Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 32

Tống quý nhân hài lòng rời đi, mang theo những thứ mà đường tỷ đã dạy nàng.

Còn Tống tần sau khi tiễn Tống quý nhân, ngã ngồi trên đất co quắp lại, thân thể như bị câu mất linh hồn.

''Nương nương?''

''Lãm Nguyệt, ta làm như vậy có phải quá nhu nhược không, rõ ràng trong nhà đưa ta tiến cung là muốn được phú quý, ta lại...'' từ bỏ bọn họ.

Hoàng thượng đưa ra điều kiện là: Chỉ cần đoạn tuyệt quan hệ với Tống gia, thì có thể tiếp tục an hưởng phú quý, không cần thi thiên lao hay lãnh cung gì cả.

Một khắc này trong đầu nàng chỉ có nữ nhi hai tuổi, cho nên nàng đã đồng ý.

''Ngươi nói xem, Hoàng thượng sẽ đối với cha ta như thế nào?''

Lãm Nguyệt là nô tỳ theo nàng tiến cung nên có thể tín nhiệm, Tống tần nắm chặt cánh tay của nàng lệ rơi đầy mặt.

''Lão gia có công phò tá, không thể bỏ qua công lao lúc trước phò tá Hoàng thượng đăng cơ, Hoàng thường nhân hậu từ trước đến nay sẽ không để ý...''

''Thế nhưng mà hai năm nay nhà ta quả thực không ra hình ra dáng gì, ca ca ta còn làm ra chuyện như vậy, còn nói sẽ không bị phát hiện, bây giờ thì tốt rồi, hại ta cũng hại chính họ.'' Tống tần cắn răng cắt ngang lời Lam Nguyệt, trong lòng hối tiếc không thôi.

Nhưng kết cục đã như vậy, nói gì cũng trễ rồi.

''Nương nương...''

''Được rồi, bế Công chúa đến đây, tối nay ngủ cùng với ta''

Nàng chỉ có một đứa con gái này, đây là chỗ dựa cuối cùng của nàng.

...

Tống quý nhân yên lặng quay lại chỗ ở, trước khi đi ngủ gọi Hồng Huệ tới.

''Đây là năm trăm lượng ngân phiếu, ngươi tìm một nơi kín đáo đưa cho Tiểu Đàm Tử ở Kính sự phòng, nói hắn sắp xếp ổn thỏa cho ta''

Tú nữ mới vào cung chỉ còn có nàng là chưa thị tẩm, ngay cả tiện nhân Diệp Tư Nhàn cũng đã trèo lên đầu nàng, nàng không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa.

''Tiểu chủ?''

''Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều, ta tự có biện pháp''

''Dạ'' Hồng Huệ cất ngân phiếu, giúp tiểu chủ thu xếp.

Đêm trong cung vừa lạnh vừa dài dằng dặc.

Hoàng thành này đã không còn giống như lúc tiên đế còn tại thế, ca múa nghê thường ngợp trong vàng son, có lẽ chuyện hoang đường như lúc đó mãi mãi cũng sẽ không tái hiện.

Thứ duy nhất giống là đêm dài đằng đẵng, lòng người lạnh lẽo.

Dù là Hoàng hậu, dù là Hứa quý phi, dù là Tống tần, dù là người mới tiến cung mỹ mạo kiều hoa, đều như vậy.

Cho nên bọn họ đương nhiên hận người đang hầu hạ bên cạnh Hoàng đế kia.

Các nàng đương nhiên cho rằng không biết tại sao Diệp tài tử lại nhận được ân điển ở bên cạnh Hoàng thượng, một kẻ mị hoặc như thế nào có thể dùng hết thủ đoạn lôi kéo Hoàng thượng.

Nhưng...tình hình ở Chiêu Dương Cung hoàn toàn khác với những gì các nàng tưởng tượng.

Diệp Tư Nhàn khoác chăn mềm khổ sở quỳ gối ở mép giường, Triệu Nguyên Cấp cau mày bối rối nhìn trải giường màu vàng sáng, nói chính xác là trên giường ngổn ngang vết máu.

