Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 73

Hứa Kính báo tin tức cho Chung Hành từ sớm: “Bệ hạ xuất cung.”

Chung Hành đang đọc sách, nghe Hứa Kính nói xong, mí mắt không nhấc lên, chỉ “Ừ” một tiếng.

“Hiện giờ Vương gia khống chế Thái hậu, sống chết của Thái hậu chỉ nằm trong một ý niệm của ngài.” Hứa Kính ở bên cạnh phân tích, “Nghe nói vị Hoàng đế hiện tại này là một đứa con hiếu thảo, người ngài ấy hiếu kính nhất là Thái hậu nương nương, lát nữa Hoàng đế đến đây, Vương gia có thể tùy tiện đưa ra yêu cầu.”

Chung Hành không trả lời Hứa Kính.

Hứa Kính suy nghĩ rất nhiều, lão nói: “Phần lớn quan viên trong triều đình đều phục tùng Hoàng đế, ngài muốn đổi một phần, chỉ cần ngài đề cập, Hoàng đế sẽ làm theo yêu cầu của ngài.”

Chung Hành lười suy nghĩ mấy chuyện này, thản nhiên nói: “Hứa tiên sinh lần lượt kể ra hết đi, lát nữa cô sẽ nói với Hoàng đế nhỏ.”

“Thứ nhất, bãi miễn Lại bộ thượng thư.” Hứa Kính nói, “Lại bộ thượng thư bây giờ là tâm phúc của Tiên đế, lão không phải người tốt, nhất định phải trừ bỏ.”

Chung Hành gật đầu.

“Thứ hai, phòng vệ Minh Đô do thủ hạ binh tướng của ngài phụ trách, các nơi đều phải có binh mã của ngài.”

Chung Hành nhắm mắt lại.

“Thứ ba, để ngài ấy cưới quận chúa Ngưng Hoa làm Hoàng hậu,” Quận chúa Ngưng Hoa là em gái của Chung Hành, mười bốn tuổi còn chưa xuất giá, “Cứ như vậy, trong hậu cung cũng sẽ do Liêu Châu chúng ta khống chế.”

Chung Hành nói, “Lúc cậu ta còn là Thái tử, có cưới con gái nhà nào làm Thái tử phi không?”

Hứa Kính nói: “Thuộc hạ biết rõ chuyện lớn nhỏ trong Minh Đô, duy chỉ không rõ tình huống khi ngài ấy còn là Thái tử. Chỉ nghe nói ngài ấy chưa cưới chính phi, về phần có trắc phi và thị thiếp hay không, thuộc hạ không biết.”

Trong tình huống bình thường sẽ có.

Công tử quý tộc nào mà không có mấy người thông phòng trước khi thành thân, huống chi lúc trước Vân Trạch chính là Thái tử tôn quý, cho dù Vân Trạch không cần, người trong cung sẽ cưỡng ép an bài cho cậu.

Chung Hành gật đầu.

Lúc này, bên ngoài có một gã thuộc hạ tiến vào, tên thuộc hạ này nói với Chung Hành: “Vương gia, có một chiếc xe ngựa tới đây, một công công nói bệ hạ đến, bệ hạ muốn gặp ngài, ngài gặp không ạ?”

Chung Hành gật đầu: “Cho cậu ta vào, Hứa tiên sinh, lão ra ngoài đi.”

Hứa Kính đi ra khỏi phòng.

Khi đi ra đúng lúc gặp Vân Trạch đi vào từ bên ngoài. Đây là lần đầu tiên Hứa Kính nhìn thấy Vân Trạch, tối hôm đó có nhiều người đi theo bên cạnh Chung Hành rồi nên Hứa Kính không đi cùng.

Chờ sau khi nhìn rõ khuôn mặt Vân Trạch, Hứa Kính sửng sốt.

Lão thường nghe nói Thái tử tao nhã vô song chi lan ngọc thụ*, trước kia vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy, chỉ coi như người ngoài phóng đại, lúc này gặp Vân Trạch mới biết người ngoài khen ngợi vẫn còn khiêm tốn.

(*chi lan ngọc thụ: ưu tú)

Vân Trạch cũng không ỷ mình là Hoàng đế mà kiêu ngạo, đối đãi với người khác rất khoan dung, trước kia Hứa Kính nghe người ta nói cái gì “Đại hoàng tử có thù tất báo, Thái tử khoan dung rộng lượng”, lão chỉ coi như Vân Trạch vì mỹ danh cố ý để người ta nâng mình lên, hoặc làm bộ làm tịch muốn lung lạc lòng người, trước mắt nhìn thấy Vân Trạch mới biết hết thảy đều là sự thật.

Ánh mắt của một người rất khó ngụy trang, ánh mắt Vân Trạch mềm mại, không có một tia lệ khí.

Nếu đây là thái bình thịnh thế chứ không phải loạn thế, Vân Trạch sẽ là quân chủ rất được đại thần và dân chúng yêu thích.

Vân Trạch bất an, hai tôi tớ của phủ Liêu vương dẫn đường phía trước, đưa cậu đến phòng Chung Hành.

Vân Trạch gõ cửa: “Liêu vương, trẫm tới bái phỏng.”

Vân Trạch cảm thấy có lẽ mình là đế vương hèn mọn nhất, trong tình huống bình thường, nếu Hoàng đế đến nhà đại thần, đại thần đã sớm quỳ ở cửa nghênh đón rồi.

Vân Trạch và Chung Hành gặp nhau vài lần, lần nào Chung Hành cũng không quỳ cậu thì thôi, còn muốn dùng biện pháp đe dọa Vân Trạch, cũng mắng Vân Trạch là con rùa.

“Bệ hạ vào đi.”

Vân Trạch đẩy cửa đi vào, Đương Quy cũng muốn theo Vân Trạch vào, bên trong có hai tỳ nữ đi ra, hai tỳ nữ này lập tức chặn Đương Quy ngoài cửa: “Vương gia muốn nói chuyện quan trọng với bệ hạ, các ngươi không thể đi vào, mấy vị công công đứng ngoài viện với tôi đi.”

Đương Quy nhìn Vân Trạch.

Tuy trong lòng Vân Trạch bất an, nhưng vẫn gật đầu.

Chung Hành đang ngồi nhàn rỗi trên giường bên cửa sổ, hiện giờ thời tiết dần rét lạnh, trong phòng Chung Hành ấm áp như mùa xuân, lồng hun khói đốt an thần hương, vừa tiến vào đã làm người ta cảm thấy thoải mái.

Nếu Chung Hành không ở bên trong thì càng thoải mái hơn.

Chung Hành như cười như không nhìn Vân Trạch: “Cô không xuống hành lễ.”

Vân Trạch nào dám để Diêm Vương sống ngang ngược càn rỡ này hành lễ.

Vân Trạch nói, “Liêu Vương không cần đa lễ, trẫm chỉ tới đây ngồi một lát, thuận tiện bàn vài chuyện với ngươi.”

Chung Hành rót một ly trà đẩy tới trước mặt Vân Trạch: “Chuyện gì?”

Vân Trạch cúi đầu nếm một hớp trà: “Mấy ngày nay Thái hậu vẫn được ngự y Liêu Vương phái đi chăm sóc, trẫm muốn xem tình trạng của bà, thị vệ bên ngoài Tây Cung lại tìm mọi cách ngăn cản. Liêu vương, Thái hậu là mẹ đẻ của trẫm, trẫm không thể mặc kệ bà, xin ngươi cho trẫm đi thăm bà.”

“Không biết bệ hạ chịu dùng điều kiện gì để trao đổi.”

Trên đường đi Vân Trạch đã suy nghĩ kỹ.

Chung Hành muốn đổi Lại bộ thượng thư thành người của hắn, còn có phòng vệ Minh Đô, đến nay Vân Trạch vẫn chưa cưới vợ, vì để thế lực của Liêu Vương lớn hơn, nói không chừng Chung Hành sẽ cưỡng ép mình cưới vị quận chúa nào đó ở Liêu Châu làm Hoàng hậu.

“Liêu Vương cứ việc nói, chỉ cần trẫm làm được thì nhất định sẽ đáp ứng.”

Vương thái hậu rất quan trọng với Vân Trạch, thân là con cái, cậu không thể không tận hiếu.

Chung Hành uống một hớp trà: “Bệ hạ đã cưới vợ chưa? Bên cạnh có bao nhiêu phi tần? Sủng hạnh bao nhiêu cung nữ?”

“Chưa từng.” Vân Trạch cười khổ trong lòng, quả thật là vậy, Liêu Vương muốn đưa em gái của hắn vào hậu cung, để thế lực Liêu Châu khống chế nội cung, “Tạm thời hậu cung không có phi tần, cung nữ đều có sự vụ riêng, trẫm sẽ không khinh bạc các nàng.”

“Rất tốt.” Trong mắt Chung Hành hiện lên ý cười, “Việc thứ nhất, mời bệ hạ ngủ* với cô.”

(* Ngủ chỉ là bề ngoài, còn những việc khác các bạn tự yy =)))) hiểu ra là gần gũi thân thiết =)))))))))

Vân Trạch: “Ngủ chung?”

Ý cười trong mắt Chung Hành lập tức biến mất, khí tức trên người làm người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt, giọng nói lạnh lẽo: “Thế nào? Bệ hạ không muốn?”

Vân Trạch đột nhiên hiểu được ý của đối phương, ngón tay chỉ về phía Chung Hành, âm thanh cũng run rẩy: “Ngươi —— Chung Hành, gan ngươi to lắm!”

Chung Hành cầm ngón tay Vân Trạch, ngón tay Vân Trạch thon dài trắng nõn, như đọng một tầng sương tuyết, phía trên là cổ tay mảnh khảnh, hắn với vào trong ống tay áo rộng của Vân Trạch, chạm vào cánh tay lạnh lẽo tinh tế của cậu, thẳng đến khi đè lại bả vai mỏng manh.

Vân Trạch kề sát vào hắn, có thể cảm giác rõ ràng cảm vết chai mỏng trong lòng bàn tay Chung Hành.

Chung Hành không phải Vương gia gấm vóc dịu dàng phú quý nhàn tản, mấy năm nay số trận hắn đánh còn nhiều hơn tuổi của Vân Trạch, Vân Trạch ở trước mặt hắn yếu ớt như một tờ giấy trắng.

Nhắm mắt nhớ tới mẫu hậu của mình, Vân Trạch cắn răng nhịn xuống.

Tuy Chung Hành tâm ngoan thủ lạt, nhưng hắn không ngốc, cơ thể Vân Trạch yếu như đồ sứ, nếu như hắn cưỡng ép xâm phạm, chỉ sợ nửa chừng sẽ giết chết Vân Trạch.

Vân Trạch là người đầu tiên làm Chung Hành rung động, Chung Hành không muốn đối tượng rung động duy nhất chết dưới người mình.

Huống chi, Vân Trạch là bảo vật xinh đẹp, làm cho người ta thương tiếc như vậy.

Chung Hành chưa bao giờ yêu thích thứ gì, cũng không biết yêu thích một thứ như thế nào, có lẽ thích là không làm nát nó.

Đây là lý giải về yêu thích của Chung Hành.

Vân Trạch bị Chung Hành mạnh mẽ đặt vào trong lòng.

Đương Quy đứng bên ngoài chờ hai canh giờ, nó không rõ Vân Trạch và Liêu Vương nói chuyện gì mà lại nói lâu như vậy.

Đợi đến chạng vạng tối.

Hốc mắt Vân Trạch ửng đỏ, tuy rằng chịu nhiều ấm ức, nhưng cậu nhịn xuống không khóc.

Lúc trước Vân Trạch từng nghe nói đến danh tiếng tàn bạo của Chung Hành, hiện giờ bị hắn tự mình đối đãi, mới biết tất cả lời đồn đều là thật.

Chung Hành ôm Vân Trạch lên vai mình, với nhóc con xinh đẹp này, trong lòng hắn tràn ngập thương tiếc, nhưng hắn cũng biết rõ, Vân Trạch ghét hắn, bất kể hắn làm chuyện gì Vân Trạch cũng không thích.

Vân Trạch ho khan vài tiếng, giọng của cậu khàn đến mức không nói ra lời, Chung Hành khẽ điểm vào cổ họng cậu: “Ăn no chưa?”

Vừa dứt lời đã bị Vân Trạch đẩy tay ra.

Khóe môi Vân Trạch trầy xước, mùi máu tươi nhàn nhạt không phai đi được, Chung Hành cho cậu uống hớp nước: “Dần dần sẽ quen, sau này không cần xuất cung, ngồi xe ngựa đi lại cơ thể không thoải mái, tối mai ta vào cung ngủ với ngươi.”

Biểu hiện vừa rồi của Vân Trạch hết sức xa lạ, nhưng Vân Trạch thông minh dễ dẫn dắt, Chung Hành rất hài lòng với cậu, thậm chí thực tủy tri vị* muốn tiến thêm một bước.

(*ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon)

Vân Trạch khàn giọng mở miệng: “Mẫu hậu bà ——”

“Ngày mai ngươi có thể đi thăm bà ta,” Chung Hành nói, “Cho ngươi nửa canh giờ, sau này có thể gặp lại bà hay không còn tùy thuộc vào biểu hiện của ngươi.”

Vân Trạch gật đầu.

“Tự đi được không?” Chung Hành đỡ Vân Trạch dậy, “Cô đưa ngươi lên xe ngựa, thứ kia —— trở về mới được lấy ra.”

Vân Trạch mắng Chung Hành một trăm câu trong lòng.

Chung Hành bỗng nhiên nở nụ cười: “Bệ hạ muốn giết cô?”

Vân Trạch vội vàng lắc đầu: “Không có.”

“Hôm nay ăn no chưa?”

Vân Trạch Sinh sống không còn gì luyến tiếc: “… No rồi.”

Cả đời cũng không muốn ăn cơm nữa.

Đương Quy trơ mắt nhìn Vân Trạch được Chung Hành đỡ lên xe ngựa, cơ thể Vân Trạch luôn rất gầy yếu, lúc này nhìn hư nhược hơn, sau khi hồi cung Vân Trạch cho người chuẩn bị nước ấm tắm rửa.

Chuẩn bị xong xuôi Vân Trạch bảo tất cả mọi người lui ra ngoài, tự mình vào thùng tắm.

Trên mặt nước trôi nổi một lớp cánh hoa, hương thơm xông vào mũi, hơn nữa còn che dấu hết thảy cảnh tượng bên dưới.

Vân Trạch mất rất nhiều công sức mới lấy được đồ vật Chung Hành bỏ vào.

Đồ vật bằng ngọc làm vành tai Vân Trạch đỏ thẫm, gần như đỏ đến chảy máu.

Cảnh tượng buổi chiều bị Chung Hành đè trên giường bắt nạt vẫn còn rõ ràng, tuy Chung Hành không tự mình lên sân khấu, nhưng hắn dùng thứ này làm Vân Trạch còn đáng ghét hơn so với bản thân hắn làm.

Vân Trạch quăng mạnh thứ này xuống đất, chỉ một thoáng đã bị chia năm xẻ bảy.

Lúc này không có người nào, Vân Trạch khuất nhục trong lòng, nước mắt rơi xuống mặt nước.

Ban ngày kìm nén không rơi một giọt nước mắt, hiện giờ rốt cục chịu không nổi nữa.

Sau khi tắm rửa, Vân Trạch thay quần áo, hiện giờ cậu vẫn cảm thấy cơ thể không thoải mái, hơn nửa ngày chưa ăn gì, Vân Trạch đã cảm thấy đói bụng.

Sau khi dùng bữa tối, Đương Quy mang tới một phần bánh ngọt, đây là đường chưng sữa đông mà Vân Trạch rất thích ăn. Hương thơm của sữa đông trắng như tuyết xông vào mũi, thoạt nhìn rất ngon miệng, Vân Trạch không chút để ý dùng thìa múc một ít, sắp đưa đến bên môi đột nhiên lại nhớ tới cảnh tượng ban ngày.

Cậu lập tức ăn không nổi, chỉ cảm thấy trong cổ họng toàn là mùi tanh.

Lần đầu tiên Đương Quy thấy Vân Trạch nổi giận ném đồ.

Cho dù Vân Trạch bị anh mình tìm mọi cách tính kế, nhiều nhất cũng buồn bực mấy ngày. Chẳng biết Liêu Vương đã làm chuyện gì, vậy mà khiến Vân Trạch luôn ôn hòa cũng phải nổi giận.

Đương Quy vội vàng phái cung nữ thu dọn đồ đạc.

Nó không thể không nói, “Bệ hạ, hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ Liêu Vương tham lam, đưa ra rất nhiều điều kiện?”

Vân Trạch nhắm mắt lại.

“Dã tâm của hắn rất lớn ——”

Mơ ước ngôi vị hoàng đế còn chưa tính, lại dám mơ ước cơ thể Vân Trạch, hơn nữa còn làm chuyện quá phận với cậu như vậy.
Bình Luận (0)
Comment