Tháng Tám giữa hè, nắng như thiêu như đốt.
Tại biệt thự nhà họ Nam, điều hòa trung tâm thổi gió mát vù vù, nhiệt độ trong nhà khiến người ta thoải mái dễ chịu.
Trong phòng ăn, một nhà bốn người đang dùng bữa sáng.
Nam Vận ăn rất nhanh. Chỉ cần ăn cơm ở nhà, tốc độ ăn của cô trước giờ luôn rất nhanh, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, có thể không nói thì không nói, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Nâng cốc lên uống một ngụm sữa cuối cùng, cô khẽ nói: “Con ăn no rồi.” Sau đó định đứng dậy rời khỏi chỗ.
Lúc này, ba cô là Nam Khải Thăng đột nhiên hỏi: “A Vận, ngày mai con khai giảng phải không? Chắc lên năm ba đại học rồi nhỉ?”
“A Vận” là nhũ danh của Nam Vận, mẹ vẫn luôn gọi cô như vậy.
Nhưng kể từ khi mẹ bị bệnh qua đời, người gọi cô là “A Vận” trong nhà này chỉ còn lại Dã Tử và ba. Thật ra ba cũng không thường xuyên gọi cô là “A Vận”, bình thường đều gọi thẳng tên cô là “Nam Vận”. Thi thoảng, tâm huyết dâng trào muốn bày tỏ tình thương của người ba đã bị đánh mất từ lâu thì mới trìu mến gọi cô một tiếng “A Vận”.
Sau khi nghe tiếng “A Vận”, Nam Vận biết ba cô muốn bày tỏ sự yêu thương, tuy ông còn không biết cô khai giảng năm mấy đại học, nhưng Nam Vận cũng chẳng còn cách nào, đành phải ngừng hành động đứng dậy, ngồi trên ghế khẽ gật đầu: “Ừm.”
Nam Khải Thăng nói: “Lát nữa ba chuyển cho con 3000 tệ*.”
(*3000 tệ ≈ 10.684.100đ)Nam Vận đã đoán trước được là ba cô muốn cho cô tiền sinh hoạt, bình tĩnh trả lời: “Được, con…”
Cô còn chưa nói dứt lời, đã bị Nguyễn Lệ Oánh cắt ngang: “3000? Tiền của mấy tháng?”
Nguyễn Lệ Oánh là vợ hai của Nam Khải Thăng, là mẹ kế của Nam Vận, năm nay 43 tuổi, nhưng vì được chăm sóc kỹ càng mà trông vẫn như 30… Làn da trắng ngần, mày liễu mắt hạnh, dáng người cũng giữ gìn vô cùng tốt… là một người phụ nữ có khí chất tuyệt mỹ.
Sự sắc sảo của bà ta cũng như khí chất của bà ta không giấu được, cũng không thèm che giấu.
Trước khi gả cho Nam Khải Thăng, Nguyễn Lệ Oánh là một ngôi sao tuyến 18 không danh tiếng. Sau khi gả cho Nam Khải Thăng, bà ta rút khỏi ngành, chuyên tâm làm bà chủ giàu có. Nam Khải Thăng là chủ tịch chuỗi siêu thị lớn nhất tỉnh Trung Châu, bà ta cũng trèo cao trở thành vợ chủ tịch mà bao người ao ước.
Năm đó, Nam Vận mất mẹ lúc tám tuổi, sang năm kế tiếp, Nam Khải Thăng cưới Nguyễn Lệ Oánh vào cửa, mang về cho cô một cô em gái bảy tuổi.
Em gái tên Nam Thù, ba nói với cô, đây là em gái ruột của cô, còn dặn cô sau này không được bắt nạt em gái, phải nhường nhịn em nhiều hơn.
Khi ấy Nam Vận còn nhỏ, cô không hiểu vì sao đột nhiên lại có một cô em gái lớn từng này. Qua hai năm sau cô mới hiểu, thì ra là vì ba cô đã ngoại tình từ trước…
Nam Vận uất ức thay mẹ cô, cũng cảm thấy không đáng thay mẹ cô.