Một mảng lớn như vậy, hiển nhiên không phải là lạc hồng*

*máu trinh tiết

''Thần thiếp có tội, xin Hoàng thượng trách phạt'' Diệp Tư Nhàn nơm nớp lo sợ dập đầu.

Mẫu thân từng dạy nàng, nữ nhi đến mười ba mười bốn tuổi sẽ có kinh nguyệt, điều này tương trưng cho việc một tiểu cô nương đã trưởng thành, có thể lấy chồng sinh con.

Khi đó mẫu thân còn hiền từ nói chờ nàng đến kỳ kinh nguyệt sẽ tìm cho nàng một vị hôn phu thật tốt, tràn đầy tuấn tú để gả đi.

Nhưng mãi đến khi rời nhà tiến cung, mẫu thân cũng không thể chứng kiến khoảnh khắc nữ nhi trưởng thành này, Diệp Tư Nhàn có chút cay mắt.

''Nàng, đừng sợ...''

Mặc dù nhiều nữ nhân, không ai có thể dám để Hoàng thượng nhìn thấy thứ này, sợ xúi quẩy.

Hoàng đế một ngày bận trăm công nghìn việc cũng không có thời gian quan tâm loại chuyện này, chỉ là biết có chuyện này, lại là lần đầu nhìn thấy.

Hoàng đế vội vã cuống cuồng vung tay lên: ''Người đây, truyền thái y''

''Không cần, Hoàng thượng, thật sự không cần đâu;

Diệp Tư Nhàn muốn đi ngăn lại, đáng tiếc là đã muộn, Lý Hữu Phúc đã bước tới và lo lắng hỏi.

''Hoàng thượng, long thể người bất an sao?''

...

Diệp Tư Nhàn lại không thành công hầu thị tẩm, nhưng Hoàng thượng cũng không có đuổi nàng về.

''Cái này không hợp quy củ, Hoàng hậu nương nương mà biết...'' Diệp Tư Nhàn ôm trà gừng đường đỏ nóng hổi ngồi trên long sàng.

''Làm sao nàng ấy biết được'' Triệu Nguyên Cấp ngắt lời nàng.

Hắn ôm nàng vào lòng, xúi quẩy hay không xúi quẩy sớm đã bị ném lên chín tầng mây, hắn là nhất quốc chi quân chưa bao giờ tin những thứ này.

Diệp Tư Nhàn không dám phản kháng nữa, ngoan ngoãn cuộn trong ngực hắn uống hết trà gừng đường đỏ, vừa vặn đêm đã khuya, hai người cùng nhau nghỉ ngơi.

Hôm sau, Diệp Tư Nhàn thu xếp đồ đạc thay vào rồi tới Tê Phương Cung thỉnh an.

Ngoại trừ Hoàng hậu hòa khí thưởng một bộ trâm và vòng, những người còn lại hận không thể năng tươi nuốt sống nàng.

''Thình lình Diệp tài tử đã trở thành người mà Hoàng thượng yêu thương nhất, khiến bọn tỷ muội đây rất hâm mộ''

''Đúng đấy, Diệp tài tử cũng quá bá đạo, ngay cả đường sống cũng không chừa cho người khác''

Đám người mỗi người một câu căn bản không cần để Hứa quý phi và Tống tần tự mình lên tiếng, nàng muốn ngăn cũng không được.

Khó lắm mới chịu được đến lúc giải tán, Diệp Tư Nhàn đang muốn rời đi, lại bị Ngọc Đường bên cạnh Hoàng hậu gọi lại.

''Diệp tiểu chủ chờ một chút, Hoàng hậu nương nương cho mời người''

Trong lòng Diệp Tư Nhàn bất an, đi vào hậu điện bái kiến Hoàng hậu.

Lúc này Hoàng hậu đang để cung nhân hầu hạ thay thường phục, mũ phượng trễn đầu đã lấy xuống, thiếu đi một chút uy nghiêm, lại tăng thêm cảm giác bình dị gần gũi.

