Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 6

Ngoài cửa sổ, nắng chiều rực rỡ ngả về Tây, ánh sáng trong phòng ngủ càng lúc càng tối.

Hơi thở ái muội nồng nặc, trong không khí vẫn còn sót lại mùi hương kiều diễm.

Điều hòa thổi gió mát vù vù, nhưng Nam Vận vẫn cảm thấy nóng, khắp người ướt đẫm mồ hôi.

Lâm Du Dã lo cô sẽ bị cảm lạnh, anh lấy tấm chăn mỏng bao kín người cô lại.

Cô gái nhỏ chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, rặng hồng trên má vẫn chưa phai, đôi mắt đen láy phủ một tầng hơi nước mờ nhạt, cô khẽ co mình lại trong vòng tay anh, thở hổn hển như cá mắc cạn thiếu oxy.

Thể lực của cô gái nhỏ kém xa anh, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô sau mỗi lần kết thúc, Lâm Du Dã lần nào cũng cảm thấy mình như một tên cầm thú.

Phải mất một lúc lâu thì Nam Vận mới khôi phục được chút sức lực, rồi cô lại vòng qua cổ anh, gác cằm lên, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái.

Giống như lần đầu hôn anh vậy, thích đến mức khó mà kiềm lại.

“Em nhớ anh.” Hơn một tháng không gặp, cô thật sự rất nhớ anh.

Lâm Du Dã khẽ nhướng mày, cố ý trêu chọc cô: “Nhớ anh mà lúc nãy không muốn về nhà với anh sao?”

“Đồ nhỏ nhen.” Nam Vận tức giận, nhỏ giọng thì thầm: “Em còn phải về trường báo cáo.” Vừa dứt lời, điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên, cô lập tức trả lời điện thoại, đầu dây bên kia là chủ căn tin dưới lầu kí túc xá, thúc giục cô mau xuống lấy bưu kiện.

Thật ra, trong hai tiếng qua ông chủ đã gọi tới vài cuộc, nhưng cô hoàn toàn không có thời gian để trả lời.

Lần này cuối cùng cũng nghe máy, ông chủ không khỏi hơi gắt gỏng, Nam Vận cũng không dám ý kiến ​​gì, luôn miệng trả lời: “Lấy ngay, lấy ngay, đi lấy ngay đây ạ!” Sau khi cúp máy, cô ấy thở dài rồi tức giận nhìn Lâm Du Dã: “Tại anh hết, làm em lấy bưu kiện trễ, trong vài ngày mà không ai nhận thì em phải gửi trả lại đấy.”

Lâm Du Dã hỏi: “Bưu kiện gì?”

Nam Vận thẳng thắn trả lời: “Đồ ăn vặt.”

Lâm Du Dã: “Ai mua cho em?”

Nam Vận sắc mặt không đổi: “Là em tự mua.”

Lâm Du Dã: “Tự mua thì sao không gửi thẳng về nhà?”

Nghỉ ở nhà, nhưng lại gửi đồ ăn vặt đã mua đến trường, chuyện này không bình thường.

Cuối cùng Nam Vận không thể thẳng thắn được nữa, ánh mắt cô lay động vài giây rồi trả lời: “Em, em quên đổi lại địa chỉ.”

Anh quá hiểu cô gái nhỏ của anh, mỗi khi nói dối đều tránh né ánh mắt anh.

Nhưng Lâm Du Dã đã đoán ra ai gửi đồ ăn vặt cho cô, lại càng muốn hỏi đến cùng: “Rốt cuộc là ai gửi đồ ăn vặt cho em?”

Nam Vận vẫn rũ mi mắt, như một đứa trẻ bướng bỉnh không chịu thừa nhận mình nói dối: “Em tự mua.”

Lâm Du Dã không vòng vo với cô nữa: “Quý Mạch Thần?”

Nam Vận: “……” Anh đoán ra rồi còn hỏi làm gì?

Chuyện đến nước này, cô chỉ đành thừa nhận: “Ừm.” Nhưng cô sợ người này ghen nên vội vàng giải thích: “Em  đã nói là không cần, cậu ấy không cần gửi cho em, thật sự không liên quan gì đến em!”

Lâm Du Dã lại bắt được một tin khiến anh không vui, nhíu chặt đôi mày: “Em vẫn còn liên lạc với cậu ta?”

Nam Vận: “……” Chết rồi, hũ dấm sắp đổ.

Trong chốc lát, mùi dấm đã tràn ngập.

Lâm Du Dã lập tức biến thành đứa trẻ ba tuổi, lại bắt đầu giả vờ mạnh mẽ: “Em đến trường đi, đừng lo cho anh, tối nay anh không ăn, sáng mai anh cũng không ăn, dù sao cũng không có ai ăn với anh. “

Lần này lại bắt đầu đòi tuyệt thực?