Chính vì trong nhà có mẹ con Nguyễn Lệ Oánh nên thông thường cô đều ăn rất nhanh, cô không thích hai mẹ con này, mà hai mẹ con này cũng không thích cô.
Cô và hai người đó âm thầm không ưa nhau.
Nói chuyện không hợp, chi bằng mắt không thấy, tâm không phiền.
Nguyễn Lệ Oánh dùng giọng điệu chất vấn, hỏi 3000 tệ Nam Khải Thăng cho là tiền sinh hoạt của mấy tháng.
Nam Khải Thăng trả lời: “Một tháng, mới khai giảng chắc chắn phải tiêu xài rất nhiều.”
Nguyễn Lệ Oánh vặn lại: “Con bé ăn ở nhà, dùng ở nhà, có cái gì mà phải tiêu tiền chứ? Cùng lắm là mua chút đồ ăn vặt thêm vào thẻ ăn, cho 1000 tệ là đủ rồi.” Có lẽ nhận ra biểu hiện của mình có chút cay nghiệt, nên giọng điệu của bà ta chậm lại, vẻ mặt ân cần nói thêm: “Không phải tôi không muốn ông đưa tiền cho con bé, nhà chúng ta cũng không tiếc chút tiền đó. Tôi chỉ sợ con bé xài tiền bừa bãi, con gái không nên tập thành thói quen tiêu tiền như nước.”
Nam Khải Thăng do dự một chút mới nói lại: “Vậy đưa 1000 trước, không đủ thì con hỏi ba.”
Ngay lúc mẹ kế mở miệng nói, Nam Vận đã đoán ra cái kết này, cô không tức giận cũng không ủ rũ, chỉ hơi nhớ Dã Tử, rầu rĩ đáp: “Ừm.”
Nam Thù ngồi đối diện với cô, cười trông có vẻ hả hê.
Nam Vận xem như không nhìn thấy, lại định đứng dậy rời khỏi bàn, lúc này mẹ kế của cô lại nói: “Lát nữa trong nhà có khách tới, Nam Thù, ăn mau đi, ăn xong quay về phòng thay quần áo, trang điểm, Nam Vận, con sửa soạn qua loa một chút là được, đừng lấn át em con.”
Vị khách lát nữa sẽ tới nhà là đạo diễn có tiếng trong giới giải trí, tên là Lý Lạc.
Nam Thù đang học đại học năm hai chuyên ngành diễn xuất tại Học viện Điện ảnh và Truyền hình Tây Phụ, muốn đóng vai nữ chính trong phim mới của đạo diễn Lý. Trùng hợp là Nguyễn Lệ Oánh và vợ của đạo diễn Lý cũng ở trong cùng một hội quý bà, quan hệ của hai người cũng không tệ, nên Nguyễn Lệ Oánh dùng danh hiệu phu nhân, mời gia đình đạo diễn Lý đến nhà làm khách, muốn nhân dịp này bắc cầu cho con gái mình.
Ai ngờ Nam Thù lại bất mãn vì câu nói kia của mẹ cô ta: “Cái gì mà chị ta lấn át con? Con không bằng chị ta sao?”
Nguyễn Lệ Oánh nói như vậy, hoàn toàn là muốn tốt cho con gái, mặc dù Nam Thù ngoại hình không xấu, nhưng người tinh mắt đều có thể thấy, Nam Vận thật sự ưu tú hơn Nam Thù về mọi mặt.
Hai chị em có chiều cao gần bằng nhau, khoảng một mét sáu mươi lăm, nhưng dáng người của Nam Vận đẹp hơn Nam Thù. Dáng vóc Nam Vận rất mảnh mai, lại lả lướt đầy hấp dẫn, ngực tấn công mông phòng thủ. Còn Nam Thù thì gầy còm, hệt như một người giấy* tiêu chuẩn.
(*Trước sau như một, phẳng như tờ giấy)
Đường nét khuôn mặt của Nam Vận cũng tinh tế hơn Nam Thù.
Nam Thù đã cắt mắt, nâng mũi, tuy chỉnh hình rất thành công nhưng không có gì nổi bật, liếc qua thấy ưa nhìn, nhưng sau đó lại chẳng nhớ nổi cô ta trông như thế nào.
Mà Nam Vận lại có thể khiến người ta nhớ mãi không quên, mắt của cô tròn xoe, đường cong mắt hai mí thanh nhã, một đôi mắt to long lanh. Mũi cao tự nhiên, đôi môi đỏ hồng căng mọng như anh đào, khi cười lên có hai má lúm đồng tiền nhỏ, trông thật thuần khiết và lanh lợi.
Mặc dù Nam Vận và Nam Thù là chị em, nhưng hai người họ lớn lên không giống nhau chút nào. Nam Vận thừa hưởng ưu điểm của mẹ ruột cô và Nam Khải Thăng, còn Nam Thù lại thừa hưởng hết tất cả các khuyết điểm của mẹ ruột cô ta và Nam Khải Thăng, chuyện kỳ lạ hơn nữa là chiếc mũi của Nam Khải Thăng cũng không tẹt, vậy mà Nam Thù lại có mũi tẹt.
Nếu cô ta có một nửa giống Nguyễn Lệ Oánh, thì cũng không cần phải đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Nếu Nguyễn Lệ Oánh là đạo diễn, bà ta cũng sẽ chọn Nam Vận. Vậy nên mới muốn cô sửa soạn qua loa một chút, không thì con gái chắc chắn sẽ bị cô lấn lướt nhưng ai ngờ Nam Thù còn không biết tốt xấu, vì chuyện này mà tức giận.
Nam Thù ghét nhất là nghe thấy người khác nói Nam Vận xinh đẹp hơn cô ta.
Nguyễn Lệ Oánh thở dài bất lực, nhưng để không đả kích đến lòng tự trọng của con gái, bà ta đành phải khéo léo nói: “Mẹ không có nói con không bằng nó. Ý mẹ là hôm nay đạo diễn Lý chủ yếu đến gặp con, con phải ăn mặc thật đẹp, ông ấy cũng không nhìn Nam Vận, nó có sửa soạn hay không đều không sao cả.”
Nam Thù không vui hô “cắt” một tiếng.
Nam Vận vẫn không nói gì, đợi hai mẹ con nháo nhào xong, cô đứng dậy: “Con lên lầu trước.”
Mẹ con kia mặc kệ cô, còn Nam Khải Thăng nhàn nhạt đáp: “Ừm.”
Nam Vận vừa đi được hai bước lại nghe thấy Nguyễn Lệ Oánh quát lớn sau lưng: “Lão Lâm, ông lại đây một chút!” Rồi sau đó bà ta lại nhỏ giọng nói thầm: “Dạo này Lâm Du Dã đi đâu vậy?”
Nam Khải Thăng trả lời: “Cậu ta còn phải làm việc, đâu thể ngày nào cũng ở nhà chúng ta.”
Nguyễn Lệ Oánh cười khẩy: “Uổng công nuôi cậu ta nhiều năm như vậy? Trong nhà có khách cũng không biết về nhà giúp đỡ một chút?”
Nam Vận dừng bước, một giây sau, cô xoay người trở lại bên bàn ăn, cầm bình sữa đổ sữa vào chiếc cốc rỗng vừa mới uống sạch kia: “Con uống một cốc sữa nữa.”
Tốc độ uống sữa của cô trái lại rất chậm, là để trong lúc làm mất thời gian, nghe xem Nguyễn Lệ Oánh lát nữa muốn hỏi chú Lâm những gì.
Chú Lâm tên thật là Lâm Lỗi, ông là ba của Dã Tử.
Sau khi nghe tiếng Nguyễn Lệ Oánh quát lên, chú Lâm nhanh chóng bước đến phòng ăn. Nguyễn Lệ Oánh giọng điệu cao ngạo, hất hàm ra lệnh: “Gọi cho con trai ông, hôm nay trong nhà có người đến, bảo cậu ta trở về giúp.”
Có lẽ là do đã quen với thái độ của Nguyễn Lệ Oánh từ lâu, chú Lâm không tức giận cũng không cúi đầu, trả lời không nhanh không chậm: “Dã Tử đi công tác nơi khác rồi, hôm nay không chắc là có thể về được.”
