Cưa Đổ Dân Học Y - Lưu Thượng Ân

Chương 69

Cuộc điện thoại đầu tiên Lâm Duy Trinh gọi đi không ai nhấc máy, lòng cậu đã rối như tơ vò. Mấy ga tàu còn lại dường như dài hơn cả hàng tỷ năm ánh sáng, cậu nắm chặt điện thoại trong tay, mở đại một nhóm chat bất kỳ, đa số đều đang nói về vụ hành hung y bác sĩ hôm nay. Người gặp chuyện là Trưởng khoa Cấp cứu của Bệnh viện trực thuộc Đại học F, đã ngoài bốn mươi tuổi, ở tuổi vừa có kinh nghiệm vừa có năng lực thế này, số người ông từng cứu không đếm xuể, nhưng giờ lại phải nằm trong phòng phẫu thuật, sống chết không rõ.

Dư luận trên mạng lan truyền với tốc độ chóng mặt, những từ khóa như "bác sĩ cấp cứu bị đâm trọng thương", "người nhà bệnh nhân bệnh nặng cầm dao đâm bác sĩ" đã leo lên hotsearch, lướt vòng bạn bè một lượt thì thấy ai nấy đều chia sẻ và bàn tán, người lo lắng thì lo lắng, người tức giận thì tức giận. Các vụ hành hung y bác sĩ hầu như xảy ra hàng năm, nhưng chưa bao giờ lại gần Lâm Duy Trinh đến thế.

Cũng chưa bao giờ lại gần Hà Thanh đến thế.

Hôm nay đúng lúc Hà Thanh đang thực tập ở khoa cấp cứu.

Cảnh sát đã kiểm soát được tình hình, người cần hỏi thì đã hỏi, người cần tạm giam thì đã tạm giam. Công việc trong khoa cấp cứu không thể dừng lại, các bác sĩ và điều dưỡng tuy đỏ hoe mắt vẫn phải tiếp tục đón bệnh nhân, nhưng khoa sợ các em sinh viên không chịu nổi nên đã cho họ về nghỉ ngơi.

Lâm Duy Trinh tìm thấy Hà Thanh khi anh đang ngồi thẫn thờ trên ghế dài trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện.

Anh tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng khi cấp cứu, toàn là những giáo viên có kinh nghiệm xông lên trước, sinh viên thực tập phải tránh ra nhường đường, ngoài đau lòng ra thì chỉ còn biết bất lực.

Lâm Duy Trinh nhìn thấy cũng đau lòng theo, cậu sải bước đi tới ôm chặt Hà Thanh.

Cậu chạy vội đến đây, lại gần có thể ngửi thấy mùi mồ hôi, cả người cậu vẫn còn đang nóng rực. Ai cũng không nói gì, nhưng nhiệt độ trong lòng Hà Thanh dần dần ấm lại, như một cái vỏ rỗng, dần dần được lấp đầy từng chút một; cũng như cảm giác bị rơi từ trên mây xuống, không đập vào mặt đất cứng rắn mà rơi vào một hồ nước ấm áp. Lại giống như giây cuối cùng trước một trận mưa lớn, đã kịp cất quần áo phơi bên ngoài vào.

Thật đúng lúc, cũng thật dịu dàng. Như thứ gì đó sắp vỡ tan bỗng nhiên được thêm một lớp vỏ bảo vệ bên ngoài, dần yên lại trong cơn chấn động mạnh mẽ, khó khăn lắm mới giữ được hình dáng ban đầu.

Một lúc lâu sau Hà Thanh mới thốt lên một câu: "Thầy Lý tốt lắm."

Lâm Duy Trinh càng ôm chặt anh hơn, cậu khẽ vỗ vỗ lưng anh, liên tục nói mấy lần "Em biết."

Rất lâu sau Lâm Duy Trinh mới buông anh ra, Hà Thanh thấy khóe mắt cậu đã ươn ướt, chỉ cần chớp nhẹ một cái là nước mắt sẽ rơi xuống, anh dịu giọng hỏi: "Sao em lại khóc vậy."

"Em không khóc," Lâm Duy Trinh ngồi cạnh, hít hít mũi: "anh thấy em khóc lúc nào."

Hà Thanh lấy khăn giấy trong túi ra, đưa tay giúp Lâm Duy Trinh lau đi: "Ừm, anh không thấy."

Vườn hoa nhỏ của bệnh viện không có mấy người, tiếng chim hót trong tán lá không giấu được, bị gió đưa đến những nơi cao hơn, xa hơn.

"Khoa cấp cứu là khoa dễ xảy ra chuyện nhất." Hà Thanh cúi đầu nói: "Có những ca cần phẫu thuật ngay, người nhà không đồng ý rồi gây rối tại chỗ, có những người nghi ngờ phương án điều trị của bác sĩ, nói bệnh viện lừa tiền."

Lâm Duy Trinh nắm chặt tay Hà Thanh vào lòng bàn tay cậu.

"Năm ngoái còn có người căng băng rôn chặn lối vào cấp cứu, phòng Y vụ bó tay, kiện cũng không thắng nổi, chi phí quá cao, cuối cùng là kỷ luật bác sĩ điều trị chính đó thì phải." Hà Thanh nói tiếp: "Về mặt chuyên môn anh ấy không làm sai gì cả, sai có lẽ là sai ở chỗ quá nghĩ cho bệnh nhân, kết quả lại không gặp được người thấu tình đạt lý."

Nỗi khổ của người làm bác sĩ còn rất nhiều, rất nhiều.

Hà Thanh rất ít khi nói nhiều như vậy. Những chuyện này anh đã sớm biết, nhưng biết và tận mắt chứng kiến là hai chuyện khác nhau, lưỡi dao sắc bén và vết máu in sâu vào tâm trí, phóng đại nỗi sợ hãi, tủi thân và hoang mang lên vô hạn.

Ca phẫu thuật của trưởng khoa Lý diễn ra trong hai tiếng, Lâm Duy Trinh đã ở bên Hà Thanh đợi hai tiếng. Cho đến khi trong nhóm có tin tốt, nói trưởng khoa Lý đã được cứu sống, không còn nguy hiểm đến tính mạng, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Hà Thanh mới ầm ầm đổ xuống.

Hà Thanh theo giảng viên hướng dẫn của khoa Cấp cứu đến phòng bệnh thăm trưởng khoa Lý một lát.

Rất nhiều sinh viên trong bệnh viện đã đến, sự chờ đợi đầy lo lắng cuối cùng cũng có kết quả tương đối tốt, nhưng sự việc này vẫn đang tiếp tục lan rộng.

Một nửa bạn bè của Hà Thanh trên mạng xã hội đều là người học y, số lượt chia sẻ và bình luận nhiều hơn gấp mấy lần so với những gì Lâm Duy Trinh thấy trên vòng bạn bè của mình. Những lời than thở như "hết lửa rồi, không muốn học nữa", "chúng ta học bao nhiêu năm để chữa bệnh cho người ta, chứ không phải để làm bia đỡ dao cho ai" nhan nhản khắp nơi.

Bầu không khí trong cả Viện Y học đều rất tệ, cuộc điều tra của cảnh sát vẫn đang tiếp tục, trên truyền thông ngoài những cuộc thảo luận về "làm thế nào để bảo vệ bác sĩ", một số vụ bê bối cũ của các bệnh viện vô lương tâm cũng bị đào lại, mâu thuẫn giữa y bác sĩ và bệnh nhân vốn là một chủ đề nhạy cảm, độ nóng thảo luận e rằng sẽ kéo dài nhiều ngày.

Ba người còn lại của phòng 604 đều đã có mặt ở ký túc xá, thấp tha thấp thỏm chờ Hà Thanh trở về.

Lý Hiểu Tung bực bội xoay bút: "Nếu tôi mà thấy tận mắt chắc sẽ không chịu nổi mất."

