Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 266

CHƯƠNG 266: ANH NGHĨ MÌNH LÀ AI CHỨ?

“Cậu có cách mà sao không chịu nói sớm? Đi, tôi đi.” Trái tim căng thẳng đã lâu của Kiều Minh Anh cuối cùng cũng được buông lỏng xuống, cô lườm anh ta một cái, nói sớm chẳng phải xong việc rồi sao, làm hại tế bào não của cô sắp bị chết sạch đến nơi vì không nghĩ ra nên làm cái gì cho tốt.

Anh ta cười một tiếng: “Cô nói như vậy xem ra vẫn đang trách tôi rồi, tôi nói cho cô biết tối nay cô không cần phải làm cái gì hết, cứ nghe theo tôi sắp xếp là được.”

“Nghe cậu á, cậu nghĩ mình là ai chứ? Cậu cứu tôi và cậu tùy hứng làm bậy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tôi nói rồi cậu đừng ra cái vẻ người lớn đấy với tôi.” Kiều Minh Anh nhìn đứa nhỏ này rõ ràng cũng rất nhỏ nhưng luôn luôn giả bộ như dáng vẻ rất đáng gờm nên không nhịn được muốn giáo dục anh ta.

Có lẽ là lớn như vậy nhưng chưa từng bị ai nói như vậy nên Cố Đồng cũng không nói gì nữa.

Đáy lòng Kiều Minh Anh vang lên tiếng cười thầm, nhóc con, tốt xấu gì thì chị đây cũng đã sinh ra một thằng nhóc rồi bây giờ mà phải sợ một thằng nhóc như cậu ta nữa sao?

Khoảng cách từ rừng Lâm Hải cũng không xa nên Kiều Tiểu Bảo đã tìm ra được vị trí chính xác của Kiều Minh Anh rồi, mặc dù hòn đảo này có cơ quan che đậy nhưng may là những thứ đó lại không phải nhằm vào bé cho nên phá giải cũng rất nhẹ nhàng.

Kiều Tiểu Bảo lấy điện thoại di động ra đang định gọi điện thoại báo cáo cho Lê Hiếu Nhật thì lại nghe thấy Dạ Thất nói: “Tiểu Bảo nhóc nhìn đi, đây không phải là mẹ nhóc à?”

Dạ Thất chỉ vào một chiếc xe Maserati đang từ trong rừng rậm đi ra nói sau đó còn đưa cho Kiều Tiểu Bảo một cái ống nhòm.

Kiều Tiểu Bảo nhận lấy ống nhòm nhìn một chút thì quả nhiên là mẹ của mình nhưng… Sao lại mặc một bộ lễ phục hở vai lại còn đi cùng với một anh chàng đẹp trai nữa?

Ôi thôi… nhanh như vậy mà mẹ đã tìm được một chàng trai trẻ đẹp rồi à?

“Thất Thất, đuổi theo chiếc xe phía trước kia đi!” Kiều Tiểu Bảo để ống nhòm xuống, tay nhỏ chỉ chỉ vào chiếc xe Maserati mà Kiều Minh Anh đang ngồi nói, bé tuyệt đối không thể để cho người khác lừa mất mẹ mình đi được!

Dạ Thất xấu hổ, xin nhờ Tiểu Bảo nhóc có thể đừng có dùng giọng điệu giống như ông cụ non gọi cô ta là “Thất Thất” được không, nghe vậy giống như cô ta bỗng dừng nhỏ hơn nhóc này mấy tuổi vậy.

Xe Dạ Thất xe đi theo đằng sau chiếc Maserati duy trì một khoảng cách nhất định, trong máy vi tính của Kiều Tiểu Bảo có vị trí chuẩn xác của Kiều Minh Anh cho nên cũng không lo bị mất dấu.

