Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 246

''Nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, Tố phi nương nương, người cũng đừng nói lúc đó không hề xảy ra cái gì nha'' Dư Tĩnh Dao đã tính trước.

Tố phi hoảng hốt, nhanh chóng bình tĩnh lại.

''Dư tài tử vì để mưu hại bổn cung, thật đúng là chuẩn bị chu đáo, đáng tiếc là bổn cung không hề có lỗi với Hoàng thượng''

Tố phi quỳ thẳng tắp trước mặt Đế vương, thẳng thắn nói thẳng.

''Thần thiếp không dám nói trước lúc vào cung chưa từng thích người khác, nhưng sau khi vào cung thần thiếp một lòng phụng dưỡng Hoàng thượng, cho dù ốm yếu lâu ngày, cũng thời thời khắc khắc để Hoàng thượng trong lòng, nuôi dưỡng Công chúa không dám có chút lười biếng''

Tố phi cung kính dập đầu: ''Để chế tác áo ngủ cho Hoàng thượng, thần thiếp đã tự mình vẽ hoa văn, tự tay may, ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, một kim một chỉ cũng không dám mượn tay người khác may, vừa đúng lúc thần thiếp đã hoàn thành, có thể dâng lên cho Hoàng thượng''

Tố phi cho Nghênh Thư quay về lấy, một lát sau Nghênh Thư mang theo hộp gấm quay lại.

Áo ngủ được lấy ra trước mặt mọi người, hoa văn kim long đằng vân được chiếu sáng dưới ánh mặt trời mùa đông, lộ ra kim quang chói mắt sinh động như thật.

Chính diện là kim long đằng vân*, mặt sau là nhị long hí châu**, ánh sáng lăn tăn trong trẻo kim long oai phong một cõi cưỡi mây đạp gió khiến người ta mở mắt không ra.

*rồng cưỡi mây

**hai con rồng nghịch châu.

Dù là người không hiểu chút gì về kỹ thuật thêu cũng biết tay nghề thế này không phải một sớm một chiều mà có thể hoàn thành.

''Thần thiếp hao phí sáu mươi ngày đêm, chỉ muốn làm một bộ áo ngủ vừa người cho Hoàng thượng''

Tố phi cung kính quỳ trên đất, có áo ngủ làm chúng, ai mà tin trong lòng nàng chứa nam nhân khác?

Quả nhiên, Đế vương rất là 'cảm động', tự tay đỡ Tố phi dậy.

''Ái phi bình thân''

Dư tài tử hiển nhiên không ngờ tới Tố phi còn có chiêu này, mặt đều tái mét.

''Một cái áo ngủ thì có thể nói được gì? Hoàng thượng tuyệt đối đừng bị nàng ta che mắt, vẫn là...''

''Làm càn!''

Sau khi Đế phi ngồi xuống, Triệu Nguyên Cấp lạnh lùng nhìn chằm chằm Dư tài tử.

''Chủ vị một cung do trẫm thân phong, không tới lượt một Tài tử như nàng chỉ trỏ, xem ra nàng chép cung quy vẫn còn quá ít''

Hắn lành lạnh lườm Hoàng hậu một chút, lại vỗ nhẹ lên vai Tố phi, đứng dậy sải bước rời đi.

Hoàng hậu hiểu ý, từ trên cao nhìn xuống Dư tài tử đang quỳ bên dưới, có chút thất vọng.

''Tài tử Dư thị, xảo trá gian dối, vũ hãm người khác, giáng thành Cửu phẩm Thải nữ, phạt chép hai trăm lần cung quy, cấm túc hai tháng, phạt bổng lộc nửa năm''

''Không!''

Dư thị như phát điên đứng lên.

''Hoàng hậu nương nương, người biết thần thiếp nói thật, Tố phi, ngươi làm bộ làm tịch cái gì, ngươi dám nói ngươi không có tình nghĩa gì với họ Tống kia không?''

Búi tóc nàng lộn xộn, trâm vòng cũng rớt xuống, hung thần ác sát chỉ vào Hoàng hậu, lại chỉ vào Tố phi, giống như phát điên phát dại.

''Hỗn xược!'' Hoàng hậu giận dữ ''Người đâu!''

Rất nhanh có các cô cô lực lưỡng đi tới, đè chặt Dư tài tử xuống đất.

''Còn dám nhiều lời một chữ nào nữa, bổn cung nhốt chết ngươi!''

Hoàng hậu giận dữ rời tiệc, những người còn lại cũng vội vàng đứng dậy rời đi.

Dư thị chỉ về phía những bóng lưng các nàng cười ha ha: ''Điên rồi, thế giới này điên hết rồi, giả dối, tất cả đều là giả dối!''

...

Trở lại cung Tê Phượng, Hoàng hậu ngồi ngây ngốc trước bàn trang điểm hồi lâu.

''Vô dụng''

''Bổn cung còn đánh giá quá thấp vị trí của Diệp phi''

Ngọc Đường bưng tổ yến lên, đang định khuyên Hoàng hậu đừng nhụt chí, nhưng Hoàng hậu đột nhiên đưa tay hất đổ tổ yến.

''Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?''

''Mấy năm nay ta vẫn cho rằng cô ta chỉ là thế thân, hiện tại chính chủ cũng đã tới rồi, thế thân thế nào cũng phải hạ vị, nhưng địa vị của cô ta không chút dao động''

Ngực Hoàng hậu bỗng nâng lên hạ xuống.

''Cô ta không phải thế thân, cô ta không phải!''

Hoàng hậu siết chặt hộp trang sức châu báu trước mặt, ánh mắt đỏ bừng, giống một con sói cái hung ác bị thương.

Ngọc Đường vội vàng quỳ xuống dọn dẹp, lại không trông thấy trong ánh mắt Hoàng hậu giấu giếm sát ý.

Không biết qua bao lâu, Hoàng hậu đột nhiên cười.

''Nha đầu Lan Nhược kia cũng nên phát huy tác dụng rồi''

...

Tháng ngày cấm túc trong Nghi Tĩnh Cư rất khổ.

Thức ăn nguội lạnh, hoàn toàn không có nước nóng hay lửa than, vật phẩm chia cho vị trí Mỹ nhân Tài tử cũng bị thu hồi, lại khôi phục bộ dạng thê lương ban đầu.

''Đều là nữ nhân Diệp thị kia hại, nếu không phải cô ta một lòng quyến rũ Hoàng thượng, chúng ta sao có thể...''

''Đủ rồi!''

Dư thị không muốn nghe những điều này nữa, nhưng Lan Nhược sao có thể ngừng lại, nàng dứt khoát quỳ trên đất chảy nước mắt.

''Tiểu chủ, nô tỳ là đau lòng cho người, nô tỳ muốn làm gì đó cho người, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng bằng lòng''

Lan Nhược nén nước mắt nhìn tiểu chủ nhà mình.

Dư thị ngồi trên ghế mục nát, bọc lấy áo choàng vải bông hơi cũ, híp mắt cả buổi mới chậm rãi nói.

''Ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho cô ta sao?''

''Lan Nhược ngươi nói xem, nếu bụng tám tháng xảy ra chuyện, nhất định sẽ là một xác hai mạng đúng chứ?''

Khóe môi bỗng cong lên nụ cười lạnh buốt, ánh mắt cũng bỗng nhiên lạnh lẽo.

''Diệp thị, ngươi không cho ta đường sống, cũng đừng trách ta đưa ngươi lên đường''

...

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, chớp mắt đã vào tháng chạp.

Hoàng hậu bận rộn cuối năm, Hứa phi bận rộn chuyện của Đại hoàng tử, Tố phi vẫn ốm yếu không ra khỏi đại môn một bước.

Diệp Tư Nhàn cũng biến thành người không thích ra ngoài.

Lâu ngày liền buồn bực không chịu nổi, Cảnh Châu cũng khó chịu.

Mười chín tháng chạp, hoa mai nở rộ trong Ngự hoa viên.

Diệp Tư Nhàn dẫn theo Cảnh Châu ra ngoài thưởng mai.

Bụng hơn chín tháng khiến nàng đi đường khó khăn, đành phải mang nhiều người hơn ra ngoài, trước trước sau sau được rất nhiều cung nữ thái giám vây quanh, xa xa nhìn tới thậm chí còn long trọng hơn nghi trường của Hoàng đế.

''Không biết còn tưởng Hoàng thượng giá lâm, nhìn gần mới biết được là Diệp phi nương nương''

''Diệp phi nương nương đúng là rất được sủng ái, nếu là người khác thì ai mà dám chứ?''

''Đúng đó, ai cũng nói Diệp phi nương nương là thế thân của Dư thị kia, ta thấy đơn giản là nói bậy''

Các cung nhân đi ngang qua nói nhỏ.

Dư thị giả dạng cung nữ, vừa đi vừa nghe, lửa giận trong lòng sớm đã cao mấy trượng.

Nàng đi song song với Lan Nhược, giả bộ như cung nữ đi ngang qua chậm rãi tới gần Diệp phi.

Diệp Tư Nhàn đang hái hoa mai, Cảnh Châu vô cùng hoạt bát, lanh lợi đang chơi trốn tìm với mẫu phi.

''Mẫu phi mẫu phi, người xem đóa hoa này thật là đẹp''

''Cảnh Châu ở đây, mẫu phi, người tới đây đi''

Tiểu cô nương gần ba tuổi khoác một thân áo đỏ, giống con nai nhỏ xuyên thẳng qua trong rừng hoa mai, nhìn mà tim Diệp Tư Nhàn đều tan ra.

Dù thân thể nàng cồng kềnh không tiện, cũng vẫn ra sức thỏa mãn nữ nhi, hoặc là hái một đóa hoa mai giắt lên bím tóc nữ nhi, hoặc là đi nhanh vài bước bắt lấy nữ nhi ôm vào ngực hôn hôn.

Đang lúc vui vẻ, không mảy may chú ý hai cung nữ xa lạ tới gần, càng không chú ý nguy hiểm dưới chân.

''Đây là dầu Tùng Bách, chờ lát nữa tìm cơ hội đổ lên bậc thang, làm cho sạch sẽ một chút, ta không muốn chết cùng cô ta''

Dư thị giao phí, đưa một bình dầu vào tay Lan Nhược, trong tay mình giữ lại một bình.

Nàng phải bảo đảm bảo không có sơ hở nào, cũng rải lên một bên bậc thang khác.

''Diệp Tư Nhàn, ngươi cho rằng ngươi có thể đắc ý bao lâu?''

''Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!''

Dư thị kích động đến muốn khóc, hai tay đều đang run rẩy, qua hôm nay, không còn ai ngăn giữa Hoàng đế và nàng nữa, bọn họ nhất định sẽ quay lại như trước kia.

Bình Luận (0)
Comment