Dương Hạo mở nắp cốc uống một ngụm nước, không nói gì. Khương Phong cố gắng làm dịu bầu không khí, giả vờ thoải mái nói: "Không sao, Hà Thanh nói Lâm Duy Trinh đi gặp cậu ấy rồi, bảo chúng ta đừng lo."

Lời này quả thật có chút an ủi, Lý Hiểu Tung cắm bút vào ống đựng bút, lại thở dài một hơi.

Cửa phòng ký túc xá vừa vang lên, ba người liền đồng loạt nhìn sang, Hà Thanh chậm rãi bước vào, anh không nói gì, những người khác cũng không dám mở lời, cuối cùng vẫn là Khương Phong bước đến, cẩn thận hỏi một câu: "Không sao chứ?"

Khoảnh khắc Hà Thanh nhìn thấy Khương Phong, cảm xúc bỗng nhiên lại vỡ òa, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ: "Khương Phong chính là người được nhận vào khoa Cấp cứu."

Trí tưởng tượng của con người đáng sợ đến kinh ngạc, đặc biệt là những chuyện tồi tệ, càng cố ép mình không nghĩ, những suy nghĩ đó lại càng tuôn ra ào ạt. Khương Phong là một người bạn cùng phòng tốt, một người bạn trai tốt, sau này cũng sẽ là một bác sĩ tốt, hình ảnh cậu ấy cùng mình đi thư viện, đến Đại học W, giải vây cho người khác, chọc cười mọi người vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí anh.

Và còn rất nhiều lần bày mưu tính kế giúp anh, rất nhiều lần anh được cổ vũ và bao dung.

Lúc này Hà Thanh mới nhận ra, nếu nhất định phải thêm một đoạn mô tả trước tên Khương Phong, có lẽ đó là "người bạn thân nhất trong năm năm đại học của mình".

Môi trường tồi tệ như vậy làm sao xứng với một người tốt như Khương Phong.

Hà Thanh càng nghĩ càng buồn, anh ôm lấy Khương Phong, nặng nề vỗ hai cái vào lưng cậu ta.

Sự an ủi bằng lời nói thật vô nghĩa, nhưng Khương Phong vẫn luyên thuyên rất lâu, bảo Hà Thanh nghĩ thoáng ra một chút, thầy Lý tốt như vậy sau này chắc chắn sẽ nhận được phúc báo.

Buổi tối Cố Hiểu Yến gọi điện đến, chuyện lên hotsearch cả nước đều đang bàn tán, huống hồ là bệnh viện mà Hà Thanh đang thực tập, làm mẹ mà nói không lo lắng chắc chắn là giả. Hà Thanh không mấy vui vẻ, Cố Hiểu Yến dặn dò một câu thì anh lại đáp một câu.

Hà Thanh vẫn luôn biết Cố Hiểu Yến không muốn anh học y, đỗ thẳng tiến sĩ khoa Chỉnh hình tốt nhất, nói ra thì khá tự hào, nhưng chưa chắc đã là kết quả khiến Cố Hiểu Yến vui nhất. Vậy nên Hà Thanh cũng không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc tiêu cực cho bà thấy trong điện thoại, đã không có lợi gì mà nhiều khi lại thêm dầu vào ngọn lửa ý nghĩ "không muốn con trai học y" đã tồn tại bấy lâu trong lòng bà.

"Còn một chuyện nữa," Giọng Cố Hiểu Yến có chút do dự, nhưng dù sao cũng không giấu được, cuối cùng vẫn nói trước khi cúp máy: "Bố con... là cố vấn mà văn phòng luật sư lần này mời, ông ấy đến thành phố S rồi, muốn gặp con."

*

Cố Hiểu Yến nói "bố con" chính là bố ruột của Hà Thanh, Hà Trác Hoằng.

Người ngoài nhìn vào đều thấy cả hai vợ chồng đều rất danh giá, nhưng năm xưa hai người ly hôn lại không mấy êm đẹp, rồi một người tái hôn, một người tái giá, đều có gia đình mới của riêng mình. Cái tên "Hà Trác Hoằng" đã biến mất khỏi cuộc sống Hà Thanh từ rất lâu rồi. Lòng anh luôn hướng về Cố Hiểu Yến, những năm nay cũng luôn ở bên Cố Hiểu Yến, không có ý định liên lạc quá nhiều với bố ruột, nếu không sẽ khiến Lương Vĩ và Lương Lam không thoải mái.