“Tiểu Bảo nhóc chờ chút, ở đây cũng có người của chúng tôi, tôi tìm tư liệu cho nhóc xem.” Dạ Thất nói xong liền cầm máy tính để qua một bên sau đó nhanh chóng xem chữ viết trên màn hình: “Hôm nay là tiệc sinh nhật bốn mươi lăm tuổi của Cố Ngô đảo chủ hòn đảo này nên có mời rất nhiều nhà giàu khác trên đảo, nếu như chúng ta muốn đi vào thì nhất định phải cầm trong tay một tấm thư mời mới được vào.”

“Làm giả một tấm đi?” Kiều Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn Dạ Thất, giảo hoạt chớp chớp đôi mắt to mấy lần.

Dạ Thất nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của Kiều Tiểu Bảo thì đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ núc ních mềm mại của Kiều Tiểu Bảo: “Đi, chị đây quang minh chính mang nhóc đi vào từ cửa chính chỉ có điều bây giờ chúng ra phải đi thay một bộ quần áo khác mới được.”

Kiều Tiểu Bảo không hề bất mãn mà chỉ hếch miệng nhỏ lên, nếu như cô ta có thể dẫn bé đi vào thì bé sẽ không tiếp tục so đo với cô ta nữa.

Trong biệt thự tiệc rượu đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ khách khứa đến nữa là sẽ bắt đầu.

Kiều Minh Anh khoác tay Cố Đồng đi vào, sau khi nhìn thấy trang viên của Lê Hiếu Nhật rồi giờ nhìn thấy khung cảnh tráng lệ nơi này cô đã không có quá nhiều biểu cảm mà chỉ có thể nói là Cố Ngô kia cũng rất biết cách hưởng thụ đấy.

Mỗi một loại đồ dùng trong nhà, mỗi một vật phẩm trang trí đều là loại tốt nhất vô cùng lộng lẫy tinh xảo, đơn giản có thể dùng mấy chữ khái quát lại là.

Bầu không khí cao cấp.

Biệt thự của Cố Đồng so với nơi này mặc dù cũng không mấy kém cỏi nhưng lại không có vẻ hưởng thụ như thế và cũng không được lộng lẫy giống như nơi này nhưng lại có một loại cảm giác như đang ở nhà.

So với nơi này, Kiều Minh Anh cảm thấy chỗ của Cố Đồng mới giống như là chỗ của người ở, đẹp đẽ như vậy sau khi chết cuối cùng cũng không mang đi được mà nó chỉ làm vướng mắt mà thôi.

“Cậu chủ, chào mừng cậu trở về.” Một người đàn ông trung tuổi giống như là quản gia dẫn theo mấy người hầu gái đi tới chào hỏi với Cố Đồng.

“Ừm, tôi tới xem một chút, một lát sẽ đi ngay thôi.” Cố Đồng hững hờ đáp lại ông ta một câu, ánh mắt dao động, một chút cũng không có sự mừng rỡ của người trở về nhà nên có mà ngược lại rất lãnh đạm.

Quản gia lập tức lo lắng tiến lên mấy bước khuyên: “Cậu chủ đừng như vậy, mặc dù ngoài miệng ông chủ không nói nhưng trong lòng lại rất mong nhớ ngài, hôm nay là sinh nhật của ông chủ nên dù thế nào ngài cũng nên để mọi chuyện xuống tới thể hiện chữ hiếu của mình với ông chủ chứ?”

Nghe quản gia nói kiểu này lập tức mặt mũi Cố Đồng tỏ ra “Đại gia tôi rất khó chịu”, không hề lo lắng nhìn quản gia một chút: “Thể hiện chữ hiếu cái gì chứ? Không phải lão già chết tiệt kia đã có người tận hiếu với ông ta rồi à? Còn cần một người dư thừa như tôi làm tròn… Ôi mẹ nó!”

Lời còn chưa nói hết anh ta đã cảm thấy cái ót mình tê rần liền trừng mắt nhìn Kiều Minh Anh: “Cô làm cái gì vậy?”

Kiều Minh Anh nhẹ nhàng liếc anh ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt trong mắt mang theo một tia cảnh cáo: “Coi như cậu có là người thừa thì ông ấy cũng là cha ruột máu mủ tình thâm với cậu, sao cậu có thể nói như vậy được?”

