Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 15

Sau khi Dương Thống trở về đã báo lại hết những chuyện xảy ra ở Vân gia cho Nhiếp chính vương.

Khi ấy Chung Hành đang thảo luận việc quan trọng với vài phụ tá, nghe hắn ta thì thầm xong sắc mặt không thay đổi gì, chỉ phất tay để Dương Thống lui xuống.

Đợi qua ngày hôm sau, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối sầm, đèn trong phòng được thắp sáng, Chung Hành nhận ly trà súc miệng do tỳ nữ đưa tới: “Đã vài ngày Vân Trạch không sang đây rồi.’

Hôm nay Chung Hành muốn lên triều chủ trì triều chính, Hứa Kính chắc chắn phải dậy sớm hơn Chung Hành, lão ở bên cạnh nói: “Có lẽ trong Vân phủ đã xảy ra chuyện gì đó.”

Sau đó Chung Hành đến phủ An Lạc hầu.

Đương nhiên không phải tiến vào quang minh chính đại, An Lạc hầu biết Chung Hành, nếu Nhiếp chính vương đến Vân phủ làm khách, An Lạc hầu sẽ gióng trống khua chiêng quỳ xuống nghênh đón.

Đương Quy cho rằng Thụy quận vương được người gác cửa dẫn vào, nó vội vàng mở cửa viện: “Công tử vẫn còn nằm trên giường, tối qua cậu ấy bị bệnh, vừa rồi tôi đã mang thuốc cho cậu ấy, giờ chắc còn chưa ngủ đâu, ngài cứ vào thẳng, tôi phải ở chỗ này trông cửa nên không thể dẫn đường cho ngài được.”

Viện Vân Trạch không lớn, trong viện sạch sẽ, không có đồ vật linh tinh nào, ngay cả hoa cỏ cũng không trồng, đến mùa đông sẽ rất quạnh quẽ.

Hắn đẩy cửa bước vào, trong phòng lượn lờ mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, có lẽ có vài món đồ nội thất được làm bằng gỗ đàn hương, ngoại trừ đồ nội thất ra thì không có vật quý giá nào khác.

Trong phòng không có một hạt bụi, một bên tường là sách, trên bàn đặt bút mực, giấy mực và các vật khác, bởi vì trong phòng lạnh lẽo, mực chưa dùng hết đã đóng băng.

Phòng của thế gia công tử không có nỗi một chậu than để sưởi ấm, lạnh lẽo như hầm băng.

Đi sâu vào chính là phòng ngủ, bên trong có thêm một chút khí tức cỏ cây thanh mát, ẩn ba phần mùi thuốc đắng chát, màn giường màu xanh nhạt rủ xuống, hoàn toàn không thấy rõ tình huống trong đó.

Chung Hành bước đến bên giường: “Vân Trạch.”

Bên trong truyền đến tiếng ho khan, một bàn tay tái nhợt xinh đẹp vươn ra khỏi màn.

Chung Hành vén màn lên.

Vân Trạch đắp hai tấm chăn, mái tóc đen dài tản ra trên gối, nét mặt mệt mỏi, nhìn không giống lúc bình thường: “Quận vương?”

“Mới qua một đêm thôi, sao ngươi lại bị bệnh rồi?”

Hôm qua khi Dương Thống báo tin, không hề nói Vân Trạch sinh bệnh.

Giọng nói Vân Trạch yếu ớt: “Chỉ hơi đau đầu thôi, lúc trước thường xuyên như vậy, ta vừa mới uống thuốc, ngủ thêm một giấc là ổn rồi.”

Chung Hành đặt tay lên trán Vân Trạch: “Sao lại bị bệnh?”

“Hôm qua trong nhà có khách, đúng lúc người đó là thuộc hạ của Nhiếp chính vương, ta tình cờ gặp được.” Vân Trạch yếu ớt nói, “Buổi tối đến viện cha thỉnh tội, cha phạt ta quỳ trong viện nửa canh giờ, ban đêm gió lớn quá, lúc trở về đã hơi đau đầu.”

Trong mắt Chung Hành xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Vân Trạch nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay quận vương có bận không?”

“Không.”

“Có thể sưởi ấm chăn cho ta không?” Vân Trạch ngủ cả đêm cũng không ấm lên được, hiện tại cả người cậu rất lạnh, cảm giác hơi nóng trên người đang mất đi từng chút một, nhịn không được run rẩy, “Quận vương, ta hơi lạnh.”

Trong phòng lạnh như vậy, trên người Vân Trạch lại mang bệnh, có thể ấm áp mới là lạ.

Chung Hành cởi y bào trên người, hắn buông màn giường xuống, sau đó nằm vào bên trong.

Tay chân Vân Trạch lạnh lẽo, trên giường chỉ có một khoảng nhỏ dưới người cậu coi như âm ấm. Giường của cậu không lớn, sau khi Chung Hành nằm lên thì hơi chật, tấm chăn chỉ phủ đến chân Chung Hành.

Chung Hành hỏi, “Muốn ta ôm ngươi không?”

Vân Trạch thật sự rất lạnh, màu môi cũng tái nhợt hẳn, cảm thấy lúc nào mình cũng có thể lạnh đến nuốt khí.

“Muốn.”

Chung Hành ôm Vân Trạch vào ngực mình: “Được rồi, ngủ tiếp đi.”

Trên người Chung Hành rất ấm, thân hình cao lớn có thể ôm Vân Trạch kín không kẽ hở.

Trong nháy mắt Vân Trạch cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, nhiệt độ cơ thể trên người chậm rãi trở lại, cậu nhắm mắt ngủ tiếp.

Dược hiệu từ từ phát tác, Vân Trạch đổ mồ hôi đầy người. Nửa canh giờ sau Chung Hành nhận ra Vân Trạch đã ấm lên, tình hình vừa rồi rất nguy hiểm, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.

Khó khăn nhất là nhận ân tình của mỹ nhân.

Hắn chậm rãi buông Vân Trạch ra.

Vân Trạch đang ngủ say, chỗ trên giường vốn không lớn, cậu theo bản năng tới gần Chung Hành, tựa như gặp được ngọn lửa ấm áp trong hang băng.

Bộ dáng tái nhợt yếu ớt của Vân Trạch khi sinh bệnh quả thật quá đáng thương, Chung Hành vuốt mái tóc Vân Trạch.

Qua nửa canh giờ tiếp, Chung Hành lau mồ hôi trên trán Vân Trạch, hiện tại tay chân cậu đã ấm lên cả rồi.

Không phải ngày nào Chung Hành cũng nhàn rỗi không có chuyện cần làm, buổi trưa hắn phải đi dự yến tiệc, buổi tối tiếp kiến cha Vân Trạch.

Chung Hành xuống giường mặc quần áo, Vân Trạch từ từ tỉnh giấc: “Quận vương, huynh phải đi rồi à?”

Chung Hành “Ừ” một tiếng: “Lúc ta tới không thông báo cho An Lạc hầu, không thể ở lại đây lâu.”

Vân Trạch hiểu ra, thì ra Chung Hành thừa dịp người khác không để ý lén vào.

“Buổi tối ta sẽ đến thăm ngươi, mang cho ngươi chút thuốc.”

Thuốc của thời đại này cực kỳ đắng, Vân Trạch không muốn uống chút nào: “Ta không muốn uống thuốc đâu, có thể mang theo chút bánh ngọt không? Ta muốn ăn bánh quế -“

“Nếu không uống thuốc thì không có bánh ăn.”

Vân Trạch dùng chăn che nửa khuôn mặt: “Được rồi… Phiền quận vương mang thêm chút thuốc trị thương sang.”

“An Lạc hầu đánh ngươi?”

“Không có.” Vân Trạch ngượng ngùng, da thịt cậu thật sự rất dễ để lại vết bầm, quỳ nửa canh giờ trên phiến đá xanh lạnh như băng, giờ đầu gối đã tím tái, đau đến mức không đứng dậy nổi, hôm qua còn cần Đương Quy đỡ về, “Đầu gối không dễ chịu lắm.”

Ánh mắt Chung Hành dần lạnh đi, “Để ta xem.”

Vân Trạch im lặng một lát: “Không được, ta, ta đau đầu.”

Hai người là bạn tốt, nhưng bạn bè tốt đến mấy cũng Vân Trạch cũng không thể cởi quần ra cho người ta xem chân được.

Tuy Vân Trạch mặt dày ăn chực ngủ nhờ… Nhưng cậu cũng có sĩ diện mà!

Chung Hành chỉnh lại y bào của mình: “Hiện tại phong hàn của ngươi chưa khỏi nên không tiện cởi quần áo, buổi tối ta qua xem cũng được.”



Trời mùa đông rất nhanh tối.

Một chiếc kiệu nhỏ lặng lẽ rời khỏi phủ An Lạc hầu chở An Lạc hầu ra ngoài, chừng qua nửa canh giờ, kiệu phu hạ kiệu nhắc nhở: “Hầu gia, đã đến nơi rồi ạ.”

An Lạc hầu đành phải đứng trong gió lạnh hai khắc đồng hồ. Lão là văn quan, xưa nay sống an nhàn sung sướng, ra vào đâu cũng phải ngồi kiệu, bị gió lạnh thổi vào, An Lạc hầu lạnh đến độ hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Đáng lý ra lão không cần phải nhục nhã thế này, trong triều đình không phải không có đại thần phản đối Nhiếp chính vương, hoàng thân tông thất và một vài lão thần đều muốn diệt trừ Chung Hành.

Nhưng An Lạc hầu biết tình hình chung ở đâu, đám thế lực trong triều này muốn chống lại Nhiếp chính vương không khác gì lấy trứng chọi đá.

Nhiếp chính vương nắm giữ Liêu Châu rộng lớn, tiền bạc binh mã mọi thứ đều không thiếu, hoàng thất suy tàn phản kháng kiểu gì đây? Lấy gì để phản kháng? Để một đám hoàng tử hoàng tôn chỉ biết uống rượu hoa* chơi gái và một đám quan văn già đi phản kháng à?

(* uống rượu có kỹ nữ hầu)

Chỉ cần An Lạc hầu chịu được khuất nhục nhất thời, lao vào trận doanh của Nhiếp chính vương thì có thể giữ được vinh hoa phú quý và địa vị ngày sạ.

Không biết đã qua bao lâu, bên trong truyền đến tiếng của tỳ nữ: “Điện hạ bảo đưa người vào đi ạ.”

Hứa Kính dẫn An Lạc hầu đi vào.

Tay chân An Lạc hầu cứng đờ, chợt vào phòng ấm cảm thấy cả người như sống lại, lão không có lá gan nhìn bố cục trong phòng, chỉ nghe thấy phía trên truyền đến giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “Vân thượng thư.”

An Lạc hầu nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc áo giáp đưa lưng về phía mình, cho dù không lộ mặt, người này cũng mang đến cảm giác áp bách cực lớn cho văn võ cả triều.

Lão hành lễ: “Thần Vân Thường Viễn bái kiến Liêu Vương điện hạ.”

Quan viên cấp bậc như An Lạc hầu không cần quỳ xuống trước Vương gia.

Hai tấm tấu chương bị ném tới trước mặt An Lạc hầu: “Đây là tấu chương nặc danh buộc tội ngươi.”

An Lạc hầu nhặt lên, càng nhìn sắc mặt càng trắng.

Hình bộ xử lý không ít vụ án, mùa hè năm nay qua tay một vụ án lớn, vụ án này có liên quan đến việc một vị hoàng thân nào đó chiếm đất dân thường, quan viên các cấp trong Hình bộ không tránh khỏi bao che cho đối phương kết án qua loa, An Lạc hầu mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Bởi vì thế cục triều đình quá loạn, Thiên tử không thể nắm quyền, lúc ấy không ai để ý đến những thứ này, không nghĩ tới hiện tại lại bị người ta bắt được buộc tội.

Nếu Nhiếp chính vương nhìn không vừa mắt, dựa vào tấu chương này là có thể cách chức An Lạc hầu.

An Lạc hầu vội vàng quỳ xuống: “Điện hạ, vụ án này vốn do Hình bộ thị lang Hạng Phục xử lý lại, lúc ấy thần bận rộn biên soạn hình luật ——”

“Ngươi lấy lý do này có thể lừa gạt Hoàng đế, giờ cũng dám lừa gạt cô?”

Giọng nói Chung Hành lạnh nhạt nhưng lại làm người ta không rét mà run.

An Lạc hầu nhận ra vừa rồi mình lỡ lời: “Thần có tội, xin điện hạ trừng phạt.”

Phủ Nhiếp chính vương dùng đá xanh làm nền, nơi này còn chưa trải thảm, hôm nay An Lạc hầu không mang nịt gối, Chung Hành không cho phép lão đứng lên, lão chỉ có thể run sợ quỳ ở đó.

“Vụ án này sẽ được xét xử lại,” Chung Hành Ý nói ẩn ý, “Vân thượng thư, ngươi biết xử lý vụ này thế nào rồi đúng không.”

Lòng An Lạc hầu như lửa đốt.

An Lạc hầu muốn âm thầm đầu nhập vào phe Nhiếp chính vương, lại không muốn cắt đứt ngoài sáng với các đại thần khác. Nếu xét xử lại một lần nữa tất sẽ đắc tội hoàng thân, đến lúc đó lão sẽ triệt để xé rách da mặt với các thế lực bên Hoàng đế.

Chung Hành quả thực tàn nhẫn, ngay từ đầu đã cho lão đề khó như vậy.

—– Nếu như có thể đi đường tắt khác lấy lòng Nhiếp chính vương thì tốt quá.

Nghe nói Nhiếp chính vương háo sắc, An Lạc hầu hối hận mình không thể sinh ngay hai ba đứa con gái quốc sắc thiên hương cho con đường làm quan của mình.

Trong lòng lão khổ sở, thấy Chung Hành ngồi xuống, đường đường là người đứng đầu Hầu gia lại không thể không cúi đầu xu nịnh hạ mình pha trà cho Chung Hành.
Bình Luận (0)
Comment