Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 226

CHƯƠNG 226: ĐÁNG YÊU VÔ CÙNG

Nói như có chút đạo lý.

Mặt Kiều Minh Anh khẽ đỏ lên, cô trước giờ luôn kiên cường cố chấp muốn chết vào giờ phút này lại vì một câu của Lê Hiếu Nhật mà khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đáng yêu vô cùng.

“Nhưng anh rõ ràng từng nói, em và những người phụ nữ khác không có gì khác biệt! Chính vì điều này, em tức giận với anh thật lâu!” Đây mới là chuyện cô luôn để ý, mỗi lần nhớ tới trong lòng đều có cảm giác đau nhức.

Đó là lần nghiêm túc nhất trong số những lời Lê Hiếu Nhật nói với cô.

Lê Hiếu Nhật có chút ảo não đỡ trán, anh lúc đó chỉ là tức quá mà nói thôi, ai biết cô ngốc này thật sự xem là thật.

“Lúc đó em không phải cũng nói anh quá xem trọng mình rồi sao? Cho nên huề đi.” Anh nhướn mày, cười nhạt vươn tay vuốt tóc cô.

Ừ…hình như từng nói như vậy, thôi đi, cô sai rồi.

Chính vào lúc này, cửa lại đột nhiên bị người ta mở ra.

Hai người quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Diệp Tử đứng ngoài cửa, khuôn mặt ấm áp lóe lên kinh hoảng, lúc nhìn thấy động tác dựa vào nhau của Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật, đáy máy hiện lên hung ác.

Cô ta lập tức bình tĩnh lại, ra vẻ đầy kinh ngạc nhìn họ: “Hiếu Nhật, anh quay lại lúc nào vậy? Em không biết anh cũng ở đây, em chỉ muốn hỏi cô Kiều vài chuyện…”

Kiều Minh Anh không bỏ lỡ sự kinh hoảng thoáng qua của cô ta, lập tức cảm thấy có chút nghi hoặc, Diệp Tử này hẳn không phải ở ngoài cửa nghe cuộc đối thoại của họ chứ?

Vậy tại sao cô ta lại căng thẳng như vậy?

Bị cô ta cắt ngang, Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật cũng không chuẩn bị tiếp tục nói nữa, Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu với cô ta, sau đó quay đầu hôn lên trán Kiều Minh Anh, nói: “Anh đến công ty, em muốn đi đâu thì đi đi, nhưng trước chín giờ tối nhất định phải quay về.”

“Em biết rồi.” Kiều Minh Anh ngoan ngoãn đáp, lòng đầy ngọt ngào, khẽ lè lưỡi.

Mà Diệp Tử nhìn thấy một màn này, hai nay nắm chặt, móng tay thậm chí phá da, nhưng vẫn duy trì nụ cười hiền dịu ấm áp.

Chẳng lẽ họ đã ở bên nhau rồi?

Ha, người phụ nữ Kiều Minh Anh này, vậy thì xem xem cô có bản lãnh này hay không!

Lê Hiếu Nhật lướt qua Diệp Tử rời đi trước, trong phòng chỉ còn lại Kiều Minh Anh và Diệp Tử, bầu không khí có chút yên tĩnh quỷ dị.

Diệp Tử lăn xe lăn tiến về phía trước, con ngươi thoáng chốc lạnh lẽo, liếc nhìn Kiều Minh Anh cầm hai túi, nụ cười trên mặt không đạt đáy mắt, mềm giọng nói: “Cô Kiều có thời gian nói chuyện một chút với tôi không?”

“Tôi lát nữa có việc, cô có chuyện gì thì nói đi.” Kiều Minh Anh ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, đối với người phụ nữ trong ngoài bất nhất này, cô vẫn là cách càng xa càng tốt.

Ai biết cô ta sẽ có tâm tư xấu xa gì trên người mình?

“Nơi này không tiện nói chuyện, tôi nghĩ đề tài này của tôi, cô Kiều nhất định sẽ rất có hứng thú.” Diệp Tử cười tự tin, ném ra mồi nhử với Kiều Minh Anh.

Kiều Minh Anh xoay người, tay cầm hai túi, mặt tò mò nhìn Diệp Tử: “Thật sao? Tôi sẽ rất tò mò?”

“Đúng vậy.” Không chỉ là tò mò, còn sẽ khiến cô đau đến không muốn sống!

