Ngày đầu tiên Tại Trung quay lại trường, chủ yếu là đi làm một ít thủ tục, cũng không học hành gì, cho nên giữa trưa, Tại Trung liền rời khỏi trường học trực tiếp chạy đến công ty của Duẫn Hạo.
Tại Trung mới vừa đi vào đại sảnh công ty liền đụng phải Kangta.
“Tiểu Tại đến đấy à.”
“Anh, em đã có con rồi mà, sao anh vẫn cứ gọi em là Tiểu Tại vậy?”
“Em là Tiểu Tại, mà bảo bối con em chính là Tiểu Tiểu Tại, có gì mâu thuẫn sao?”
Tai Trung biết mình nói không lại Kangta , đành chiều theo ý anh nói: “Vậy Tiểu Tiểu Tại của em có ngoan không anh? Có quấy rầy các anh làm việc không?”
“Tự em đến văn phòng của ông chồng em mà xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Mang theo nghi vấn, Tại Trung đi lên tầng cao nhất, đó là văn phòng của Duẫn Hạo. Vừa lên đến nơi đã thấy trước cửa văn phòng Duẫn Hạo có mấy người tụm năm tụm ba, bọn họ đang nhìn lén qua khe cửa mà thư kí tiểu thư cố ý không đóng chặt.
Viên chức A: “Không phải tôi hoa mắt đấy chứ, tổng tài thế nhưng tự thay tã cho tiểu bảo nha, ha ha, trông thật ngốc.”
Viên chức B: “Anh dám nói tổng tài ngốc, cẩn thận bị tổng tài nghe được đuổi việc bây giờ.”
Viên chức C: “Sẽ không đâu, cô không thấy tổng tài đại nhân của chúng ta đang bận rộn chăm con vậy sao? Trông bộ dạng còn rất vui nữa.”
Viên chức D: “Nếu tôi có thể sinh ra như vậy cục cưng đáng yêu xinh đẹp như vậy thì thích quá, thật muốn nhéo hai má phính phính của cục cưng quá đi.”
“Xin hỏi, có thể cho tôi vào được không?” Tại Trung nghe nhóm nhân viên tán gẫu đến khí thế ngất trời, có chút ngượng ngùng cắt ngang lời bọn họ.
Mấy nhân viên quay đầu liếc nhìn Tại Trung, vừa định phớt lờ cậu, mấy người này lập tức đứng thẳng.
“Tổng tài phu nhân, cậu đã tới nha, mau mời vào!” Nhóm nhân viên đều nhường đường.
Tại Trung mỉm cười cám ơn, sau đó đi vào văn phòng. Lưu lại một đám nhân viên tiếp tục buôn dưa.
“Số của tổng tài tốt quá hén, phu nhân xinh đẹp như thiên tiên, con cũng xinh đẹp đáng yêu, hâm mộ muốn chết à.”
……
Đi vào văn phòng, Tại Trung liền đi thẳng đến bên nôi, hoàn toàn bỏ qua Duẫn Hạo.
Du Nhi vừa mới thay tã thoải mái nằm trong nôi chơi đồ chơi.
Tại Trung bế con lên hôn hít không ngừng: “Cục cưng, có nhớ papa không? Papa rất nhớ con nha!” Tại Trung hôn lên hai má phấn phấn nộn nộn của cục cưng, ngửi ngửi mùi hương sữa ngọt ngào trên người bé.
“Vợ yêu, cưng coi chồng cưng là người vô hình sao? Anh chăm cục cưng cả một buổi sáng, cưng cũng không an ủi một chút.” Duẫn Hạo cũng đi tới bên nôi, nhăn nhó nhìn Tại Trung chỉ lo chơi với con.
Tại Trung ôm con xoay người nhìn thoáng qua Duẫn Hạo: “Trịnh tiên sinh, đừng có nó với em là anh đi ghen tị với con mình nha?”
“Hổng lẽ anh không thể ăn dấm chua với cục cưng sao?”
“Vậy anh cứ chết đuối trong cái ao dấm chua đó mà quên đi, dù sao hiện tại đối với em mà nói, quan trọng nhất chính là Du Nhi. Có phải không a, cục cưng?”.
“Ai, quả nhiên là có con thì quên chồng a.”
“Ai nha, anh đừng có con nít như vậy chứ. Cục cưng nhỏ xíu thế này, đương nhiên là em phải thương con nhiều hơn chứ.” Tại Trung dựa vào Duẫn Hạo, trên môi hắn khẽ hôn một cái,“Như vậy được chưa?”
“Tạm thời tha cho cưng, buổi tối coi anh thu thập cưng thế nào.” Nói xong Duẫn Hạo nhéo mông Tại Trung một cái.
“Đại sắc lang! Không nói với anh nữa, em mang cục cưng về nhà đây. Đến, cục cưng, chào daddy đi con.” Tại Trung cầm cánh tay ú ú của Du Nhi lắc lắc.
“Cục cưng, buổi tối gặp nha.”
Tại Trung ôm Du Nhi mới vừa ra khỏi tòa nhà, di động liền vang lên. Cái tên trên điện thoại cư nhiên là –.
“Xương Mân?”.
“Anh về nước rồi?”
“Được! Lát nữa chúng ta gặp nhau tại khách sạn.”
Cắt điện thoại, Tại Trung cao hứng nói với Du Nhi: “Cục cưng, chú Xương Mân về rồi. Papa mang con đi gặp chú ha.”
Khi Tại Trung tới khách sạn, Xương Mân đã đợi sẵn ở đó.
“Tại Trung, bên này.”
“Xương Mân, rốt cục anh đã quay về, anh đi được cả năm rồi đó.” Một năm không thấy, Xương Mân trở nên càng thêm thành thục ổn trọng.
“Không có biện pháp, bên Mĩ thật sự là bề bộn nhiều việc a, anh vất vả lắm mới kiếm được mấy ngày nghỉ đấy. Bé con đáng yêu này chính là cục cưng của em và Trịnh Duẫn Hạo đi.” Xương Mân dịu dàng nhìn Du Nhi đang mút ngón tay trong lòng Tại Trung. (shota ?.?)
“Đúng vậy, tên bé là Trịnh Du Hùng, mới hơn một tháng à.” Nói đến cục cưng, Tại Trung liền hớn hở khoe.
“Anh ẵm bé một tí nhé?”.
“Đương nhiên rồi.” Tại Trung đem cục cưng đưa qua.
“Bé con thật nặng ha.” Bị một người xa lạ ôm ở trong tay, Du Nhi cũng không khóc nháo, tiếp tục chơi ngậm ngón tay.
“Ha ha, cuộc sống của nhóc con này chỉ có hai việc, ăn với ngủ, có thể không nặng sao?”
“Con nít mập mạp mới khỏe mạnh đáng yêu chứ, đúng không, tiểu bảo bối?”
Bỗng nhiên, Xương Mân dùng một loại ánh mắt thật sự quan sát đánh giá Tại Trung, khiến cho cậu cảm thấy thực không được tự nhiên.“Xương Mân, làm sao vậy? Trên mặt của em có dính gì à?”
“Không phải, anh đang nghĩ người khác sinh con xong thì sẽ xấu đi, còn Tại Trung thì tại sao lại càng ngày càng xinh đẹp?”
Xương Mân ca ngợi như vậy khiến cho hai má Tại Trung đỏ bừng, nói chuyện cũng không thông thuận: “Làm…… làm gì có a?”
“Anh nói thật đấy. Trịnh Duẫn Hạo kia thật sự rất có phúc khí.”.
“Anh không cần hâm mộ anh ấy, Xương Mân anh xuất sắc như vậy, nhất định có thể tìm được một người xứng đôi với anh.”
“Chỉ mong là vậy.”
“Đúng rồi, anh sẽ quay lại Mĩ sao?”
“Đúng vậy, cuối tuần anh phải trở về công tác.”
“Như vậy hôm nay em mời anh.”
“Ha ha, anh ăn nhiều lắm nhé, em đừng có hối hận nha.”
“Chỉ cần anh đừng khách khí với em là được.”
“Để báo đáp, ăn xong cơm trưa, chúng ta đến siêu thị đi, anh muốn mua quà tặng cho tiểu bảo bối để làm quà gặp mặt.”
Tại Trung vội vàng khoát tay: “Không cần, nhóc con này cái gì cũng không thiếu.”
“Đây là tâm ý của anh, em mà còn cự tuyệt nữa, anh sẽ giận đấy.”
“Vậy được rồi!”
Vốn tưởng rằng sau khi tan tầm về nhà sẽ có người vợ xinh đẹp cùng cục cưng đáng yêu nghênh đón hắn, nhưng buổi tối bảy giờ Duẫn Hạo về đến nhà, phát hiện trong nhà không có một bóng người.
“Tại Trung mang theo cục cưng đi đâu vậy? Không phải Tại Trung đã nói sẽ về nhà luôn sao?” Có chút lo lắng Duẫn Hạo vội vàng gọi vào di động của Tại Trung.
Nhưng trong ống nghe truyền đến thanh âm báo đối phương đang tắt máy.
“Như thế này là sao?” Duẫn Hạo vội gọi điện thoại cho Thái Nghiên, Kangta, Hi Triệt lẫn Tuấn Tú, nhưng tất cả đều không biết Tại Trung đang ở đâu.
Di động của Tại Trung vẫn nằm trong trạng thái tắt máy.
Bên kia, trên xe của Xương Mân.
“Xương Mân, hôm nay thật là khiến cho anh tốn kém rồi, anh mua ngọc bội quý như vậy cho cục cưng làm gì?”
“Bởi vì anh với tiểu bảo bảo rất hợp duyên a, chỉ là một cái ngọc bội thì có là gì đâu?”
“Hôm nay sao điện thoại của em không hề reo chút nào vậy?” Tại Trung buồn bực, bình thường Duẫn Hạo cơ hồ là một tiếng gọi một lần mà, “A nha, điện thoại của em hết pin mất rồi, Xương Mân, cho em mượn di động dùng một chút.”.
“Alô.” Không biết Tại Trung lẫn cục cưng đang ở đâu, Duẫn Hạo như muốn phát điên lên.
“Duẫn Hạo, em là Tại Trung nè.”
“Tại Trung! Bây giờ em đang ở đâu?” Xác định là giọng của Tại Trung, Duẫn Hạo kích động từ trên sô pha nhảy dựng lên.
“Duẫn Hạo, Xương Mân về nước, em đi ăn với anh ấy, cục cưng cũng ở đây.”
“Vậy vì cái gì không nghe điện thoại?” Biết Tại Trung cùng cục cưng đều an toàn, Duẫn Hạo mới an tâm, nhưng hắn bắt đầu nổi giận.
“Điện thoại của em hết pin rồi, em vừa mới phát hiện, cho nên lập tức gọi cho anh đây.”
“Quên đi, không có việc gì là tốt rồi. Bây giờ em đang? Anh đến đón em?”
“Không cần, em sẽ về nhà ngay.”
“Anh ta nhất định đang rất lo lắng đi.” Xương Mân nói.
“Ân. Đều do em sơ ý, điện thoại hết pin cũng không biết.”
“Trở về hảo hảo giải thích một chút đi.”.
Khi Tại Trung về đến nhà, Thái Nghiên cũng chạy trở về.
“Con đó, hôm nay hại Duẫn Hạo phát hoảng, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát rồi.”
“Mẹ, con biết con sai rồi mà.”
“Nói với mẹ cũng vô dụng, hảo hảo đi xin lỗi Duẫn Hạo đi, nó ở trong phòng. Đưa cục cưng cho mẹ.”
Tại Trung lo lắng nhìn lên lầu hai.