Ô ô, hum wa ta bị tung xe rùi bỏ chạy nà, giờ ta phải nằm bẹp một chỗ edit truyện nà, hảo đau a,555555555
——————————–
Qua một ngày lại đến bữa tối.
“Tại Trung, sao con ăn ít quá vậy, không hợp khẩu vị à?” Thái Nghiên quan tâm.
“Đúng vậy, bởi vì có một kẻ đáng chán ngồi bên cạnh con nên con nuốt không trôi.” Tại Trung, vừa nói vừa căm tức liếc nhìn Duẫn Hạo đang ngồi bên cạnh cắm đầu và cơm.
Thái Nghiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, mâu thuẫn của vợ chồng son bà cũng không biết làm thế nào, bà cũng đã vì bọn nhỏ mà tạo cơ hội, kế tiếp chỉ có thể để cho bọn chúng tự mình giải quyết, nhưng bàng vẫn là hảo tâm nói hộ Duẫn Hạo: “Tại Trung à, không thể như vậy nga, dù có giận dỗi gì với chồng thì cũng không thể lấy thân thể của mình lẫn cục cưng ra giỡn, ăn nhiều một chút đi.”
Duẫn Hạo cảm kích nhìn thoáng qua nhạc mẫu, nhưng vẫn là không lên tiếng, trong lòng không ngừng kêu rên: Vợ nha, chẳng lẽ cưng muốn anh cầm bát cơm ngồi xổm trước cửa nhà giải quyết bữa tối sao?
Cơm chiều qua đi, Tại Trung trở về phòng. Duẫn Hạo vừa định chạy theo, lại bị Thái Nghiên một phen giữ chặt.
Duẫn Hạo có tật giật mình hốt hoảng nghĩ: Không tốt, không phải bị nhạc mẫu đại nhân phát hiện âm mưu chứ
“Duẫn Hạo, đây là vé vào cửa show diễn của Bảo Nhi, con đưa Tại Trung đi xem nhé.”
“Nhạc mẫu……” Duẫn Hạo rất bất ngờ.
“Tính tình của người đang mang thai thường không tốt, con phải quan tâm nhiều đến nó, biết không?”
“Nhạc mẫu, con biết rồi.”
Nhìn thấy Duẫn Hạo vào phòng, Tại Trung lập tức nhào vào lòng Duẫn Hạo. “Duẫn Hạo, vừa rồi có phải em hơi quá đáng không?”
“Ai, là chúng ta có chút quá đáng.”
Tại Trung ngẩng đầu, hoang mang nhìn Duẫn Hạo: “Duẫn Hạo, anh sao vậy?”
“Đây là nhạc mẫu cho.” Duẫn Hạo đưa hai tấm vé nhét vào tay Tại Trung.
“A! Đây là vé đi xem buổi biểu diễn của chị Bảo Nhi nha.” Tại Trung nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng.
“Nhạc mẫu nói muốn anh đưa cưng đi.”
Nghe thấy Duẫn Hạo nói như vậy, trong lòng Tại Trung cũng có một tia áy náy : “Mẹ cũng là thật tâm muốn tốt cho chúng ta, chúng ta có phải rất xấu không?”
Duẫn Hạo ôm Tại Trung, vỗ nhẹ lưng cậu an ủi: “Chúng ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ thôi mà, ai bảo chúng ta không thể tách ra được?”
“Duẫn Hạo, không bằng chúng ta hòa hảo đi, kỳ thật giả vờ tức giận thật là mệt chết người.”
“Anh thấy vẫn là nên đợi thêm vài ngày đi, chờ đến khi đi xem xong buổi biểu diễn của Bảo Nhi rồi chúng ta hẵng hòa hảo. Bảo bối, còn nhớ cưng vừa mới nói gì không?” Duẫn Hạo trừng phạt nhéo nhéo cái mũi của Tại Trung.
“Em nói cái gì cơ?” Tại Trung vẻ mặt vô tội hỏi.
“Vật nhỏ, nhanh như vậy liền quên, cưng nói anh làm cho cưng chán ngán a.” Duẫn Hạo buồn bực trưng ra cái mặt bánh nhân đậu.
