Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 20

Nam Vận hết sức kinh ngạc, quả thực không thể tin vào tai của mình: ”Anh nói cái gì?”

Lục Dã không nhanh không chậm lặp lại: ”Tôi muốn tặng chiếc nhẫn này cho Nam tiểu thư làm quà cưới.”

Nam Vận mở to hai mắt nhìn chằm chằm bức bình phong, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin: ”Tại sao chứ?”

Lục Dã lời ít ý nhiều: ”Giúp người khác hoàn thành nguyện vọng thôi.”

Nam Vận vẫn không thể hiểu nổi hành động của người này: ”Không phải anh nói cô gái anh yêu cũng thích chiếc nhẫn này sao?”

Lục Dã không trả lời thẳng vào vấn đề này, mà nghiêm trang đáp: ”Nam tiểu thư luôn nghĩ tôi là một kẻ xấu xa tồi tệ, tôi chung quy cũng phải làm gì đó để thay đổi hình tượng của mình trong lòng Nam tiểu thư chứ.”

”….”

Thật sự không nhìn ra anh là một người chú ý đến hình tượng bản thân như vậy đấy.

Nam Vận quả thực không biết nói tiếp như thế nào, nhưng cô vẫn hiểu được đạo lý vô công bất thụ lộc*, vội vàng nói: ”Không cần đâu, thật sự không cần! Tôi cũng không phải rất cần chiếc nhẫn kia.”

*Không có công không nhận lộc.

Lục Dã không đáp lời, dường như đã hạ quyết tâm.

Nam Vận vừa bất lực vừa nôn nóng: ”Thật sự không cần mà, tôi xin thề, sau này tôi sẽ không nói xấu về anh nữa, tôi biết anh là người tốt rồi!”

Lục Dã nhắm mắt làm ngơ, nhẹ nhàng mở miệng: “Bắt đầu rồi.”

Anh vừa dứt lời, ánh đèn trong đại sảnh đã lập tức sáng rực lên.

Những người đến tham gia đấu giá gần như đã lấp kín chỗ ngồi khu phổ thông, mà ở khu dành cho khách quý lại chỉ có hai chỗ của bọn họ.

Trình tự của hội đấu giá cũng dựa theo trình tự trong sổ tay giới thiệu vật phẩm mà tiến hành, món trang sức đầu tiên lên sàn đấu giá là một sợi dây chuyền sapphire xanh.

Giá khởi điểm của sợi dây chuyền này là 300 vạn.

Người chủ trì phiên đấu giá vừa báo giá khởi điểm xong đã có người giơ bảng báo giá: ”350 vạn.”

Người thứ nhất vừa dứt lời, lập tức có người thứ hai giơ bảng: ”400 vạn.”

Còn không đợi người thứ nhất báo giá tiếp, lại có người thứ ba giơ bảng: ”500 vạn.”

Hai người trước mỗi người đều chỉ đẩy giá lên 50 vạn, người này lại trực tiếp tăng thêm 100 vạn, có thể thấy là tình thế bắt buộc.

Tuy nhiên người thứ tư khí thế còn mãnh liệt hơn: ”700 vạn.”

Lời này vừa ra, cả hội trường yên tĩnh, không có người đấu giá mới tham gia nữa, ba người đấu giá trước cũng không báo giá thêm.

Người chủ trì nhìn tình hình, tiến hành trưng cầu ý kiến lần đầu: ”700 vạn lần thứ nhất.”

Chốc lát sau, người thứ ba vừa rồi ra giá 500 vạn lại lần nữa giơ bảng báo giá trong tay lên: ”800 vạn.”

Hai người trước hoàn toàn không có động tĩnh gì, người thứ tư cũng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn giơ bảng báo giá trong tay lên: ”900 vạn.”

Có thể thấy vẫn chưa qua mấy vòng, giá của sợi dây chuyền đã tăng lên gấp 3 lần.

Nam Vận xem đến trợn mắt há mồm.

Cô còn nhớ trong quyển sổ tay từng giới thiệu qua, sợi dây chuyền này được được làm ra từ chính tay nữ hoàng thiết kế trang sức – Aurora, cho nên lúc ấy Lâm Lang đã đoán đến cuối cùng giá của sợi dây chuyền này ít nhất cũng phải lên đến 1000 vạn. Nhưng dựa theo tình hình hiện tại, có lẽ 1000 vạn cũng không thể mua được nó.

”Cậu cảm thấy 1500 vạn có thể là mức cao nhất không?” Nam Vận nhỏ giọng hỏi Lâm Lang một câu.

