Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 29

Vân Trạch gắn tua song ngư thạch anh mới mua lên người.

Tuệ Nhi bước vào phòng, nàng thấy Vân Trạch muốn đi ra ngoài, nhịn không được hỏi: “Công tử định đi đâu ạ? Em vừa nấu canh hạt sen ngân nhĩ cho công tử này.”

Vân Trạch trả lời, “Thụy quận vương ở cách vách đã quay về, ta qua gặp hắn.”

Tuệ Nhi nói, “Sao không uống canh hạt sen rồi hẵng đi ạ? Cậu nếm thử đi, em có cho thêm rất nhiều đường phèn, rất thơm ngọt đó.”

Đương Quy đi đến: “Công tử không rảnh uống đâu, không bằng cho ta đi?”

Tuệ Nhi giẫm lên chân nó: “Đi sang một bên, ta cố ý nấu cho công tử đó.”

Vân Trạch uống xong đặt bát lên bàn: “Ta đi đây.”



Chung Hành gầy hơn nửa tháng trước, hắn đang ngồi bên cửa sổ xem tấu chương, sắc trời vẫn chưa tối, ánh tà dương đúng lúc rơi lên nửa người hắn.

Vân Trạch gõ cửa: “Quận vương?”

“Vào đi.”

Vân Trạch đi vào: “Quận vương về lúc nào vậy? Đám người Triệu Nghị tướng quân đã đến Vĩ Châu rồi à?”

Chung Hành ngước mắt lên: “Vừa về khi sáng, trở về liền vào cung ngay. Hắn ta đã đến lãnh thổ Vĩ Châu, còn chưa giao chiến với quân phản loạn.”

Vân Trạch thấy sắc mặt Chung Hành lạnh lùng u ám hơn ngày thường, có vẻ tâm trạng không tốt lắm, cậu ngồi xuống: “Quận vương không vui à?”

“Có ư?” Chung Hành xoa đầu Vân Trạch, “Sao lại cho rằng ta không vui?”

“Bởi vì nét mặt hiện giờ không giống lúc bình thường.”

Chung Hàng vẫn còn chưa điều chỉnh lại. Sau khi hắn rời kinh không hề dịu dàng dễ gần với mọi người, trong mắt những người khác, Chung Hành còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.

Nếu như lộ mặt thật với Vân Trạch, chỉ sợ Vân Trạch đã sớm bị hắn dọa cho chạy mất rồi.

“Thuyền xe mệt nhọc nên tâm trạng không được tốt, “Chung Hành nói, “Tiểu công tử dỗ dành ta vui vẻ đi?”

Vân Trạch gỡ tua quạt song ngư thạch anh xuống: “Quận vương, tặng huynh thứ này.”

Nhận được quà sẽ thoải mái hơn.

Nếu ai đó bỗng tặng quà cho Vân Trạch, Vân Trạch sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Thạch anh trắng cực kỳ trong suốt, chiếc đuôi của hai con cá quấn lấy nhau sống động như thật, có thể thấy được điêu khắc rất tinh xảo.

Chung Hành nắm chặt tay Vân Trạch, bàn tay hai người kề sát vào nhau, lòng bàn tay Chung Hành rộng lớn, vì thường xuyên cưỡi ngựa bắn cung nên lòng bàn tay và hổ khẩu có vết chai cứng, khung xương Vân Trạch nhỏ hơn một tí, bàn tay quanh năm cầm bút không có nhiều sức, lòng bàn tay bị thạch anh lạnh lẽo làm đau đớn.

Tua quạt cách lòng bàn tay hai người, không biết Chung Hành đang vuốt ve tua quạt hay đang vuốt ve lòng bàn tay Vân Trạch: “Ở triều Khế, nữ tử thường tặng tua quạt có hình dạng này cho người yêu của mình làm tín vật định tình, một khi tặng sẽ thể hiện không phải người đó thì nàng sẽ không gả.”

Vân Trạch: “Là, vậy à?”

Tha thứ cho cậu kiến thức nông cạn không biết điều này.

Vân Trạch vội vàng thu hồi tua quạt: “Để hôm khác ta chọn một món quà thích hợp hơn tặng Quận vương.”

Nhưng tốc độ của cậu không nhanh bằng Chung Hành, Chung Hành đặt tua quạt vào trong tay áo: “Chờ ngươi chọn được thì đổi lại.”

“Không được.” Vân Trạch muốn cướp về, “Quận vương trả lại cho ta trước đi.”

Trong mắt Chung Hành có ý cười: “Chẳng lẽ gả cho ta không tốt à?”

Vóc dáng Chung Hành cao lớn, lại luyện võ quanh năm, Vân Trạch muốn cướp đồ từ trong tay hắn không khác gì muốn lên trời.

