Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 127

Đứa nhỏ mười mấy tuổi dù chưa được hai mươi nhưng ai đối tốt với y, ai không tốt với y thì trong lòng đều sáng tỏ như gương.

Cẩm Tú Hiên trước đây, nói là muốn hoài niệm mẫu phi, nhưng thực tế y chỉ muốn đến tìm Diệp quý nhân.

Mẫu phi đã qua đời rồi, trong cung trên dưới không ai coi trọng y, ngay cả nhũ mẫu cô cô của mình cũng thầm mắng y xúi quẩy.

Đã lớn như vậy, Diệp quý nhân là người thứ hai thật lòng đối tốt với y.

Sâu trong lòng y đã sớm sinh ra sự ỷ lại trưởng tẩu như mẹ, nếu như...Diệp quý nhân là mẹ của y thì thật là tốt biết bao.

Tại sao mình không nhỏ lại vài tuổi, y có thể nũng nịu trong lòng nàng, y quá muốn có một người mẫu thân.

''Thuần Tiểu Vương gia?'' Diệp Tư Nhàn mỉm cười ngoắc hắn.

Triệu Nguyên Thuần lạc lõng bước tới, chắp tay thi lễ.

''Diệp tẩu tẩu''

''Sao lại ỉu xìu vậy, ai bắt nạt người sao?'' Diệp Tư Nhàn cười hỏi.

Triệu Nguyên Thuần lắc đầu không nói lời nào.

Diệp Tư Nhàn lại hỏi có phải nhớ mẹ của người không? Hay gặp chuyện gì phiền lòng.

Triệu Nguyên Thuần trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.

''Diệp tẩu tẩu, sau này ta có thể tới chỗ tẩu ăn điểm tâm nữa không?''

''Có thể chứ? Sao lại không, nhưng sau này người phải tới ban ngày, sang năm tuổi mụ của người cũng đã mười hai tuổi rồi, không thể giống như một đứa trẻ nữa, biết không?''

''Biết''

Triệu Nguyên Thuần vẫn rất mất mát, đúng vậy ha, theo tuổi mụ thì y đã mười hai tuổi.

Y ăn rất nhiều, nháy mắt vóc dáng đã cao lớn hơn, có thể thấy sắp đuổi kịp Diệp tẩu tẩu rồi.

Có lẽ trong mắt người khác, y đã là một đại nhân có sức uy hiếp.

Ai mà biết được, trong lòng y vẫn muốn có mẫu thân, thậm chí còn thường nghĩ tới Diệp tẩu tẩu như bóng dáng của mẹ, rất buồn cười đúng không?

''Đi thôi, hôm nay ta dời cung, sau này Trữ Tú Cung sẽ còn xây tiểu Trù phòng, chúng ta có thể xây tiêu chuẩn cao nhất, đến lúc đó người muốn tới thì tới, muốn ăn cái gì cũng có''

Diệp Tư Nhàn vô thức muốn khoác vai đứa nhỏ, đưa tay ra một khắc đột nhiên phát hiện, Triệu Nguyên Thuần chớp mắt đã cao lớn như vậy.

Nàng thậm chí phải giơ cao tay lên mới có thể khoác lên vai y như trước kia.

Được rồi, không ra thể thống gì hết, Diệp Tư Nhàn thu tay lại.

''Đi, ta dẫn người tới Trữ Tú Cung xem thử''

''Ừm''

Một đoàn người đi về hướng Trữ Tú Cung.

Bóng người từng bước đi tới, phía sau hòn non bộ cách con đường đó không xa, đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân mặc cung trang.

Nàng ta dùng quạt lông tơ ngỗng tinh xảo che lại nửa bên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt và vẻ hung ác nham hiểm bên trong.

''Diệp tiệp dư ngươi đúng là hồ ly tinh, ngay cả Thuần Tiểu Vương gia mười mấy tuổi cũng không tha''

''Cũng không biết đám nam nhân này đều bị làm sao vậy, từng người đều bị cô ta mê hoặc đến choáng váng đầu óc''

''Hừ!''

Mỹ nhân mặc cung trang phe phẩy cái quạt trong tay, phất tay áo bỏ đi.

...

Chính điện Trữ Tú Cung quả nhiên to lớn hùng vĩ, Diệp Tư Nhàn đứng trên bậc thang chính điện, ngửa đầu nhìn cung điện cao lớn nguy nga, ngửa đến đau cả cổ vẫn chưa nhìn rõ được hoa văn tinh xảo.

''Quá tinh xảo''

Nàng hạ cái cổ đau nhức xuống, ánh mắt rơi vào thềm đá cẩm thạch dưới chân.

''Đá tốt như vậy lại dùng để xây bậc thang, đúng là đáng tiếc''

Nàng sờ sờ lan can, lại sờ lên sư tử trấn trạch bằng cẩm thạch hai bên cửa điêu khắc khéo léo, nhịn không được tặc lưỡi tán thưởng.

''Thật không dám tưởng tượng, có một ngày ta cũng có thể ở trong một nơi tốt thế này''

Từ nhỏ tới lớn, trong nhà nàng đều là nhà gỗ bình thường, giống hệt những nhà bình thường trong đại đa số dân chúng.

Diệp Tư Nhàn cũng tiến cung mới biết được, thì ra làm quan cũng có thể phát tài, trong nhà nghèo như vậy nhất định là vì chức quan của phụ thân không đủ lớn.

''Đây đều là Hoàng thượng cho người xây mới, nghe nói lúc đầu cầu thang là gạch đá xanh, có thể thấy Hoàng thượng rất để ý tiểu chủ''

''Ừm'' Diệp Tư Nhàn cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nhấc mép váy lên đi tới nội điện.

