Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 66

Đúng lúc, Triệu Nguyên Cấp cũng không chờ được nữa.

Hắn thân mặt ôm eo Ngọc phi, ghé vào bên tai nàng không biết nói câu gì, Ngọc phi lập tức thẹn thùng cười đưa đôi tay trắng nõn đánh lên ngực hắn.

''Người nói gì vậy, ngộ nhỡ là Công chúa thì làm sao lập Thái tử được''

''Vậy thì sinh thêm một đứa, dưới gối trẫm chỉ có một Hoàng tử, ái phi nếu có thể sinh cho trẫm thêm vài đứa thì chính là lập công lớn''

''Hoàng thượng...''

Có lẽ nói ra những lời bịa đặt đẹp đẽ là chuyện mà mọi nam nhân trên đời này đều am hiểu nhất, Triệu Nguyên Cấp nói dăm ba câu đã dỗ được Ngọc phi mở cờ trong bụng.

Cảm thấy đã đến lúc, Triệu Nguyên Cấp ra vẻ lơ đãng nói ra mục đích chuyến đi này.

''Tuyết rơi dày đường không dễ đi, hay là để cho Lĩnh Nam Vương ở lại với nàng, đợi sang năm hẳn đi, cũng coi như cho ái phi lại mặt.

''Đến lúc đó, trẫm sẽ tổ chức tiệc lại mặt long trọng cho ái phi, ái phi có thích không?''

Lại mặt là cô nương mới gả sau khi cưới hỏi xong thì về thăm nhà ngoại, là lễ tiết cưới chính thê ở dân gian, cho dù đã tiến cung một thời gian, cũng có con rồi, nhưng Hoàng thượng vẫn chấp nhận vì nàng mà tổ chức tiệc lại mặt, ý nghĩa trong đó khỏi nói cũng biết.

''Thật sao?'' Ngọc phi hết sức kinh hỉ.

Ý tứ của Hoàng thượng, chính là trong lòng xem nàng tà thê tử?

Đế vương trẻ tuổi anh tuấn mỉm cười gật đầu, thâm tình chân thành nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn ngập chân thành và trịnh trọng.

Cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong lòng, Ngọc phi rưng rưng nước mắt, cơ hồ muốn chết chìm trong sự ôn nhu này.

Từ nhỏ đến lớn nàng đều sống trong thân phận tôn quý, nhưng tư vị chua xót vì ăn nhờ ở đậu luôn luôn nhiều hơn là vui vẻ.

Chưa từng nghĩ tới gả cho người, phu quân của nàng nâng niu nàng trong lòng bàn tay, không để nàng bị bắt nạt, không để nàng ủy khuất, trong ánh mắt của hắn không lẫn một tia tạp chất.

''Hoàng thượng, sao người lại đối tốt với thần thiếp như vậy''

''Lĩnh Nam Vương là lão thần mà tiên đế kính trọng, vất vả vì giang sơn xã tắc của Đại Cảnh triều, trẫm vốn có ý cất nhắc, vừa lúc ái phi dịu dàng chăm sóc, vào cung mấy tháng đã giúp trẫm nối dõi, trẫm về tình về lý đều coi trọng nàng''

Lời nói vừa chân thành vừa hợp lý, trong lòng Ngọc phi cuối cùng cũng vứt hết chút nghi ngờ còn sót lại.

Màn đêm buông xuống.

Mặc dù Ngọc phi không thể thị tẩm, Triệu Nguyên Cấp vẫn nhẫn nại ở lại Yêu Nguyệt Cung cả đêm.

Sáng sớm hôm sau tảo triều, trước khi đi Triệu Nguyên Cấp giao phó một câu cuối cùng với Ngọc phi.

''Nếu Lĩnh Nam Vương không đồng ý, phiền ái phi nói vài câu giữ ông ấy lại, trẫm luôn xem ông ấy là người nhà''

''Thần thiếp sẽ dốc hết sức lực''

Ngọc phi tình cảm nồng nàn chân thành, Triệu Nguyên Cấp cười nhẹ nhàng nắm tay nàng vỗ vỗ, quay người sải bước rời đi.

Ngọc phi đứng trước cửa chờ thân ảnh Đế vương biến mất không thấy mới lưu luyến trở về phòng.

''Thúy Yên, ngươi đi''

...

Hạ triều.

Triệu Nguyên Cấp lần đầu tiên không phê duyệt tấu chương mà là đến tịnh phòng tắm rửa.

Trong nước tắm ngâm mười mấy vị thuốc, đều là để tẩy sạch dơ bẩn thân thể, dược liệu đả thông kinh mạch quý giá, Triệu Nguyên Cấp tựa lên thùng tắm bằng gỗ kim đàn khắc hoa, nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt sắc bén lạnh lẽo.

Hai tiểu thái giám giúp hắn xoa bóp, Phùng An Hoài thì đứng sau tấm bình phong thêu kim long uốn lượn trên chín tầng mây, cẩn thận bẩm báo.

''Hoàng thượng, Ngọc phi nương nương quả nhiên phái người tới dịch quán''

''Biết rồi, lui ra đi''

Sau khi Phùng An Hoài đi, Triệu Nguyên Cấp vẫn nhắm mắt dưỡng thần, khóe môi lại lơ đãng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.

Đả thương người hắn yêu xong liền muốn chuồn mất, trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp dễ dàng như vậy?

Huống hồ là gậy ông đập lưng ông.

...

Trong Cẩm Tú Hiên, Diệp Tư Nhàn uống xong thuốc đang an vụ trên giường bên cửa sổ, cách cửa sổ nhìn Tiểu Tần Tử và Xảo Yến bón phân cho hoa mai.

Tháng này không nở hoa thì bón phân tháng sau nhất định sẽ nở.

Còn Viên Nguyệt vì dỗ dành cho nàng vui, không biết lấy ở đâu ra vô số cuốn sách truyện cười dân gian.

''Tiểu chủ, buồn thì xem cái này đi, nô tỳ hỏi thăm rất lâu, bỏ ra ba lượng tám mua lại từ mấy tiểu thái giám trong vụ phủ, rất quý đó''

''Ta không thích đọc sách, không thích viết, ta cũng không phải tiểu thư khuê các'' nàng nhịn tức.

''Không phải hồi trước người một mực học sao, nô tỳ thấy người viết chữ vừa đẹp vừa ngay ngắn, trong này đều là chữ đơn giản dễ hiểu, người...''

''Đã nói là ta không thích, ta từ nhỏ đã không thích, sau này ta cũng không muốn học'' Diệp Tư Nhàn nói, vành mắt cũng đỏ lên.

Viên Nguyệt để sách xuống quỳ bên chân nàng: ''Hay là khóc một trận đi, đừng nhịn hại thân thể''

Diệp Tư Nhàn cũng nghĩ vậy, quả nhiên nước mắt ào ào rơi xuống, nàng vừa dùng tay áo gạt lệ vừa nghẹn ngào nuốt xuống.

''Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là xuất thân tốt, dung mạo xinh đẹp sao, khi dễ ai chứ?''

''Luôn bảo ta đợi, nói ta nhẫn nhịn, nhưng ta nhịn lâu như vậy, năm ngoái đưa ta tới Minh Sơn, lại còn cấm túc, còn nhẫn nhịn, bây giờ đầu ta bị đập một côn, ngay cả đến cũng không đến, phu quân cái gì chứ''

Dù trong lòng hiểu, nhưng nàng bị ủy khuất nên liền muốn chửi bậy.

Nếu bây giờ Triệu Nguyên Cấp tới, nàng nhất định phải cắn hắn thêm mấy cái.

Viên Nguyệt dở khóc dở cười dỗ một lúc lâu, Diệp Tư Nhàn cuối cùng khóc mệt, mê man ngủ trên giường ấm.

...

Cả ngày hôm nay,

Triệu Nguyên Cấp sốt ruột ăn không vô.

Ăn trưa nhạt như nước ốc, bữa tối cũng ăn không ngon, hắn kiên nhẫn phê duyệt hết tấu chương, nhân lúc trời tối đứng dậy đi tới hậu cung.

Phùng An Hoài vừa định đi theo, Triệu Nguyên Cấp bỗng nhiên quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm hắn.

''Trẫm ra ngoài một mình một lát, ngươi không cần đi theo, nếu dám để lộ ra một chút tin tức, trẫm lấy đầu của ngươi!''

''Dạ dạ dạ, nô tài không dám''

Phùng An Hoài chỉ cảm thấy số mình khổ, trong lòng lại vô thức thở phào.

Rốt cuộc cũng là Hoàng thượng, nhẫn nhịn tới lúc này cũng không dễ dàng gì.

...

Diệp Tư Nhàn ngủ không ngon, phát hiện bên cạnh có người, lập tức mở mắt ra.

Dáng người quen thuộc đập vào mắt, quả nhiên hắn rốt cuộc cũng đến.

Giờ phút này tất cả ủy khuất ốm đau trong nháy mắt đều tan thành mây khói, nàng oa một tiếng bổ nhào vào trong ngực Đế vương, thân thể bé nhỏ run lên.

Triệu Nguyên Cấp cảm thấy tâm can mình đều vỡ vụn, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, sắc mặt hắn vô cùng nặng nề.

''Thật xin lỗi, trẫm đến trễ''

''Chứ còn gì nữa, người đúng là tới trễ'' Diệp Tư Nhàn không chút khách khí.

Nàng ngồi bật dậy, nhìn trái nhìn phải bả vai hắn, bỗng nhiên há miệng cắn một cái.

Nhàn Nhàn mở miệng, tứ mã nan truy, không thể uổng công chịu đựng đầu nàng sưng một cục như vậy không phải sao?

Nỗi đau kịch liệt dồn dập xông lên đại não, lan ra toàn thân, Triệu Nguyên Cấp nhếch môi mỏng hơi trắng bệch, nhưng không đẩy nàng ra, ngược lại còn ôm chặt nàng.

Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ long bào màu vàng sáng, Diệp Tư Nhàn phát hiện trong miệng có mùi tanh mới cuống quít nhả ra.

''Đợi vết thương kết vảy, người sẽ là người của thiếp''

Sợ hãi lan khắp cơ thể, Diệp Tư Nhàn lấy hết dũng khí mới chống đỡ được tinh thần.

''Sao trước đây trẫm không phát hiện tiểu nha đầu nàng gan trời như thế!'' Triệu Nguyên Cấp cười như có như không nhìn nàng.

''Tổn thương long thể là đại tội, xử theo thích khách, nàng không sợ trẫm trị tội nàng sao?'' Triệu Nguyên Cấp cố ý nghiêm mặt.

''Không sợ!''

''Người muốn trị tội thì trị đi, thiếp sẽ không thay đổi đâu, mẫu thân đã nói rồi, nữ hài tử gia là cực kỳ quý giá, không được nhân nhượng chỉ vì lợi ích toàn cục'' 

Bình Luận (0)
Comment