Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 312

Cảnh Châu là thiên chi kiêu nữ, bản thân kiêu ngạo lộ liễu.

Không cẩn thận thì cái đuôi nhỏ của nàng cũng muốn vểnh lên trời.

Tương lai có thêm cữu cữu, cộng thêm ông bà ngoại ở Kinh thành sủng ái, tiểu nha đầu sẽ gan to bằng trời đến mức nào nữa.

Chỉ sợ nàng đâm thủng cả trời, cũng sẽ không sợ sệt, dù sao sau lưng còn một đống chỗ dựa sẽ giúp nàng tu bổ lại.

''Haiz...''

Diệp Tư Nhàn một đám nữ nhi chơi đến phát rồ, thở thật dài.

Ngũ Đấu thì hoàn toàn không biết Quý phi nương nương đang lo lắng điều gì, hắn thấy, người một nhà sắp đoàn tụ, tốt biết bao.

Địa vị hay không địa vị đều không quan trọng, quan trọng là người một nhà đoàn tụ.

Đã nhiều năm rồi, cũng hiếm khi.

Một ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh.

Chạng vạng tối, xe ngựa hồi cung dừng bên cửa.

Mấy mẹ con lục tục leo lên xe ngựa, Diệp Tư Quân sải bước lên phía trước, nhét cho thái giám đánh xe một túi bạc lớn, lại để Ngũ Đấu khen thưởng những cung nữ thái giám và nhũ mẫu cùng xuất cung.

Một ngày trời, bọn họ yên lặng không thúc giục không nói nhiều, cũng xem như hiếm thấy.

Bởi vậy có thể thấy được, muội muội ở trong cung cũng có thể trấn áp hạ nhân, coi như không tệ.

''Ca ca''

Diệp Tư Nhàn gọi huynh trưởng đang bận trước bận sau lại.

''Trời mùa đông lạnh, huynh phải bảo trọng, cha mẹ sắp vào Kinh, giữ bạc lại đi, đổi một tòa nhà lớn hơn một chút''

''Đường đường là quan Ngũ phẩm, ở Kinh thành còn không bằng nhà dân, chẳng trách nhiều năm rồi ngay cả tẩu tẩu cũng không cưới được''

Cố gắng nuốt nước mắt, Diệp Tư Nhàn dốc sức nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Trên khuôn mặt màu lúa mì của Diệp Tư Quân hiện lên vẻ không được tự nhiên.

''Khụ!''

''Chuyện cưới vợ, vẫn là không phiền đến muội muội nhớ mong''

''Bảo trọng!''

Y gần như lạnh lùng hạ màn xe xuống, ngăn trở gió tây bắc gào thét thổi đến.

Diệp Tư Nhàn ôm mấy đầu củ cải vào sát trong ngực, nước mắt cũng không kìm được nữa mà rơi xuống.

Xe ngựa rốt cuộc chạy, chậm rãi đi về phía trước.

Ngũ Đấu chạy đến từ trong tiểu viện, trên người treo túi lớn túi nhỏ.

''Nương nương!''

Hắn đuổi theo đến phía sau xe ngựa, từng chút nhét túi trên người vào cửa sổ xe.

''Đều là điểm tâm mà đại tiểu thư thích ăn, nô tài dùng giấy dầu gói lại rồi, vẫn còn nóng, tiểu thư ăn trên đường''

''Đại tiểu thư, người nhất định phải thường trở về thăm, nhất định phải thường trở về thăm đó!''

Xe ngựa càng chạy càng nhanh, bánh xe lăn trên đường đá, phát ra tiếng vang lộc cộc, tiếng khóc nghẹn ngào trong xe ngựa đều bị che giấu.

Diệp Tư Nhàn không trả lời Ngũ Đấu, chỉ yên lặng nhặt mấy cái túi lên chảy nước mắt.

Âm thanh sau lưng càng ngày càng xa, dần dần không nghe thấy nữa, có lẽ, hắn hẳn là không đuổi theo nữa.

Diệp Tư Nhàn ôm bọn nhỏ vào ngực, khó chịu thật lâu không ngẩng đầu.

Không biết qua bao lâu, nàng rốt cuộc định nhìn lại một chút.

Hai tay run run xốc cửa sổ xe lên, có chút quan sát phía sau.

Nhưng một giây sau, nàng trực tiếp sụp đổ.

''Ngũ Đấu ngươi làm gì vậy, sắp đến đường chính rồi, ngươi mau quay về đi''

''Ngũ Đấu ngươi dừng lại, ngươi mau dừng lại!'' giọng Diệp Tư Nhàn run rẩy.

''Đại tiểu thư, để nô tài tiễn người đi, Ngũ Đấu còn trẻ, có nhiều sức'' Ngũ Đấu chạy thở hồng hộc.

''Năm đó người vào cung, nói nhất định không được tuyển, qua một hai tháng liền sẽ quay về, nô tài không có tiễn người''

''Lần này người vào cung, nô tài muốn tiễn người một chút, có thể đưa được bao xa thì sẽ đưa''

''Đại tiểu thư, người nhất định phải khỏe mạnh đó''

Vừa nói, hắn đưa tay buông rèm xe xuống, ngăn lại gió bấc thổi chạng vạng tối tháng chạp.

Diệp Tư Nhàn định xốc lên lại, lại phát hiện không cách nào vén lên được, nàng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vội vã nói với màn xe.

''Ngũ Đấu ngươi nghe lời ta, hiện tại ta đã là Quý phi, Quý phi ngươi hiểu không, chính là...''

