch nhiều năm như vậy, đã từng ôm người nam nhân này trong ngực, hắn ta tuyệt đối sẽ không nhận sai người, đã từng biết Lạc Khâu Bạch vô luận cỡ nào gian nan, đều không cúi đầu, lúc này đây lại bởi vì đả kích này, tên của mình đều biến thành thứ xa xỉ…

Hết thảy đều là hắn ta làm hại.

Lúc trước là hắn ta khiếp đảm, lúc sự tình phát sinh, hắn tamuốn trốn tránh, hắn ta muốn chạy trốn càng xa càng tốt, giống như có thể thoát ly ác mộng Tô Thanh Lưu qua đời cùng tính hướng của mình.

Một năm này, hắn ta đi khắp nơi, cho rằng thời gian có thể chữa lành tất cả, thậm chí cả người đại diện cũng khuyên hắn ta, ra nước ngoài tạm lánh, sau khi trở về dù tính hướng của hắn ta không che dấu được, ít nhất sẽ không hủy diệt sự nghiệp.

Nhưng hắn ta lại quên, so sánh với thương tổn của hắn ta, Lạc Khâu Bạch mới là người bị hạinhiều nhất.

Người đại diện nói không sai, với hắn ta mà nói đau đớn nhất chỉ là xuất quỹ, minh tinh xuất quỹ cũng không đại biểu không còn đường để đi, nhưng Lạc Khâu Bạch lại bởi vì chuyện này mà trên lưng bị bêu danh, cơ hồ cả đời không cách nào xoay người, “Tiểu tam” lại hại chết tình địch, đối với hắn cơ hồ là đả kích.

Nếu như mình lúc trước có thể đứng ra, có lẽ hết thảy còn có thể biến chuyển, nhưng… Hắn ta lại nhu nhược chạy thoát, để Lạc Khâu Bạch một mình lúc nước sôi lửa bỏng.

Một năm, hắn ta tránh đi hết thảy tin tức liên quan đến giới giải trí, không có dũng khí đối mặt, thẳng đến hai ngày trước, hắn ta nhận được bưu kiện về Lạc Khâu Bạch, mới biết được thời gian cũng không có chữa trị hết thảy, Lạc Khâu Bạch cũng rất gian nan, hắn ta cho là có Kỳ gia, Lạc Khâu Bạch ít nhất có thể giữ mình, kết quả Kỳ gia lại ở sau lưng hung hăng mà thống hắn một đao trí mạng.

Nghĩ đến lúc trước Lạc Khâu Bạch thề son thề sắt nói, “Kỳ Phong không giống anh” hiện giờ lại như vậy, Mạnh Lương Thần hối hận, ở nước ngoài rốt cuộc không chịu nổi, trực tiếp mua vé máy bay bay trở về nước.

Máy bay đáp xuống S thị, phô thiên cái địa đều là tin tức của Nhạc động toàn cầu, hắn ta không đi hỏi thăm, cũng đã biết WH ngày mai lên sân khấu.

Dũng khí từ đâu có thể làm Lạc Khâu Bạch một lần nữa đứng lên, Mạnh Lương Thần đoán không được, nhưng hắn ta thật sự hối hận khi để Lạc Khâu Bạch một mình nghênh đón bão táp.

Hắn ta gửi tin nhắn cho hắn, 【 Khâu Bạch, anh đã trở về 】

Không cần kí tên cũng không cần nói thêm cái gì, hắn ta biết Lạc Khâu Bạch biết dãy số này.

【 Thực xin lỗi 】 Lại một tin nhắn, vẫn không ai để ý.

“Mạnh tiên sinh, ngài mới vừa xuống máy bay, ăn cơm trước hay về khách sạn trước?” Lái xe quay đầu, Mạnh Lương Thần đang suy nghĩ.

Hắn ta trường thán một hơi, nhắn một tin nhắn, nhu nhu trán nói, “Về khách sạn đi, tôi có chút mệt mỏi.”