“Ngại quá, tôi không có hứng biết.” Kiều Minh Anh nhanh chóng thu lại nụ cười hiếu kỳ trên mặt, hời hợt nhún vai, đặt túi lên bàn, sau đó đi ra ngoài.

Trước khi đi vứt lại một câu: “Tôi không hi vọng trong căn phòng này có mùi của người phụ nữ nào khác, nếu cô Diệp tham quan xong rồi thì mời rời đi.”

Cô lại không phải đầu óc có vấn đề, người phụ nữ này tâm kế quá sâu, nếu thật sự đi cùng cô ta, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Diệp Tử không nghĩ tới Kiều Minh Anh sẽ thản nhiên như vậy, có chút kỳ quái, sự yếu ớt trên mặt trở nên hung ác.

“Kiều, Minh, Anh, tôi và cô không đội trời chung!”

Cô ta như biến thành một người khác, sự ác độc trong giọng nói khiến người ta sợ hãi.

Diệp Tử vốn muốn vứt hết toàn bộ đồ bên cạnh xuống đất, nhưng lý trí cô ta vẫn còn, biết nơi này là phòng ngủ của Lê Hiếu Nhật, nếu cô ta thật sự làm gì, nhất định sẽ khiến Lê Hiếu Nhật phản cảm, mất hết hình tượng, đến lúc đó lợi bất cập hại.

Chờ đó đi, ngày tháng còn dài.

Kiều Minh Anh quay về bệnh viện, đợi tới lúc đến thời gian thăm bệnh, vừa muốn đi vào, thì một người lại từ trong phòng bệnh đi ra, không phải y tá đặc biệt, mà là một người mặc áo khoác da đen, nhìn không rõ dung mạo, cũng không phân được là nam hay nữ.

Kiều Minh Anh có chút nghi hoặc nhìn người đàn ông đó, cứ cảm thấy rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra được gì cả.

Cô vào phòng bệnh, đặt giỏ trái cây mua tới lên bàn, lúc quay đầu lại nhìn thấy Lục Cung Nghị nửa dựa vào tường, ánh mắt ấm áp nhìn cô.

“Người vừa đi ra là ai vậy? Bạn anh sao?” Lục Cung Nghị không có nhiều người quen ở nước C, ngay cả mấy ngày nay anh nằm viện cũng không thấy ba anh đến thăm, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái.

Con trai đã bị thương thành như vậy rồi, làm ba còn không đến thăm hỏi? Hơn nữa, cô còn lén lút gửi tin nhắn cho số lưu tên là ba trên điện thoại của anh, theo lý mà nói tin nhắn nhất định đã nhận được rồi.

Nếu ba anh thấy tin nhắn này, nhất định biết tình huống hiện tại của Lục Cung Nghị, nhưng Kiều Minh Anh không nhìn thấy bất kỳ ai tới, ngoại trừ người xa lạ cô cảm thấy có chút quen thuộc vừa rồi.

“Một người bạn, vừa khéo công tác liền thuận tiện đến thăm anh. Anh Anh, em có thể gọt quả táo giúp anh không? Anh muốn ăn táo.” Lục Cung Nghị có chút hời hợt nói, ngón tay chỉ trái cây trong giỏ.

Kiều Minh Anh không nói gì nữa, cầm quả táo trong giỏ lên, linh hoạt gọt táo.

Lục Cung Nghị nhìn táo cô đưa tới, cắn một miếng, cười híp mắt nói: “Thật ngọt, đây là trái cây ngọt nhất mà anh từng ăn.”

Có lẽ là vì táo do Kiều Minh Anh gọt cho nên đặc biệt ngọt.

Kiều Minh Anh mỉm cười, đột nhiên nhớ tới gì đó, động tác khựng lại: “Anh biết chuyện phim tuyên truyền bị cưỡng chế ngừng quay không?”

Cô cũng vừa biết, còn là vì nghe thấy Dương Ly nhắc tới chuyện này, vừa khéo nhớ ra liền hỏi.

Vì một mình cô mà liên lụy toàn bộ Thần Tinh, mấu chốt là còn hại Lục Cung Nghị bây giờ ở trong bệnh viện, tất cả những chuyện này đều là vì cô, cô cảm thấy rất áy náy.

Nhưng đến bây giờ cô vẫn không biết, tại sao đang tốt lành lại bị ngừng lại?

Bình Luận (0)
Comment