Nam Vận dở khóc dở cười: “Em thật sự không liên lạc với cậu ta, là cậu ta gọi cho em, em đã nói nhiều lần là em không cần, ai ngờ cậu ta  vẫn gửi đồ đến trường.”

Anh tin cô không nói dối, nhưng giọng điệu vẫn rầu rĩ không vui: “Tại sao em không nói với anh?

Nam Vận nhỏ giọng nói: “Anh là dấm tinh, em đâu có dám nói cho anh chứ.”

“Đứa nhỏ ba tuổi” không nói gì, một lúc sau anh mới hỏi: “Em có thích anh không?”

Nam Vận phì cười: “Thích thích! Em thích anh nhất!”

“Đứa nhỏ ba tuổi” nói tiếp: “Vậy em còn lấy bưu kiện đó không?”

Nam Vận: “Không lấy, em không cần!”

“Đứa trẻ ba tuổi”: “Còn về trường không?”

Nam Vận: “Không về, ở nhà với anh.” Đại học năm ba kiểm tra ngủ không quá nghiêm khắc, tối nay có thể không về báo cáo, ngày mai đi học luôn là được.

Lúc này Lâm Du Dã mới vừa lòng, khẽ nhéo cằm của cô, giọng điệu nhàn nhạt lại có phần uy hiếp: “Sau này còn để anh phát hiện ra em liên lạc với cậu ta, thì em cứ đợi đấy.”

Nam Vận có hơi ấm ức: “Giữa bọn em không có gì cả, anh uống dấm chua cái gì chứ?”

Uống một vò dấm chua lâu năm, mà uống mãi không hết.

Cho dù đổi lại là ai, thì anh cũng không cảm thấy nguy cơ như vậy, nhưng chỉ có Quý Mạch Thần là cái gai trong lòng anh.

Vào ngày sinh nhật 14 tuổi, cô bất ngờ hôn anh một cái, khiến anh vô cùng kinh ngạc.

Dưới ánh nến lung linh, cô gái nhỏ hai má ửng hồng, căng thẳng không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu xuống, lí nhí  nói với anh: “Em thích anh.”

Mặc dù ba chữ này nói lí nhí như muỗi kêu, nhưng anh vẫn nghe thấy rõ ràng.

Như thể gậy gỗ gõ chuông, trong phút chốc trái tim anh chợt run lên, ngay sau đó toàn bộ khoang ngực đều cảm thấy chấn động.

Năm ấy anh 19 tuổi, đã là một nghiên cứu sinh, còn cô vẫn là học sinh trung học, chênh lệch quá lớn, nên anh chưa từng có suy nghĩ nào không an phận với cô, chỉ chăm sóc cô như đứa em gái nhỏ.

Không ngờ cô gái nhỏ lại thích anh.

Anh cũng không nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì, anh chỉ biết rằng hai người họ là không thể, dù anh chưa từng có bạn gái.

Có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, nhưng anh cũng không thích, trái tim anh dường như đã được lấp đầy và không thể nhét thêm ai vào nữa.

Trước đây bị con gái tỏ tình, anh đều sẽ từ chối thẳng, lần này cũng vậy, nhưng khi lời nói đến miệng, đột nhiên không nói nên lời, không phải vì không muốn làm tổn thương cô, mà là… Có chút cảm xúc không thể diễn tả bằng lời được đã chặn miệng anh.

Thật ra Nam Vận đã chuẩn bị tâm lý bị anh từ chối từ trước, nhưng anh lại không nói, cô không khỏi có chút mừng thầm, cũng cho cô một chút hy vọng. Vì vậy lá gan của cô lớn hơn một chút, lại nói nhỏ thêm một câu: “Em làm bạn gái anh được không? “

Lần này cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn anh.

Trong mắt cô phản chiếu ánh nến, đôi mắt càng trở nên sáng tỏ.

Anh chợt nhận ra tình hình rất nghiêm trọng, bây giờ phải từ chối cô, không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Cố ý dùng giọng điệu lạnh lùng: “Có phải em sắp kiểm tra hằng tháng rồi không?” Nói ra lời này, anh vô thức nắm chặt hai tay.

Cô gái nhỏ toàn thân cứng đờ, đôi mắt sáng ngời lập tức trở nên ảm đạm.

Trái tim anh đột nhiên đau nhói như bị kim châm, ép bản thân nhìn thẳng vào mắt cô, cứng rắn nói: “Học hành cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung.”

Cô gái nhỏ vành mắt đỏ hoe.

Anh cảm thấy mình như một tên khốn, hôm nay là sinh nhật cô, lại phải khóc vì anh. Nhưng anh phải từ chối cô vì anh lớn hơn cô rất nhiều.

