Chung Hành nhận thư do kẻ hầu trong Vân phủ dâng lên, Hứa Kính đi tiễn người ra ngoài.
Chờ Hứa Kính quay lại thì nhìn thấy Chung Hành ném thư sang một bên.
Hứa Kính vội vàng nhặt lên xem, đọc nhanh như gió, lão nói: “Điện hạ, nếu Vân Thường Viễn đã có ý này, sao ngài không thuận nước đẩy thuyền thu lễ vật luôn? Bằng không chờ khi Phụ quốc công đến kinh thành, địa vị của Vân tiểu công tử nước lên thuyền cao, đến lúc đó sẽ có cục diện khác.”
Hứa Kính không biết Vân Trạch có ý nghĩ này không. Nếu Vân Trạch không có, vừa hay để An Lạc hầu làm kẻ ác, tránh ngày sau cậu ghi hận Chung Hành có suy nghĩ gian dối.
Chung Hành khoanh tay đứng đấy, cửa sổ trong phòng mở toang, từng làn gió lạnh ùa vào từ bên ngoài thổi tan ấm áp trong gian phòng.
Lúc Vân Trạch trở lại chỗ ở, Đương Quy vội vàng nghênh đón: “Công tử, sao đêm qua cậu không trở về vậy? Tôi lo lắng đến nỗi cả đêm không ngủ, sợ cậu xảy ra chuyện gì.”
Vân Trạch lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu. Đương Quy, ngươi nghỉ ngơi vài canh giờ đi.”
Đương Quy theo sau Vân Trạch: “Sáng ra lão gia đã phái người đưa tới hai gã sai vặt và bốn tỳ nữ, nói là để hầu hạ công tử. Mặt khác còn có mấy thước lụa, một ít dụng cụ vàng bạc và hương liệu, lá trà. Lão gia bị sao vậy nhỉ?”
Vân Trạch cũng không biết, chỉ có thể cho rằng là do Chung Hành: “Cha phát hiện ta quen Thụy quận vương, có lẽ lo lắng việc xấu trong nhà lan xa cho nên khôi phục đãi ngộ của ta. Mấy người mới tới phải làm việc gì, ngươi tự sắp xếp là được.”
Đương Quy gật gật đầu: “Nghe theo phân phó của công tử.”
Vân Trạch vào phòng, một tỳ nữ đến rót trà cho cậu. Vân Trạch phát hiện sách vở và giấy bút trên bàn đều bị người khác lật qua, mấy người hầu này đều do An Lạc hầu sắp xếp, Vân Trạch không tin tưởng bọn họ như với Đương Quy, sau khi phát hiện đồ đạc bị bọn họ lật xem thì không vui nổi.
Đương Quy đã đi ngủ, trong tiềm thức Vân Trạch cho rằng đêm qua đã xảy ra chuyện đáng sợ gì đó, nhưng mà cậu nghĩ mãi cũng không nhớ ra nổi.
An Lạc hầu ban thưởng một ít tôi tớ cho Vân Trạch, thứ nhất là vì giám thị Vân Trạch đi đâu, thứ hai Vân Trạch chỉ có một người hầu hạ, đối với công tử nhà Hầu gia mà nói quả thật quá ít.
Bởi vì tỳ nữ tỉ mỉ, cho nên số lượng gấp đôi gã sai vặt.
Nếu tỳ nữ đã được ban thưởng cho Vân Trạch, mặc định là người trong phòng Vân Trạch, Vân Trạch có thể nạp các nàng làm thiếp, cũng có thể tặng các nàng cho người khác.
Hiện giờ Vân Trạch không nghĩ nhiều như vậy, cậu vẫn còn đang cố nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm qua.
Đến tối, Vân Trạch tắm rửa thay quần áo xong đang định lên giường, một tỳ nữ tiến vào: “Ban đêm trời lạnh, nô tỳ Túc Nhi làm ấm giường cho công tử.”
Đương Quy thấy hai tỳ nữ Túc Nhi, Tuệ Nhi khá xinh nên để các nàng làm chuyện bưng trà rót nước. Hai tỳ nữ khác làm việc trong viện.
Túc Nhi hiểu lầm sắp xếp của Đương Quy, nàng cho rằng chuyện hầu hạ trong phòng bao gồm cả ngủ cùng công tử.
Vân Trạch từ chối: “Ngươi về nghỉ ngơi đi, ta không cần làm ấm giường.”
Túc Nhi cúi đầu: “Nô tỳ vào viện của công tử, giờ đã là người của công tử, cần phải hầu hạ công tử đi ngủ.”
Vân Trạch không quen với những việc này: “Đêm xuống các ngươi không cần ở lại hầu hạ nữa, có chuyện gì ta sẽ gọi Đương Quy.”
“Lão gia đã nói ——”
“Ngươi vào viện của ta thì phải nghe lời ta,” Vân Trạch nhíu mày, “Hiện tại rời đi ngay, gọi Đương Quy vào.”
Túc Nhi cắn môi lui ra.
Vân Trạch ngủ trên giường mềm mại, chăn mền được đổi thành loại tơ tằm màu xanh, tuy rằng mùa đông ngủ hơi lạnh chút, nhưng lát sau đã ấm áp hơn rồi.
Cậu đã suy nghĩ chuyện đó cả ngày trời nhưng vẫn không nhớ ra những gì đã xảy ra hồi đêm qua.
Chạng vạng tối Đương Quy ra ngoài một chuyến, Vân Trạch bảo nó hỏi thăm nguyên nhân cái chết của Cao Phổ. Vân Trạch luôn cảm thấy lúc Cao Phổ chết mình còn ở đó, bởi vì uống nhiều rượu quá nên cậu đã quên hết chuyện khi ấy.
Đương Quy trở về nói: “Công tử, Túc Nhi vừa mới khóc lóc chạy ra, nàng nói cậu chướng mắt nàng.”
Vân Trạch quay người lại: “Cô ấy hiểu lầm ý của ta. Đương Quy, ngươi có nghe ngóng được chuyện xảy ra tối qua ở Dương phủ không?”
Đương Quy lắc đầu: “Trong tửu lâu không hề nghị luận chuyện này, có thể tôi tớ trong Dương phủ bị cấm nói ra, không có ai dám ra ngoài kể lại chuyện đêm qua.”
“Được rồi.” Vân Trạch nói, “Ngươi về nghỉ ngơi trước đi. ”
Đương Quy cũng không rời đi ngay: “Công tử, mấy tỳ nữ… mà lão gia đưa tới, cậu không có ý định để các nàng hầu hạ cậu à?”
Vân Trạch lắc đầu: “Để các cô ấy làm việc trong bổn phận của mình thôi.”
Đương Quy gật đầu: “Ngày mai tôi sẽ dặn dò các nàng, công tử nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Ngày hôm sau Đương Quy phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Bốn tỳ nữ nghe theo sắp xếp của Đương Quy, các nàng đều an phận thủ thường làm chuyện của mình.
Hai gã sai vặt mới tới có quan hệ họ hàng với Tổng quản trong phủ, hai kẻ này không hề nghe lời.
Hai gã sai vặt một hai phải đi theo phía sau Vân Trạch đòi làm người hầu thân cận nhất, nếu Vân Trạch muốn rời khỏi phủ, hai người bọn họ sẽ phải đi theo, hơn nữa trên danh nghĩa nói là muốn bảo vệ công tử, không cho Vân Trạch từ chối.
Còn động một chút là lôi An Lạc hầu ra ép bức Đương Quy.
Trong lòng Đương Quy chẳng vui vẻ gì: “Đánh cũng không đánh được, mắng cũng không mắng được. Lão gia thưởng người cho cậu, đánh bọn họ chẳng khác nào đánh lão gia, hai tên này đáng ghét quá.”
Vân Trạch nói, “Hai kẻ này tình nguyện bận rộn, chẳng phải ngươi có thể nghỉ ngơi nhiều hơn hả?”
Đương Quy suy nghĩ một lát: “Công tử nói có lý.”
Đương Quy không cho rằng những người mới tới này có thể phá hư tình chủ tớ giữa nó và Vân Trạch, Vân Trạch không bạc tình bạc nghĩa như Vân Dương đâu.
Cả hai bằng lòng đi theo thì để cho bọn chúng đi theo, dù sao Vân Trạch cũng chẳng làm chuyện gì phải giấu diếm người khác.
Thời gian dài, chờ đến khi bắt được sai lầm của bọn chúng thì xử lý cũng không muộn..
Buổi tối Vân Trạch muốn qua chỗ Chung Hành ăn vằn thắn, hai gã sai vặt mới nghe nói sắp qua phủ Thụy quận vương, vội vàng đi theo phía sau Vân Trạch.
Kết quả bọn họ vừa vào cửa đã bị một người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng dọa sợ.
Chung Hành đảo mắt qua hai gã sai vặt cử chỉ lỗ mãng này: “Sao ngươi lại đổi người hầu rồi?”
Vân Trạch nói, “Cha ta mới ban thưởng.”
“Ta có tin tức muốn nói cho ngươi biết.” Chung Hành nói, “Các ngươi lui ra hết đi.”
Hai gã sai vặt này vừa chạm mắt với Chung Hành liền cảm thấy cả người lạnh như băng, khi Chung Hành nhìn Vân Trạch mới có chút ấm áp, còn nhìn bọn họ tựa như đang nhìn một xác chết vậy.
Bọn chúng vốn muốn một tấc cũng không rời khỏi Vân Trạch, sau khi Chung Hành hạ mệnh lệnh, cả hai không nói lời nào rời đi.
Vân Trạch tò mò hỏi: “Quận vương, là chuyện gì á?”
Tỳ nữ đưa lên hai tô vằn thắn gà, Vân Trạch cúi đầu uống một hớp canh.
Chung Hành nói, “Sáng nay ta chặn lại một phong thư, là cha ngươi viết cho Nhiếp chính vương.”
