Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 265

Không phải Nội vụ phủ coi thường người khác, cũng không phải cung ứng không đủ, đơn thuần là trong lòng nàng uất ức, ăn uống nuốt không trôi.

Đồ ăn cả ngày của nàng cộng lại còn không nhiều bằng một bữa của Nhàn Nhàn.

''Hoàng thượng suốt ngày chế giễu ta là người phàm tục, nói tướng ăn của ta khó coi, không lịch sự''

Diệp Tư Nhàn vỗ vỗ khuôn mặt tròn vo của mình.

''Tỷ nói xem mập như vậy khi nào mới có thể giảm lại, ta sắp thành đầu heo rồi''

Tố phi không nhịn được nhéo nhéo lên gò má nàng.

''Cảm giác không tệ, Hoàng thượng ngoài miệng nói ghét bỏ, trong lòng lại thích, muội muội cũng đừng để bị ngài ấy lừa''

''Ấy ấy, đừng bóp, càng bó càng sưng''

Hai người đang cãi nhau ầm ĩ, Viên Nguyệt từ bên ngoài tiến đến.

''Hoàng thượng hạ triều rồi, hiện tại đang triệu kiến Tống đại nhân phỏng triệu cho phụ thân của Hoàng hậu nương nương''

''Nghe nói muốn phong cho Trần thái sư làm Trấn Quốc Công, linh cữu trả về nguyên quán, muốn cho toàn tộc Trần thị đưa quan tài hồi hương, túc trực bên linh cữu ba năm''

Trọng điểm của Viên Nguyệt là phụ thân của Hoàng hậu qua đời.

Còn trọng điểm của Tố phi là Tống đại nhân.

Nàng nghe thấy Tống đại nhân đang phỏng triệu, phỏng triệu ở Ngự thư phòng, Ngự thư phòng...

''Túc trực bên linh cữu ba năm vậy sao làm quan được nữa, con cháu Trần gia làm quan nhiều như vậy, đều nghỉ hết sao?''

Diệp Tư Nhàn không hiểu những thứ này, cũng nghĩ không thông, Trần gia là gia tộc quyền thế ngập trời, sao có thể quyết định tự hủy đi tương lai.

''Tỷ tỷ, sao Hoàng hậu cam tâm chứ?''

''Tỷ tỷ? Tỷ tỷ?''

Tố phi ngơ ngác, hô vài tiếng cũng không có phản ứng, Diệp Tư Nhàn mất một lúc mới phản ứng được, là Tống đại nhân đang phỏng triệu.

''Tỷ tỷ, không phải tỷ muốn đi gặp y chứ?''

Đây chính là chuyện đại nghịch bất đạo, Diệp Tư Nhàn cảm thấy nàng nên nghĩ đến chuyện liên quan đến lợi và hại, dù là vì Di An, cũng không nên có ý nghĩ như vậy.

Nhưng Tố phi chợt bắt lấy tay nàng.

''Nhàn Nhàn, muội sẽ giúp ta đúng không, muội nhất định sẽ giúp ta''

Ánh mắt nàng không còn là ao tù nước đọng, mà là một đám lửa, một đám lửa lớn cháy hừng hực.

Nàng tựa như con bướm, biết rõ sẽ bị thiêu chết cũng không chút do dự mà xông vào biển lửa, chỉ để gặp người nàng yêu một lần.

''Có đáng không? Tỷ bình tỉnh lại đi, y đã thành thân rồi, hai người gặp nhau thì sao chứ?''

Diệp Tư Nhàn không đành lòng nhìn nàng chịu chết.

Nhưng Tố phi chợt ngồi liệt trên đất lệ rơi đầy mặt: ''Nửa đời ta gò bó theo khuôn phép, Nhàn Nhàn, hiện tại ta chỉ muốn gặp huynh ấy một lần, muội giúp ta có được không, ta chỉ muốn gặp huynh ấy một chút, chúng ta...đã mười hai năm không gặp nhau rồi''

Diệp Tư Nhàn không phải ý chí sắt đá, nhất là với Tố phi, nữ tử luôn thiện ý đối đãi người khác này, nàng chưa làm gì sai.

''Chỉ lần này thôi, Nhàn Nhàn, muội giúp ta đi''

Viên Nguyệt và Xảo Yến canh ngoài cửa bị dọa đến kinh hồn bạt vía, liều mạng cầu nguyện nương nương tuyệt đối đừng đồng ý.

Đây chính là chuyện bị chém đầu, dù nương nương được Hoàng thượng sủng ái, cũng nhất định sẽ bị nghiêm trị.

Các nàng không nhịn được phàn nàn, Tố phi nương nương cũng thật là, biết rõ chủ tử nhà mình mềm lòng mà còn đưa ra yêu cầu như vậy.

Nàng rõ ràng là ép buộc.

Diệp Tư Nhàn đương nhiên biết đây là ép buộc, nàng cũng biết một khi mình đồng ý sẽ có hậu quả gì.

Nhưng nàng vẫn ánh mắt lạnh lẽo đứng lên.

''Tỷ nghĩ kỹ chưa?''

Ngữ khí vừa nghiêm túc lại trịnh trọng, ngược lại làm cho Tố phi giật nảy mình.

''Nghĩ kỹ rồi, Nhàn Nhàn, muội...thật sự sẽ giúp ta sao?''

Tố phi cũng có chút chột dạ, thậm chí hối hận, nàng sao có thể làm như thế, sao có thể kéo Nhàn Nhàn xuống nước, nàng hoàn toàn không thể nhúng tay vào đâu.

Nhưng đối phương không trách nàng, thậm chí còn bằng lòng giúp nàng.

''Chỉ có một điều kiện, bằng lòng thì ta sẽ giúp tỷ'' Diệp Tư Nhàn nâng bụng, ngẩng đầu lên.