“Ai cần cô lo! Cô là gì của tôi chứ… A!” Cố Đồng đưa tay vuốt vuốt cái gáy trong lòng âm thầm kêu khổ, lần này thì xong rồi, hình tượng của mình không còn sót lại một chút cặn nào nữa rồi.

Sao anh ta lại cứu được một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy cơ chứ? Ai có thể nói cho anh ta biết bây giờ anh ta ném cô đi có được nữa không?

Một tiếng “A” cuối cùng anh ta chuyển từ giọng thấp thành hét lên, tốc độ chuyển biến nhanh đến mức khiến ngươi ta phải líu lưỡi.

Bởi vì Kiều Minh Anh lại đánh vào sau gáy anh ta một cái nữa.

Cô khó chịu nhất chính là mấy thằng nhóc không hiểu chuyện như thế này và cũng thích nhất là dạy dỗ mấy thằng nhóc như thế này.

Kiều Minh Anh cô có cha nhưng không thể gặp mặt được nữa mà chỉ có thể dựa vào tưởng niệm mà cha ruột anh ta vẫn còn sống còn ở ngay trước mặt anh ta mà anh ta vẫn còn phàn nàn cái cọng lông gì nữa?

Đơn giản là thích bị đánh!

Hai mắt quản gia lập tức sáng lên nhìn Kiều Minh Anh lễ phép hỏi thăm: “Cô gái này là?”

Lại dám ra tay đối với cậu chủ bất cần đời giống như Tiểu Ma Vương này của bọn họ mà hơn thế là cậu chủ còn không đánh lại, nói không chừng có thể ra tay từ trên người cô được!

Kiều Minh Anh thu liễm lại vẻ hung thần ác sát vừa rồi khi đối với Cố Đồng, lúc quay đầu lại khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt, lễ phép gật đầu với quản gia: “Xin chào, tôi là Kiều Minh Anh, bạn gái đêm nay của Cố Đồng.”

Bạn gái? Hai mắt quản gia sáng lên, lần này có hi vọng rồi!

“Cô Kiều chào cô, tôi là quản gia của gia đình này, tôi họ Lâm.” Giọng điệu của quản gia có chút kích động nhìn cô: “Cô Kiều mới đến đây đúng không, nếu không thì để cậu chủ dẫn cô thì tham quan một chút làm quen với hoàn cảnh?”

“Tham quan cái gì, dù sao lát nữa cũng đi rồi.” Cố Đồng vô cùng khó chịu với thái độ của quản gia, dù thế nào thì anh ta cũng là cậu chủ chính thức ở đây sao phải đi lấy lòng một người phụ nữ không liên quan làm gì?

Quản gia làm như không nhìn thấy ánh mắt của anh ta, vẻ mặt tươi cười nhìn Kiều Minh Anh.

Kiều Minh Anh vốn muốn từ chối vì dù sao đây cũng là nhà của người khác nên có tham quan hay không cũng không ảnh hưởng gì nhưng khi nghe Cố Đồng nói như vậy lập tức liền thay đổi chủ ý.

“Được.” Cô cười gật đầu, mặt mày tươi đẹp xán lạn giống như là chứa ánh sáng, sáng lấp lánh.

Tôi nhổ vào!

Dáng vẻ Cố Đồng giống như nuốt phải con ruồi vậy, bất đắc dĩ mang theo Kiều Minh Anh đi tham quan nhà họ Cố.

“Quản gia thật sự là đang ở giai đoạn tiền mãn kinh rồi, cho là tôi không biết ông ta có tâm tư gì à, hừ.”

Kiều Minh Anh vừa xem xét phong cảnh bốn phía vừa nghe Cố Đồng làm nhảm, cô không khỏi lại liếc mắt nhìn từ đại sảnh đến nơi đây, anh ta đã làm nhảm như vậy được năm phút rồi đấy.

Bình Luận (0)
Comment