''Ở đây không có người ngoài, không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy, Diệp muội muội ngồi đi''

Diệp Tư Nhàn không hiểu lắm, ngồi xuống trên ghế nhỏ, hai tay không ngừng níu lấy khăn.

''Muội không cần sợ, hôm nay bổn cung gọi muội tới kỳ thật cũng không có việc gì...'' ánh mắt Hoàng hậu rơi trên tay nàng.

Quả nhiên Hoàng hậu hỏi qua một chút 'Vết thương trên đầu gối đã khá hơn chưa? Cẩm Tú Hiên tu sửa lại có hài lòng không? Đồ ăn của Ngự thiện phòng có đầy đủ chu đáo không?'

Diệp Tư Nhàn trả lời từng cái.

Hoàng hậu cười nói: ''Vậy là tốt rồi''

''Muội bây giờ là người trong lòng Hoàng thượng, bổn cũng tất nhiên cũng sẽ chiếu cố muội thật tốt, người trong cung tương đối phức tạp, nếu có người bắt nạt muội thì nhất định đừng chịu đựng...''

''Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm'' Diệp Tư Nhàn lo sợ bất an, luôn cảm thấy trong lời nói của Hoàng hậu còn có ẩn ý.

Cuối cùng Hoàng hậu cũng bưng trà, Diệp Tư Nhàn rốt cục thận trọng lui ra ngoài.

...

Trở lại Cẩm Tú Hiên, nàng vẫn còn kinh ngạc.

Trong cung này vòng vo phức tạp, nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu, đành phải mặc kệ cho qua, nàng còn có rất nhiều việc phải làm.

Cuối thu đầu đông trời nắng, không khí rất ấm áp, Diệp Tư Nhàn cầm mồi ra hồ Thái Dịch câu cá.

Mới vừa đến bờ hồ tìm một chỗ ấm áp ngồi xuống, Tôn tài tử liền từ bờ bên kia đi tới.

''Ôi, đây không phải là Diệp tài tử sao, sao hôm nay nhàn nhã vậy?''

Diệp Tư Nhàn không để ý tới nàng ta, nàng dứt khoát tiến đến trước mặt, liếc mắt nhìn cần câu, lại xem xét nước trong thùng nhỏ, cuối cùng xì khẽ một tiếng.

''Còn tưởng là ngươi lợi hại gì, một chút cũng không có''

''Ta vừa tới!'' Diệp Tư Nhàn trừng nàng ta.

''Ơ ngươi trừng mắt với ta làm gì, đừng ỷ ngươi được sủng ái thì ở đây diễu võ giương oai với ta, ngươi và ta đều là Tài tử, ai tôn quý hơn ai chứ?'' Tôn tài tử mặt mày tươi như hoa.

Diệp Tư Nhàn không thèm quan tâm, Tôn tài tử vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ dây dưa đủ kiểu.

Giọng nàng ta càng lúc càng lớn, cá bị dọa chạy hết, cần câu cũng bị nàng ta đụng, Diệp Tư Nhàn rốt cục không nhịn được nữa.

''Tôn tài tử, ngươi cũng xem như là tiểu thư khuê các, chẳng lẽ ngươi cũng có cái điệu bộ này lúc ở nhà sao?''

''Điệu bộ của ta cái gì, Diệp tài tử ngươi thử nói xem, hồ Thái Dịch này chẳng lẽ là của họ Diệp? Chỉ cho ngươi đến, không cho ta đến à?'' Tôn tài tử cố ý gây sự.

Diệp Tư Nhàn trong tình thế cấp bách đẩy nàng ta một cái.

Rõ ràng là muốn đẩy nàng cách xa ra chút, Tôn tài tử lại la hét chói tai lắc lư tới lui ngã vào hồ Thái Dịch.

Mà trùng hợp chính là Hứa quý phi, Tống tần và Tống quý nhân vừa lúc xuất hiện bên bờ hồ. 

Bình Luận (0)
Comment