Vân Trạch đè Chung Hành xuống giường, thò tay vào trong tay áo đối phương: “Quận vương đừng chọc ta nữa.”

Không sờ được tua quạt, cậu chỉ chạm đến cổ tay cứng rắn của Chung Hành.

“Ở trong tay áo khác.” Chung Hành bị cậu đè lên nhưng không phản kháng, “Ta rất thích nó, tiểu công tử thật sự muốn lấy lại?”

Vân Trạch suy nghĩ: “Nếu Quận vương thích thì nhận đi, lễ vật đắt ở tấm lòng, Quận vương hiểu ý ta là được.”

Chung Hành đặt Vân Trạch sang bên cạnh.

Trong phòng rất ấm áp, Vân Trạch mặc áo vải bông, rất nhanh đã toát mồ hôi mỏng, cậu cởi áo khoác đặt ở bên cạnh: “Lần này Quận vương rời khỏi kinh thành có gặp được người hay chuyện thú vị gì không?”

Chung Hành kể lại cho Vân Trạch những gì mình nghe thấy trên đường.

Mấy năm nay Vân Trạch chỉ ở Minh Đô của triều Khế, chưa từng đi đến những nơi khác, nghe Chung Hành kể về phong tục tập quán, cậu cũng nghe rất say sưa.

Chẳng qua đến chạng vạng thì buồn ngủ, trong phòng lại ấm áp, Vân Trạch mới vừa ăn no, giọng nói của Chung Hành trầm thấp từ tính, cậu nghe một hồi bất tri bất giác ngủ quên mất.

Chung Hành treo tua quạt lên trên một chiếc quạt gỗ thơm.

Vân Trạch ngủ nông, rất dễ bị động tĩnh nhỏ nào đó đánh thức, Chung Hành sai tỳ nữ bỏ vào lồng hun khói một ít hương an giấc.

Hứa Kính gõ cửa, lão nói với Chung Hành: “Điện hạ, Thụy quận vương đã tới.”

Chung Hành nhỏ giọng nói: “Để nó chờ bên ngoài.”

Hắn nói với Thu Hâm: “Đi lấy áo choàng cho cô.”

Thu Hâm cầm áo choàng cáo bạc của Chung Hành tới, Chung Hành quấn Vân Trạch trong áo choàng, ôm cậu đến chỗ của mình ở nội viện.

Sắc trời đã sẩm tối, đèn lồng trong vương phủ đồng loạt sáng lên, nơi nào cũng có vầng sáng vàng.

Ánh trăng trên bầu trời có hình một đường cong nhỏ nhạt màu, không để ý sẽ không thấy được, trong gió mơ hồ có hương thơm của hoa mai, lúc này hoa mai đã nở.

Trong phòng tối mờ, Chung Hành đặt Vân Trạch lên giường của mình: “Không cần thắp đèn, thêm một ít hương đo, các ngươi hầu hạ ở bên cạnh, em ấy thức thì báo cho cô biết.”

“Vâng ạ.”

Lần này Chung Thiệu không thể giả bệnh được nữa, cho dù cậu ta thật sự bị bệnh thì chuyện đầu tiên sau khi trở lại Minh Đô là phải đi gặp Chung Hành.

Chung Hành là nhân vật có quyền thế lớn nhất trong vương tộc Liêu Châu, cũng là trưởng bối của Chung Thiệu, dù làm thần tử hay vãn bối, cậu ta buộc phải đến đây chào hỏi.

Chung Thiệu không dám ăn mặc lòe loẹt tới nơi này, cậu ta thay áo xanh mộc mạc, trông bộ dạng anh tuấn cao lớn, trái lại thành mỹ nam tử hiếm gặp.

Hứa Kính bảo cậu ta chờ một lát, Chung Thiệu nói với Hứa Kính: “Hứa tiên sinh, mấy ngày gần đây chú của ta có khỏe không? Tại sao thời gian trước lại rời khỏi Minh Đô vậy?”

“Xung quanh không yên bình, loạn thần tặc tử như hổ rình mồi kinh thành, lúc điện hạ đi tuần tra thuận tiện giết vài tên gây chuyện để chấn nhiếp,” Hứa Kính hỏi, “Lẽ nào ngài không biết?”

Chung Thiệu không biết thật, cậu ta mới trở về Minh Đô, hơn nữa một ít chuyện lớn còn chưa truyền ra nhanh như vậy.

“Hôm nay tâm trạng của chú có tốt không?”

Dù Chung Thiệu là một kẻ ngốc, nhưng cậu ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh Chung Hành lạnh mặt răn dạy người khác đâu.

“Rất tốt, hôm nay Quận vương đến đúng lúc lắm.” Hứa Kính nói, “Chỉ là Quận vương vẫn nên cẩn thận. Có lẽ điện hạ nhìn thấy người khác sẽ vui vẻ, nhưng thấy ngài ——”

Đúng lúc này một tỳ nữ đi ra: “Quận vương, mời theo tôi vào trong.”