Nguyễn Lệ Oánh khinh thường hỏi: “Đi công tác ở đâu? Đi nhiều ngày như vậy? Đi Mỹ công tác cũng không lâu như vậy đâu?”
Vẻ mặt của chú Lâm vẫn bình tĩnh như trước: “Quả thật là đi Mỹ công tác, đàm phán một hạng mục.”
Ban đầu Nguyễn Lệ Oánh sửng sốt, sau đó lại cười, một nụ cười mỉa mai không hề che giấu. Nam Thù cũng cười, vẻ mặt khinh thường nói: “Anh ta? Còn có thể đi Mỹ công tác sao? Lại còn đàm phán hạng mục? Công ty không có người nào khác à?”
Sắc mặt Nam Vận trầm xuống, cô cố ý đẩy đổ bình sữa trong tay xuống bàn, miệng bình trùng hợp hướng về Nam Thù, ngay lập tức một dòng sữa trắng đục đổ ra khỏi bình như dòng suối nhỏ, chảy nhanh tới chỗ Nam Thù.
Nam Thù không tránh kịp, sữa bò chảy dọc theo mép bàn ăn, nhỏ xuống làm vạt váy cô ta ướt đẫm. Cô ta hét lên một tiếng rồi đứng dậy khỏi ghế, trừng mắt nhìn Nam Vận, tức giận nói: “Chị cố ý?”
Nam Vận mặt không biến sắc trả lời: “Tôi không cố ý.”
“Là chị cố ý!” Nam Thù hung hăng hăm doạ: “Không phải tôi chỉ nói anh ta hai câu thôi sao? Vậy mà chị đã tức giận? Anh ta là gì của chị chứ? Sao chị phải bảo vệ anh ta như vậy?”
Nam Vận nhìn thẳng vào mắt Nam Thù, đáp lại từng câu từng chữ: “Tôi nói rồi, tôi không cố ý.”
Nhìn thấy hai đứa nhỏ sắp cãi nhau, Nam Khải Thăng vội vàng nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Kiều Kiều, con mau đi thay quần áo đi, Nam Vận, con cũng về phòng đi.
Kiều Kiều là nhũ danh của Nam Thù.
Nam Vận không nói hai lời liền quay người bỏ đi.
Nam Thù không chịu, cô ta tức giận đùng đùng nói với Nam Khải Thăng: “Là chị ta cố ý! Sao ba lại không quản chị ta chứ? Chị ta và tên họ Lâm chắc chắn là có chuyện mờ ám!”
Lúc này, Nguyễn Lệ Oánh lại cướp lời của Nam Khải Thăng, còn dùng giọng điệu quở trách: “Sao con lại nói như vậy? Nam Vận và Dã Tử cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ chắc chắn không bình thường. Con nói xấu Dã Tử, Nam Vận bảo vệ Dã Tử, đây là điều dễ hiểu.”
Nam Thù vẫn không chịu: “Nhưng…”
Nguyễn Lệ Oánh: “Được rồi, con mau lên lầu thay quần áo đi, đạo diễn Lý sắp tới rồi.”
Nam Thù không còn cách nào khác, đành phải lên lầu.
“Lão Lâm, ông cũng đi đi.” Đến khi trong phòng ăn chỉ còn lại Nam Khải Thăng, Nguyễn Lệ Oánh mới lên tiếng: “Thực ra tôi cũng cảm thấy quan hệ giữa Nam Vận và Dã Tử không bình thường, ông cũng có thể thấy vậy mà?” Trong giọng điệu của bà ta mang theo vài phần thăm dò, hơn nữa còn không ngừng quan sát sắc mặt của Nam Khải Thăng.
Nam Khải Thăng không nói gì, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Nguyễn Lệ Oanh nói tiếp: “Nếu hai đứa trẻ này thật sự tâm đầu ý hợp, ở bên nhau cùng được.”
Nam Khải Thăng chợt đập đũa xuống bàn, tức giận không kiềm được: “Không được! Tuyệt đối không được!”