Trong tin nhắn chỉ có một câu 【 Anh… Muốn gặp em, có thể chứ? 】

Di động không ngừng vang, Kỳ Phong nhìn thoáng qua tên trên màn hình, cười lạnh một tiếng, không động thần sắc ngồi tại chỗ.

Đoàn Đoàn trong ngực không biết y vì cái gì đột nhiên lộ ra biểu tình hung dữ như vậy, “Nha nha” hai tiếng, liếm mặt cùng cọ cọ Kỳ Phong.

Mỗi một lần ba ba sinh khí, bé cọ cọ ba ba lập tức không sinh khí.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên, trên người tản ra hương sữa, khóe miệng còn dính nước miếng, hai tiểu móng vuốt kéo ra lỗ tai Kỳ Phong, cười ánh mắt cũng bị mất.

Thân thể của Kỳ Phong cứng đờ, ôm cánh tay nhi tử có chút không quá tự nhiên, “Không cho hồ nháo.”

“Ngô a ngô a” tiểu tử kia nhìn biểu tình y vẫn thực khó coi, lại cười khanh khách hôn hôn, đang trách thúc thúc cắn tới táp tới khuôn mặt y.

Kỳ Phong bị nhi tử hôn toàn nước miếng, thần tình đỏ bừng, đè lại móng vuốt bé, nhíu mày quát lớn, “Còn hồ nháo liền đừng trách ba ba không khách khí!”

“… Nha?” Tiểu tử kia ngốc hồ hồ oai đầu, kia ý tứ giống đang nói, ba ba sao thế, vì cái gì sẽ không khách khí với con? Quái thúc thúc hảo ngốc.

Như thế nào xuẩn như vậy… Nhưng lại không nghe lời, một chút quy củ cũng không có!

Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, vẫn biệt nữu, nhưng trên mặt lộ ra phi thường không vui, phủng đầu nhi tử, cắn cái mũi nhỏ của bé.

Đoàn Đoàn bị ngứa cười khúc khích, trảo tóc Kỳ Phong không buông tay, lăn qua lăn lại, cọ rất vui vẻ.

Lúc này, Phong Phong nhìn phụ tử hồ nháo cũng phác đi lên giúp vui, thân hình tròn vo toàn bộ nhảy lên đầu Kỳ Phong, thịt trên bụng cơ hồ tròng lên ánh mắt của y.

“Xuẩn miêu! Mày tránh ra!”

Lạc Khâu Bạch vừa đi thay quần áo chợt nghe Kỳ Phong nóng nảy rống, tiếp đập vào mắt chính là một lớn một nhỏ một miêu nháo thành một đoàn, lúc này nhịn không được nở nụ cười.

“Các người làm cái gì vậy?”

Phong Phong bị Kỳ Phong xách đứng lên, “Miêu nha” một tiếng thét chói tai, đáng thương dựng thẳng đuôi, Đoàn Đoàn bắt tại trong ***g ngực của y, ngây ngô cười quay đầu lại nhìn ba ba, tiếp kinh hỉ “Nha” một tiếng.

Kỳ Phong ngẩng đầu, liền thấy được thê tử đã thay y phục.

Phù dung câu có khuôn mặt thanh tú, nhưng hắn thật sự có một dáng người đẹp, bả vai rộng mông hẹp, tây trang màu bạc mặc ở trên người hắn, buộc vòng quanh đường cong, hai đùi mặc tây trang màu đen, chân trần, hai màu trắng đen phụ trợ, hai chân thon dài đều có thể nhìn ra mạch máu màu xanh nhạt, đầu ngón chân lộ ra một chút nước hồng, thế nhưng mang theo hương vị câu dẫn.

Quần áo đứng đắn đều bị thê tử của y làm hỏng!