Từ chối cô, anh chỉ là một tên khốn, không từ chối cô, anh chính là một tên cầm thú.

Thở dài, anh không nói gì thêm, đứng dậy rời đi. Trong phòng ngủ không bật đèn, bước chân anh vừa vội vừa nhanh, như đang trốn tránh một thứ gì đó mà anh không thể đối mặt, còn vội vàng đến mức đụng đổ một chiếc ghế.

Hôm đó, Nam Vận đã khóc suốt đêm.

Từ đó về sau, anh cũng một tháng liền không trở lại nhà họ Nam, không phải không muốn gặp cô, mà là đang trốn tránh thứ mà anh không dám đối mặt.

Trong suốt một tháng này, cô gái nhỏ cũng không liên lạc với anh.

Cho đến khi cậu gọi cho anh.

“Cháu định cả đời không về sao?” Giọng điệu của cậu có phần kỳ lạ.

Anh tâm phiền ý loạn*: “Có chuyện gì?”

(*Tâm phiền ý loạn: Trong lòng phiền não, không biết nên làm thế nào)

Cậu: “Không có chuyện gì thì không thể hỏi cháu vài câu sao? Lâu rồi không tới, bận rộn gì vậy?”

Anh không nói gì, do dự hồi lâu mà vẫn không kiềm được, hỏi: “Dạo này A Vận thế nào?”

Cậu: “Tốt lắm. Có cháu hay không cũng vậy, cháu đừng lo lắng.”

Lâm Du Dã: “……”

Cậu tiếp tục dùng giọng điệu xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nói: “Nửa tháng trước, nhà họ Quý chuyển đến đây, trong nhà này có đứa nhỏ cũng trạc tuổi Nam Vận, hai đứa nó còn là bạn cùng lớp, đứa nhóc đó ngày nào cũng tới tìm Nam Vận cùng làm bài tập.”

Anh buột miệng: “Nam hay nữ vậy?”

Cậu: “Con trai, tên là Quý Mạch Thần, tên nhóc đó vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, chắc chắn là hình mẫu lý tưởng mà các cô gái nhỏ thi nhau rung động.”

Sắc mặt anh lập tức tối sầm lại.

Cậu: “Cháu đừng về nữa, cả đời này cũng đừng trở về, cậu sẽ không đi, đợi khi nào nhà họ Nam cùng nhà họ Quý kết thông gia, cậu sẽ báo cho cháu. Đúng rồi, hôm nay Nam Khải Thăng đưa vợ và cô con gái út ra ngoài, chỉ có Nam Vận ở nhà, buổi chiều tên nhóc đó còn định đến tìm con bé làm bài tập.”

Nói xong, cậu tự nhiên cúp điện thoại.

Anh tức đến sắp nổ tung, xế chiều hôm đó anh mang sát khí trở về nhà họ Nam, vừa bước vào cửa chợt nghe thấy giọng nói của cô gái nhỏ truyền ra từ trong thư phòng: “Sao cậu lại đáng ghét như vậy!”

Sau đó lại có giọng nói của thiếu niên xa lạ, thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng nên giọng nói có hơi khàn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giọng điệu đùa giỡn: “Để tớ chép bài giải của cậu, được không?”

Cô gái nhỏ tức giận: “Không cho cậu chép!”

Thiếu niên giả bộ đáng thương: “Này, sói mắt trắng*, uổng công tớ ở trường đối tốt với cậu như vậy.”

(*Theo nguyên tác “Bạch nhãn lang”: đồ vô ơn, người vô ơn)

Cô gái nhỏ: “Tớ cũng đâu cần cậu tốt với tớ!”

Thiếu niên: “Chậc chậc chậc, cậu có thấy lời cậu nói làm tổn thương tớ rồi không?”

Thiếu nữ và thiếu niên cãi nhau, cậu một câu tớ một câu, nghe cực kỳ giống thanh mai trúc mã.

Sắc mặt Lâm Du Dã ảm đạm đến mức như sắp phóng ra băng.

Lúc này cậu xuất hiện, lại bắt đầu cà khịa: “Ai ôi, sao cháu lại trở về lúc này? Đừng làm trễ nải việc học của hai đứa nó đấy.”

Anh lạnh lùng liếc nhìn cậu mình, bước nhanh về phía thư phòng, khi đi qua phòng khách, anh tiện tay cầm một chiếc ghế lên.

Bàn học rộng rãi, đủ để một thiếu niên và một thiếu nữ ngồi cạnh nhau.

Bước vào thư phòng, anh đi thẳng đến bàn học, đặt chiếc ghế nặng trên tay xuống đối diện hai người họ, rồi ngồi xuống ghế.

