Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 137

CHƯƠNG 137: TÌNH THẾ BẮT BUỘC
Lê Hiếu Nhật với Kiều Tiểu Bảo đương nhiên sẽ không đi đánh thức cô dậy, mà là rời khỏi phòng xuống lầu ăn sáng.
“Daddy, mami lười quá đi, ba phải đảm đương nhiều hơn nha.” Kiều Tiểu Bảo mang theo chiếc ba lô nhỏ của mình đi xuống lầu với Lê Hiếu Nhật, bộ dạng ngủ bền lòng vững dạ lúc nãy của Kiều Minh Anh khiến cho bé không chỉ nghi ngờ một lần, có phải là ngay cả động đất cũng không thể làm cho cô tỉnh dậy hay không.
Kiều Tiểu Bảo chịu trách nhiệm ở chỗ này, nhưng thật ra nếu như mà gọi Kiều Minh Anh không dậy thì cứ để cho cô ngủ đến chừng nào muốn dậy thì thôi, nếu không thì tuyệt đối cô ấy sẽ không dậy nổi.
Nếu để cho Kiều Minh Anh nghe được thì nhất định sẽ vỗ vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc mấy lần, có một đứa con như thế cô còn đòi hỏi cái gì hơn nữa?
“Mami của con là do không cần người khác phải đánh thức.” Lê Hiếu Nhật nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nhóc đi xuống lầu, quẹo qua đi vào phòng ăn.
“Hả? Có ý gì chứ?”
“Mami của con chỉ cần đói bụng thì nhất định sẽ thức dậy.” Lúc nói lời này, khóe miệng của Lê Hiếu Nhật còn giật giật mấy lần.
Đừng hỏi là tại sao anh lại hiểu rõ như vậy.
Hoàn toàn là do khi còn bé lúc Kiều Minh Anh chơi xấu chiếm đoạt giường của anh, căn bản cũng không có người nào có thể đánh thức được cô dậy, trừ khi là cô thấy đói bụng.
Nhớ rất rõ ràng lần đầu tiên lúc mà cô tỉnh dậy, bộ dáng ngốc ngốc của cô rất tủi thân mếu máo mà nhìn anh, muốn khóc nhưng mà lại khóc không được, sờ lấy cái bụng kêu đói.
Lúc đó gần như là Lê Hiếu Nhật không ném cô ra bên ngoài, nhưng mà cũng không cho cô sắc mặt tốt, nhanh chóng đưa cô về nhà của mình.
Ngày thứ hai, tất cả những mô hình mà anh kêu người ta mang về từ khắp nơi trên thế giới đặt ở trong phòng của anh đều đã bị cô ném xuống hồ bơi hết toàn bộ.
Mấy cái mô hình kia đều có cân nặng, nếu ném vào rồi không biết là nằm ở bên trong bao lâu, cho dù có lấy ra thì căn bản cũng không thể trưng lên để chiêm ngưỡng được.
Mọi chuyện Lê Hiếu Nhật đều có yêu cầu hoàn mỹ, đương nhiên cũng không thể nào giữ lại những mô hình đã bị hư hao kia, cho dù là những mô hình kia trên toàn thế giới này cũng chỉ có mấy bộ.
Sau đó, anh bắt được Kiều Minh Anh rồi đánh vào cái mông của cô, đánh rất nặng. Cuối cùng… anh lại bị đánh.
Do ai? Đương nhiên là do Kiều Minh Anh khóc lóc om sòm không chịu nói lý, lúc đó người nhà họ Lê cũng không có ai, cái này có trời mới biết được mình khóc cũng vô dụng thôi, đành phải tự mình ra tay rồi.
Bây giờ nhớ tới, Lê Hiếu Nhật còn cảm thấy trên mặt của mình bị móng tay của cô cào đau đớn.
Sau đó, mỗi lần mà Kiều Minh Anh thức dậy trên cái giường gỗ lớn của anh, vừa mở mắt ra thì nhất định sẽ nhìn thấy bánh ngọt hạt dẻ đặt ở bên giường, số lần kêu đói cũng ít đi.