Nguyễn Lệ Oánh khuyên nhủ nói: “Không phải Dã Tử chỉ là hơi nghèo thôi sao? Còn lại cũng đâu có gì không tốt.”
Nam Khải Thăng trừng mắt nhìn bà ta nói: “Để Nam Thù ở bên một tên nhóc nghèo khó khốn cùng thì bà có đồng ý không?”
Vẻ mặt của Nguyễn Lệ Oánh lộ ra vẻ bối rối, vội vàng giải thích: “Tôi không có ý này!”
Thật ra, bà ta đúng là có ý này.
Bởi vì Lâm Du Dã nghèo khó, xuất thân bần hàn, anh là con trai của quản gia, Nguyễn Lệ Oánh mới muốn xúi giục chồng đồng ý cho Nam Vận và Lâm Du Dã ở bên nhau. Nhưng không ngờ, Nam Khải Thăng vẫn còn chút tình thương đối với con gái của vợ trước, không muốn để con gái chịu khổ cùng người nghèo khó.
“Tôi thấy Nam Vận và Dã Tử tâm đầu ý hợp.” Nguyễn Lệ Oánh cố gắng giải thích cho mình, “Tụi nó là thanh mai trúc mã, ông lại vì loại chuyện như không có tiền này mà chia rẽ đôi bên, không phải quá tàn nhẫn sao?”
Nam Khải Thăng không nghi ngờ gì: “Như vậy cũng không được!” Nói xong, ông lập tức đứng dậy, tức giận rời đi.
……
Sau khi Nam Vận trở về phòng, cô đóng chặt cửa rồi khóa trái.
Ngay sau đó, vành mắt đỏ lên, cô nhớ Dã Tử.
Cuối tháng bảy, Dã Tử nói với cô là phải đi Mỹ công tác, đại diện cho công ty đi bàn chuyện hợp tác hạng mục với một công ty công nghệ ở đó. Ban đầu đã nói đúng nửa tháng sẽ về, kết quả là nửa tháng sau vẫn chưa về.
Rồi đợi thêm nửa tháng nữa, anh vẫn chưa quay về.
Đàm phán hạng mục gì mà lâu như vậy.
Nam Vận muốn gọi cho anh, nhưng cô lại có chút hờn dỗi, không muốn quan tâm đến anh.
Sau một lúc bình tĩnh lại, cô kiềm nén lại nỗi uất ức này, sau đó lấy vali ra và bắt đầu thu dọn hành lý đến trường học.
Ngày mai khai giảng, tối nay phải về kí túc xá báo cáo.
Vali của cô là Dã Tử mua cho.
Lúc trước vừa nhận được chiếc vali, cô cũng không để ý đến logo, chỉ cảm thấy bên ngoài màu bạc vô cùng đẹp, sau này bạn cùng phòng hỏi cô chiếc vali Hermes này giá bao nhiêu, cô mới phát hiện ra đây là vali Hermes.
Cô lên mạng tìm hiểu mới biết, chiếc vali này có giá gần mười vạn tệ*, còn cao hơn cả mấy tháng tiền lương của Dã Tử.
(*100.000 tệ ≈ 358.076.080đ)Cô đau lòng không thôi. Sau này cô nghĩ kỹ lại, từ sau khi Dã Tử đi làm, số tiền anh kiếm được hầu như đều hao phí trên người cô.
Dã Tử nuôi cô, hơn nữa còn được ăn ngon mặc đẹp*.
(*Theo nguyên tác là Phú dưỡng: Chu cấp đầy đủ mọi thứ, nuôi theo kiểu nhà giàu)Dã Tử năm nay hai mươi lăm tuổi, nhưng năm hai mươi hai tuổi anh đã tốt nghiệp cao học. Anh rất thông minh. Anh nhảy lớp một năm cấp 2 (sơ trung) và cấp 3 (cao trung). Trong kỳ thi Đại học, với điểm thi khối Khoa học tự nhiên cao nhất toàn thành phố, anh đỗ vào vào chuyên ngành Khoa học máy tính trường Đại học Tây Phụ, trong ba năm đã hoàn thành bốn năm tín chỉ, tiếp tục học lên cao học. Sau khi tốt nghiệp trực tiếp vào làm cho Công ty nghiên cứu công nghệ AR và VR lớn nhất cả nước, chuyên phát triển công nghệ.