Nhưng huyết thống không thể cắt đứt, Hà Trác Hoằng nói muốn gặp anh, Hà Thanh không thể từ chối.

Để Hà Thanh tiện di chuyển, Hà Trác Hoằng tìm một nhà hàng gần đó, đến sớm hơn cả giờ hẹn. Hai người gọi năm món ăn, rõ ràng là không thể ăn hết, nhưng Hà Trác Hoằng vẫn nhất quyết muốn gọi thêm, ông vừa nhớ lại khẩu vị yêu thích của con trai khi còn nhỏ, vừa lo lắng quan sát phản ứng của Hà Thanh.

Từng là cặp bố con hạnh phúc, nói hoàn toàn không còn tình cảm chắc chắn là giả.

Cho đến khi Hà Thanh mở lời nói "Đừng gọi thêm nữa, ăn không hết thì lãng phí.", Hà Trác Hoằng mới đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.

"Năm năm đại học rồi," Hà Trác Hoằng chống hai khuỷu tay lên bàn, cảm thán một câu: "thời gian trôi qua nhanh thật."

Quả thật rất nhanh, Hà Thanh đã cao lớn hơn trước nhiều, khóe mắt đuôi mày vẫn có thể nhìn thấy những điểm tương đồng với bố ruột, nhưng đã sớm không còn là cậu thiếu niên cấp ba năm xưa, khuôn mặt không còn viết rõ mọi hỉ nộ ái ố, nỗi nhớ hay oán giận đều như hạt cát bên bờ biển, từng bị sóng cuốn trôi một lần, từ lâu đã không thể nhìn rõ nữa.

Anh từ một đứa trẻ sùng kính bố, muốn trở thành bác sĩ, đã trở thành một sinh viên sắp tốt nghiệp từ chương trình đào tạo y khoa tốt nhất.

Hà Trác Hoằng hỏi một số chuyện về học hành, Hà Thanh lần lượt trả lời, hai người nói chuyện quá mang tính chuyên môn, trông hơi giống một buổi phỏng vấn chứ chẳng phải một cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách.

"Sao lại chọn khoa chỉnh hình," Hà Trác Hoằng nói: "rất vất vả đó."

Hà Thanh im lặng một lúc, không giải thích nhiều, chỉ đáp: "Muốn chọn."

"Dốc hết sức mình loại bỏ bệnh tật cho nhân loại, giữ gìn sức khỏe vẹn toàn, duy trì sự thiêng liêng và danh dự của ngành y."

"Cứu người chữa thương, không ngại gian khổ, hết lòng vì sức khỏe và tính mạng con người."

Quên hết rồi nhỉ, Hà Thanh thầm nghĩ, lời thề của sinh viên y khoa, bố đều quên cả rồi.

Hà Trác Hoằng chuyển sang làm trong hệ thống pháp luật, loại người thông minh và vị kỷ như ông, dù làm ở đâu cũng có thể phát triển thịnh vượng như cá gặp nước. Kẻ gây án có vài mối quan hệ sau lưng, gia đình đang đi chạy vạy khắp nơi để cố xoay chuyển tình thế, Hà Trác Hoằng chính là cố vấn đến giúp đỡ.

Dù sao cũng đã làm việc ở tuyến đầu nhiều năm như vậy, ông hiểu rất rõ mối quan hệ thiệt hơn trong đó.

"Sinh viên y sau khi tốt nghiệp có rất nhiều con đường," Hà Trác Hoằng nói: "dù có chuyển nghề, kiến thức con học bây giờ cũng đều dùng được. Nếu trong nước thi khó quá thì ra nước ngoài đổi hướng cũng được."

Ông lấy mấy ví dụ về những người công thành danh toại bên cạnh mình, kể rất chân thành thực tế. Hà Thanh im lặng lắng nghe, không ngắt lời cũng không hỏi thêm, anh biết những điều này không phải lời nói dối, Hà Trác Hoằng không có lý do gì để hại anh, nghĩ lại thì những năm nay cuộc sống của ông quả thật tốt hơn rất nhiều so với trước đây khi làm bác sĩ, xe đã đổi, đồng hồ là hàng hiệu, quần áo cũng được may bằng chất liệu tốt, còn không ngừng truyền thụ kinh nghiệm cho anh.

Hà Thanh gắp từng miếng thức ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy vài sợi tóc bạc không thể giấu được của Hà Trác Hoằng dù đã nhuộm một lần, trái tim anh khẽ chùng xuống, trở nên rất nặng, rất nặng. Người đàn ông trước mắt đã từng thắp lên ngọn lửa lý tưởng ban đầu của anh, rồi lại dội một gáo nước lạnh.

Bao nhiêu năm trôi qua, thế mà ông vẫn còn dội nước lạnh. Nước lạnh chảy vào trái tim, chạm vào hình ảnh trưởng khoa Lý bị thương, kết thành một lớp băng dày.

Bữa ăn này không thể coi là vui vẻ, cũng không thể coi là kết thúc trong không vui, Hà Trác Hoằng gặp được con trai, niềm vui vẫn vượt lên trên những cảm xúc phức tạp khác.

"Hà Thanh." Hà Trác Hoằng dừng lại, đột nhiên hỏi: "Khi bố với mẹ con ly hôn... con có ghét bố lắm không?"

Ghét sao?

Không thể nói rõ được.

Hà Thanh lắc đầu: "Không, chuyện của hai người, mỗi người đều có nỗi khổ riêng."

Hà Trác Hoằng như trút được gánh nặng mà mỉm cười.

"Con đã lớn rồi." Ông nói: "Lúc đó quả thật có một số chuyện không giải thích rõ ràng được. Con có nhớ ca phẫu thuật mà bố bị kỷ luật không?"

Hà Thanh gật đầu, Hà Trác Hoằng bị điều tra vì sai sót trong quá trình phẫu thuật, ầm ĩ đến mức khắp bệnh viện ai cũng biết. Đó là khởi đầu cho việc ông không về nhà vào ban đêm, liên tục bị nhận khiếu nại.

Hà Trác Hoằng nói: "Ca phẫu thuật đó bố không làm sai gì cả."

Tay Hà Thanh đang nắm cốc nước bỗng siết chặt hơn.

Hà Trác Hoằng không nói thêm gì nữa, Hà Thanh đã ngoài hai mươi, hôm nay nói nhiều như vậy, những điều cần hiểu anh đều đã hiểu.

Câu cuối cùng Hà Trác Hoằng nói trong bữa ăn đó là: "Sau này hãy chăm sóc mẹ con thật tốt nhé."

—-------Hết chương 69—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Mâu thuẫn giữa y bác sĩ và bệnh nhân đã tồn tại bao năm nay, xin đừng đưa vào thực tế.

Mỗi lĩnh vực đều có mặt sáng và mặt tối, xin đừng đưa vào thực tế.

Mỗi người đều là một cá thể phức tạp, Hà Trác Hoằng cũng vậy, ông ấy có nỗi khổ riêng, nhưng ông ấy quả thật đã từ bỏ việc trở thành một bác sĩ tốt.

Hà Thanh sẽ dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn ông ấy.

Cacao: câu chuyện của Hà Trác Hoằng được nhắc tới có mấy câu mà buồn quá ;-; Đúng là đừng bao giờ thách thức nhân tính của con người, đã thông minh mà muốn làm người ích kỷ thì dễ lắm. Muốn người ta giữ được cái tâm tốt đẹp thì chính bản thân người đó phải mạnh mẽ dữ lắm, nhưng đồng thời cũng phải có một môi trường mà cái tâm đó có thể phát triển, chứ thách thức rồi ép nó mãi thì đừng hỏi sao người ta không còn tốt như xưa...

Bình Luận (0)
Comment