Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 319

''Không dám không dám, nhờ có nương tử không vứt bỏ, sinh con dưỡng cái cho vi phu, vi phu làm sao còn dám không biết đủ?'' Triệu Nguyên Cấp dở khóc dở cười.

''Vậy còn tạm được''

Người nào đó hài lòng tiếp tục bóp vai cho phu quân.

...

Hôm sau tảo triều, Triều Nguyên Cấp tuyên bố thánh chỉ trước mặt mọi người, quả nhiên trên dưới cả triều đều kêu rên.

''Khởi bẩm Hoàng thượng, thần đã có người trong lòng, chuẩn bị định ra hôn ước'' một võ tướng vội vàng nói.

''Hoàng thượng, vi thần vừa béo vừa xấu, có lẽ Công chúa hẳn sẽ chướng mắt, thần thì không đi được đâu, tránh khiến Công chúa bẩn mắt'' lại một võ tướng nửa đường bỏ cuộc.

''Còn có vi thần, Hoàng thượng, thần...''

Các võ tướng to nhỏ vội vã bày tỏ nỗi lòng, thậm chí có người thế mà còn tìm ra các loại lý do hiếm thấy như 'thích sự nam tính', 'có đam mê đồng tính', 'chuyện phòng the không ổn'.

Nghe mỗi một câu, Triệu Nguyên Cấp lại đen mặt hơn một chút.

''Đủ rồi!''

Đế vương rốt cuộc chịu không nổi, lạnh giọng cắt lời.

Đám đại thần lúng túng kêu dạ không còn dám nhiều lời, nhưng từng người đều nhìn về phía Hoàng đế cầu xin.

Kháng cự và mong ngóng trong mắt muốn tràn ra ngoài.

''Diệp Tư Quân, tại sao khanh không đồng ý?'' Triệu Nguyên Cấp căm tức nhìn y.

''Bẩm Hoàng thượng, vi thần...''

Diệp Tư Quân đen mặt, khó xử đầu đầy mồ hôi.

''Vi thần đã có người trong lòng''

''Ồ?!'' Triệu Nguyên Cấp hừ lạnh.

''Là cô nương nhà nào? Sao trẫm không biết? Nói ra đi, trẫm tứ hôn cho hai người''

Diệp Tư Quân: ''...''

Tuyệt đối không ngờ Hoàng thượng thế mà thủ đoạn như vậy, người trong lòng y sớm đã gả cho người khác, hài tử cũng đã chạy đầy đất rồi.

Lúc này làm sao y bàn tới người trong lòng được?

Trầm mặc hồi lâu, Diệp Tư Quân đành phải nhận tội.

''Vi thần đáng chết!''

Triệu Nguyên Cấp hằm hằm nhìn, ánh mắt nhìn về phía khác.

''Hồ thị lang, khanh thì sao? Cũng có người trong lòng?''

Binh bộ Thị lang Hồ Trấn Khánh là tướng tài do Triệu Nguyên Cấp mới tuyển chọn tới.

Người này tuổi trẻ tài cao, trí dũng song toàn, trổ hết tài năng từ trong đám võ tướng.

Quan trọng nhất chính là, diện mạo hắn tuấn mỹ cũng chưa thành thân.

''Hoàng thượng''

Hồ thị lang quỳ một gối xuống cung tay.

''Vi thần hoàn toàn chính xác là đã có người trong lòng, gia mẫu vốn định tìm bà mối đi cầu hôn, nhưng mà...''

''Còn chưa có đi!''

Triệu Nguyên Cấp hừ lạnh, gạt Hồ thị lang sang một bên, chuyển hướng tới võ tướng tuổi trẻ tài cao khác.

''Khanh thì sao? Ngô tướng quân?''

Ánh mắt quét một vòng, Triệu Nguyên Cấp không chút lưu tình điểm từng võ tướng chưa thành thân, ai cũng không thể thoát.

Cuối cùng hắn vung tay lên.

''Miễn là chưa thành thân, không một ai được thiếu, nếu thực sự đã định hôn sự, trình hôn thư lên, qua hết hôm nay đều không tính!''

Thánh chỉ vừa ra, bên dưới xôn xao, các võ tướng đưa mắt nhìn nhau, mặt đỏ mặt đen đều biến thành gan heo.

Các võ tướng đã thành thân nghĩ đến mà sợ, lặng lẽ lau mồ hôi.

Hoàng thượng quả nhiên xử lý việc công bằng, ban đầu đã buộc bọn hắn đi đàm phán thế nào.

Hiện tại là buộc bọn hắn đi đấu võ, đi cưới Công chúa.

Quả thực, cũng nên để đám mãng phu này sốt ruột.

Triều hội kết thúc, triều thần liên tiếp lui ra ngoài, chỉ có Diệp Tư Quân đứng tại chỗ.

''Diệp đại nhân, nếu ngài thực sự không muốn đi, cũng có thể tìm Quý phi nương nương để cầu xin, có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ không quá làm khó''

''Đúng đó, người ta là huynh trưởng của Quý phi nương nương mà''

Chua ngôn chua ngữ không ngừng đâm tới, Diệp Tư quân cười nhạt, mặc kệ.

Rốt cuộc người đều đi hết, y tiến lên một bước đi theo sau lưng Đế vương, tới Ngự thư phòng cầu kiến.

''Khanh lại theo tới đây làm gì?''

''Đừng cầu xin, trẫm đã hạ nghiêm chỉ, bất kỳ ai cũng không được ngoại lệ''

Trước Ngự án, Triệu Nguyên Cấp không hề nể mặt.