Nội điện xa hoa lộng lẫy khỏi phải nói.

Màn lụa tơ sống chồng chất, rèm châu hồng mã não rủ xuống, thảm lông ngắn Ba Tư tiến cống, hoa văn như ý khắc rỗng.

Đi qua từng tấm màn rủ xuống, Diệp Tư Nhàn cẩn thận đi vào phòng ngủ của mình, sau đó nàng bị kinh ngạc đến trợn to mắt.

''Chậc chậc chậc, màn của cái giường này là thêu sợi gấm hai mặt quý báu nhất, khung giường lớn như vậy, lại còn là gỗ tử đàn...''

Diệp Tư Nhàn không có tiền đồ phải nhìn chỗ này, sờ chỗ kia, cặp mắt trừng lớn như cái chuông đồng.

Tiểu chủ, người nghỉ một lát đi''

Viên Nguyệt cười, đỡ Diệp Tư Nhàn tới giường gần cửa sổ ở gian ngoài.

Ngồi trên nệm tơ nhung màu đỏ son, Diệp Tư Nhàn lại sờ lên bàn trà: ''Đây là gỗ Hoàng hoa lê đó...''

Cuối cùng nhìn ngắm hết chính điện, Diệp Tư Nhàn ôm tim ngồi lại trên giường nệm.

''Ông trời của ta ơi, Hoàng thượng chuyển khố phòng của ngài ấy tới đây à?''

Đời này của nàng cộng tất cả những thứ đồ tốt nhất mà nàng từng thấy lại, cũng không sánh bằng những thứ được bố trí trong phòng này.

''Hoàng huynh đúng là yêu thương Diệp tẩu tẩu''

Triệu Nguyên Thuần đi theo tiểu thái giám tiến vào từ bên ngoài, hiếu kì ngửa đầu quan sát mọi thứ trong phòng.

''Quá phô trương, những vật trang trí quý báu này ta căn bản không cần đến, có có...'' Diệp Tử Nhàn chỉ vào lư hương ngọc bích điêu khắc chạm rỗng tinh tế trước mặt.

''Từ trước đến nay ta không xông hương, không hiểu tại sao có người lại thích làm cho cả phòng chướng khí mù mịt''

''Trừ chỗ của Hoàng thượng có một vị hương liệu nhàn nhạt vẫn rất dễ ngửi, cái khác đều là hun khói lửa cháy, sặc chết người'' Diệp Tư Nhàn lại sờ lên lư hương kia, cảm giác lạnh buốt tinh tế tỉ mỉ, ngọc trong suốt, chắc hẳn là có giá trị không nhỏ.

''Đó là Long Tiên Hương, có lẽ là hương liệu quý báu nhất trên đời, các triều đại qua đi chỉ có Quân vương có thể dùng'' Triệu Nguyên Thuần cười nói.

''Chẳng trách...'' Diệp Tư Nhàn trợn mắt há mồm.

Đảo mắt đã đến trưa.

Ngự thiện phòng sớm đã nhận được tin dời cung, thủ lĩnh giám giám Bàng Đại Hải dẫn theo mười mấy tiểu thái giám, cuồn cuộn mang đồ ăn trưa đến cho Diệp Tư Nhàn.

Từng đĩa cao lương mỹ vị khéo léo được mang lên bàn, Diệp Tư Nhàn nghe thấy mùi thơm từ xa.

''Hôm nay là ngày Tiệp dư chủ tử dời cung, nô tài đặc biệt thay mặt Ngự thiện phòng đến đưa thức ăn cho người, đều là tâm ý của chúng nô tài, mong chủ tử vui vẻ nhận cho''

Sang năm mới, cái bụng Bàng Đại Hải lại béo lên không ít, hắn xoay người thi lễ bộ dạng vô cùng buồn cười.

''Bình thân đi, Viên Nguyệt, ban thưởng''

Diệp Tư Nhàn vung tay lên, Viên Nguyệt cầm hầu bao đã chuẩn bị trước, dày cộp nhét vào tay Bàng Đại Hải.

''Sau này thức ăn của Trữ Tú Cung còn phải nhờ vào Ngự thiện phòng, làm phiền công công''

''Không dám không dám, Diệp chủ tử luôn yêu thương chúng nô tài, chúng ta đều ghi tạc trong long, nhất định hầu hạ chu đáo''

Vuốt đuôi nịnh bợ xong, đám người Bàng Đại Hải cung kính lui ra.

Diệp Tư Nhàn kéo Triệu Nguyên Thuần cười nói dùng cơm trưa.

Ăn trưa xong Triệu Nguyên Thuần rời đi, Diệp Tư Nhàn quay lại nội thất nằm trên giường gỗ tử đàn lớn, ôm lấy chăn vui vẻ lật người, ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ mơ còn đắc ý suy nghĩ, giường lớn này vừa to vừa rộng, sau này sợ không ngủ được có thể gọi Viên Nguyệt lên ngủ cùng nàng, tốt biết bao.

Mọi chuyện hậu cung.

Có tốt đẹp, nhất định có người nhảy ra phá hỏng chuyện tốt đó.

Diệp Tư Nhàn tỉnh lại sau giấc ngủ, cảm thấy biểu hiện của Viên Nguyệt không đúng, Xảo Yến càng tức giận đến thất khiếu đều muốn bốc khói.

''Sao vậy?''

''Sắc mặt ai cũng khó coi như vậy?''

Bình Luận (0)
Comment