Tên công ty là Trí Vũ.
Nam Vận từng dùng Sky Eye Check* để tìm kiếm công ty này, tên của chủ tịch khiến cô có ấn tượng mạnh, tên là Lục Dã.
(*Là app tìm kiếm thông tin các công ty của Trung Quốc)Tòa nhà văn phòng của Trí Vũ cũng vô cùng hoành tráng, không chỉ một tòa nhà mà là ba tòa nhà, ở giữa được nối bằng dãy hành lang trên không. Thiết kế bên ngoài tòa nhà văn phòng không bị cản trở, lại mang đậm tính công nghệ, hoang dã như tên chủ tịch của họ.
Bây giờ Nam Vận có hơi muốn mắng Lục Dã, ông chủ xấu xa, bình thường ngày nào cũng phải tăng ca thì thôi đi, hở ra lại phải đi công tác thì cũng đành, nhưng không lý nào lại để người ta ra nước ngoài công tác một tháng mãi chưa về?
Không về thì không phải là đi công tác, mà là đi định cư rồi!
Càng nghĩ càng tức, Nam Vận trút hết cơn giận lên người Lục Dã. Nhưng tức thì tức, cô vừa tức vừa phải thu dọn hành lý.
Để dễ sắp xếp, cô đã lên mạng mua một bộ túi bọc hành lý, như vậy có thể tiết kiệm diện tích, lại còn có thể phân loại đồ khác nhau.
Khi đang thu dọn nội y, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Cô còn tưởng là chú Lâm tới khuyên cô, vội vàng nhét bộ đồ ngủ ren màu đen mới mua đang cầm trong tay vào vali, có tật giật mình mà đóng vali lại, nhanh chóng đứng dậy vừa đi về phía cửa phòng vừa nói: “Tới liền.”
Người kia ở ngoài cửa vẫn không lên tiếng.
Nam Vận vặn mở khóa cửa, cửa phòng mở ra, cô đứng sững tại chỗ như thể trúng số.
Người ở ngoài cửa mặc áo sơ mi trắng, quần tây, dáng người cao gầy, làn da trắng, đôi lông mày tuấn lãng, khí chất nổi bật. Dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng màu hồng lợt, lạnh lùng tao nhã lại có chút quý phái.
Là Dã Tử.
Để có thể gặp cô sớm hơn, anh ngồi chuyến bay Red-eye Flight* trở về, sau khi xuống máy bay cũng không về nhà, mà trực tiếp đến nhà họ Nam.
(*Red-eye Flight: là chuyến bay hoạt động trong đêm, thời gian bay dưới 8 tiếng đồng hồ)Ba anh là Lục Dung Tinh còn cử tài xế đến sân bay đón anh. Sau khi biết tin anh đã chạy thẳng qua nhà họ Nam, Lục Dung Tinh nhắn cho anh một câu nhàn nhạt mà hung hăng trên điện thoại: “Nhà họ Nam chết tiệt, đừng về nữa.”
Một tháng không gặp, nỗi nhớ bắt đầu xao động, Nam Vận muốn lao thẳng vào lòng Dã Tử, nhưng phòng của Nam Thù ở đối diện, còn hé ra một khe nhỏ, cô không rõ Nam Thù có ở trong phòng hay không.
Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Có việc gì không?”
Yết hầu của Lâm Du Dã chuyển động lên xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, khẽ mở miệng, giọng hơi khàn: “Có khách đến nha, dì Nguyễn kêu anh gọi em xuống lầu.”
Nam Vận hỏi: “Nam Thù xuống rồi?”
Lâm Du Dã gật đầu: “Ừm.”
Nam Vận thở phào nhẹ nhõm: “Vali của em bị hỏng, anh sửa giúp em trước đi.” Nói xong, cô lùi lại phía sau một bước.
“Được.” Lâm Du Dã bước vào phòng, đưa tay khép cửa rồi khóa trái lại.
____________