Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 46

Vì Chung Hành muốn hồi kinh nên xuân sưu kết thúc trong vội vàng.

Quan viên bên Hoàng đế đã bày mưu tính kế xong tất cả, gì mà ám sát, mỹ nhân kế, rượu độc,… tất cả đều thất bại trong một quyết định của Chung Hành.

Hành cung Tử Sơn có nhiều cơ hội ra tay hơn Minh Đô. Khi ở Minh Đô, Chung Hành xuất quỷ nhập thần, người ta không thể đoán được hắn xuất hiện ở phủ đệ nào, cho dù may mắn đoán ra Chung Hành ở phủ nào cũng không biết hắn đang ở đâu.

Trong hành cung, nơi Chung Hành đi lại có hạn nên dễ ám sát hắn hơn. Thậm chí Hoàng đế còn chờ mong Chung Hành cũng vào rừng săn bắn như các quan viên khác, chỉ cần thị vệ bên cạnh Chung Hành vừa đi khỏi, thích khách mai phục trong bóng tối sẽ xuất hiện phanh thây hắn.

Nhưng tình huống này chỉ xuất hiện trong giấc mơ đẹp của Hoàng đế và một số gia tộc.

Trên đường trở về kinh, Chung Hành ngồi trong xe ngựa đọc sách, một lát sau xe ngựa dừng lại, Khúc Doãn Thành lại gần nói: “Điện hạ, lão thất phu Phùng Khôi kia muốn gặp ngài.”

Chung Hành gật đầu.

Phùng Khôi nhanh chóng đi tới, lão râu tóc hoa râm cong người, hành lễ rồi mới nói: “Điện hạ, xe ngựa của con gái ta đột nhiên bị hỏng, có thể cho nó ngồi chung xe với ngài không?”

Sau khi Lang gia gặp chuyện không may, môi hở răng lạnh, trong thời gian ngắn Phùng Khôi già đi nhiều.

Chung Hành từng gặp con gái của Phùng Khôi, lần trước khi đến Phùng phủ, Phùng Khôi cố ý để con gái đi ra hiến vũ, Phùng tiểu thư mềm mại uyển chuyển, quả thật không phụ thanh danh đệ nhất mỹ nhân, cũng chỉ có tên mãng phu Triệu Nghị kia mới bảo không xinh đẹp, nhưng hắn không có hứng thú với chuyện này: “Để Khúc Doãn Thành tìm cho nàng một con ngựa.”

Nam nữ thụ thụ bất thân, một khi Phùng tiểu thư ngồi xe ngựa của Chung Hành, cho dù hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì thì ngoài kia cũng sẽ có vô số lời đồn đãi, dù sao thanh danh bên ngoài của Chung Hành là tàn bạo háo sắc.

Phùng Khôi biết điểm này nhưng vẫn muốn dâng con gái lên, rõ ràng là đang lấy lòng Chung Hành.

Phùng Khôi nói: “Con gái ta thường ở trong khuê phòng, chưa học cưỡi ngựa bao giờ.”

Chung Hành châm chọc: “Nàng ta gì cũng không biết, vậy ngươi dẫn đến khu vực săn bắn làm gì?”

Sắc măt Phùng Khôi đỏ bừng, lão mang con gái tới đây đương nhiên là có công dụng khác, nếu Chung Hành không hồi cung sớm thì sẽ biết được thôi: “Chuyện này… Chuyện này … Đây là con gái cưng của lão phu, lão phu không nỡ để ái nữ ở nhà một mình.”

Giờ Chung Hành làm rối loạn tất cả kế hoạch của bọn họ, Phùng Khôi không thể không sắp xếp lại.

Chung Hành lạnh lùng nói: “Nếu không biết cưỡi ngựa thì cho nàng ta đi bộ theo phía sau hồi kinh.”

Con gái của Phùng Khôi là gót sen ba tấc*, bình sinh chưa từng đi xa, đương nhiên sẽ không thể đi bộ về.

