Cứu Vớt Bạo Quân Tàn Tật

Chương 33


Trần Đoan là hoàng tử thứ hai, đứng ở hàng thứ hai, trước khi tùy quân được phong thành Đoan vương.

Sau khi thành niên, Trần Đoan được hoàng đế cho đi tùy quân.

Có lẽ ăn phải quả đắng từ Tần gia, Vĩnh Gia Đế đã có ý tứ muốn bồi dưỡng Trần Đoan thành hoàng đế từ sớm, đưa người đến quân danh từ sớm, muốn hắn rèn luyện, mài giũa thật tốt.

Căn cứ theo nội dung mà Khương Tiểu Viên đọc trong tiểu thuyết, Trần Đoan tùy quân đúng là học được khá nhiều, nhưng hầu hết đều là tiết mục yêu đương với bạch nguyệt quang, chính sự chỉ làm được đôi chút.

《 Phủng kiều 》là kiểu thiết thuyết đi theo đường lỗi cũ, nhưng không phải là kiểu ngọt văn, trong lòng nam chủ luôn có Bạch nguyệt quang, trên con đường truy thê luôn có người giống bạch nguyệt quang nhảy ra ngáng đường rồi ngược nữ chính.


Màn mở đầu của cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này chính là cái nhìn thoáng của Đoan Vương trong lúc vô ý ở Phong yến Thượng Kinh Hồng, thấy được nữ chính rất giống bạch nguyệt.

Còn cốt truyện liên quan đến đại vai ác - Phế Thái tử đều xuất hiện trong trí nhớ của Đoan Vương.

Trong lòng Khương Tiểu Viên kinh ngạc, mà từ từ, không phải lần đầu tiên nam nữ chủ gặp mặt lần đầu trong bữa tiệc này?Lúc này trên dưới cung đều bận rộn chuẩn bị cho lần hồi cung này của Trần Đoan, tiểu thái giám của Kiến Chương Cung cũng đi gần hết.

Vì thỏa mãn lòng hiếu kì cùng với sự thích náo nhiệt của bản thân, Khương Tiểu Viên bay khỏi tường của Kiến Chương Cung, che giấu bản thân đi xem Trần Đoan cưới ngựa hồi cung.

Bởi vì có chiến thắng vang dội của Đoan Vương, trong lòng Vĩnh Gia Đế vô cùng vui vẻ, hắn không chỉ ban thưởng rất nhiều trân bảo, còn đặc biệt cho phép Đoan Vương cưới ngựa vào cung, đây chính là một vinh dự to lớn, thế cũng đủ thấy lòng yêu thích của hoàng đế với Đoan Vương.

Nhưng rốt cuộc Trần Đoan không phải hoàng đế, không thể cưỡi ngựa đi vào từ cửa chính, chỉ có thể cưỡi ngựa đi vào từ Tây Trực Môn.

Khương Tiểu Viên nghi ngờ người này có phải cố ý đi như vậy hay không, rõ ràng có đường đi náo nhiệt hơn, lại không đi mà đi từ Tây Trực Môn nơi quanh năm quang quẽ hiu quạnh, nơi vừa vặn đi ngang qua Kiến Chương Cung.

Khương Tiểu Viên lấy bụng tiểu nhân đo bụng tiểu nhân, cảm thấy chắc chắn đúng rồi.

Quả nhiên, không bao lâu liền có một thanh niên mặc áo giáp, cưỡi ngựa với dáng đi oai hùng đi ngang qua Kiến Chương Cung, quanh đó là tiếng hôn cùng tiếng trống vang lên náo nhiệt.

Đây là lần đầu tiên Khương Tiểu Viên nhìn thấy nam chủ, dù chỉ là cái nhìn thoáng qua, nàng vẫn có thể thấy được kí chất hiên ngang, phong vũ, rất có phong thái của một nam chủ.


Nhưng nếu bàn về mỹ mạo, vẫn kém cỏi mấy bậc so với bạo quân, dù cho quần áo của Trần Đoan bất phàm, phụ trợ thêm khí chất trên người hắn thì vẫn không thể so sánh được với thiếu niên.

Nếu thiếu niên cũng mặc quần áo như vậy thì!.

Tiểu viên 18cm ôm má nghĩ ngợi một lát, sau đó khẳng định một cách chắc nịch, đúng vậy nhất định sẽ đẹp hơn gấp tỷ lần.

Khương Tiểu Viên sau khi thỏa mãn lòng hiếu kì của bản thân thì đi về, trong lòng có chút buồn.

Đại khái là do sự so sánh bao nãy, khiến nàng đột nhiên có chút chờ mong đối với vai ác, ai bảo vai ác còn đẹp trai hơn cả nam chính chứ.

Trong nguyên tác, nữ chính bị ngược lên bờ xuống ruộng chỉ vì nam chính nhưng vẫn đi theo nam chủ, nàng còn tưởng rằng nam chủ phải soái đến kinh thiên động địa, không nghĩ rằng cũng chỉ như vậy mà thôi.


Vì để nghênh đón Đoan Vương chiến thắng trở về, cung yến náo nhiệt phải đúng giờ cử hành, không chỉ có sự xuất hiện của các đại thần trong triều, mà còn có cả vô số hoàng thân quốc thích, những gia đình đúng quy cách cũng tham gia, mở một cung yến vô cùng lớn để đón gió tẩy trần cho Đoan Vương.

Lễ Bộ đã bắt đầu chuẩn bị điển lễ phong Thái Tử, phàm là những người tin tức linh thông, đều không nhanh chóng nịnh bợ vị tân Thái tử này.

Tuy rằng Khương Tiểu Viên bắt bẻ Trần Đoan không đẹp bằng Trần Thu, nhưng giữa vô số nam tử ở Biện Kinh này, hắn cũng coi như là nam tử đứng đầu về cả tướng mạo lẫn tài năng và gia thế.

Cũng là người tình trong mộng của vô số giai nhân trong Biện KInh.

.

Bình Luận (0)
Comment