''Vi thần không phải đi cầu tình''

Diệp Tư Quân thản nhiên nói, mặt góc cạnh rõ ràng lạnh lẽo cứng rắn.

''Vậy...''

''Vi thần là tới để ý kiến'' Diệp Tư Quân tiếp tục.

''Theo vi thần biết, thông gia chưa hẳn là phải cưới người chưa lập gia đình, ví dụ như Hoàng thượng đây, cũng không nhất định phải hạn định võ tướng trong triều, ví dụ như Cửu điện hạ, Thập điện hạ và Thập Nhất điện hạ.

''...''

Một ngọn lửa nhỏ vọt lên, thái dương Triệu Nguyên Cấp nổi gân xanh.

Hắn đập bàn ầm ầm.

''Thật to gan, Diệp đốc úy, khanh dám nói lời này, không sợ Diệp quý phi biết sao?''

Thật sự là có bản lĩnh.

Dám chạy tới trước mặt muội phu nói chính ngươi cũng có thể cưới Công chúa.

Còn tính toán đến các đệ đệ của mình, quả thực là lớn mật.

''Khởi bẩm Hoàng thượng, Diệp quý phi thân là hậu cung của Hoàng thượng, tất nhiên phải biết đại thể hiểu quy củ, chuyện thông gia lợi quốc lợi dân như vậy...''

''Làm càn!''

Triệu Nguyên Cấp làm sao còn ngồi vững được nữa, tức giận đến độ bước vòng vòng Ngự thư phòng.

Thỉnh thoảng còn chỉ vào Diệp Tư Quân, muốn khiển trách lại không biết nói gì.

Cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi thu tay lại.

''Được!''

''Hay cho Diệp Tư Quân, khanh lợi hại!''

''Khanh cho rằng trẫm không dám xử trí khanh có phải không?''

Triệu Nguyên Cấp suy nghĩ một vòng, lúc này hạ chỉ.

''Nếu Diệp đốc úy quan tâm chuyện thông gia tới vậy, vậy trẫm lệnh cho khanh lập tức xuất phát, tùy hành bảo hộ an nguy của Công chúa, cho đến khi nàng chọn được vị hôn phu mới thôi''

''Nhớ cho kỹ, là bảo hộ sát bên người''

Triệu Nguyên Cấp gần như cắn răng.

''Chỉ cần Hoàng thượng hạ chỉ, đặt bản thân người và các vị Vương gia vào phạm vi thông gia, vi thần lập tức xuất phát''

Diệp Tư Quân không sợ, chỉ làm hộ vệ thôi mà.

Ngược lại là các huynh đệ của Hoàng thượng, nhất là Thuần vương gia có khả năng lớn hơn.

Chiêu này mặc dù có chút hại muội muội.

Nhưng có thể đẩy các Vương gia có khả năng cực mạnh kia ra thì cũng coi như thu hoạch không nhỏ.

Thông gia, tất nhiên vẫn chọn hoàng thất đầu tiên, buông tha cho các võ tướng cần tiền đồ như bọn họ không phải tốt hơn sao?

''Được! Đây là chính khanh nói''

Triệu Nguyên Cấp quả nhiên nghiến răng nghiến lợi, vung bút viết thánh chỉ, ấn ngọc tỷ lên.

''Đa tạ Hoàng thượng, vi thần trở về lập tức mang binh xuất phát, thần cáo lui!''

Sau khi quỳ một chân trên đất hành đại lễ, Diệp Tư Quân lui ra.

Triệu Nguyên Cấp tức giận hận không thể ném hết tấu chương lên mặt y.

''Làm càn!''

''Thực sự làm càn!''

''Không ai chịu cưới thì làm sao mà thành? Chẳng lẽ lại bảo mình tự đi cưới?''

Vừa nghĩ tới phải cùng võ sĩ thiên hạ 'tranh giành' Công chúa, Triệu Nguyên Cấp muốn thổ huyết.

''Phùng An Hoài!''

''Nô tài ở đây''

Nghe thấy truyền triệu, Phùng An Hoài nhanh chóng lăn đến.

''Gọi Triệu Nguyên Thuần tới gặp trẫm, nhanh lên''

''Dạ! Nô tài đi ngay''

Phùng An Hoài nhanh chóng lăn đi.

Không bao lâu, Triệu Nguyên Thuần một thân áo giáp sải bước đến, vừa đi vừa nghi hoặc.

''Vô duyên vô cớ, Hoàng huynh tìm mình làm gì, bổn Vương còn đang trực mà''

Thuần Vương gia ngây thơ lúc này còn chưa biết, mình sắp trải qua cái gì.

''Vương gia người cứ đi thì sẽ biết'' Phùng An Hoài nào dám lắm mồm.

Triệu Nguyên Thuần cũng không hỏi lại, sải bước tiến vào Ngự thư phòng.

Thấy Hoàng huynh của mình vẫn ngồi bên Ngự án phê tấu chương như ngày thường.

Triệu Nguyên Thuần tiến lên hành lễ ''Tham kiến Hoàng huynh''

''Ừm...'' Triệu Nguyên Cấp gật đầu.

Hắn quan sát đệ đệ mình từ trên xuống dưới.

Lúc này mới phát hiện, thiểu niên lúc trước gầy như cọng giá, đã trưởng thành trở thành dũng sĩ uy phong lẫm liệt.

Bình Luận (0)
Comment