Lâm Lang còn chưa kịp trả lời, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Lục Dã: ”Nam tiểu thư thích chiếc vòng cổ này sao?”

”….”

Anh hỏi câu này cứ làm như chỉ cần tôi thích anh sẽ mua ngay cho tôi vậy.

Nam Vận bất đắc dĩ trả lời lại: ”Không thích.”

Lục Dã không nói nữa.

Lại trải qua hai ba vòng đấu, cuối cùng người đấu giá thứ ba dùng 1800 vạn để lấy được chiếc vòng cổ này.

Lúc người chủ trì gõ búa xong, Lâm Lang mới trả lời lại một câu: ”Sự thật chứng minh, không thể.”

Nam Vận: ”….” Ngài phản ứng nhanh quá nhỉ.

Món bảo vật thứ nhất được bán ra xong, món thứ hai liền lên sàn, lần đấu giá bảo vật này chính là chiếc nhẫn phỉ thúy gia truyền của Bạch Nhược Uyển.

Màn hình lớn phía trước lập tức hiện ra thông tin giới thiệu tỉ mỉ và ảnh chụp chi tiết của chiếc nhẫn, người chủ trì cũng trình bày đơn giản về chế tác, vật liệu, nguồn gốc và thông tin về người bán của chiếc nhẫn.

Giá khởi điểm là 200 vạn.

Lời nói của đấu giá viên vừa dứt, Nam Khải Thăng ngồi ở hàng ghế đầu đã lập tức giơ bảng báo giá: ”300 vạn.”

Có lẽ bởi vì trên chiếc nhẫn có khắc chữ ”Bạch”, dấu hiệu cá nhân quá nổi bật, cũng có lẽ bởi vì nguyên chủ của chiếc nhẫn đã mất, những người khác cảm thấy chiếc nhẫn này không được may mắn, cho nên những người đều không quá hứng thú với chiếc nhẫn này, nhất thời Nam Khải Thăng bỗng nhiên trở thành ngôi sao sáng, không có người nào giành với ông ta.

Ngay tại lúc tất cả mọi người trong đại sảnh đều cho rằng Nam Khải Thăng sẽ thuận lợi lấy được chiếc nhẫn này, đột nhiên từ trên vị trí dành cho khách quý ở phía sau vang lên một giọng nói vừa vững vàng lại quyết đoán: ”1000 vạn.”

Trong phút chốc toàn hội trường ồ lên, những người đấu giá ngồi tại chỗ ngồi phổ thông ở phía trước đều sôi nổi xoay người quay đầu lại, muốn nhìn xem là vị đại lão khó lường nào, vừa mở miệng đã là 1000 vạn.

Ngay cả người chủ trì hội đấu giá đã vào nghề nhiều năm đang đứng trên sân khấu cũng rất kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên nhìn về phía chỗ ngồi dành cho khách quý.

Ấy vậy mà đại lão lại mang một chiếc mặt nạ màu bạc, mọi người nhìn không được mặt của anh ta, nhưng bọn họ cũng không thất vọng, bởi vì đại lão vừa nhìn đã biết là đại lão, chỉ cần nhìn tây trang giày da của anh, khí chất nổi bật, tư thái tao nhã ngồi bên chiếc bàn gỗ đàn hương, cho dù không nói một lời cũng có một loại khí thế vốn có của vương giả.

Chỉ bằng phong phạm bình thản ung dung này, cũng đã phù hợp với khí thế và hình tượng đại lão trong cảm nhận của mọi người. Mặt nạ trên mặt không những không làm tổn hại khí thế cường đại của anh, mà còn tăng cho anh thêm vài phần thần bí.

Ngay sau đó có người bắt đầu đoán già đoán non, cái vị đại lão vừa nhấc tay đã 1000 vạn này rốt cuộc là ai?

Nam Khải Thăng tất nhiên cũng quay đầu nhìn xem là ai trực tiếp chặn đứng đường lui của ông ta. Tầm mắt phóng thẳng lên người của vị đeo mặt nạ kia, không hề để ý đến chỗ ngồi bên cạnh anh.

Nam Thù ngồi giữa ông và Nguyễn Lệ Oánh bỗng nhiên giơ tay lên chỉ về phía sau, cô ta kinh ngạc hô lên: ”Nam Vận!”

Nam Khải Thăng lúc này mới nhìn thấy con gái lớn của mình, ông ta cũng ngạc nhiên không kém.

Nam Thù căm giận bất bình, tức đến không thở được: ”Sao cô ta có thể ngồi trên chỗ dành cho khách quý chứ?” Cô ta dùng từ ”có thể” mà không phải từ ”lại”, trong giọng điệu còn mang theo sự đố kị và không cam lòng khó mà kìm được.