(* tam thốn kim liên: chỉ tục bó chân/khen bàn chân của con gái)

Không còn biện pháp nào khác, Phùng Khôi đành cho con gái lên xe ngựa của trưởng công chúa Hoài Thục.

Trong thời gian ngắn Vân Dương đã thông đồng được với Mạnh Bưu, gã và Mạnh Bưu cưỡi ngựa đi cạnh nhau, nhìn thấy động tĩnh bên Phùng Khôi, Vân Dương giơ roi ngựa chỉ vào Phùng tiểu thư: “Đây là con gái Phùng đại nhân.”

Dân phong Minh Đô cởi mở, tiểu thư nhà quan thường lên núi thắp hương, ra ngoại ô đạp thanh, gần đây Mạnh Bưu gặp không ít tiểu thư khuê các, gã nhìn thoáng qua: “Quả thật xinh đẹp.”

Vân Dương cười tủm tỉm nói: “Bệ hạ chúng ta dốc lòng rộng lượng với Nhạc vương, Nhạc vương muốn vàng bạc tài bảo cũng tốt, muốn mỹ nhân bảo mã cũng được, chỉ cần bệ hạ có thể cho, ngài ấy sẽ bằng lòng dâng lên.”

Mạnh Bưu ứng phó lung tung gật đầu.

Mạnh Bưu không ngốc, giang sơn và mỹ nhân bên nào nặng bên nào nhẹ gã biết chứ. Chờ khi thiết kỵ của bộ lạc Tây Nam gã đặt bước chân vào Minh Đô, đám mỹ nhân này phải vào hậu cung của gã hết.

Vân Dương thấy Mạnh Bưu không bị Phùng tiểu thư câu hồn phách, gã lại nói: “Chẳng lẽ Nhạc vương không thích tiểu thư mà là thích công tử? Minh Đô ta cũng có rất nhiều cẩm tú công tử, Nhạc vương thích người nào thì tùy ngươi lựa chọn.”

Mạnh Bưu quay đầu lại: “Thật sao?”

Trong lòng Vân Dương thấy không ổn.

Vân Dương biết mình trông tuấn tú, chỉ sợ nam nhân nơi này không có ai vượt qua được mình, gã chán ghét đám man di cả người toàn mồ hôi thối như Mạnh Bưu, Vân Dương cười khô khan nói: “Đương nhiên, ngoại trừ ta ra, ta là quan viên tam phẩm, hơn nữa còn là Thế tử của phủ An Nhạc Hầu.”

“Ta chướng mắt ngươi.” Mạnh Bưu nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của gã nhịn không được trợn trắng mắt, “Ngươi cũng chỉ có thế thôi.”

Phổi Vân Dương sắp nổ tung.

Phía sau có hai nam tử cưỡi ngựa đến gần, nam tử phía trước mặc kỵ phục màu xanh, đáng tiếc lạnh như băng sương, giữa hai hàng lông mày có sự không kiên nhẫn, nam tử phía sau mặc kỵ phục màu lam, vẻ mặt lo lắng đuổi theo: “Này, Vương công tử, ngươi chờ ta với, nói chuyện với ta có được không? Ta đã mở lời mấy lần rồi á.”

Ánh mắt Mạnh Bưu dừng trên người vị Vương công tử kia, gã nhìn chăm chăm trong chốc lát, Vương Hi Hách thấy tên man di này đang nhìn mình, y lạnh lùng gật đầu, trực tiếp cưỡi ngựa bỏ đi.

Mạnh Bưu chỉ vào Vương Hi Hách nói: “Người đó là ai?”

Vân Dương nói: “Cháu nội của Phụ quốc công, y tên Vương Hi Hách, trong nhà quyền cao chức trọng, cha là Thứ sử Vân Châu, chỉ sợ không được.”

Mạnh Bưu đăm chiêu: “Y có anh em gì không?”

