Của Ta Suất Lão Công

Chương 2



Sau khi cùng Hữu Thiên uống rượu, Duẫn Hạo một mình về tới nhà, đây cũng là một tòa biệt thự cực kỳ xa hoa. Tửu lượng của Duẫn Hạo tốt lắm, cho nên cồn không thể khiến cho hắn say được. Nằm ở trên giường, suy nghĩ lại càng thêm rõ ràng, Duẫn Hạo không khỏi hồi tưởng câu chuyện nửa năm trước.

Trong một căn phòng bệnh cao cấp.

Một người đàn ông trung niên ước chừng đã trên năm mươi đang nằm trên giường bệnh, lúc này sắc mặt của ông đã tái nhợt, suy yếu vô lực, nhưng ông vẫn cố gắng ngồi dậy. Trịnh Duẫn Hạo hiểu ý của ông, hắn chạy nhanh đến nâng ông dậy.

“Chú, thân thể của chú không tốt, tốt nhất là chú nên nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Người đàn ông khoát tay, suy yếu nói: “Duẫn Hạo a, căn bệnh này của chú mặc kệ là nằm hay ngồi, không phải đều là chờ chết sao?” Ông tựa hồ đã sớm nhìn thấu sinh tử, thập phần thản nhiên nói.

“Chú, chú không nên nói như vậy. Chú sẽ khá lên thôi. Không phải chú đã nói phải đợi Hi Triệt trở về sao?” Người đàn ông trung niên hiện tại đang ngồi ở trên giường bệnh này đối với Duẫn Hạo mà nói chẳng khác nào cha ruột của hắn. Từ khi ông bị bệnh tới nay, hắn đã mời tới biết bao nhiêu chuyên gia, bác sĩ nổi tiếng, nhưng xem ra tiền đã không thể mua được sức khỏe của ông.

Ông thở dài một hơi: “Chỉ sợ chú đợi không được nó trở về, thân thể của mình chỉ có bản thân mình hiểu rõ nhất.” Kim Chung Quốc, 55 tuổi, hai tháng trước đã được chẩn đoán bị ung thư gan thời kỳ cuối, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm nửa năm nữa. Người đàn ông này vì sự nghiệp dốc sức làm nửa đời người cuối cùng vẫn tránh không khỏi vận mệnh an bài. Mắt thấy sắp đi đến tận cùng sinh mệnh, ông không sợ chết, nhưng mà trên thế giới này, ông còn có vài chuyện không thể yên lòng được.

“Duẫn Hạo, cháu không cần khổ sở, chờ chú đến bên kia, lại có thể cùng cha cháu tiếp tục làm bạn bè, thật tốt a!” Kim Chung Quốc yêu thương xoa đầu Duẫn Hạo, đối với ông mà nói, Duẫn Hạo giống như đứa con thân sinh của ông vậy.

“Cha cháu không cần chú đến chỗ ông làm bạn bè đâu.” Duẫn Hạo có chút trẻ con nói.

“Ha ha, cháu nói đúng. Có lẽ Vũ Thành cũng không hoan nghênh chú nga.” Kim Chung Quốc cười nói, ngữ khí lập tức trở nên nghiêm túc hẳn:“ Duẫn Hạo, sau khi chú chết, toàn bộ cổ phần trong công ty của chú sẽ chuyển sang cho cháu, bất quá, chú hy vọng cháu có thể đáp ứng một chuyện cho chú.”

“Chuyện gì cháu cũng đều đáp ứng.”

“Chuyện này trừ bỏ chú, chỉ có trợ lý An Thất Huyễn của chú cùng vài người hầu biết.”

Duẫn Hạo thật ngoài ý muốn, bởi vì từ trước đến giờ hắn vẫn cho rằng hắn và Kim Chung Quốc hoàn toàn không có bí mật gì. Đến tột cùng là chuyện gì mà chú ngay cả hắn cũng giấu?

“Duẫn Hạo a, thực xin lỗi, chú không phải cố ý giấu giếm cháu. Chú làm như vậy chỉ là vì để có thể bảo hộ nó, không để cho nó bị tổn thương.”

Duẫn Hạo càng nghe càng hồ đồ, người trong miệng chú là ai?

Dựa vào ngữ điệu của chú, Duẫn Hạo có thể cảm thấy được Kim Chung Quốc rất quan tâm đến người này.