Nguyễn Lệ Oánh cũng nhìn thấy Nam Vận, mặc dù trong lòng ngạc nhiên, nhưng dù sao bà ta cũng là một người phụ nữ biết kìm nén cơn giận, không kích động giống con gái mình, vẻ mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng cũng không tự chủ được cau mày.

Nam Vận đối diện với tầm mắt của ba cô, nhưng cũng chỉ đối mắt với ông ta trong hai giây ngắn ngủi, sau đó thì thản nhiên dời đi tầm mắt của mình.

Cô đã không còn ôm bất kỳ tia hy vọng nào với người đàn ông này nữa rồi.

Trong khoảnh khắc mà cô biết được ông ta muốn vì Nguyễn Lệ Oánh mà mua lại chiếc nhẫn của mẹ cô, trong lòng cô đã không còn người ba này rồi.

Sau đó, tầm mắt của cô chuyển về phía bức bình phong.

Tại khoảnh khắc mà Lục Dã báo ra 1000 vạn kia, cô cũng giống với tất cả mọi người, ngạc nhiên vạn phần.

Giá khởi điểm 200 vạn, ba cô ra giá 300 vạn. Dựa theo sự hiểu biết của cô với ba mình, ông nhiều nhất cũng chỉ ra 500 vạn là sẽ không lên giá theo nữa, kết quả Lục Dã bỗng nhiên đưa thẳng ra con số 1000 vạn, ra giá gấp mấy lần so với giá khởi điểm của chiếc nhẫn.

Không phải là người ngốc lắm tiền thì chính là quyết tâm mua bằng được chiếc nhẫn này, không chừa cho người khác giữ đường lui.

Nam Khải Thăng không báo giá tiếp nữa, những người đấu giá khác cũng không có ai báo giá, người chủ trì phản ứng trong chốc lát mới hoàn hồn lại từ trong kinh hãi, tiến hành trưng cầu ý kiến lần thứ nhất: ”1000 vạn lần thứ nhất.”

”1000 vạn lần thứ hai.”

”1000 vạn lần thứ ba.”

Chiếc búa gõ xuống, thành giao.

”Chúc mùng Lục Dã Lục tiên sinh đã giành được chiếc nhẫn phỉ thúy này.”

Lời nói của người chủ trì vừa dứt, không ít người ở dưới đài lần nữa xoay người nhìn về chỗ ngồi khách quý ở phía sau, lần này hấp dẫn sự chú ý của họ là hai chữ ” Lục Dã”.

Tập đoàn Lục thị có giá trị trên ngàn tỷ, nhà họ Lục lại là danh môn vọng tộc ở đất Tây Phụ, trong giới thượng lưu Tây Phụ không ai là không biết công tử nhà họ Lục – Lục Dã.

Ngay trong lúc này, Lục Dã đột nhiên mở miệng, từng câu từng chữ cất lên: “Nguyên chủ của chiếc nhẫn này, là Bạch Nhược Uyển Bạch phu nhân, nếu như tôi nhớ không lầm, Bạch phu nhân đáng lẽ là người vợ kết tóc của Nam Khải Thăng Nam tiên sinh.”

Giọng nói của anh trầm thấp, ngữ khí lạnh lùng, mỗi một chữ như bị bị đóng băng, mang theo hàn ý nhè nhẹ.

”Đúng rồi, Nam tiên sinh chính là người vừa báo giá 300 vạn.”

Đại sảnh yên tĩnh, giọng nói của anh không lớn, nhưng lại có thể rành mạch truyền vào tai của mỗi người ngồi đây.

Trong phút chốc, tầm mắt của tất cả mọi người đều dồn vào Nam Khải Thăng.

Lục Dã lạnh lùng nói: ”Năm đó sự nghiệp của Nam tiên sinh gặp phải trắc trở, Bạch phu nhân vì muốn trợ giúp sự nghiệp của ngài mà nhịn đau bán đi chiếc nhẫn gia truyền, nhưng ngài đã báo đáp Bạch phu nhân như thế nào? Công thành danh toại, vứt bỏ vợ cũ, trong lúc Bạch phu nhân bệnh nặng, lại cùng với tình nhân châu thai ám kết*, Bạch phu nhân mất chưa tròn một năm, ông đã đem tình nhân và con gái riêng về nhà. Những việc mà ông đã làm với người vợ cũ, có thể nói là táng tận lương tâm.”

*Châu thai ám kết: có con riêng, con ngoài giá thú.