Vân Dương và Vương Hi Hách từng đánh nhau, gã không có hảo cảm với Vương Hi Hách.

Trước khi Vương Hi Hách đến Minh Đô, mỗi lần nhắc đến mỹ nam tử trong kinh mọi người đều sẽ nhớ tới Vân Dương, sau khi Vương Hi Hách đến Minh Đô thì đại đa số chỉ biết Vương Hi Hách.

Điều làm Vân Dương ghen ghét nhất cũng không phải là mấy việc này, trên người Vương Hi Hách có rất nhiều thứ khiến Vân Dương chán ghét.

Giọng điệu Vân Dương không vui: “Nhạc vương cho rằng y hơn ta?”

Ngay từ đầu Mạnh Bưu đã thấy Vân Dương có hai phần tương tự với thiếu niên mình từng gặp, sau khi nói chuyện lập tức vỡ mộng, cảm thấy nhìn đâu cũng không giống.

Hiện giờ gặp Vương Hi Hách, gã thấy Vương Hi Hách mới là người có bộ dạng tương tự.

“Không có, hai người tám lạng nửa cân.” Mạnh Bưu nói xong mới nhận ra tám lạng nửa cân ở Khế triều không phải là từ ngữ dùng để khen người ta, vội vàng bổ sung, “Ngươi khéo léo lõi đời, y cao ngạo vô tình, mỗi người đều có ưu điểm. Y có anh em nào không?”

“Dù y từng ở phía nam,” Vân Dương vô cùng chán ghét tên dã nhân không biết nói chuyện này, nhịn không được âm dương quái khí nói, “Nhưng giờ thế hệ trẻ của Vương gia chỉ có một mình y ở Minh Đô, Nhạc Vương không ngại đường xa thì đến phía nam xem thử đi.”

Mạnh Bưu lẩm bẩm: “Có lẽ là mình hoa mắt thật.”



Nhiều năm rồi phòng ốc trong phủ Phụ quốc công không được sửa chữa, Vương gia vừa đến Minh Đô liền mời thợ thủ công tu sửa lại.

Vân Trạch thường xuyên đến phủ Phụ quốc công, hai hôm nay hậu viên và tiền viện đã sửa chữa xong, Vương lão phu nhân bảo Vân Trạch ở lại mấy hôm.

Tuy bệnh khi đến Minh Đông của Vương lão phu nhân đã hết rồi, nhưng sức khỏe bà vẫn không được tốt, Vân Trạch biết bà đến Minh Đô bởi vì mình cho nên rất gần gũi với Vương lão phu nhân.

Tính cách Phụ quốc công cổ quái, sáng sớm thức giấc đã muốn Vân Trạch vào vườn với ông, có mấy nơi cần treo hoành phi, ông cố ý kiểm tra Vân Trạch một chút.

Năm xưa Vương phu nhân viết thư cho Vương gia nói đứa nhỏ này không thích đọc sách, vì Vân Trạch là con trai trưởng, ngày sau hai nhà Vân, Vương đều sẽ dìu dắt nên trước đó Phụ quốc công không yêu cầu Vân Trạch có thể đọc được công danh gì.

Nhưng giờ đã khác xưa, Vân Dương đã ăn trong tay vị trí Thế tử của phủ An Nhạc Hầu, Vân Trạch không có chức quan trong triều, tuy bề ngoài Phụ quốc vông không nói gì nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho Vân Trạch.

Ở trong mắt ông làm quan là lối thoát lớn nhất, nếu Vân Trạch không có tiền đồ, chỉ sợ tương lai sẽ khó đi.

Sáng sớm Vân Trạch vẫn chưa tỉnh ngủ, lúc bị tỳ nữ trong phủ gọi dậy vẫn còn choáng váng, bị Phụ quốc công hỏi cả buổi sáng, vắt hết óc tìm trong đống thi văn từng đọc một ít hoành phi không tồi cho viện đình, buổi chiều trong phủ Phụ quốc công có vài khách nhân.