Hứa Kính ở một bên đưa thư đến tay Vân Trạch, Vân Trạch mở thư, cậu nhận ra bút tích của An Lạc hầu, đúng là đối phương viết, chỉ là —— Vân Trạch càng đọc nét mặt càng tệ.
An Lạc hầu đột nhiên đối xử tốt với cậu, quả nhiên có ý xấu. Đường đường là Hình bộ thượng thư, vậy mà lưu lạc đến độ bán con cầu vinh.
“… Con út Vân trạch trong nhà, xinh đẹp thông minh có thể làm bạn bên cạnh quân. Nếu điện hạ không ghét bỏ, thần chọn ngày lành tháng tốt đưa con nhỏ đến phủ hầu hạ quân.”
Vân Trạch không còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Chung Hành nói: “Cha ngươi muốn lợi dụng ngươi vượt qua nguy nan lần này. Vân Trạch, ngươi nghĩ thế nào?”
Vân Trạch sống không còn gì luyến tiếc: “Muốn chết quá.”
Không đúng, muốn An Lạc hầu chết.
Chung Hành nhíu mày.
Vân Trạch lấy lại tinh thần. Nếu Chung Hành đã ngăn cản phong thư này, nói không chừng hắn có biện pháp giúp đỡ mình.
“Quận vương, ta không muốn làm nam sủng của Nhiếp chính vương, huynh giúp ta được không?”
“Nhiếp chính vương một tay che trời, sao bổn vương có thể giúp ngươi được?” Chung Hành nói, “Cho dù Hoàng đế ở trước mặt cũng không giúp được ngươi đâu.”
Vân Trạch ngồi bên cạnh Chung Hành: “Quận vương, vậy huynh có thể giúp ta chạy khỏi Minh Đô không? Chỉ cần ta trốn đi, cha ta sẽ không thể dâng ta cho Nhiếp chính vương. Thiên hạ rộng lớn rồi sẽ có chỗ cho ta dung thân thôi.”
“Khắp cõi dưới trời, chẳng có chỗ nào là không phải lãnh thổ của vua. Noi theo những vùng đất ven bờ, dân chúng khắp nơi, chẳng ai là không phải bề tôi của vua.(*)” Chung Hành cầm ngón tay lạnh lẽo của Vân Trạch len rồi đan tay mình vào, “Thiên hạ tuy lớn, lê dân bách tính đều bị hắn thống trị, ngươi có thể trốn đi đâu đây?”
Sắc mặt Vân Trạch từ từ trắng nhợt.
Chung Hành nói, “Ta có một biện pháp.”
Vân Trạch nhìn Chung Hành.
“Ngươi vào phủ của ta.” Chung Hành nói, “Hắn sẽ không cướp người với ta, chúng ta qua lại mật thiết, nói vậy hắn sẽ biết là ta gặp ngươi trước. Dù An Lạc hầu viết thư cho hắn, hắn cũng sẽ không ra tay đoạt người.”
Thụy quận vương là cháu trai của Nhiếp chính vương, làm chú sao có thể tùy ý cướp người của cháu trai, đây đúng là biện pháp hay.
Vân Trạch nói, “Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của huynh.”
“Thanh danh có quan trọng với ngươi không?” Chung Hành như cười như không, “Tiểu công tử cho rằng thế nào?”
Vân Trạch không có nhiều thời gian để cân nhắc chuyện này.
So với Nhiếp chính vương xa lạ, cậu càng tin tưởng người đàn ông trước mắt này hơn.
“Được.” Vân Trạch suy nghĩ,” Quận vương có lòng tốt cứu ta, sau này ta sẽ báo đáp.”
Chung Hành gõ lên trán cậu một cái: “Báo đáp kiểu gì đây?”
Vân Trạch: “Ta còn chưa nghĩ ra, Quận vương nghĩ đi.”
Khóe môi Chung Hành vẽ lên một nụ cười: “Sau này ta làm chuyện gì cũng không thể giận ta, càng không được cắt đứt với ta.”
Cách báo đáp này có vẻ hơi kỳ lạ.
Vân Trạch: “Ta sẽ không cắt đứt với quận vương, nhưng chuyện tức giận thì ta không khống chế được bản thân đâu.”
Chung Hành như cười như không: “Làm sao giờ, ta muốn điều kiện này nhất.”
“Vậy được rồi.” Vân Trạch nói, “Ta sẽ không giận Quận vương, cũng sẽ không cắt đứt với huynh.”
Chung Hành vốn trầm ổn, có thể làm chuyện gì chọc mình tức giận cơ chứ?
Chung Hành nói, “Canh sắp nguội rồi, ngươi dùng bữa trước đi, có một số việc sau này rồi nói tiếp.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai vào V sẽ có chương vạn chữ, thời gian cập nhật vẫn là khoảng 9 giờ sáng, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
(*) Trích Thi kinh – Tiểu nhã – Bắc sơn | Bản dịch của Tạ Quang Phát – Thi kinh, tập 2