Ở trước mặt nhiều người bị bóc trần việc xấu, Nam Khải Thăng vừa xấu hổ vừa khó chịu, như đang ngồi trên bàn chông, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Lục Dã vẫn chưa chịu để yên như vậy, anh cười lạnh nói: ”Nghe nói hôm nay Nam tiên sinh tới đây, cũng không phải vì hoài niệm Bạch phu nhân mà muốn mua lại chiếc nhẫn này, mà là vì tình nhân của ông thích nó, nếu thật là như vậy, tôi cũng không biết nên nói ngài si tình hay nói ngài vô tình đây.”

Những lời anh nói cực kỳ văn nhã, không dùng một từ thô tục nào, nhưng lại như một con dao sắc bén, không giữ cho Nam Khải Thăng chút mặt mũi nào, cứ thế nói hết ra ô danh của ông ta, không giữ lại bất kỳ điều gì.

Người ngồi ở đây toàn là những nhân vật có uy tín danh dự trong giới thượng lưu ở Tây Phụ, bình thường bất kể là bàn chuyện làm ăn hay muốn xã giao, kiểu gì cũng vậy, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp. Giờ đây không khác gì bị lột sạch đồ trước công chúng, Nam Khải Thăng mặt đỏ tai hồng, vừa giận vừa thẹn.

Nam Thù và Nguyễn Lệ Oánh ngồi bên cạnh ông ta cũng không tốt đẹp gì, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Đôi mẹ con này hận nhất là việc bị người khác nói mình là tình nhân và con gái riêng, tầm mắt nhìn về phía Lục Dã như đang bốc hỏa.

Rất nhanh sau đó, “gia đình hạnh phúc” này chợt nhận ra, tất cả mọi người ở đây đều dùng một loại ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường và lên án để nhìn ba người bọn họ.

Đồng thời cũng bắt đầu có người thầm thì bàn tán, rì rầm nghị luận về chuyện này.

Rất dễ có thể thấy, lời nói của Lục Dã đã triệt để đưa ba người bọn họ ra nơi đầu sóng ngọn gió.

Thể diện của Nam Khải Thăng và Nguyễn Lệ Oánh lúc này coi như mất hết, trong một năm rưỡi về sau, sẽ bị không ít người chỉ trỏ.

Những phu nhân nhà giàu trong giới thượng lưu xưa nay ghét nhất là tình nhân, mà càng căm hận việc tiểu tam thượng vị, Nguyễn Lệ Oánh ngày sau chắc chắn sẽ bị giới thượng lưu này cô lập.

Vừa nghĩ đến đấy, Nguyễn Lệ Oánh đã oán hận ngập trời, bà ta nỗ lực nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể từ một tiểu minh tinh vô danh tiểu tốt biến thành phu nhân nhà giàu, không dễ dàng gì mới dung nhập được vào xã hội thượng lưu, bây giờ lại hoàn toàn bị đánh cho về nguyên hình, sao bà ta có thể cam tâm?

Bà ta không thể nhịn được nữa, cơn giận không thể đè nén, bà ta trừng mắt nhìn Lục Dã, hận đến nghiến răng nghiến lợi: ”Lục công tử, nhà chúng tôi với cậu không thù không oán, tại sao cậu lại bôi nhọ cả nhà tôi trước mặt mọi người? Ỷ thế hiếp người sao?”

Lục Dã thản nhiên nói: ”Tôi có bôi nhọ bà hay không, trong lòng bà biết rõ.”

Nam Thù lại không được bình tĩnh được như mẹ cô ta, cứ thế chửi ầm lên: ”Chắc chắn là anh và con tiện nhân Nam Vân ăn cây táo rào cây sung kia là đồng bọn! Hai người bắt tay nhau vu khống chúng tôi! Đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ!”

Nam Vận cực kỳ tức giận, chỉ hận không thể tự mình nhảy từ trên chỗ dành cho khách quý xuống cho Nam Thù một bạt tai, nhưng đột nhiên Lâm Lang lại giữ cánh tay cô lại, dùng ánh mắt ra hiệu cô yên tâm chớ nóng.

Một giây sau, cô đã nghe thấy giọng Lục Dã vang lên: ”Nam Khải Thăng, đây chính cô con gái ngoan mà ông dạy dỗ đấy sao?”

Âm sắc của anh cực lạnh, mang theo sự tức giận khó kìm nén, làm cho người khác không rét mà run.

”Vừa không có giáo dưỡng, lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tôi xem sau này vị đạo diễn nào dám nhận cô ta!”

