Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 372

Sau khi Di An rời đi, ý cười ôn hòa trên mặt Diệp Tư Nhàn trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Nàng chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, hai đầu lông mày phủ đầy lạnh giá.

''Đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?''

Người được hỏi là hai cô cô canh giữ bên cạnh Cảnh Châu đêm qua.

''Hồi nương nương, đêm qua Công chúa tỉnh lại hai ba lần, đều là khóc tỉnh, nói tố quý phi muốn tới tìm ngài ấy lấy mạng, còn nói Tố quý phi là người hại chết, không cam tâm''

Tiểu công chúa xem ra thật sự bị dọa sợ, đêm qua đang lúc nửa tỉnh nửa mê thổ lộ ra tình hình thực tế một cách rõ ràng.

''Ta hại chết? Không cam tâm? Tìm ta lấy mạng?'' mặt mũi Diệp Tư Nhàn tràn đầy cười lạnh.

Rất rõ ràng có người giả thần giả quỷ, cũng không dám hướng về phía nàng, chỉ dám ra tay với Cảnh Châu sáu tuổi rưỡi.

Cho dù Cảnh Châu bình thường có Tiểu Bá Vương cỡ nào, cuối cùng cũng chưa trải qua những thứ này.

Ngộ nhỡ bị sợ choáng váng ồn ào ra ngoài, trong cung ngoài cung ngay lập tức sẽ lưu ngôn phỉ ngữ.

Cái gì mà 'mình làm ác, bị báo ứng trên người nữ nhi'

Cái gì mà 'ngay cả nữ nhi của mình cũng không nhìn nổi, công khai việc ác của nàng ra'

Nghiêm trọng hơn một chút, Cảnh Châu bị dọa phát sợ, bất trắc chết yểu, đối phương càng ngư ông đắc lợi.

Vừa có thể diệt trừ trưởng nữ của mình, lại có khiến mình đau đến không muốn sống.

Ha ha, mánh khóe âm độc lắm.

Đáng tiếc là quá non nớt rồi, non nớt đến mức...không cần đoán cũng biết đối phương là ai.

''Đều là chúng nô tỳ hầu hạ không chu toàn, khiến Công chúa bị kinh sợ, xin nương nương trách phạt''

Hai cô cô trung hậu đàng hoàng quỳ trên đất, trông nom cả đêm mặt mũi tràn đầy mỏi mệt.

''Không phải tại các ngươi''

Diệp Tư Nhàn cho họ đứng dậy, còn cho ngồi.

''Cảnh Châu tùy hứng, vẫn luôn không thích để các ngươi theo chặt, sao các ngươi có lỗi được, Viên Nguyệt''

Viên Nguyệt canh ngoài cửa hiểu ý, lập tức tới chính điện mang ra hai hầu bao nặng trĩu.

''Đây là khen thưởng cho các ngươi, về sau gặp lại chuyện như vậy, lanh lợi hơn một chút cần phải lấy an nguy của Công chúa làm trọng!''

''Đa tạ Quý phi nương nương!''

Hai người nâng lấy túi bạc, tim gan kích động.

Diệp Tư Nhàn phất tay cho họ lui xuống, mình không nhanh không chậm dùng bữa sáng.

''Đều nguội hết rồi, nô tỳ đổi một bàn khác cho người?'' Viên Nguyệt không đành lòng.

Diệp Tư Nhàn lại lắc đầu: ''Ăn qua loa chút gì đó là được, chờ lát nữa còn một trận ác chiến''

Viên Nguyệt im lặng không nói thêm gì nữa.

Dùng xong bữa sáng, lúc đứng dậy về chính điện trang điểm, Diệp Tư Nhàn không nhịn được cảm tháng.

''May là ta bình thường ra tay hào phóng, đám cung nhân kia coi Cảnh Châu như trung tâm, mời thái y cấp cứu kịp thời''

''Nếu không Cảnh Châu còn không biết gặp phải cái gì''

''Nương nương'' Viên Nguyệt kéo búi tóc, vẻ mặt nghiêm túc.

''Công chúa Cảnh Châu thì không nói, ngài ấy vẫn là con nít , nói với ngài ấy cũng chưa chắc có thể làm được gì''

''Nhưng Hoàng thượng...nô tỳ cảm thấy vẫn phải biết, Công chúa Di An ngài ấy...'' bụng dạ khó lường.

''Sao ta lại không biết bụng dạ Di An khó lường, nhưng mọi thứ đều là suy đoán của chúng ta, ngay cả tí xíu chứng cứ cũng không có, chí ít trước mắt không thể nói''

''Huống chi hôn sự của nó cũng đã định, sang năm cập kê liền xuất giá, dù sao chịu đựng nó thêm một năm nửa năm thôi''

Chung quy là Tố quý phi lo lắng cả đời, không có chuyện gì đặc biệt gấp gáp, nàng không muốn quá tuyệt tình.

Năm trước bọn nhỏ ăn gì, trúng độc rất nhẹ, hóa ra tưởng rằng Tố quý phi làm, về sau phát hiện không phải.

Về sau Cảnh Châu và Di An cùng đi bắt cá, hai tiểu cô nương cùng rơi xuống nước, Cảnh Châu trọng thương, Di An bị thương nhẹ.

Lần này cũng thế, Cảnh Châu đi với nàng, Cảnh Châu trọng thương, nàng ta bị thương nhẹ.

''Từng chuyện từng chuyện không thể nào là trùng hợp, đáng tiếc lật qua lật lại cũng chỉ ít mánh khóe như vậy''

Diệp Tư Nhàn có chút châm chọc.

''Viên Nguyệt, lát nữa ngươi căn dặn cô cô giáo dưỡng ở Phượng Ngữ Các, để bọn họ nghiêm khắc một chút''

Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm trí xấu xa, đúng là không dễ chơi.