Chung Thiệu nhìn Hứa Kính, vội vàng đi vào.

Bố cục gian phòng quả nhiên đã thay đổi, mấy bức tranh diễm lệ làm người ta đỏ mặt tía tai kia biến mất hết.

Cậu ta vội vàng hành lễ: “Cháu trai bái kiến chú.”

Chung Hành gật đầu: “Đứng lên đi, chuyến đi Giang Nam này thế nào?”

Chung Thiệu nói: “Giang Nam như thơ như tranh vẽ, cháu trai quyến luyến quên đường về, bởi vì nhớ người thân và bạn bè ở Minh Đô cho nên vội vàng trở lại.”

Chung Hành lạnh lùng nhìn Chung Thiệu từ đầu đến chân.

Tình thân của người trong Chung gia nhạt nhẽo, lúc Chung Hành ở còn Liêu Châu, con cháu gia tộc hơn trăm, quan hệ rắc rối phức tạp, xa một chút là không biết mặt.

Chung Thiệu có huyết thống rất gần với hắn, cha Chung Thiệu là anh họ của Chung Hành, cha Chung Hành và cha người anh họ này là anh em cùng một mẹ.

Chung Thiệu không thích tranh quyền đoạt lợi, cha cậu ta cũng vậy. Bởi vì cha Chung Thiệu vô năng nhưng coi trọng địa vị, năm đó Chung Thiệu mới bị đẩy ra làm con tin đưa đến Minh Đô.

Chung Hành nói, “Còn muốn quay lại Giang Nam không?”

Thật ra Chung Thiệu rất muốn, đặc biệt là sau khi biết Chung Hành đang ở nhà mình. Nhưng cậu ta vừa đến đã đi thì có vẻ không tốt lắm.

Cậu ta lo lắng Chung Hành thật sự cho rằng mình tài hoa hơn người, nhét chức vị quan trọng trong triều đình cho mình. Ở nơi này, người có huyết thống quan hệ gần với Chung Hành nhất chính là Chung Thiệu, Chung Thiệu được đề bạt như là chuyện đương nhiên.

Chung Thiệu đáp: “Không muốn ạ, đi một lần là đủ rồi, giờ cháu chỉ muốn ở lại kinh thành thôi.”

“Ngươi ở Minh Đô phải làm việc khiêm tốn.” Chung Hành gõ quạt lên mặt bàn, “Không thể rêu rao khoe khoang địa vị của mình ở ngoài, họa sát thân thường bị dẫn tới vì lí do này.”

Chung Thiệu cảm thấy tua quạt trên cây quạt của Chung Hành trông rất quen.

Cậu ta bỗng nhớ ra.

Đây không phải là thứ mà mỹ nhân tên “Vân Đương Quy” nọ mua sao?

Chung Thiệu thích cái tua quạt này lắm, cậu ta cố ý hỏi ông chủ còn không, ông chủ trong tiệm nói sư phụ điêu khắc đã qua đời, Minh Đô chỉ còn một cái này.

Cậu ta nghe nói thứ này là để tặng cho “Thụy quận vương”, vốn nghĩ qua hai ngày nữa có lẽ sẽ có người dâng lên để lấy lòng mình, không ngờ tới lại rơi vào trong tay chú mình.

Thạch anh màu trắng trong suốt, dường như không hợp với Nhiếp chính vương bụng đen tàn bạo lắm.

Chung Hành híp mắt: “Cô tạm mượn thân phận của ngươi một thời gian.”

Chung Quân sửng sốt: “… Vâng.”

Chung Hành mượn cái gì cũng được hết, chỉ cần không mượn đầu của mình thôi.

“Lui ra đi.”

Chung Thiệu nghi hoặc: “Chú, chú mượn thân phận của con, vậy con làm ai đây?”

Chung Hành phất tay bảo cậu ta đi ra: “Ngươi muốn làm ai thì làm.”

Chung Thiệu vắt hết óc nghĩ xem nên làm ai thì được đây, cậu ta ra khỏi phòng.

Lúc gặp Hứa Kính, Chung Thiệu thuận miệng hỏi.

Hứa Kính nói, “Quận vương ở nhà đọc sách viết chữ, ít ra ngoài dạo chơi là được.”

Chung Quân nói, “Đúng rồi, tua quạt thạch anh của chú ta ở đâu ra vậy?”

Hứa Kính còn chưa thấy thì sao lão biết được? Lão xua tay: “Không biết, mời Quận vương trở về.”

Chờ Chung Thiệu rời đi, Hứa Kính vào trong.

Lão nhìn thấy Chung Hành đang nghịch cái tua quạt song ngư thạch anh.

Hứa Kính nhìn thêm vài lần.

Chung Hành thờ ơ nói, “Đây là tín vật định tình em ấy tặng cô.”

Hứa Kính gật đầu: “Vâng, rất đẹp.”

Chung Hành thu hồi tua quạt: “Hứa tiên sinh muốn nói gì?”

“Giấy không thể gói được lửa.” Hứa Kính nói, “Thụy quận vương đã trở lại, sao điện hạ không nói chân tướng cho tiểu công tử biết?”

Chung Hành cười châm chọc nói: “À? Nói cho em ấy biết sự thật? Ngươi muốn em ấy sợ cô?”

“Điện hạ uy phục bốn bể, thiên hạ ai mà không sợ chứ?” Hứa Kính nói, “Thuộc hạ lo lắng kéo dài càng lâu, ngày sau càng khó mở lời.”

Chung Hành làm việc có cân nhắc của riêng mình, một số việc sẽ nghe theo lời khuyên của người bên cạnh, một số việc thì không: “Cô biết rồi, lão lui xuống đi.”

Chờ Hứa Kính rời đi, Chung Hành trở về hậu viện.

Bóng đêm sâu dần, ánh trăng càng thêm sáng, thị vệ tỳ nữ đứng hai bên cầm đèn lồng, bóng dáng Chung Hành bị kéo rất dài, cho dù trong phủ có rất nhiều người, nhưng chỉ cần là nơi có mặt Chung Hành thì mọi thứ sẽ yên tĩnh đi.

Người nào cũng sợ hãi, không một ai dám phát ra tiếng động, trạch viện to như vậy tựa như đã chết.

Cửa phòng đóng chặt, bên trong cũng yên lặng, sau đó đèn sáng lên, cửa sổ hiện lên vầng sáng ửng vàng, tỳ nữ lục tục đi ra ngoài, Chung Hành bước vào.

Trong phòng ấm áp, hương trong lồng hun khói quá nồng, Vân Trạch chịu ảnh hưởng của hương nên ngủ rất say.

Tỳ nữ lau mặt và tay chân cho cậu, áo lót mềm mại sạch sẽ đặt ở một bên còn chưa thay, bởi vì động tác nhẹ nhàng, Vân Trạch vẫn chưa bị đánh thức.

Chung Hành vuốt ve sườn mặt Vân Trạch, từ lông mày màu đen xuống lông mi mảnh khảnh, sống mũi thanh tú rồi đến cánh môi mềm mại ướt át.

Da thịt Vân Trạch rất mỏng manh, Chung Hành vuốt mạnh làm cậu cảm thấy đau, cậu cố gắng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Chung Hành Vân Trạch mới an tâm.

Cậu biết Quận vương sẽ không làm tổn thương mình.

Vân Trạch cầm tay Chung Hành, trong giọng nói chứa sự buồn ngủ nồng đậm: “Quận vương, ta buồn ngủ quá, huynh đừng làm phiền ta.”

Bụng ngón tay Chung Hành lướt qua xương quai xanh cậu, lưu lại một vài dấu vết màu đỏ trên đó, không chịu tha cho cậu: “Buồn ngủ lắm à?”

Hương thơm trong phòng làm người ta cực kỳ khát vọng một giấc ngủ ngọt ngào, Vân Trạch “Ừ” một tiếng, nắm chặt ngón tay Chung Hành.

Chung Hành vẫn không hiểu, hắn nghiêm túc nhìn Vân Trạch, ngũ quan tuấn mỹ sâu sắc chiếu xuống ánh đèn nhu hòa, hai mắt sâu không thấy đáy: “Chẳng lẽ gả cho ta không tốt ư?”

Hôm nay Vân Trạch còn chưa trả lời hắn.

Ngoại trừ tính cách hơi có vấn đề, đôi khi khát máu tàn bạo, nhưng các phương diện còn lại đều rất tốt.

Vân Trạch chỉ muốn ngủ thôi, sau khi bị Chung Hành cắn vài cái lên ngón tay liền đút tay vào trong chăn, đầu ngón tay ươn ướt đau đớn, mãi cho đến lòng bàn tay đều ướt át ngứa ngáy, Vân Trạch bất giác chui cả người vào trong chăn.

Chung Hành không trêu chọc cậu nữa, nếu tiếp tục sẽ làm Vân Trạch tức giận, chỉ sợ sẽ khó dỗ. Bình thường tính cách Vân Trạch rất tốt, nếu cậu giận lên đó là thật sự rất tức giận.

Đêm còn rất dài, có Vân Trạch bên cạnh dường như không còn dài nữa, hương an giấc không có hiệu quả với hắn, Chung Hành không buồn ngủ, hắn đi xử lý toàn bộ chuyện tồn đọng trong nửa tháng này.
Bình Luận (0)
Comment