Đồng tử của Kỳ Phong càng thâm, yết hầu phát khô, đưa ánh mắt dịch sang một bên, “Lại đây.’

Bởi vì kiện lễ phụcnày cổ áo không giống tây trang thường, yêu cầu cài nút sau gáy, cam đoan lông khổng tước hoàn hảo không tổn hao gì, cho nên Lạc Khâu Bạch có chút không mặc được, toàn bộ cổ áo đều mở ra, áo sơmi cùng xương quai xanh thon dài cùng ngực.

Hắn gãi gãi tóc, xấu hổ tiêu sái đi qua, “Cái kia… Nút nàyem cài không được, anh cài giúp em.”

Hắn xoay thân mình, cúi đầu chỉ chỉ cổ của mình.

Bạn đang �

Một đoạn cổ thon dài bóng loáng lộ ra, Kỳ Phong chau mày, ánh mắt lại càng thêm thâm trầm, cầm nút áo vuốt ve cổ áo trước người Lạc Khâu Bạch, đại chưởng vuốt phẳng cổ Lạc Khâu Bạch, ẩn ẩn đi xuống.

Bên cạnh hai tiểu nhân nhìn trông mong, Lạc Khâu Bạch nhanh chóng đè lại tay y, quay đầu lại trừng y, “Anh nhanh chóng cài nút, không cài em cởi ra.”

Kỳ Phong bị ánh mắt câu dẫn đồng tử đột nhiên co rụt lại, tiếp ở trong lòng thầm mắng một tiếng, phù dung câu tùy thời tùy chỗ phát tao!

Y mím môi, hừ lạnh một tiếng không nói lời nào, bàn tay đi xuống, xốc lên vạt áo Lạc Khâu Bạch, tìm được giữa hai chân phủsờ.

Lạc Khâu Bạch bị sờ thực quẫn, nhanh chóng nghiêm mặt nói, “Hôm nay em diễn tập mệt chết đi, anh mà còn hồ nháo, trận chung kết buổi tối mai em sẽ không tham gia.”

Kỳ Phong cứng đờ, nghĩ đến ban ngày thê tử diễn tập mồ hôi đầm đìa, chỉ có thể đem hỏa khí cưỡng chế, nhéo giữa hai chân Lạc Khâu Bạch tàn sát bừa bãi một phen, y trầm giọng nói, “Chờ trận chung kết xong, nhớ rõ đừng cởi quần áo, anh muốn nhìn bên trong quần áo em.”

Lạc Khâu Bạch đầu tiên là đại tao, nhấc chân hung hăng đạp Kỳ Phong một cước, mắng một tiếng “Biến thái”, tiếp nghĩ đến trận chung kết lại hạ mặt.

“Trước khi trận chung kết xongở lại đi… Nếu như bị nước miếng làm chết đuối, anh liền ôm quần áo của em đi DIY đi, em sẽ không để ý.”

Mặt Kỳ Phong lúc này liền đen, nóng nảy mở miệng, “Nói hưu nói vượn cái gì!”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Em hiện tại đều nghĩ, hiện trường có thể có người ném trứng thối vào em không.”

Kỳ Phong nheo mắt lại, qua thật lâu mới gắt gao ôm hắn, “Có anh ở đây vĩnh viễn sẽ không, anh cam đoan. Điều em cần phải làm là cái gì cũng không cần nghĩ, hảo hảo biểu hiện, còn lại đều giao cho anh.”

Lạc Khâu Bạch cười “Ân” một tiếng không nói chuyện, kỳ thật trong lòng hiểu được, Kỳ Phong không giúp được hắn, chuyện này chỉ có thể một mình hắn chịu.

Ban đêmyên tĩnh, hai người ngủ chung.

Lạc Khâu Bạch vội cả ngày, buổi tối lại đọc kịch bản một lần, mới vừa nằm xuống đã ngủ.

Trong phòng yên tĩnh, Đoàn Đoàn ngủ khò khè.

Lúc này di động của Lạc Khâu Bạch đột nhiên sáng lên một chút, Kỳ Phong lúc này mở mắt, đôi mắt dị thường thanh minh, thực hiển nhiên căn bản là không có ngủ , hoặc là nói y đã sớm chờ đợi từ lâu.

Y xác nhận thê tử cùng Đoàn Đoàn đều ngủ say, rút về cánh tay, nhẹ nhàng đem đầu Lạc Khâu Bạch đặt lên trên gối đầu, cầm lấy điện thoại đi ra phòng ngủ.

Mật mã di động Lạc Khâu Bạch chưa từng giấu diếm y, y thuận lợi mở hộp thư, thấy được tên của Mạnh Lương Thần.

Biểu tình mang theo châm chọc, ánh sáng màu trắng đánh vào trên mặt y, làm ánh mắt y càng thêm lạnh như băng.

【 Khâu Bạch, anh biết hiện tại anh có nói cái gì, em cũng sẽ không tha thứ cho anh, nhưng anh còn muốn nhắn cho em tin nhắn này. Anh thiếu em rất nhiều thực xin lỗi, hiện tại anh cũng không muốn biện giải, nhưng anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội để bù lại.

Anh biết WH chính là em, trận đấu ngày mai một khi em xuất hiện, khẳng định lại vạn kiếp bất phục, cho nên anh nguyện ý ra mặt, cùng truyền thông làm sáng tỏ quan hệ của hai chúng ta năm đó, đem chuyện của Thanh Lưu nói ra hết, Kỳ gia không cần em, anh còn muốn em, anh nguyện ý gánh vác, em có thể cho anh cơ hội này không? Liền tính em hận anh, anh cũng nguyện ý dùng tuổi già bù lại, Khâu Bạch, anh rất muốn gặp em. 】

Biểu tình của Kỳ Phong so với bóng đêm ngoài cửa sổ còn thêm âm trầm, y không có một chút biểu tình, đồng tử lãnh ý sâm sâm, một lát sau lộ ra một tia châm biếm.

Ngón tay ấn phím, một tin nhắn được phát đi, 【Được, bây giờ đi, anh ở đâu? 】

Tin nhắn lập tức được phản hồi lại, những hàng chữ đều mang theo vui sướng, 【Quán cà phê Tây Tư trước kia chúng ta thường xuyên đi tới, anh chờ đến khi em đến mới thôi 】

Kỳ Phong xóa tin nhắn, xử lý sạch sẽ, trở về phòng đắp chăn cho Lạc Khâu Bạch cùng Đoàn Đoàn, mặc vào áo khoác đi ra khỏi phòng.

Đêm khuya trong quán cà phê chỉ có một hai phục vụ bàn mệt mỏi buồn ngủ, toàn bộ phòng trống trơn đãng đãng.

Mạnh Lương Thần vìmuốn thấy Lạc Khâu Bạch, cố ý mặc tây trang thâm sắc, đây là Lạc Khâu Bạch trước kia mua cho hắn ta.

Trong lòng của hắn ta vừa kích động lại thấp thỏm, lâu không gặp như vậy, không thể nghi ngờ hắn ta rất nhớ nhung, một năm này Lạc Khâu Bạch chịu khổ nhiều như vậy, cũng không biết hắn có gầy không.

Cửa thủy tinh bị đẩy ra, một cỗ gió lạnh thổi vào, hắn ta kinh hỉ ngẩng đầu, lại thấy được người không nên xuất hiện.

Lúc này, Mạnh Lương Thần thay đổi sắc mặt, khóe miệng buộc chặt, “Tại sao là anh?”

Kỳ Phong mặt không đổi sắc tiêu sái đến ghế đối diện ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng, “Bởi vì người hẹn gặp anh là tôi.”

Mặt của Mạnh Lương Thần cứng đờ, đồng tử co rút lại lập tức nghĩ tới xảy ra chuyện gì, “Khâu Bạch bây giờ còn cùng một chỗ với anh?”

Nói xong lời này, hắn ta cười lạnh một tiếng, không biết có phải giận hay không, “Hắn sao ngốc thành như vậy, tôi đã sớm nói Kỳ gia không đáng tin cậy, hắn vẫn không chút do dự lựa chọn tin tưởng, kết quả bị hãm hại thê thảm như vậy, thật vất vả về nước lại còn cùng một chỗ với anh.”

Kỳ Phong mặt không đổi sắc, ánh mắt sắc bén nhìn hắn ta, “Không đáng tin cậy chính là anh, ít nhất tôi cho Khâu Bạch một sân khấu trở về, mà chỉ có vài người não phẳng, ba hoa chích choè, chân chính rơi xuống vực thẳm liền trở thành người nhu nhược, người như thế không xứng làm nam nhân.”

Mạnh Lương Thần bị trạc đến đau nhức, tiếp nhớ tới Kỳ Phong bây giờ là ông chủ công ty Lưu Bạch, đồng tử co rụt lại, “Anh câm miệng, đây là chuyện của tôi với hắn, không cần anh nhúng tay! Anh đã đến, vậy cũng nhìn thấy tin nhắn của tôi, ngày mai tôi sẽ mở họp báo, nói rõ ràng chuyện chúng tôi năm đó, chỉ có tôi có thể giúp hắn, Kỳ thiếu gia dù có đại năng lực, cũng không giúp được hắn!”

Kỳ Phong nhíu lông mày, dù bận vẫn ung dung tựa vào ghế, cười nhạo một tiếng, “Vậy sao anh không sớm làm đi? Lúc trước sự tình mới vừa tuôn ra, anh nói lời này có thể cứu hắn, hiện tại qua một năm giấu đầu hở đuôi, có người tin tưởng sao?”

“Tôi cho rằng Mạnh tiên sinh như chó nhà có tang xuất ngoại một năm, nhiều ít cũng có tiến bộ, không nghĩ tới vẫn tư lợi như vậy. Lúc anhmuốn bảo toàn thanh danh, bỏ lại Khâu Bạch mà ra nước ngoài, hiện tại muốn công khai, sao chắc chắn Khâu Bạch nguyện ý cùng anh?”

“Anhmuốn xuất quỹ, không ai ngăn đón anh, nhưng anh đem xuất quỹ trở thành ban ân, cũng bởi vì nhìn Khâu Bạch đáng thương, cho nên có thể giống như đùa con chó nhỏ trở về dỗ hắn? Lúc trước chuyện anh với Tô Thanh Lưu, tổn thương thê tử của tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh, anh bây giờ còn dám nói, không đem hắn hại chết anh không cam lòng phải không! ?

Mạnh Lương Thần hô hấp dồn dập, ngón tay nắm chặt bàn, “Tôi chỉ muốn đem chuyện năm đó nói rõ ràng, giúp hắn rửa sạch oan khuất, như thế nào thành hại hắn!?”

Kỳ Phong châm biếm càng rõ ràng, híp mắt, trong đêm khuya không có một độ ấm, “Nếu tôi là anhtôi sẽ không làm như vậy.”

“Tôi có mấy vấn đề, hy vọng Mạnh tiên sinh giúp tôi hảo hảo giải đáp một chút.”

“Lúc trước có phải anh chủ động trêu chọc Khâu Bạch? Lúc anh cùng một chỗ với hắn trong lòng còn có người khác, có phải bất trung với hắn không? Lúc trước Tô Thanh Lưu tự sát, anh dám nói anh không đem trách nhiệm của mình tất cả đều đổ lên trên người Khâu Bạch?”

“Ngay từ đầu trong tiềm thức anh đã cho rằng không có Lạc Khâu Bạch, Tô Thanh Lưu sẽ không chết, không phải anh nói hai người bọn họ sống chẳng phải là càng tự tại sao! Nếu tôiphải nói, người đáng chết nhất làanh, người nên thân bại danh liệt cũng là anh, hết thảy tất cả đều là người khác thay anh gánh chịu, từ sáng tới tối đi ngủ, nghĩ đến Tô Thanh Lưu chếr, còn Khâu Bạch một năm này bị dày vò, anh không sợ quỷ gõ cửa sao!”

Mỗi một câu của Kỳ Phong cũng giống như là lưỡi dao, khẩu khí cùng ánh mắt sắc bén, cơ hồ muốn đem Mạnh Lương Thần lăng trì, hắn ta nhất thời không dám đối diện với Kỳ Phong, mặt mũi trắng bệch.

Kỳ Phong nhíu nhíu khóe miệng, lãnh ngạnh bổ một đao cuối cùng, “Mạnh tiên sinh, ngẫm lại mình đã làm gì đi. Hiện tại sự nghiệp của Khâu Bạch vừa mới khởi sắc, anh muốn nhắc lại chuyện xưa, trước kia người khác nhiều nhất chỉ hoài nghi hắn là đồng tính luyến ái, hiện tại anh chuẩn bị gắn cho hắn cái mácgay sao?”

Mạnh Lương Thần suy sụp dùng hai tay đỡ trán, nghĩ đến những tin tức nói xấu còn có quảng cáo Lạc Khâu Bạch che dấu khuôn mặt, hắn ta kịch liệt thở dốc, qua thật lâu mới lên tiếng, “Kỳ tiên sinh, tôi thật không biết nên nói anh ích kỷ hay là vô tư, anh vì chiếm lấy hắn, không cho tôi nói ra chân tướng, muốn hắn cả đời mang theo vết nhơ?”

“Anh sai rồi.” Kỳ Phong nghiêng người, cường thế cường ngạnh giống một đỉnh núi sừng sững không ngã, ngạnh sinh sinh bức lui Mạnh Lương Thần vài bước.

“Anh sớm nên chuộc tội, về phần nói như thế nào mới sẽ không hại Khâu Bạch một lần nữa, Mạnh tiên sinh anh là người thông minh, không cần tôi nhiều lời, Khâu Bạch còn ở nhà chờ tôi, không thấy tôi hắn ngủ không an lòng.”

“Ngủ ngon Mạnh tiên sinh, ngày mai tôi với anhcùng mỏi mắt mong chờ.”

Nói xong lời này, y lãnh mặt không chút do dự xoay người, tây trang màu đen phẳng phiu xẹt qua bàn, lưu lại một bóng dáng cường đại lạnh như băng, chỉ còn lại Mạnh Lương Thần cứng ngắc ngồi tại chỗ.

Đi ra quán cà phê, trong đêm khuya mưa bụiphơ phất, trợ thủ mở ô màu đen che, mở cửa xe.

Kỳ Phong tiến vào xe, nhìn nhìn di động, thê tử chưa có điện thoại.

Trợ thủ khởi động xe, do dự trong chốc lát mới thấp giọng mở miệng, “Kỳ tiên sinh, ngài xác định Mạnh Lương Thần nhìn những thứ ngài cố ý đưa cho hắn ta, hắn ta sẽ dựa theo ý của ngài đi làm sao?”

Kỳ Phong mặt không đổi sắc nhìn ngoài cửa sổ, “Hắn ta sẽ làm.”

Cho dù không, y cũng còn biện pháp khác, trận chung kết ngày mai qua đi… Nhất định sẽ có một hồi huyết vũ tinh phong, y sẽ thanh trừ toàn bộ chướng ngại cho thê tử, không tiếc hết thảy đại giới.

Lời của editor: Cũng không biết nói thế nào về anh Mạnh! Có thương cũng có hận!
Bình Luận (0)
Comment