Mấy vị khách này không làm quan trong triều, một người là đạo sĩ, một người là ẩn sĩ ẩn cư trên Tả Lâm Sơn cách Minh Đô trăm dặm, còn có hai người là đại nho triều Khế.

Những người này nhìn bình thường không có gì lạ, thực tế lai lịch rất lớn.

Vị hòa thượng kia là quan chủ Trương Nghĩa Than của Tĩnh Bách Quan, Tĩnh Bách Quan có danh tiếng rất lớn ở triều Khế, quan lại quyền quý Minh Đô đều tự hào vì kết bạn với Trương Nghĩa Thanh.

Học sinh của hai đại nho trải rộng khắp triều Khế.

Lúc Phụ quốc công nói chuyện với bốn người này, cố ý cho Vân Trạch ở bên cạnh pha trà.

Hồi bọn họ còn trẻ đã quen biết Phụ quốc công, hơn mười năm rồi không gặp mặt.

Hương trà lượn lờ, Vân Trạch ngồi bên cạnh một canh giờ, nghe mấy người này nói từ Ngũ Đế Tam Vương tới [Dịch], buổi sáng cậu ngủ chưa đủ giấc, không có hứng thú với đề tài của những người này, vừa mới định nhắm mắt lại, Phụ quốc công bóp tay cậu một cái rồi kéo đề tài đến triều chính hiện tại.

“Bệ hạ còn non trẻ không thể nắm quyền hành, chẳng biết tương lai giang sơn sẽ thế nào đây.”

Chung Hành đã phế bỏ một hoàng đế, hiện giờ hoàng thất suy yếu, mỗi người đều có thể nhìn ra Chung Hành có ý định soán vị, đa số đại thần và hoàng thất không muốn Vương tộc Liêu Châu nắm quyền. Chung Hành xuất thân thấp hèn thủ đoạn tàn bạo, bọn họ sẽ không phục tùng Chung Hành.

Phụ quốc công nhìn hai đại nho kia: “Tử Mục, Hoài Viễn, các ngươi thấy thế nào?”

Học trò của hai người họ trải rộng khắp thiên hạ, tin tức cực kỳ nhanh, hiện giờ thái độ của sĩ tử với Nhiếp chính vương ra sao, hai người này rõ ràng nhất.

Một người trong đó nói: “Thiên đạo hữu thường, chúng ta không thể vọng nghị.”

Phủ Phụ quốc công phải tỏ thái độ.

Trước khi tới Minh Đô ông từng nghĩ tới chuyện lấy cái chết để giữ vẹn sự trong sạch, tuyệt đối không khuất phục gian tặc Chung Hành, sau khi tới Minh Đô lại nhận ra Chung Hành quả thật có tướng Đế vương.

Nhưng trong lòng ông lại có một tia kỳ vọng bí ẩn với Hoàng để trẻ.

Giờ là thời điểm mấu chốt, Nhiếp chính vương không hài lòng lương thảo do Vân Châu cung cấp, lại âm thầm ra lệnh cho Vương Hàn Tùng ra binh trợ giúp Vĩ Châu. Mệnh lệnh này không phải do thiên tử hạ xuống, một khi Vương Hàn Tùng xuất binh sẽ đại biểu hắn ta trở thành quan viên bên phe Chung Hành, Vân Châu mặc Nhiếp chính vương nắm trong tay.

Phụ quốc công lung lay.

Trương Nghĩa Thanh nói: “Nhiếp chính vương danh bất chính ngôn bất thuận, phế bỏ ấu đế trời đất không dung, nếu hắn dám đoạt quyền, tất cả quan viên và dân chúng trong triều Khế đều sẽ phản đối hắn.”

Chung Hành không tin quỷ thần, chưa từng quyên góp tiền cho đạo quan của lão, ấn tượng của Trương Nghĩa Thanh với hắn rất kém.

“Nhiếp chính vương không câu nệ sử dụng nhân tài, bình Bắc Địch, giết hoạn quan, công trạng hiển hách. Ấu đế vốn là con rối của hoạn quan lộng quyền, một đứa bé chỉ biết khóc lóc thì có bản lĩnh gì chỉnh đốn giang sơn? Nhiếp chính vương phế bỏ không thể bình thường hơn. Về phần đương kim thiên tử, ngài ấy không biết dùng người, bao che công chúa hoàng thất ức hiếp dân chúng, ta không cho rằng ngài ấy lợi hại hơn Nhiếp chính vương. Nếu người như ngài ấy vẫn có thể ngồi vững trên ngai vị, triều Khế sẽ vĩnh viễn không có một ngày yên ổn.”

Trương Nghĩa Thanh nghiêng đầu qua, nhìn thấy thiếu niên đang pha trà kia mỉm cười nói ra những lời này.

Thiếu niên mặc áo màu xanh nhạt, trên áo gắn một miếng bạch ngọc ấm áp, tuy dáng người hơi đơn bạc nhưng lại sạch sẽ trong sáng.

Phụ quốc công nói: “Lo pha trà của con đi, trẻ con đừng xen vào cuộc nói chuyện của người lớn.”

Trương Nghĩa Thanh nhìn Vân Trạch: “Đây là Vương công tử?”

Phụ Quốc Công nói: “Là cháu ngoại của ta, con trai của Vân Thường Viễn.”

Trương Nghĩa Thanh phất phất trần: “Trẻ con vô tri, lại dám vọng nghị triều chính phỉ báng thiên tử, cha ngươi không có mắt đắc tội trưởng công chúa, ngươi cũng muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo sao?”

Một lúc sau, Trương Nghĩa Thanh và một ẩn sĩ khác rời đi. Hai đại nho không có chỗ ở trong kinh thành, cho nên lưu lại.

Một người trong đó nói: “Đức Thanh huynh, Trương Nghĩa Thanh đã sớm không còn là Trương Nghĩa Thanh trước kia, tại sao huynh lại mời lão ta tới? Lão ngoài miệng nói mình là người xuất gia, thực tế lại thu tiền tài của không ít gia tộc, sao có thể ủng hộ Nhiếp chính vương được? Lão luyện đan cho Lang phủ quanh năm, thu ngân lượng của trưởng công chúa Hoài Thục nhiều nhất.”

Mí mắt Phụ quốc công giật giật.

“Rất nhiều học trò của ta có cùng với quan điểm của vị Vân công tử này, tuổi càng nhỏ càng đồng ý với cậu ấy.”

Trong lòng Phụ quốc công có tính toán.

Đại nho này nhìn Vân Trạch: “Thầy của công tử là ai? Giờ giữ chức gì trong triều?

Vân Trạch đọc sách vài năm ở Quốc Tử Giám, sau này sức khỏe không tốt, khi rơi xuống nước thì không đến đó học nữa, quan hệ với đa số mọi người bên trong rất nhạt, chỉ còn giữ liên lạc với hai ba người.

Cậu nói chuyện với hai vị tiên sinh này.

Phụ quốc công vốn có ý để Vân Trạch kết bạn với đại nho đó, sau này nhân mạch rộng rãi làm việc gì cũng dễ, buổi tối ông bảo tôi tớ mở tiệc rượu, mọi người trò chuyện vui vẻ.

Vân Trạch uống thêm hai chén rượu, tối đến Vương Hi Hách trở về.

Hiện tại Vương Hi Hách đã biết thân phận của Chung Hành và Chung Thiệu, nhưng y bị cảnh cáo không được nói ra, giờ nhìn thấy Vân Trạch, vẻ mặt Vương Hi Hách phức tạp.

Y vốn tưởng Vân Trạch là người thông minh, không ngờ rằng lại bị người ta lừa gạt quay vòng vòng.

Vân Trạch đã hơi say, cậu thấy Vương Hi Hách trở về thì tò mò: “Anh họ, sao anh lại hồi kinh một mình vậy?”

Vương Hi Hách nói: “Không phải một mình, Nhiếp chính vương kết thúc xuân sưu sớm.”

Vân Trạch kinh ngạc, Nhiếp chính vương kết thúc xuân sưu sớm, vậy chẳng phải Chung Hành cũng trở về ư?

Đã hai mươi ngày không gặp nhau, Vân Trạch rất nhớ Chung Hành. Nhưng hai vị tiên sinh còn ở chỗ này, Vân Trạch tùy tiện rời đi chỉ sợ không tôn kính.

Suy nghĩ một lát, Vân Trạch che trán lại: “Ông ngoại, hai vị tiên sinh, bệnh đau đầu của con lại tái phát rồi, thuốc để ở trong nhà, con về nhà uống thuốc trước, hôm khác sẽ đến tạ tội.”

Hai vị đại nho nhìn nhau: Dứa nhỏ này còn trẻ như thế đã bị bệnh?

Phụ quốc công bị Vân Trạch dọa sợ: “Con bị cha con chọc giận à? Cha con không phải là thứ gì tốt, mau mời đại phu xem thử đi.” 

Vân Trạch nói, “Trước kia con đã khám rồi, thuốc để ở nhà, quay về uống một chén thuốc là được ạ.”

Phụ quốc công vội vàng bảo tôi tớ đỡ Vân Trạch lên xe ngựa, cũng bảo Vương Hi Hách đưa Vân Trạch về.

Dọc đường Vương Hi Hách không nói gì, y nhìn ra Vân Trạch đang giả bệnh, đưa Vân Trạch đến cửa phủ An Nhạc Hầu liền thôi.

Quả nhiên, Vân Trạch nhảy xuống xe ngựa phất phất tay với Vương Hi Hách: “Anh họ, anh bảo với ông ngoại không cần lo lắng, ngày mai em sẽ khỏe thôi.”

Sau đó Vương Hi Hách thấy Vân Trạch đi về phía Tầm Nguyệt viên bên cạnh.

Vân Trạch lặng lẽ đi vào, Thu Hâm chỉ thư phòng, nhỏ giọng nói: “Điện hạ ở bên trong ạ.”

Thu Hâm còn giấu một chuyện. Vì trở về không thấy Vân Trạch đâu, dường như điện hạ không được vui vẻ lắm.

Vân Trạch nhìn thấy Chung Hành đang ngồi đọc sách qua cửa sổ, cậu rón rén đi vào bịt mắt Chung Hành từ sau lưng.

Chung Hành giữ chặt cổ tay cậu, biết rõ cố hỏi: “Là ai đấy?”

Vân Trạch nhịn không cười: “Huynh đoán đi.”

Chung Hành vuốt ve trên cổ tay Vân Trạch, áo xuân mỏng manh, hắn lần vào bên trong sờ đến cánh tay, Vân Trạch sợ ngứa, nhất thời không nhịn được buông tay ra.

Chung Hành ôm eo Vân Trạch đặt cậu lên đùi mình: “Uống rượu?”

Vân Trạch nói, “Nhà ngoại có khách, ta chỉ uống một chút thôi.”

“Uống rượu không tốt cho sức khỏe.” Chung Hành chọc vào ngực Vân Trạch, “Em mới bao lớn học đám người lớn kia uống rượu?”

Vân Trạch nói, “Tửu lượng của ta rất tốt, hơn nữa sang năm là ta nhược quán rồi.”

Chung Hành thấy cậu hơi nóng bèn nới lỏng cổ áo cậu ra.

Rượu từ từ thấm vào, Vân Trạch choáng váng tựa vào trong lòng Chung Hành, khi cậu ở bên cạnh Chung Hành mới buồn ngủ: “Quận vương ơi, ta ngủ một lát nha, thức dậy sẽ nói chuyện với huynh sau.”
Bình Luận (0)
Comment