''Dạ!''

Hai chủ tớ đàm luận xong, Diệp Tư Nhàn cùng cung nữ thái giám tâm phúc đi tới Minh Khuê Các.

Hậu cung Đại Cảnh triều chiếm diện tích rộng lớn, ở giữa còn vây quanh Ngự hoa viên.

Dựa vào phía nam là cung điện hoa lệ nguy nga, đều là các chủ vị nương nương chức cao được sủng ái ở.

Dựa vào phía bắc thì là lãnh cung, lâm viên, còn có mấy gian lầu các không lớn không nhỏ vắng ngắt, cung phi bần hàn không được sủng ái ở.

Khí trời cuối thu trong lành, Diệp Tư Nhàn ngồi bộ liễn, trọn vẹn hai khắc mới tới được gần Minh Khuê Các.

Quả nhiên rất suy bại hơn nhiều, người xung quanh hiếm khi đến, ngay cả cỏ dại hai bên đường cung cũng chưa kịp nhổ.

Cửa lớn Minh Khuê Các đóng chặt, một bóng người cũng không có, Diệp Tư Nhàn chậm rãi tiến lên gõ cửa, đưa người thuận lợi đi vào.

Vào cửa hướng bên trái đi vào nội thất, Diệp Tư Nhàn liếc mắt liền thấy Hàn tài tử vẫn luôn bị trói trên giường.

''Nương nương!''

Hàn tài tử khóc nghẹn khàn giọng, lăn xuống đất không ngừng dập đầu.

''Tần thiếp biết sai, tần thiếp không dám nữa, cầu nương nương tha cho tần thiếp một mạng quèn, tần thiếp...''

''Là của ai?''

Không muốn nói nhảm, Diệp Tư Nhàn đi thẳng vào vấn đề.

''Nương nương....'' Hàn tài tử muốn nói lại thôi, trên mặt đầy nước mắt, chật vật xấu hổ day dứt.

''Ngươi không nói, bổn cung cũng không còn cách nào, chỉ có thể đánh trượng ngươi tới chết để răn đe''

Nhẹ nhàng nâng một chén trà ấm, Diệp Tư Nhàn chậm rãi.

Trà là nàng mang theo, đồ của Minh Khuê Các nàng cũng không dám uống bậy, sợ bẩn.

''Cầu nương nương tha mạng!'' trải qua do dự, Hàn tài tử vẫn không muốn nói.

''Cho ngươi thời gian một nén nhang để cân nhắc, bổn cung không thích nghe nói nhảm, hoặc là nói, hoặc là đánh trượng chết, hai cái ngươi chọn một đi''

Đều đến mức này còn muốn nói nhảm nữa, đòi lợi ích mà còn khoe mẽ nữa sao?

Quả nhiên Hàn tài tử trung thực hơn.

Run rẩy nằm rạp trên đất, biểu hiện trên mặt thay đổi nhiều lần, cuối cùng rốt cuộc không kìm được, nước mắt giàn giụa bắt đầu giải thích.

''Huynh ấy...họ Tôn, là thị vệ hạng bét trong cung, thường xuyên tuần tra ở quanh đây''

''Làn da huynh ấy ngăm đen, hai hàng răng lại cực kỳ trắng, cười lên vô cùng tình cảm''

''Tần thiếp ở Minh Khuê Các hoang vu, hướng bắc lại chính là lãnh cung, bình thường mười bữa nửa tháng cũng không gặp một ai''

''Nhà tần thiếp nghèo nhất, Tưởng tài tử và Dương tài tử đều không vừa mắt thiếp, cũng không có ai lui tới với thiếp, nhưng mà...hắn không chê thiếp''

''Bàn đầu là một miếng bánh nướng, về sau là khăn, trâm cài tóc''

''Bởi vì huynh ấy, tần thiếp đã biết được Hạ lão lục ở phía đông đường cái làm bánh nướng là thơm nhất, Lý tú nương ở phố tây thêu khăn tinh xảo nhất, nhà trang sức của Hà lão tam ở cửa nam chế tạo tốt nhất''

''Hai chúng tần thiếp chí thú hợp nhau, càng trò chuyện càng ăn ý''

''Tần thiếp biết trong nhà huynh ấy cũng nghèo, phụ thân chết sớm, lão mẫu bệnh nặng, nếu không phải huynh ấy làm thị vệ thì chỉ sợ vài mẫu đất cằn trong nhà cũng không giữ được''

Hàn tài tử khóc bù lu bù loa, nàng quỳ gối bò đến dưới làn váy Diệp Tư Nhàn, lệ rơi đầy mặt.

''Nương nương, tần thiếp cũng là cô nương trong sạch, tần thiếp cũng muốn đàng hoàng xuất giá sinh con dưỡng cái, nhưng tuyệt đối không ngờ tần thiếp sẽ bị Hoàng hậu nương nương chọn vào cung''

''Cha tần thiếp là Tú tài, ngoại tổ phụ cũng là Tú tài, tổ tiên đã từng làm quan, có thể nói là thanh bạch''

''Là tần thiếp không có cố gắng, là tần thiếp không thủ tiết sống đời quả phụ được, kính xin Quý phi nương nương đánh chết tần thiếp đi, tần thiếp không thể bôi nhọ người nhà''

Quả thực, lúc trước Hoàng hậu chọn đều là người trong sạch tiểu gia bích ngọc.

Vừa có thể tùy ý gây khó dễ, lại có thể liều mạng với Diệp gia, nói không chừng có thể khiến Hoàng thượng thích.

Khi đó có lẽ Hoàng hậu cảm thấy, Hoàng đế thích nữ nhân tiểu gia bích ngọc nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment