Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 177

''Lần trước trở về từ Giang Nam, là ai nói...sau này muốn ở chung hòa thuận với các nàng ấy?'' Triệu Nguyên Cấp buồn cười.

Diệp Tư Nhàn nghĩ nghĩ, ngồi thẳng người.

''Trước lúc đó, thiếp sẽ cố gắng''

Trong mắt tiểu nha đầu là vẻ kiên định khiến Triệu Nguyên Cấp không khỏi nhìn bằng cặp mắt khác, hắn duỗi cánh tay dài ôm nàng vào trong lòng, ánh mắt rơi vào mây cao biển rộng trời xanh bên ngoài cửa sổ.

''Trẫm sẽ không để nàng chờ quá lâu.''

Những nữ nhân trong hậu cung này, trên người các nàng mang đầy sứ mệnh, chỉ có nàng, đơn thuần là một người ngoài ý muốn, nàng không tính toán, không thấy người sang bắt quàng làm họ, thậm chí cũng sẽ không ở thời điểm được sủng ái nhất đòi hỏi quan cao lộc đầy ở hắn.

Nàng không hiểu quyền thế, không hiểu triều chính, càng không hiểu thâm cung hiểm ác.

Triệu Nguyên Cấp ôm thật chặt bộ dáng trong ngực, trái tim bị thân thể mềm mại nhỏ nhắn lấp đầy.

''Nhàn Nhàn, sinh con trai cho trẫm đi'' để nó cùng với trẫm bảo vệ nàng.

''Người cho rằng muốn sinh cái gì là sinh được sao?'' Diệp Tư Nhàn hạnh phúc vuốt ve bụng, trên mặt ôn nhu vô tận.

''Dù là nam hay nữ, đều là con của thiếp, thiếp đều sẽ xem như bảo bối mà yêu thích''

Triệu Nguyên Cấp nhìn chằm chằm bé con gương mặt đầy bản năng của người mẹ, trong nháy mắt cảm thấy nữ tử đơn thuần lại ngạo kiều kia đã trưởng thành, nữ nhân lôi kéo hắn ngồi xếp bằng trên đường ăn hoành thánh, nàng ấy sẽ không quay lại nữa.

''Nhàn Nhàn''

''Hửm?''

''Sau này có con rồi, nàng còn có thể cùng trẫm xuất cung không?''

Người nào đó bây giờ đột nhiên sợ bị thất sủng, nếu nàng bị hài tử đoạt mất, chẳng phải sẽ còn lại một mình hắn trơ trọi bị một đống nữ nhân kia tính toán sao?

''Chắc là sẽ không, hài tử cũng cần phụ hoàng không phải sao?''

Triệu Nguyên Cấp: ''...''

Hai người nói chuyện, Diệp Tư Nhàn đột nhiên thấy đói, Viên Nguyệt bưng điểm tâm Trù nữ đã chuẩn bị lên trước.

''Bánh lá sen này là dùng sữa bò và lá trà nghiền để làm, vừa thơm vừa không dầu mỡ, Hoàng thượng người nếm thử đi?''

Diệp Tư Nhàn ngọt ngào ăn một cái, lại đưa một cái đến bên môi Triệu Nguyên Cấp, cười đến mặt mày cong cong.

Nhưng vừa quay đầu nàng mới nhớ, Triệu Nguyên Cấp không thích ăn đồ ngọt.

''Thiếp quên mất, ai cũng nói mang thai một lần ngốc ba năm, thiếp thấy đúng như vậy.''

Nàng ngượng ngùng rút tay về, nhưng Triệu Nguyên Cấp lại bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng lại, cắn một cái vào bánh lá sen.

''Nhàn Nhàn, trẫm có thể...''

''Người muốn làm gì?'' người nào đó phồng má, dùng tròng mắt đen nhánh hoảng sợ nhìn chằm chằm người trước mặt.

Triệu Nguyên Cấp hôn lên vành tai nàng: ''Thái y nói qua ba tháng là có thể, Nhàn Nhàn, trẫm không muốn đi tìm người khác''

Chỉ cần nghĩ tới gia tộc phía sau những nữ nhân kia, sứ mệnh trên người, từ nhỏ nhất là một ly trà cho tới lớn nhất là sinh con đều có mục đích, hắn liền nhìn cũng không muốn nhìn tới.

Bị người ta khống chế nhiều năm như vậy, hắn muốn làm một Hoàng đế chân chính.

Đầu óc Diệp Tư Nhàn trống rỗng, chưa kịp suy nghĩ cho thật kỹ vấn đề này đã bị người nào đó ôm đến nội thất.

''Á! Không được đâu! Hoàng thượng!''

Bắp chân tinh tế trắng nõn của nàng ra sức đấm đá, nhưng cánh tay rắn chắc hữu lực của Đế vương lại siết chặt người trong ngực.

Rèm châu từng lớp rủ xuống, trong nội thất nhanh chóng tràn đầy xuân quang.

Đế phương uy vũ khí phách ôm lấy tiểu nữ nhân hoàn toàn thuộc về hắn, cùng nhau mây mưa.

Trữ Tú Cung kiều diễm, bầu không khí ở Nghi Nguyệt cung lại âm trầm.

Hoa phương nghi ngồi trên giường, nghe Chiêu Duyệt bẩm báo tin tức Hoàng thượng lại tới Trữ Tú Cung.

''Trữ Tú Cung Trữ Tú Cung, nữ nhân Trữ Tú Cung nghèo nàn kia thì có gì tốt, ta đường đường là đích nữ Hoa gia, vẫn phải so sánh không hơn một kẻ ăn mày tới từ phương nam sao?''

Hoa phương nghi không biết đầu đâu ra cái từ 'kẻ ăn mày' này.

Trong mắt nàng, Diệp Tư Nhàn là nữ nhân thấp hèn nghèo nàng như vậy, thì chính là ăn mày.

''Tiểu chủ người nhỏ giọng thôi, khắp nơi trong cung đều có tai mắt của người khác, chúng ta phải cẩn thận...''

''Cẩn thận một chút, ngươi sẽ nói câu này, Chiêu Duyệt, ta bây giờ hối hận vì đã mang ngươi vào cung, một chút ý kiến hay ngươi cũng không có, toàn khuyên ta an phận thủ thường cẩn thận sống qua ngày, ta cẩn thận như vậy mấy năm nay được cái gì?''

''Chẳng lẽ là từ Quý nhân lên Phương nghi sao? Chỉ vậy thôi à?''

Hoa phương nghi hung hăng đập chén trà tinh xảo xuống đất, Chiêu Duyệt sợ hãi run rẩy, không dám nói nữa.

Nhưng nàng muốn nói là đang làm tiểu chủ trong cung, không cẩn thận sao được.

Hoa phương nghi hiển nhiên đã mất đi lý trí, nàng đứng lên, ánh mắt tàn nhẫn ác độc.

''Diệp thị có thai không thể một mực bá chiếm Hoàng thượng, ta phải nghĩ cách, ta không muốn cứ như vậy, ta cũng có thể sinh con cho Hoàng thượng, ta cũng có thể!''

Cử chỉ của Hoa phương nghi gần như điên dại.

Chiêu Duyệt quỳ trên đất sợ đến không dám lên tiếng, nàng liều mạng cầu nguyện tiểu chủ chỉ nói vậy thôi, nhưng mà...

''Ngươi, ta muốn ngươi đi làm một chuyện'' Hoa phương nghi vẫn ra lệnh.

Chiêu Diệp thấp thỏm đứng lên nghe, nghe chủ tử bí mật nói bên tai mấy câu.

''Tiểu chủ! Người nghĩ lại đi tiểu chủ, hạ dược Hoàng thượng là mưu hại Hoàng thượng, là phải chém đầu cả nhà đó!''

Chiêu Duyệt sợ đến hồn phi phách tán.

''Người cho dù không cân nhắc cho bản thân, cũng phải nghĩ cho lão gia và phu nhân, tiểu thư, nô tỳ vẫn khuyên người nên an phận thủ thường''

Hoa phi đã sớm sốt ruột, càng không nghe được như vậy, lửa giận trong bụng nàng cháy hừng hực, tiến lên 'chát' tát cho Chiêu Duyệt một bạt tay.

''Phế vật vô dụng''

Chiêu Duyệt ôm chân Hoa phương nghi khóc không thành tiếng: ''Tiểu chủ, Hoàng thượng đã không còn là Hoàng thượng ban đầu nữa, chuyện trong cung gần như không thể giấu diếm được, nô tỳ ngay cả tin tức của Chiêu Dương Cung cũng không nghe được, nô tỳ không muốn để tiểu thư người mạo hiểm''

''Tiểu chủ, người cố gắng nói với Hoàng thượng một chút không được sao? Không thể hạ dược Hoàng thượng được, không thể đâu!!''

Hoa phương nghi giận dữ, nhấc chân muốn đá văng Chiêu Duyệt ra, lại không chịu nổi Chiêu Duyệt ôm chặt lấy chân của nàng, liều mạng dùng sức mấy lần chân nàng cũng không thể động đậy, cuối cùng cũng từ bỏ.

''Nhưng còn cách nào nữa, còn cách nào nữa chứ!''

Nàng kéo tóc Chiêu Duyệt hận nghiến răng nghiến lợi.

''Nô tỳ sẽ nghĩ cách, nô tỳ sẽ, nô tỳ cam đoan nhất định mời Hoàng thượng tới Nghi Nguyệt cung, tiểu chủ người đừng làm chuyện điên rồi, nô tỳ cam đoan!''

''Được, là ngươi nói đó''

Hoa phương nghi rốt cuộc thở ra, lệ rơi đầy mặt ngã nhào trên đất, mặc cho Chiêu Duyệt ghé vào bên cạnh nàng khóc nức nở.

''Chiêu Duyệt, ta không chịu đựng được nữa, ta không chịu đựng được nữa''

Nàng là nữ nhân bình thường, nàng khao khát được trượng phu yêu thương.

Nhưng lòng Đế vương uy vũ khí phách kia lại rất nhỏ, chỉ có thể chứa một mình tiện nhân Diệp thị kia.

Nữ tử các nàng như nụ hoa, từ lúc vào cung bắt đầu phải sống một mình như thờ chồng chết, cũng không biết phải thờ đến năm nào tháng nào.

''Tháng ngày như thế này, cuối cùng còn cái gì nữa?''

''Tiểu chủ, mọi thứ sẽ tốt, đều sẽ tốt mà'' Chiêu Duyệt an ủi tiểu chủ của mình.

Hoa phương nghi khóc mệt, cuộn thân thể lại ôm đầu, đau khổ nhắm mắt lại.

Nàng không thể nghĩ, cũng không dám nghĩ, càng xấu hổ phải thừa nhận, nàng khao khát thân thể cường tráng mạnh mẽ của nam nhân kia.

''Chiêu Duyệt''

''Nếu lần này còn không được, ta sẽ đưa ngươi xuất cung lấy chồng, gả cho một nam nhân bình thường sau đó sinh con dưỡng cái, đừng uổng phí cuộc đời đi theo giúp ta nữa'' 

Bình Luận (0)
Comment