Dù hiện tại nàng đã mang thai tám tháng, lúc cần phải kiên cường, nàng cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, không lộ ra một chút hèn yếu.

''Ta đồng ý với muội, mặc kệ là điều kiện gì ta cũng sẽ đồng ý, chỉ cầu muội giúp ta gặp huynh ấy một lần''

Tố phi kích động, Diệp Tư Nhàn cười nhạt.

''Dù là từ nay về sau tỷ phải quên đi người đó?''

''Quên sao?'' Tố phi buồn bã cười: ''Nếu như có thể quên, ta sẽ còn biến thành bộ dạng như bây giờ sao?''

Nàng đương nhiên biết mình vào cung là vì cái gì.

Bất kể có được sủng ái hay không, chỉ cần Tố phi Bạch thị vững vàng ở trong cung, gia tộc của nàng cũng sẽ sừng sững không ngã.

Nhưng hiện tại nàng coi trời bằng vung, nhất định phải gặp y một lần, không phải là bởi vì muốn quên nhưng quên không được sao.

''Yên tâm, ta sẽ giúp tỷ, tỷ đồng ý là được''

Diệp Tư Nhàn cười nhạt, lấy ra một bản đồ địa phương đặt trước mặt nàng.

''Sâu trong núi Kiềm Châu mọc lên một loại nấm, có thể tổn thương đại não của con người, nhưng không tổn thương tâm trí, sau khi dùng, sẽ mất đi những ký ức khắc sâu, chỉ có thể nhớ rõ những chuyện và những người trước mặt''

''Nếu như tỷ bằng lòng, hiện tại ta sẽ viết thư cho ca ca ta, để huynh ấy phái người giúp tỷ đi tìm''

Tố phi do dự.

Ký ức là một thanh kiếm hai lưỡi, nếu có thể mang đến hồi ức ngọt ngào, cũng có thể khiến nàng tâm vào thống khổ vô tận.

Lúc thật sự phải buông bỏ, nàng đúng thật có chút do dự.

''Được, ta đồng ý với muội!''

Sau khi chật vật dao động, Tố phi rốt cuộc đồng ý.

Cũng tốt, vậy thì nói một lời cáo biệt đi, nàng thuộc về Bạch gia, cuối cùng phải vì cả tộc Bạch thị mà sống cho tốt.

''Được''

Diệp Tư Nhàn lấy thư tịch ra, phân phó Viên Nguyệt và Xảo Yến tiến đến giúp nàng thay y phục.

''Đợi lát nữa ta đi gặp Hoàng thượng, sẽ chặn ngài ấy lại, chờ Tống đại nhân ra khỏi Ngự thư phòng, tỷ có thể gặp y, nhớ kỹ, kín đáo một chút''

''Đa tạ muội muội''

Tố phi chậm rãi đứng dậy, rốt cuộc thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Nàng cảm giác mình giống như chạy đến bên vách núi không có đường lui, bước một bước này, rốt cuộc không thể quay đầu.

''Đương nhiên, bất kỳ lúc nào tỷ cũng có thể đổi ý, trước lúc gặp y''

Diệp Tư Nhàn tốt bụng nhắc nhở.

Nàng thực tình không hy vọng Tố phi làm ra chuyện ngốc như vậy, nhưng lại không có cách nào nhẫn tâm cự tuyệt.

''Ta đã biết, đa tạ'' Tố phi tâm tình phức tạp rời đi.

Diệp Tư Nhàn đưa nàng đến dưới hiên, nhìn qua bóng lưng cô độc mất mát của nàng, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Vừa quay đầu lại, thấy Viên Nguyệt và Xảo Yến đầy tâm sự nhìn chằm chằm nàng, Diệp Tư Nhàn nhấc môi cười.

''Không sao, ta có chừng mực''

Chừng mực của nàng chính là thẳng thắn báo hết cho Hoàng đế biết.

''Một cọng cỏ một mầm cây đều không lọt khỏi con mắt của Hoàng thượng, dứt khoát không bằng đi thỉnh cầu''

...

Trong Ngự thư phòng, Tống Thừa Hựu dựa theo ý của Đế vương mà phỏng chiếu.

Y nhanh chóng viết ra công tích cả đời của Trần thái sư, văn chương đẹp đẽ, vô cùng cảm động, biểu đạt nỗi đau mất mát hạ thần đắc lực của Đế vương vô cùng tinh tế.

Triệu Nguyên Cấp hết sức hài lòng.

''Không tệ, không hổ là xuất thân tiến sĩ hai bảng, không hổ là Lễ bộ Thượng thư do đích thân trẫm chọn lựa''

Triệu Nguyên Cấp vỗ mấy cái lên vai y.

Tống Thừa Hựu thành kính thi lễ: ''San sẻ với Hoàng thượng là trách nhiệm của vi thần, thần không dám tranh công, là Hoàng thượng rộng lòng''

Đương nhiên phải rộng lòng.

Đối phương một bước lớn như vậy, hắn đương nhiên phải tỏ vẻ bề ngoài thật trọn vẹn, Triệu Nguyên Cấp cũng không muốn nhận lấy thanh danh hà khắc với lão thần, khiến văn võ bá quan thất vọng.

''Hoàng thượng nếu không còn việc gì, vi thần xin cáo lui trước''

''Đi xuống đi''

Triệu Nguyên Cấp phất tay, thu lại chiếu thư, lật ra tấu chương khác tiếp tục phê duyệt.

''Hoàng thượng, Diệp phi nương nương cầu kiến''

''Diệp phi?''

Triệu Nguyên Cấp nhíu mày, trong lòng hồi hộp. 

Bình Luận (0)
Comment