Tại Tủng bừng tỉnh đại ngộ, cười lấy lòng: “Hì hì, chồng yêu, không phải anh muốn em cố tình gây sự à, anh cái gì cũng chưa nói cái gì cũng chưa làm, em liền thấy anh không vừa mắt, như vậy không phải là cố tình gây sự sao?”.
“Cưng nha, thật sự là không có biện pháp với cưng. Vợ yêu a, còn nhớ ngày mai cưng phải làm gì không?”
Nói tới đây, Tại Trung chu miệng, làm ra vẻ không tình nguyện: “Nhớ rõ, ngày mai em phải đến trường làm thủ tục tạm nghỉ học.”
“Đừng mất hứng nga, vấn đề này chúng ta đã nói qua vài lần, cưng nhất định phải nghe lời chồng cưng nha.”
“Không nghe được không?”
“Không thể!”.
“Hứ!” Tại Trung giãy khỏi ôm ấp của Duẫn Hạo, ngồi bên giường hờn dỗi.
Duẫn Hạo cũng ngồi xuống bên giường, kéo Tại Trung lại: “Vợ yêu, không phải cưng mới vừa nói tức giận khiến cho cưng mệt chết đi sao? Sao giờ lại tức giận?”
“Không phải bởi vì anh à.”
“Đúng đúng đúng, đều là anh không tốt. Bất quá, vợ yêu nghe lời đi mà.”
“Anh biết rồi còn cố hỏi.”
“Ha ha, vợ yêu của anh.”
——————————————-.
Ngày hôm sau.
“Tại Trung.” Tuấn Tú nhìn thấy Tại Trung đang ngồi trên hàng ghế ở vườn trường, vẫy vẫy tay. Sáng sớm nay, Tuấn Tú nhận được điện thoại của Tại Trung nói sẽ đến trường, Tuấn Tú cao hứng vô cùng, cậu và Tại Trung đã khá lâu không gặp mặt.
“Tuấn Tú, học xong chưa?” Nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời của Tuấn Tú, Tại Trung liền bị cuốn hút, tâm tình trở nên tốt không ít.
Tuấn Tú ngồi xuống bên cạnh Tại Trung, cao hứng trả lời: “Học xong rồi, vốn mình muốn đi đá bóng, bất quá vì nhận được điện thoại của cậu nên mình dẹp vụ đó rồi.”
“A? Mình làm lỡ việc của cậu à?”
“Không có, bỏ đá banh một lần cũng mất miếng thịt nào đâu, gặp bạn tốt mới là chuyện không thể chậm trễ nga.”
“Ai, thực hâm mộ cậu.” Tại Trung lại bắt đầu sầu não.
“Hâm mộ mình cái gì? Có thể đá bóng sao?” Tuấn Tú cao thấp đánh giá Tại Trung một chút, Tại Trung mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện thân thể có thay đổi, dù sao đã mang thai được hơn 5 tháng, “Tại Trung, trông cậu chẳng phải rất giống đang nhét một trái bóng vào trong áo a, ha ha?!”
“Tuấn Tú, cậu chế giễu mình hả?” Tại Trung trưng ra bộ mặt bi thương.
“Không có nha, người ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi. Đúng rồi, Tại Trung, thủ tục tạm nghỉ học đã làm xong chưa?”
“Vừa mới làm xong.” Nói tới đây, Tại Trung lại xụ mặt.
Nhận thấy vẻ mặt của Tại Trung, Tuấn Tú an ủi: “Cậu đừng như vậy lạp, chỉ là tạm nghỉ học không phải đuổi học, dù sao cậu vẫn có thể thường xuyên đến chơi với bọn mình mà, mọi người đều rất nhớ cậu nga.”
“Nhưng mà mình không thể cùng mọi người tốt nghiệp.”
“Tốt nghiệp trễ có một năm thôi mà, đâu phải không thể tốt nghiệp, đừng buồn quá, đến, cười một cái coi.”
“Ha ha.” Tại Trung cười lấy lệ.
“Xì, so với khóc còn khó coi hơn.”