Trong suốt quá trình, anh không nói lời nào, từ đầu đến chân đều tỏa ra khí chất ác thần, người sống chớ lại gần, thiếu niên và cô gái nhỏ đều bị anh hù cho im bặt.

Nhất là cô gái nhỏ, hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của anh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, đầu cúi thấp, cằm gần như áp vào ngực.

Sửng sốt một lúc, thiếu niên mới hoàn hồn, vẻ mặt bất mãn nhìn anh: “Đm, anh là ai vậy?”

Nam Vận vội vàng kéo tay áo của cậu ta, thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện, mau làm bài tập đi.”

Nhìn cô căng thẳng như đang đối mặt với chủ nhiệm lớp.

Thiếu niên không biết ngọn nguồn, có hơi mù mờ, thấp giọng nói: “Anh ấy là gia sư của cậu?”

Nam Vận cũng không biết giải thích với cậu ta thế nào, khẽ gật đầu qua loa: “Ừm.”

Sắc mặt Lâm Du Dã càng thêm u ám.

Thiếu gia tuy cà lơ phất phơ, nhưng cũng biết tôn sư trọng đạo, lập tức trở nên quy củ, không cãi nhau với Nam Vận nữa, bắt đầu ngoan ngoãn làm bài tập cùng cô, nhưng vẫn cứ cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.

Cảm giác ấy chính là đến từ “Gia sư mặt lạnh” này.

Không lâu sau, thiếu niên không thể chịu nổi nữa, khí thế của gia sư quá lớn, cậu ta rất áp lực, nên kiếm cớ rời đi.

Thiếu niên vừa rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại hai người họ.

Nam Vận vẫn không dám nhìn anh, tiếp tục làm bài tập.

Anh cũng không nói lời nào, chăm chú nhìn cô, vẫn không nhúc nhích như một pho tượng làm từ băng.

Tốc độ làm bài tập của cô gái nhỏ hôm nay chậm đến lạ thường, anh cũng không thúc giục cô.

Đến sáu giờ tối, chú Lâm tới gọi hai người họ ăn cơm, Nam Vận như được đại xá, đặt bút xuống rồi đứng dậy, bước nhanh qua bàn học, dùng tốc độ cách vạch đích 100m chạy về phía cửa thư phòng.

Nhưng cô vẫn chậm hơn một bước, mắt nhìn thấy thắng lợi đang ở trước mắt, cánh cửa đến thế giới tự do đột ngột đóng lại.

Cô đâm sầm vào anh.

Anh đỡ cô một tay để cô không bị ngã. Sau khi cô đứng vững, anh lạnh lùng mở miệng: “Cậu ta là ai?”

Cô gái nhỏ cúi đầu, căng thẳng vặn ngón tay, nhỏ giọng trả lời: “Bạn học.”

Anh giả vờ không bận tâm: “Quan hệ của các em rất tốt?”

Cô gái nhỏ: “Bình thường thôi.”

Còn bình thường? Anh cắn răng, cố gắng kiềm chế tính khí: “Thành tích thi tháng đã ra chưa?”

Cô gái nhỏ lo lắng gật đầu.

Anh hỏi: “Điểm thi đứng thứ mấy trong khối*?”

(*Theo nguyên tác “Niên khoá”: tương tự như khối lớp…..)

“Bốn, bốn mươi……” Thành tích dạo này kém đi không ít. Bình thường ba cô và mẹ kế hoàn toàn không quan tâm nhiều đến cuộc sống và thành tích học tập của cô, người duy nhất quan tâm đến cô là Dã Tử. Thành tích tụt lùi, cô hơi sợ sẽ bị Dã Tử phê bình.

Nhưng anh không giận mà ngược lại còn cười: “Lần trước thì đứng thứ bao nhiêu?”

Giọng nói cô gái nhỏ càng ngày càng bé như muỗi kêu: “Hai mươi……”

Anh nghiêm túc: “Không nghĩ lại xem, bản thân mình tại sao lại tụt lùi? Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, bởi vì em quá thân với tên nhóc kia, sau này không được chơi cùng cậu ta nữa!”

Cô gái nhỏ xoắn xuýt một lúc, mới nói thật: “Người ta đứng thứ nhất đấy.”

Dám nói thay cậu ta? Lâm Du Dã cảm thấy mình mình sắp tức chết rồi, vừa gật đầu vừa nghiến răng nghiến lợi: “Được, được, vậy sau này em càng không được chơi cùng cậu ta.”

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, trong lòng vui mừng còn có chút chờ mong: “Vì sao?”

Lâm Du Dã: “Anh sợ em sẽ dạy hư người ta!”

Cô gái nhỏ: “……”
Bình Luận (0)
Comment