Cậu cả nhà họ Lê cảm thấy bên tai rất yên tĩnh, thế là bất tri bất giác lại nuôi thành thói quen này.
Đã trôi qua rất lâu rồi bây giờ lại nghĩ đến, ngay cả cảm giác cũng không giống nữa.
Nếu như mà hỏi anh có thích Kiều Minh Anh hay là không, đáp án tuyệt đối là phủ định.
Bởi vì anh đã sớm không thích Kiều Minh Anh rồi.
Bởi vì anh vẫn luôn yêu tha thiết cô gái ngốc nghếch có tên là Kiều Minh Anh, cô không biết thì cũng không sao, một ngày nào đó người của anh, trái tim của anh, cô nhất định phải nhận lấy.
Sau khi Kiều Tiểu Bảo xuất hiện, Lê Hiếu Nhật đã không thực hiện được suy nghĩ chỉ cần cô hạnh phúc, sẽ không ép buộc cô yêu mình của lúc trước.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, ngược lại có chút không giống với phong cách của anh.
Đã yêu rồi, cả một đời này cũng chỉ có thể yêu một người như thế, trái tim của anh cũng chỉ có một trái, cho Kiều Minh Anh rồi thì đã không thể cho ai khác nữa.
Như vậy thì cô nhận thì nhận, không nhận thì có thể trước tiên ép cô đến Ủy ban nhân dân để nhận giấy kết hôn, sau đó còn có cái gì không dễ nói nữa.
Lê Hiếu Nhật mím bờ môi mỏng đẹp của mình lại, trong con mắt lướt qua vẻ tình thế bắt buộc.
Lúc mà Lê Hiếu Nhật với Kiều Tiểu Bảo bước vào phòng ăn, Lê Ngữ Vi đã ngồi ở chỗ đó rất lâu rồi.
Có điều sắc mặt của cô ta rất khó coi, gần như là tái nhợt, vừa xoa xoa huyệt thái dương của mình, trước mặt đặt một cái điện thoại mỏng dính, dáng vẻ rã rời.
“Tối ngày hôm qua ngủ không ngon à?” Lê Hiếu Nhật đi qua, đặt bàn tay lên trên đầu của Lê Ngữ Vi, lúc thấy Lê Ngữ Vi ngẩng đầu lên, thế mà còn có thể nhìn thấy rõ ràng quầng thâm mắt ở dưới mí mắt cô ta, dáng vẻ mệt mỏi giống như là ngay cả mắt cũng không thể mở ra.
Kiều Tiểu Bảo ngồi ở vị trí của mình nhìn Lê Ngữ Vi đang ngồi đối diện mình, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, sao lại là “quỷ nữ” vào tối ngày hôm qua? Có vẻ như là daddy cũng có quen biết.
“Em ngủ không ngon đâu, anh, tối ngày hôm qua em thấy quỷ đó.” Lê Ngữ Vi vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, ý đồ làm cho con mắt của mình không đau nhức nữa, thế nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta đều hiện đầy tơ máu, cả người trở nên tiều tụy chỉ trong một đêm, có thể nhìn thấy được tối hôm qua cô ta bị dọa cho sợ hãi.
Tối ngày hôm qua cô ta mở hết tất cả đèn ở trong phòng mà cũng không thể ngăn cản được sự sợ hãi trong lòng mình, thiếu chút nữa không khống chế được mà đi tìm Lê Tiến Dũng rồi, nhưng mà sau đó nghĩ lại thì cảm thấy cũng không quá quan trọng, sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho Lê Tiến Dũng, cho nên cô ta cũng không đi, dùng chăn che kín đầu của mình run rẩy cả một đêm, không hề ngủ được một chút nào.
Loại cảm giác giày vò trong sợ hãi, Lê Ngữ Vi không muốn tiếp tục phải chịu đựng nữa.