Những người tham gia đấu giá ở đây không thiếu người đầu tư ở trong ngành điện ảnh, đạo diễn và diễn viên, nghe thấy câu này của Lục Dã, bọn họ đã bắt đầu ý thức được, cô con gái riêng của nhà họ Nam này tám phần là bị liệt vào danh sách đen rồi.

Nam Thù cũng ý thức được việc này, lập tức bị dọa đến mặt trắng bệch, hoảng hốt lo sợ nhìn về phía Nguyễn Lệ Oánh, bất lực hô lên: ”Mẹ!”

Đương nhiên Nguyễn Lệ Oánh không thể trơ mắt nhìn tiền đồ của con gái mình bị hủy hoại, lập tức mềm giọng, mang theo vẻ khẩn cầu mà nói với Lục Dã: ”Sếp Lục, Nam Thù nó không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với nó.”

Lục Dã cười lạnh: ”Tuổi của lệnh ái cũng không nhỏ, còn không hiểu chuyện? Tôi thấy người không hiểu chuyện là bà kìa.”

Nguyễn Lệ Oánh bị anh nói cho á khẩu không nói lên lời, sắc mặt ngay lập tức đỏ lên.

Không ít người ở đây đều khúc khích cười trộm.

Nam Vận cũng không nhịn được bật cười, nhưng rất nhanh đã đè khóe miệng xuống, cố gắng tỏ ra hờ hững như chuyện không liên quan đến mình, trong lòng lại cực kỳ thoải mái, thậm chí còn có cảm giác thù lớn được báo.

Cô vì mẹ cô nghẹn một cục tức, cuối cùng có thể nhả ra rồi.

Tuy rằng việc xấu trong nhà không nên khoe ra ngoài, nhưng hôm nay từng lời nói cử chỉ của Lục Dã làm cho cô cảm kích từ tận đáy lòng.

Nam Khải Thăng cũng không phải kẻ ngốc, nếu như còn ngồi ở đây thêm nữa, trừ khi là muốn cho người khác tiếp tục chê cười, ông ta đỏ mặt từ đứng lên khỏi chỗ ngồi, bước chân hoảng loạn đi về phía cửa ra của đại sảnh, không khác gì đang chạy trối chết.

Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù cũng theo sát sau đó.

Ba người bọn họ đi xong, những người còn lại đều không còn phải bận tâm nữa, đại sảnh lại vang lên tiếng bàn tán sôi nổi, một lúc lâu sau hội đấu giá mới có thể thuận lợi tiến hành.

Lục Dã cũng không nói gì thêm.

Nam Vận nín thở tập trung, nghiêng tai lắng nghe hồi lâu cũng không nghe thấy bên kia bình phong phát ra động tĩnh gì. Thế là cô khẽ khàng đứng lên, lặng lẽ ghé vào tấm bình phong, mắt phải nhắm vào khe hở giữa hai tấm ngăn, muốn nhìn trộm xem Lục Dã trông như thế nào.

Nhưng cô lại chẳng thấy được gì, bên còn lại của tấm bình phong trống không, không biết Lục Dã đã rời đi từ bao giờ.

Nam Vận có hơi thất vọng, thở dài một hơi rồi lại quay về chỗ ngồi của mình.

Phiên đấu giá lần này diễn ra trong khoảng 2 tiếng đồng hồ, Nam Vận và Lâm Lang chẳng mua được gì, xem suốt 2 tiếng, uống hết một bình trà, ăn hết tất cả điểm tâm, không lãng phí một chút thức ăn nào.

Hội đấu giá kết thúc, lúc hai người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có một nam phục vụ bưng một cái khay đi vào gian của hai người.

Trong khay đặt một cây búa inox.

Nam Vận và Lâm Lang đều sửng sốt —– Định làm gì vậy? Đánh bọn họ sao?

Nam phục vụ vẻ mặt cung kính, giọng điệu ôn hòa: ”Lục tiên sinh đang ở trong phòng khách quý chờ Nam tiểu thư.”

Nam Vận ngây người: ”Chờ tôi làm cái gì?”

Nam phục vụ nói: ”Ngài ấy nói muốn trả chiếc nhẫn của mẹ ngài lại cho ngài.”

Nam Vận thẳng thừng đáp: ”Anh quay về đi, nói với anh ta tôi không cần.”

Nam phục vụ trông có vẻ khó xử, hơi xấu hổ nói: ”Lục tiên sinh bảo tôi truyền lời lại cho ngài, nếu như ngài không đến, ngài ấy sẽ, sẽ dùng cây búa này đập vỡ chiếc nhẫn.”

Nam Vận: ”…”
Bình Luận (0)
Comment