Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 338

Tranh đấu luận võ cực kỳ kịch liệt.

Trong ba mươi hai người có mười sáu người thắng, những người này có người là Tướng quân danh chấn triều cương, có người là con cháu nhà võ học, có người là vương tôn quý tộc tập võ từ nhỏ.

Bất kể là loại nào, cuối cùng đều là võ sĩ ngàn dặm chọn một.

Đến bước này, tranh tài luận võ cũng kết thúc mỹ mãn.

Triệu Nguyên Cấp đã bày các dũng sĩ lợi hại nhất cả nước ra trước mặt Quốc vương Khố Nạp.

Sau đó chính là chọn lựa gia thế, tướng mạo và nhân phẩm, cái này phải xem ý tứ của Khố Nạp quốc.

Còn Quốc vương Khố Nạp đang vùi trong tửu trì nhục lâm vui đến quên trời đất.

Triệu Nguyên Cấp đi qua 'mời', Quốc vương vì để kéo dài thời gian lại yêu cầu tiếp tục tỷ thí.

''Chỉ có người lợi hại dũng mãnh nhất mới có tư cách làm con rể của bổn Quân''

Triệu Nguyên Cấp giật giật khóe miệng, 'đành phải' thuận theo.

Hôm sau ở triều đường, hắn đương đình hạ chỉ, hai ngày nữa tiếp tục tỷ thí.

Mười sáu người chọn tám người, tám chọn bốn, cho tới khi tuyển ra Vương giả sau cùng.

Nghe tin này, các võ tướng vốn nơm nớp lo sợ lập tức nhẹ nhàng thở phào.

Chỉ cần mình không phải kẻ lợi hại nhất đó thì nhất định sẽ có thể tránh khỏi việc cưới Công chúa.

Vả lại...Quốc vương Khố Nạp không có ở đây, cho dù cố ý bị đánh bại, cũng đâu có ai nhìn ra được?

Hành động đưa hai cha con tới hành sơn Minh Sơn lần này quả nhiên là anh minh vô hạn.

...

Hai ngày sau, luận võ chính thức bắt đầu.

Từ hôm đó, mãi cho đến tuần cuối của tháng tư.

Dưới sự chứng kiến của tất cả bách tính, bên thắng sau cùng rốt cuộc được chọn ra.

''Dũng sĩ sau cùng là....Tứ công tử của Tào gia Tào Doãn Côn!''

''Thánh thượng có chỉ, Tứ công tử Tào gia nhân tài xuất chúng, võ nghệ tuyệt đỉnh, gia thế trong sạch, cử chỉ hữu lễ, xứng làm lương phối của Công chúa Vân Châu Khố Nạp quốc, đặc biệt ban thưởng lương duyên, chọn ngày tốt thành hôn''

Thánh chỉ đã sớm viết xong, chẳng qua cuối cùng thêm danh tự vào là đủ.

Giọng của Phùng An Hoài vang tận mây xanh, bách tính bên dưới có người vung tay hô to, có người vẻ mặt xụ xuống.

''Hừ! Đáng lẽ nên đặt cược vào Tào công tử''

''Đúng đó, ai mà ngờ Diệp tướng quân uy phong lẫm liệt lại thất bại chứ?''

''Các ngươi nói xem có phải Diệp tướng quân cố ý thua tên đần Tào gia không?'' có người đưa ra chất vấn.

''Không phải đâu''

''Diệp tướng quân lớn tuổi còn chưa lập gia đình, nghe nói Diệp gia phu nhân gấp đến độ đi khắp nơi tìm bà mối thỉnh lương phối mà''

''Đúng đây, Công chúa xuân xanh mười sáu, xuất thân cao quý xinh đẹp như hoa, dáng vẻ mỏng manh đó, nhìn một chút là tâm trí liền bị hút vào, ai mà không muốn cưới?''

''Vậy xem ra Tào công tử đúng là lợi hại, cái gọi là kẻ ngốc có ngốc phúc, ông trời luôn công bằng''

Dân chúng nghị luận ầm ĩ giải tán.

Phùng An Hoài cười tủm tỉm đi tới trước mặt Tào công tử, ngửa cao đầu nhìn người to con này.

''Tào công tử, mau tạ ơn đi?''

Mặc dù Tào Doãn Côn ngốc, nhưng cũng là người hiểu chuyện, chỉ là có chút ngốc so với người bình thường thôi.

Lúc này thấy quý nhân trên đài tự mình đưa tới Hoàng thánh chỉ vàng sáng cho hắn, xung quanh lại có người không ngừng ồn ào.

Gã to con cũng cười ngây ngô.

''Ta sắp cưới thiếu phụ* rồi?''

*cô vợ trẻ

''Đúng vậy, ngài là đệ nhất dũng sĩ của Đại Cảnh triều chúng ta, nên kết thân với Công chúa mỹ lệ của Khố Nạp''

Phùng An Hoài cười đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Thanh âm đối phương ầm vang lôi đình suýt khiến hồn hắn bị dọa bay đi mất.

Nếu không cẩn thận mà chọc giận hắn, chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình lập tức phải giao ra nơi này.

''Thánh chỉ đã đưa đến, ta cái lui trước''

Nâng tay áo lau lau cái trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Phùng An Hoài nhanh chóng rời đi.

Tào Doãn Côn một tay cầm thánh chỉ, một tay cao hứng đấm lồng ngực của mình, phát ra tiếng vang thùng thùng thùng.

Phùng An Hoài nghe thấy, chỉ hận mình không mọc ra hai cái cánh.

...

Tất cả chuyện thông gia đều kết thúc, Triệu Nguyên Cấp cũng không vội.

Mỗi ngày chậm rãi vào triều, nhàn rỗi xử lý chính vụ.

Ban đêm tới Trữ Tú Cung bồi nhi tử, bồi nữ nhi, tháng ngày trôi qua thoải mái nhàn nhã.

Diệp phu nhân vừa thấy tình hình, lập tức thỉnh chỉ xuất cung.

Diệp Tư Nhàn vốn không đồng ý, nhưng nghĩ đến chuyện ca ca còn phải nhờ mẫu thân thu xếp, cũng chỉ đành để mẫu thân rời đi.

Sau khi Diệp phu nhân rời đi, Trữ Tú Cung lại khôi phục dáng vẻ ngày xưa.

Triệu Nguyên Cấp mỗi ngày đều đến, Tố quý phi và Đại công chúa thường xuyên tới, Tương phi cũng chịu khó chạy tới chạy lui.

Cuộc sống của Diệp Tư Nhàn lại phong phú.

Tới một ngày gần cuối tháng tư, Triệu Nguyên Cấp như ngày thường bước chân nhàn rỗi đi tới.

Lúc đó Diệp Tư Nhàn vừa dỗ bọn nhỏ ngủ, khó có được thời gian rảnh để xem sổ sách.

''Bận bịu gì đó?''

Triệu Nguyên Cấp ngồi trên giường gần cửa sổ, ôm người trong lòng vào ngực.

''Tiếp theo không phải muốn chuẩn bị đại hôn sao? Bởi vì là thông gia, Tào gia kia lại nghèo, đành phải lánh đến nơi vắng vẻ, phải có phủ đệ, sính lễ, nghi thức phải long trọng tôn quý, không phải đều phải chuẩn bị hết à?''

Diệp Tư Nhàn bĩu môi, tựa như muốn nói: Không quản việc nhà thì không biết chủ nhà vất vả.

Triệu Nguyên Cấp lại cười vỗ vỗ đầu nàng.

''Nhìn dáng vẻ này của nàng, trẫm tất nhiên biết nàng vất vả, cũng đâu phải chưa từng làm việc nhà?''

''Cũng đúng''

Diệp Tư Nhàn cười nhạt: ''Toàn bộ giang sơn đều do người làm gia chủ, sao người lại không biết vất vả chứ''

''Có thể phân công xuống thì phân công xuống đi, ngoại trừ Tương phi ra xem có thể chọn thêm vài người tài giỏi giúp nàng không''

Triệu Nguyên Cấp nghiêm túc.

''Vẫn là thiếp tự mình làm đi, không muốn dùng họ'' Diệp Tư Nhàn bĩu môi.

''Thiếp còn chưa quên trước kia, sẽ có một ngày, thiếp phải đuổi tất cả bọn họ đi, người chỉ có thể là của một mình thiếp''

''Hiện tại dùng bọn họ, đến lúc đó đuổi đi thì không hay''

Diệp Tư Nhàn kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Dù là hãm sâu vào thâm cung, dù là bị vốn đứa bé quay xung quanh, dù thường ngày đều cãi nhau ầm ĩ lông gà vỏ tỏi.

Nàng chưa từng quên sự kiêu hãnh khi mình là thiếu nữ.

Lúc ngẩng đầu, đáy mắt lấp lóe ánh sáng giống hệt trước kia, đó là thứ quý báu nhất của nàng.

''Được!''

Lỗ chân lông toàn thân đều thoải mái, Triệu Nguyên Cấp cười với vẻ mặt xán lạn.

...

Cuối tháng tư, Quốc vương Khố Nạp rốt cuộc hưởng thụ đủ suối nước nóng hành cung Minh Sơn, hai người không nhanh không chậm xuống núi trở về.

Ngày kế tiếp tiến cung, thái độ của Quốc vương Khố Nạp đối với Triệu Nguyên Cấp nghiễm nhiên đã là thân gia.

Lại thêm tán thưởng, rất nhiệt tình.

''Quả nhiên là thượng quốc Trung Nguyên, Đại Cảnh triều lại có tình cảnh thần tiên như vậy, trước kia là bổn Quân kiến thức nông cạn, vẫn mong Hoàng đế bệ hạ đừng chê cười''

''Đừng ngại, nếu các khanh thích, về sau có thể tới bất cứ lúc nào, Đại Cảnh triều luôn hoan nghênh'' Triệu Nguyên Cấp hào phóng.

Quốc vương Khố Nạp cởi mở cười, càng thêm không khách khí.

''Đa tạ Hoàng đế bệ hạ''

''Nghe nói đệ nhất dũng sĩ của Đại Cảnh triều đã tới, ngay cả thánh chỉ tứ hôn Hoàng đế bệ hạ cũng đã ban xuống, không biết vị dũng sĩ này tên họ là gì? Tướng mạo ra sao?''

Quốc vương Khố Nạp cuối cùng còn nhớ lại được, lần này mình đến là để tuyển con rể.

Triệu Nguyên Cấp cũng không che giấu, lúc này phân phó Phùng An Hoài.

''Đi đưa Tào phò mã tới, hắn cũng nên tới gặp nhạc phụ đại nhân của mình rồi''

Vừa nói vừa nháy mắt với Phùng An Hoài.

Phùng An Hoài hiểu ý, mỉm cười dẫn người xuất cung.

Không bao lâu đã đưa Tào Doãn Côn tới.

Cái gọi là người dựa vào cách ăn mặc, ngựa dựa vào yên, Tào Doãn Côn trở thành Phò mã gia chuẩn mực, đã sớm được chỉnh đốn gọn gàng.

Bình Luận (0)
Comment