''Chính là ta có rất nhiều quyền lợi, Hoàng thượng đối với ta cũng rất tốt, ta muốn xuất cung là sẽ xuất cung được''

''Hiện tại ta không giống như trước, không phải đi vào rồi không ra được nữa...''

Giải thích trọn vẹn một khắc, màn xe đóng chặt kia rốt cuộc mới buông ra.

Ngũ Đấu dừng lại.

Diệp Tư Nhàn thở ra thật dài, ôm bọn nhỏ yên lặng khóc lớn.

Cảnh Châu bị dọa phát sợ, tiểu cô nương hiếm thấy rưng rưng nước mắt.

''Mẫu thân, người sao vậy? Ngũ Đấu bắt nạt người sao?''

''Không có, Ngũ Đấu tốt như vậy sao lại bắt nạt ta'' Diệp Tư Nhàn thút thít.

''Lã mẫu thân không tốt, phụ lòng người nhà lo lắng, là ta không tốt, ta nên sớm ra ngoài thăm''

Thế nhưng Đại Cảnh triều có luật lệ, ngạo thích* không được tham gia vào chính sự.

*họ nhà ngoại

Nếu mình ở trong cung như mặt trời ban trưa, người nhà vào triều làm quan, càng phải tránh hiềm nghi.

Nàng không thể.

Tiểu cô nương Cảnh Nghiên thông minh lanh lợi, như áo bông nhỏ rúc vào bên người mẫu thân, chớp đôi mắt trong veo như nước nói với tỷ tỷ.

''Mẫu thân không phải bị ức hiếp, mẫu thân là nhớ đến cha mẹ của mình, tỷ tỷ, chúng ta đừng quấy nhiễu mẫu thân''

Tiểu Công chúa Cảnh Nghiên nhất định là tiểu nữ thần ông trời phái tới.

Nàng óng ánh trong sáng như vậy, xinh đẹp thiện lương như thế.

Diệp Tư Nhàn cảm thấy, mọi từ ngữ đẹp đẽ dùng để hình dung nữ tử, chính là sinh ra dành cho Cảnh Nghiên.

''Tỷ tỷ, Trường Uyên phải ngủ rồi, tỷ trông đệ ấy, để Trường Diễn nằm bên cạnh muội''

''Ò''

Cảnh Châu mới ý thức được, hai tiểu đệ đệ chơi cả ngày, vừa mới uống sữa xong phải ngủ.

Nàng học theo dáng vẻ của muội muội, tay chân vụng về đặt Trường Uyên nằm trên đệm, gối lên chân của mình.

Sau đó vụng về vỗ lưng đệ đệ.

Cảnh Nghiên mặc dù còn nhỏ, nhưng nàng học dáng vẻ của nhũ mẫu, cũng ra dáng, thậm chí còn thuần thục hơn tỷ tỷ của nàng một chút.

Quả nhiên, muội muội là ôn nhu hiền lành nhất.

...

Cuối cùng đã tới Hoàng cung.

Đổi kiệu ở cửa cung, lúc mấy mẹ con rốt cuộc quay lại Trữ Tú Cung, đã sắp tới giờ Hợi.

Gió bấc vẫn thổi, trời âm u có chút bông tuyết bay lượn.

Bọn nhỏ đều đã chìm vào giấc ngủ, được các nhũ mẫu cô cô thu xếp đi ngủ.

Diệp Tư Nhàn khó có được yên tĩnh một mình.

Nàng ngồi trên giường ở nội thất, vừa sưởi lửa than, vừa mở ra từng túi giấy dầu Ngũ Đấu nhét vào, bày điểm tâm ra chỉnh tề trên bàn.

Đây là điểm tâm quê nàng, cách làm cổ xưa nhất, hương vị nguyên thủy nhất.

Có lẽ không có điểm tâm trân quý tinh xảo như trong cung, nhưng cũng đủ đáng giá để nàng nhấm nháp kỹ càng.

Nàng cầm lên một cái bánh lá sen nhẹ nhàng cắn.

Mùi bột bánh nướng nhàn nhạt, xen lẫn mùi lá sen nồng đậm trong nháy mắt tràn khắp miệng, ăn giống hệt như lúc còn bé.

Ăn ăn, nước mắt liền lăn xuống, đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy rơi nước mắt trong hôm nay.

Lúc Triệu Nguyên Cấp từ bên ngoài chạy đến, vừa vặn trông thấy vành mắt nàng đỏ bừng, còn đang ăn điểm tâm.

Không cần nghĩ, cũng có thể trong nháy mắt đều thấy rõ mọi thứ.

Sải bước tiến đến, thuần thục cởϊ áσ khoác ngồi xuống bên cạnh nàng, Triệu Nguyên Cấp im lặng tiếp nhận trà cung nữ đưa tới ực một hớp.

Sau đó không chút khách khí cầm một miếng nhỏ nhất trong nhiều loại điểm tâm trên đĩa nếm nếm.

''Khi còn bé nàng ăn cái này à?''

''Ừm'' Diệp Tư Nhàn gật đầu, giọng mũi hơi nặng.

''Ở đó các nàng đều ăn cái này?''

''Ừm''

Triệu Nguyên Cấp lại bóc một miếng bánh nhân đào nếm nếm, không tự chủ được nhíu mày.

''Ăn không ngon hả?''

Ánh mắt Diệp Tư Nhàn âm u nhìn qua hắn.

Bình Luận (0)
Comment