“Yêu cầu của cậu cao quá nha. Được rồi được rồi, đừng nói chuyện của mình nữa, nói chuyện của cậu đi, gần đây cùng Phác Hữu Thiên sao rồi?”
“Bọn này? Vẫn y như cũ a.” Nói đến Phác Hữu Thiên, trên mặt Tuấn Tú lộ ra màu phấn hồng đáng yêu, “Phác Đại Thước cả ngày nói năng ngọt xớt, không đứng đắn chút nào, nhưng mà ít ra thì ổng cũng rất quan tâm đến mình.” Nói xong nói xong Tuấn Tú cũng tự cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt phấn nộn càng thêm đỏ.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tuấn Tú, Tại Trung rốt cục cũng nở nụ cười: “Ha ha, xem ra hai người rất tiến triển nha!”
“Bọn này có tiến triển thế nào sao bì kịp với cậu với chồng cậu chứ, mình vẫn nhớ cậu và Trịnh Duẫn Hạo mới ly hôn cũng chẳng được bao lâu, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tái hôn, tiểu bảo bảo ở trong bụng cậu cũng được 5 tháng rồi. Hai người đúng là thần tốc .” Tuấn Tú vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên với Tại Trung.
“Sao cậu cứ trêu chọc mình hoài vậy?”
“Không đúng sao, mình là đang khen năng lực siêu cường của ông chồng cậu mà. Ha ha ha.” Tuấn Tú ngây ngô cười.
Tâm sự với Tuấn Tú một lúc, tâm tình của Tại Trung trở nên tốt rất nhiều. Sau khi chia tay với Tuấn Tú,Tại Trung một mình đi trong vườn trường, cậu thấy trên mặt cỏ rộng có tốp năm tốp ba thiếu nam thiếu nữ đang ngồi túm tụm lại, có người nói chuyện cười đùa, có người nằm ở trên cỏ tắm ánh mặt trời, còn vài cặp đang tâm tình, Tại Trung nhìn cảnh này thì thập phần hâm mộ.
Đột nhiên Tại Trung nghe thấy có người gọi tên cậu, cậu quay đầu lại thì, một người không tưởng được xuất hiện ở trước mặt.
“Học trưởng, sao lại là anh, không phải anh đến Pháp trao đổi sinh viên sao?”
“Bất ngờ lắm đúng không, chương trình học bên Pháp anh đã hoàn tất rồi, cho nên về nước trước thời hạn.” Huyền Bân, học trưởng của Tại Trung, bộ dạng rất anh tuấn tiêu sái, tuấn tú lịch sự, ở trong trường học rất được hâm mộ, nhưng vị học trưởng nổi tiếng này cũng vẫn không thoát khỏi mị lực của Tại Trung, anh cũng là một trong số đông đảo những người theo đuổi Tại Trung, đồng thời cũng là người theo đuổi quyết liệt nhất,“Không ngờ anh đi chưa được bao lâu thì em đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nghe nói em đã kết hôn.” Biết rõ chuyện này là thật, nhưng Huyền Bân vẫn muốn xác nhận lại.
“Vâng. Em đã kết hôn, hơn nữa rất nhanh sẽ có con.” Tại Trung biết rõ vị học trưởng vĩ đại này có tình ý với mình, nhưng cậu chỉ có thể xin lỗi Huyền Bân.
“Là …… thật sao?” Huyền Bân choáng váng, vội vàng lấy tay che dấu biểu tình mất tự nhiên.
“Học trưởng vừa về nước nhất định có rất nhiều chuyện phải làm đi, em sẽ không quấy rầy anh nữa, tạm biệt.”
Nhìn bóng dáng Tại Trung bước đi, Huyền Bân vẫn không thể bình tĩnh lại, đã nghĩ rằng muốn buông tay , nhưng khi gặp lại cậu, trong lòng lập tức bị hình bóng cậu lấp đầy. Dù anh biết em đã lấy chồng, có con, nhưng tình yêu anh dành cho em vẫn không thể thay đổi. Tại Trung, anh phải làm sao đây?
~~~~~
Eh heh heh, câu cúi là đại ca chế lại ế, mừ ý nghĩa vẫn y như câu gốc thâu à, tại vít vầy cho sến súa, hé hé ^3^