Nhìn ra nghi hoặc của Duẫn Hạo, Kim Chung Quốc tiếp tục nói: “Kỳ thật, Hi Triệt không phải là đứa con duy nhất của chú, chú còn có một đứa con trai nhỏ nữa, tên là Tại Trung, năm nay mới 20 tuổi.” Trên mặt Kim Chung Quốc hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng. Từ nụ cười này có thể nhìn ra được ông đối với đứa con này có bao nhiêu yêu thương.

Duẫn Hạo mở to hai mắt nhìn, hắn cảm thấy rất bất ngờ: Hi Triệt thế nhưng lại có một đứa em trai! Chú vì cái gì lại giấu chuyện mình còn một đứa con khác mà ngay cả hắn cũng không được biết?

“Chú, rốt cuộc là có chuyện gì?” Duẫn Hạo nóng lòng muốn biết đáp án.

“Hi Triệt cùng Tại Trung là anh em cùng cha khác mẹ. Hi Triệt là đứa con danh chính ngôn thuận của chú, chuyện này người ngoại đều biết. Mà Tại Trung, nó là con riêng của chú, cũng bởi vì vậy mà chú thiếu nợ nó nhiều lắm.” Kim Chung Quốc khổ sở che đi vẻ mặt bi thương.

Nguyên lai đây là bí mật của chú, nghe xong Duẫn Hạo cảm thấy rất hốt hoảng: “Chú, chú cho rằng chú thiếu nợ đứa con nhỏ của mình, như vậy Hi Triệt thì sao? Chú không cảm thấy mình cũng có lỗi với cậu ấy sao?” Đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo dùng kiểu nói đầy trách với người chú mà mình vẫn luôn tôn kính, bởi vì hắn cho rằng Hi Triệt bỏ đi nhất định cùng chuyện này có liên quan.

“Duẫn Hạo……” Kim Chung Quốc kinh ngạc khi thấy Duẫn Hạo kích động, nhất thời không nói được gì.

Duẫn Hạo cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, ngữ khí dịu đi rất nhiều:“Chú, thực xin lỗi, cháu không nên nói chuyện với chú như vậy.”

“Duẫn Hạo a, chú không trách cháu. Hi Triệt là vì hận chú mới bỏ đi, chuyện này không phải là lỗi của Tại Trung.”

Trong lòng Duẫn Hạo cũng hiểu không nên sinh ra địch ý với Kim Tại Trung nọ.

Thấy Duẫn Hạo không phản đối nữa, Kim Chung Quốc tiếp tục nói: “Duẫn Hạo, sau khi chú chết, Tại Trung sẽ lẻ loi hiu quạnh một mình, cho nên chú hy vọng cháu có thể thay chú chiếu cố nó.”

“Chú, chú yên tâm, cháu sẽ chiếu cố cậu ta!” Dù cho Duẫn Hạo không có chút hảo cảm với Kim Tại Trung, nhưng đối với thỉnh cầu của chú hắn vẫn nghĩa bất dung từ.( đại loại là hem thể từ chối)

Kim Chung Quốc lắc đầu, nói: “Duẫn Hạo, không chỉ là như thế này, chú còn hy vọng cháu có thể kết hôn với Tại Trung. Dù sao bây giờ đồng tính kết hôn đã được hợp pháp hóa. Chỉ cần cháu kết hôn với Tại Trung, như vậy Kim Trịnh hai nhà sẽ chân chính trở thành người một nhà, đến lúc đó Quốc Vũ sẽ hoàn toàn thuộc về cháu.” Kim Chung Quốc không phải thánh nhân, ông cũng có tư tâm như người bình thường. Trong tư tưởng của ông, ông cho rằng chỉ có làm như vậy mới có thể bảo đảm cho lợi ích của cả hai nhà.

Duẫn Hạo khiếp sợ với yêu cầu này của Kim Chung Quốc, hắn vạn lần không ngờ người chú mà hắn kính yêu lại đặt ra điều kiện này với hắn.



Duẫn Hạo ngừng hồi tưởng lại, cho đến ngày hôm nay, hắn vẫn không thể hiểu nổi lúc ấy vì cái gì mà hắn lại đi đáp ứng yêu cầu của Kim Chung Quốc? Vì quyền lực? Vì tiền tài? Có lẽ là vậy, Duẫn Hạo luôn tự cười nhạo bản thân như thế. Nay, tập đoàn Quốc Vũ đã hoàn toàn bị hắn nắm ở trong tay, quyền lực, tiền tài, địa vị, hắn đều có được, nhưng là vì cái gì lại cảm thấy mất mát đến như vậy? Cục diện hôm nay thật sự là điều mà hắn muốn sao? Duẫn Hạo không ngừng tự hỏi chính mình.

Còn có cậu — Kim Tại Trung, “Ta lợi dụng cậu ấy, lại từ bỏ cậu ấy, ta thật đúng là một kẻ xấu xa đi.” Duẫn Hạo loạng choạng cầm lấy chén rượu, một hơi uống cạn, giống như làm như vậy có thể khiến cho hắn thư sướng một chút dường,“Chú, chú nhất định rất hận cháu đi.”



Cuộc sống vẫn tiếp tục, ngày hôm sau, Duẫn Hạo đúng giờ đến công ty làm việc.

“Ba.” Một chồng văn kiện không khách khí được ném lên bàn làm việc của Duẫn Hạo. “Đây là báo cáo trong cả năm trước, anh xem một chút đi.” Người mới tới ngữ khí nói chuyện cũng hệt như hành động không chút khách khí. Toàn công ty cao thấp, chỉ có anh dám nói chuyện như vậy với Duẫn Hạo. Anh chính là An Thất Huyễn, tên tiếng Anh là Kangta, là trợ lý cũ của cựu chủ tịch Kim Chung Quốc, 30 tuổi, là trợ thủ đắc lực được Kim Chung Quốc một tay bồi dưỡng nên, theo di nguyện của Kim Chung Quốc, hiện tại anh trở thành trợ lý của Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo ngẩng đầu, nhìn anh:“Anh nhất định phải nói chuyện cái kiểu đó với tôi sao? Nếu thái độ của anh cứ luôn như vậy, sau này chúng ta sẽ hợp tác như thế nào?”

“A, nếu không phải chủ tịch yêu cầu, tôi sẽ không bao giờ làn thuộc cấp của một kẻ như anh, vong ân phụ nghĩa! Vô tình vô nghĩa! Tôi nghĩ, chuyện duy nhất trong đời chủ tịch sai lầm chính là tin tưởng tên hỗn đản như anh, còn đem đứa con yêu quý nhất của mình giao cho anh. Không ngờ chủ tịch vừa mới mất, anh liền lộ ra bộ mặt thật. Chủ tịch trên trời có linh thiêng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!” Kangta tựa hồ muốn đem hết tức giận trút xuống đầu kẻ trước mặt. Anh cũng không biết, mỗi một câu anh nói, mỗi một chữ, đều khiến cho Duẫn Hạo đau đớn.

Duẫn Hạo không hề phản bác lại, bởi vì hắn quả thật cảm thấy thẹn với chú.

Kangta khinh thường liếc nhìn Duẫn Hạo rồi bỏ đi ra ngoài văn phòng, nghĩ thầm: Mắng ra được thật là quá sung sướng, không biết Tiểu Tại thế nào? Mình phải đi thăm em ấy.

“Leng keng! Leng keng!”

“Tới đây!” Tại Trung nghe thấy tiếng chuông cửa, vội từ trong bếp chạy nhanh ra, “Anh Kangta, là anh nha, sao hôm nay lại rảnh rỗi mà đến đây?”

Nhìn thấy nụ cười sáng lạn hồn nhiên của Tại Trung, Kangta an tâm không ít. Từ năm hai mươi tuổi anh đã bắt đầu đi theo bên người Kim Chung Quốc, nên cũng nhìn thấy Tại Trung lớn lên. Anh thập phần hiểu tính cách của Tại Trung có bao nhiêu đơn thuần: “Tiểu Tại, không chào đón anh sao? Vì đến thăm em a, anh ngay cả công ty cũng không đến.”

“A! Thật vậy à? Anh, em quấy rầy đến công tác của anh rồi, vậy anh nhanh đến công ty đi.” Tại Trung tin là thật, còn tự trách mình.

Kangta ở trong lòng thở dài: Tại sao vẫn dễ bị lừa như vậy chứ?

“Anh gạt em đó! Anh xử lý xong chuyện ở công ty mới đến thăm em. A, thơm quá a! Tiểu Tại, đang làm món ngon gì thế?” Kangta ôn nhu nói với Tại Trung, Tại Trung là đứa em trai nhỏ mà anh thương yêu nhất a.

“Anh, anh có thể đừng gọi em là Tiểu Tại nữa được không a? Em đã 20 rồi.” Tại Trung bĩu môi tỏ vẻ bất mãn. Từ lúc Tại Trung 10 tuổi, Kangta đã gọi cậu là Tiểu Tại. Bây giờ đã 20 tuổi, Kangta vẫn không chịu thay đổi cách gọi.

“Hắc hắc, ở trong mắt anh, em vĩnh viễn chỉ là một đứa con nít a.”

“Không cần nha! Anh, đừng gọi em là Tiểu Tại nữa mà!” Tại Trung lắc lắc cánh tay Kangta làm nũng.

“Không được! Chuyện gì anh cũng đều có thể đáp ứng em, nhưng chỉ có chuyện này không được nga.” Nhìn hành động đáng yêu của Tại Trung, Kangta nhịn không được vươn tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Tại Trung, cười cười nói: “Em xem em nè, dù có bao nhiêu tuổi cũng chỉ là một đứa con nít thôi.”

Biết mình không thể thuyết phục được Kangta, Tại Trung thôi không làm nũng nữa, lại chạy về phòng bếp chuẩn bị bữa tối. “Anh, hôm nay ở lại ăn cơm chiều nga.” Tại Trung ở dưới bếp nói vọng lên.

“Được!” Kangta khoái trá đồng ý.



Bữa cơm chiều.

“Lẩu chua, rau trộn cá ngừ, thịt heo nướng với đồ chua, bánh mật nướng, Tiểu Tại a, phong phú thật nha, anh ăn trước đây.” Kangta rất thích tay nghề của Tại Trung, nhưng từ khi Tại Trung kết hôn, anh không có cơ hội tới nơi này ăn cơm nữa. Bây giờ có thể thưởng thức mỹ vị Tại Trung tự tay làm, Kangta bắt đầu ăn đến lang thôn hổ yết. (aka ăn như hổ đói)

“Anh, anh cứ từ từ mà ăn, không ai tranh với anh đâu.” Tại Trung thấy tướng ăn xấu xí của Kangta, nhịn không được nở nụ cười, “Ha ha ha, anh, anh còn nói em là con nít, anh xem tướng anh ăn kìa, cùng con nít có gì khác nhau đâu a.”

Kangta miệng nhồi đầy thức ăn, không thể nói chuyện. Cố gắng nuốt xuống hết, Kangta mới nói: “Tiểu Tại, dám chê cười anh hả, lá gan không nhỏ nha.” Nghe giống như trách cứ, kì thực lại đầy sủng ái. Kangta nhìn bộ dáng đầy lạc quan của Tại Trung, tâm tình tốt lên rất nhiều. Vốn tưởng rằng Tại Trung nhất định sẽ bị đả kích vì chuyện ly hôn, xem ra anh đã sai lầm rồi, như vậy càng tốt a!

Tại Trung làm mặt quỷ với Kangta.

“Tiểu Tại, sau này có chuyện gì nhất định phải nói cho anh nga. Trăm ngàn lần đừng khách khí với anh a.” Cơm no rượu say, Kangta mới dặn dò Tại Trung.

Nghe xong những lời này, Tại Trung trong nháy mắt liền ngây người, bởi vì Trịnh Duẫn Hạo cũng nói với cậu những lời y hết. Tại Trung lắc lắc đầu: Vì cái gì còn nghĩ đến nam nhân kia nữa? Hắn cùng mình đã hoàn toàn không còn quan hệ gì.

Nhìn thấy Tại Trung xuất thần, Kangta nhỏ giọng gọi: “Tiểu Tại.”

“A! Anh, em biết rồi! Em sẽ không khách khí với anh đâu. Bây giờ em còn chút chuyện muốn nhờ anh.”

“Chuyện gì, cứ việc nói.”

Tại Trung nhìn như có chút khó xử, ấp a ấp úng nói: “Cái kia… này… anh, anh cũng biết thành tích của em không tốt lắm, trong trường học sắp có một kỳ thi, em sợ mấy môn chuyên ngành của em không được tốt. Anh có thể giúp em học không?” Tại Trung dùng một ánh mắt vạn phần chờ mong nhìn Kangta, đôi mắt to trong suốt sáng ngời lấp la lấp lánh.

“Này…” Kangta rất muốn giúp Tại Trung học, nhưng gần đây thật sự bề bộn nhiều việc, chỉ sợ là kiếm không ra thời gian.

“Không được sao? Anh.” Thấy dáng vẻ khó xử của Kangta, Tại Trung biết là không được.

“Tiểu Tại, không bằng như vậy đi, anh tìm một học đệ của anh đến chỉ cho em học được không? Cậu ta ở đại học cũng học ngành quản trị kinh doanh, hiện tại đang là kế toán viên cao cấp. Gần đây cậu ta đang rảnh rỗi, anh nghĩ nhờ cậu ấy hẳn là không thành vấn đề.”

“Có thể chứ?”

“Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ nói giúp em.”
Bình Luận (0)
Comment