Chỉ có điều cô ta mơ hồ nhớ rõ rằng khuôn mặt nhỏ kia cũng thật sự rất đáng yêu…
“Một lát ăn sáng xong thì em đi lên nghỉ ngơi chút đi.” Lê Hiếu Nhật ngồi xuống nhẹ giọng nói: “Chị Lâm, mang bữa sáng lên đi.”
“Dạ cậu chủ.” Chị Lâm xoay người đi vào trong phòng bếp, chỉ một chốc lát sau người giúp việc liền mang dĩa lên, đặt bữa sáng lên trên bàn.
Bởi vì từ xưa tới nay Lê Hiếu Nhật không ăn đồ ăn để nguội, ngay cả nhiệt độ thay đổi cũng có thể nếm ra được, cho nên phần lớn thời gian đều chờ anh ngồi ở bàn ăn rồi thì mới mang lên.
Lê Ngữ Vi vừa mới dịch chuyển điện thoại di động, vừa ngẩng đầu đang muốn nhìn xem sáng ngày hôm nay ăn cái gì liền nhìn thấy Kiều Tiểu Bảo ngồi ở đối diện của mình.
“A!” Lê Ngữ Vi hoảng hốt la lên một tiếng chỉ vào Kiều Tiểu Bảo, tối ngày hôm qua cô ta mượn ánh đèn nhìn cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng mà so với Kiều Tiểu Bảo thì rõ ràng chính là một người.
“Anh, anh, thằng nhóc đó là ai vậy, tối ngày hôm qua chính là do nó đã dọa em đó.” Lê Ngữ Vi nắm lấy ống tay áo của Lê Hiếu Nhật vội vàng nói, nhưng mà khuôn mặt đó của Kiều Tiểu Bảo có nhìn như thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái!
Lê Ngữ Vi nhìn Kiều Tiểu Bảo sửng sốt, luôn cảm thấy hình như đã gặp gương mặt này ở đâu đó…
Đột nhiên, giống như là cô ta nhớ đến một cái gì đó mà vỗ bàn một cái, chỉ vào Kiều Tiểu Bảo rồi nói: “Sao thằng bé lớn lên giống như anh vậy chứ?”
Quả thật là so với lúc nhỏ anh của cô ta thì giống như là một mô hình được khắc ra.
Chẳng lẽ đây là đây là?!
Lê Hiếu Nhật đặt ly cà phê vừa mới cầm lên xuống bàn, hờ hững liếc nhìn cô ta một cái rồi sau đó nói: “Anh vừa định giới thiệu với em, đây là cháu trai của em, tên là Kiều Quân Minh, tên thường gọi là Kiều Tiểu Bảo. Cục cưng, đây là cô út của con, Lê Ngữ Vi.”
Kiều Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn Lê Ngữ Vi, tổng kết những lời mà tối ngày hôm qua Kiều Minh Anh đã nói, trong nháy mắt liền hiểu rõ, hóa ra người mà cắt nát quần áo của mami chính là cô út!
Nói như vậy thì có lẽ là cô út này cũng không quá thích mami của thằng nhóc nhỉ? Cái này phải xử lý như thế nào đây?
“Chào cô ạ, con là Kiều Tiểu Bảo, rất hân hạnh được biết cô.” Kiều Tiểu Bảo phong độ nói rồi nhẹ gật đầu với Lê Ngữ Vi, kết hợp với nụ cười vô địch kia quả thật là đánh đâu thắng đó.
“Em đã có cháu trai rồi à?” Lê Ngữ Vi có chút không dám tin tưởng mà nhìn Kiều Tiểu Bảo, hoàn toàn quên đi chuyện tối ngày hôm qua mình bị dọa không nhẹ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo, không khỏi thấy yêu thích.
Một đứa bé đáng yêu như vậy lại là con của anh trai cô ta!
Gen của anh trai cô ta có nói như thế nào thì cũng giống như một cục nước đá, nhưng mà đứa nhỏ này lại mềm mại, đáng yêu, ưu nhã như vậy, hẳn là do di truyền từ mẹ nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment