Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 27

CHƯƠNG 27: ĐẶC QUYỀN CỦA EM

Lê Hiếu Nhật cũng không vì vậy mà giận cô, anh cười tươi hơn nói: “Trước mặt tôi, em không cần phải kiêng kỵ, đó là đặc quyền của em.”

Bữa tiệc liên hoan mừng ngày thành lập của tập đoàn Kiều Thị được tổ chức ở khách sạn quốc tế Hoàng Thịnh nên đêm hôm đó rất náo nhiệt.

Tiệc tối chuẩn bị bắt đầu, quan khách cũng gần như đã đến đủ.

Lúc này, bất ngờ vang lên tiếng mở cửa, mọi cặp mắt không hẹn đều đồng loạt đổ dồn nhìn về phía cánh cửa gỗ đàn đen đang từ từ mở ra.

Cặp đôi nổi tiếng xuất hiện sau cánh cửa.

Người đàn ông diện nguyên bộ đồ vest thủ công từ thương hiệu nổi tiếng của Ý, thân hình cao ráo, đôi mắt đen sâu thẳm, đường nét gương mặt rõ ràng góc cạnh, đôi môi mọng màu hồng mận càng thể hiện rõ nét đẹp khôi ngô tú tuấn.

Anh chỉ cần đứng thôi cũng đã mang đến cảm giác tao nhã quý phái cho người đối diện.

Rất nhanh, mọi người có mặt đã nhận ra ngay anh chính là Lê Hiếu Nhật.

Ở nước C, cái tên Lê Hiếu Nhật không chỉ khiến người ta nghĩ đến quyền lực và tài phú mà còn là từ đại diện cho vẻ đẹp khôi ngô.

Đương nhiên Kiều Minh Anh bên cạnh anh cũng bị chú ý theo, không chỉ vì cô đẹp, mà còn vì cô là người phụ nữ đầu tiên trong năm năm qua Lê Hiếu Nhật đưa đi cùng trong những sự kiện long trọng như vậy.

Kiều Minh Anh hôm nay diện bộ đầm dạ hội trễ vai, xẻ cao màu nước biển, làm tôn lên làn da trắng nõn như sữa của cô, mái tóc đen tuyền được buộc lên, vài sợi tóc lơ thơ rơi hai bên má cô, tóc cài mấy viên ngọc.

Thấy ánh mắt của những người đàn ông có mặt nhìn chằm chằm vào Kiều Minh Anh, Lê Hiếu Nhật không khỏi cảm thấy hối hận khi quyết định đưa cô đến tham gia buổi tiệc như vậy.

Khóe môi của Kiều Minh Anh lịch sự mỉm cười chào hỏi, nhưng hình ảnh đó trong mắt của Lê Hiếu Nhật lại khiến anh cảm thấy khó chịu.

“Thu lại kiểu cười thảo mai của em đi.”

Nghe được lời nói của Lê Hiếu Nhật, Kiều Minh Anh tỏ vẻ không hiểu nhíu mày nhìn anh.

Không phải anh muốn cô duy trì nụ cười mỉm trên mặt sao? Giờ lại muốn làm cái trò gì đây?

Nhưng Kiều Minh Anh vẫn ngoan ngoãn thu lại nụ cười, dù sao thì gương mặt cô cũng sắp cứng đơ vì duy trì nụ cười giả quá lâu trên mặt rồi.

Nhìn thấy Lê Hiếu Nhật, Kiều Chấn Huy bước tiến đến chào đón: “Chào tổng giám đốc Lê, lâu quá không gặp.”

Lê Hiếu Nhật cảm nhận được đôi tay nhỏ bé đang khoác tay mình khẽ siết chặt lại, anh nhìn Kiều Chấn Huy: “Không biết Tổng giám đốc Kiều có nhận ra cô gái này không?”

Kiều Chấn Huy vốn muốn lấy lòng Lê Hiếu Nhật, nên thấy anh chủ động hỏi, ông nhìn sang cô gái bên cạnh anh và tỏ vẻ bất ngờ.

“Cô nhìn có vẻ hơi quen, không biết đây là công chúa của nhà nào đây?”

Rõ ràng Kiều Chấn Huy cũng không nhận ra Kiều Minh Anh.

Ánh mắt của Lê Hiếu Nhật sắc lại, khóe môi anh hiện lên nét khiêu khích.

“Trí nhớ của tổng giám đốc Kiều thật tốt, đến cả con gái mình mà còn không biết.” Lê Hiếu Nhật cố tình lớn tiếng như muốn nói cho mọi người xung quanh nghe được.

Lập tức ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Kiều Chấn Huy, đồng thời có không ít ánh mắt khinh bỉ nhìn ông.

Ngay cả đến con gái của mình cũng không nhận ra thì đúng thật là thất bại.

Kiều Chấn Huy ngạc nhiên nhìn Kiều Minh Anh, trước đây Kiều Minh Anh vốn xuất hiện ở nhà họ Kiều với thân phận là nam.

Bây giờ đột nhiên cô trở về thân phận nữ, nên nhất thời Kiều Chấn Huy khó có thể nào nhận ra cô ngay được.

“Minh Anh à, năm năm trước con bỏ đi mà không lời từ biệt, đến cả số điện thoại cũng không để lại cho ba, suýt thì ba không nhận ra con nữa rồi.”

Kiều Minh Anh lúc này ngoại trừ cười gượng thì cô cũng không biết phải làm gì.

Năm năm trước lúc chấp hành gia pháp, cũng là lúc tình cảm cha con giữa cô và ông ta đã chính thức chấm dứt.

“Ba.”

Bất chợt, một người phụ nữ xinh đẹp, mặc bộ đầm dạ hội màu đỏ tươi cười bước tới nhưng Kiều Minh Anh lại có thể nhìn ra được nét cao ngạo và giả tạo từ nụ cườiđó.

Là Kiều Lan Anh và Lâm Thu Thủy.

Rất nhiều năm trước Kiều Minh Anh đã từng gặp hai người này, đó là vợ lẽ và con gái riêng ở bên ngoài của Kiều Chấn Huy.

Mấy năm nay ở Anh quốc, cô cũng nghe được chút thông tin về nhà họ Kiều từ Đỗ Lưu Xuyên.

Sau khi cô xuất ngoại không lâu thì Kiều Hồng Anh vốn thích ăn chơi bị nhiễm HIV.

Trong tích tắc chuyện này làm chấn động cả giới thượng lưu, Kiều Chấn Huy cảm thấy mất mặt nên đã bỏ mặc việc chữa trị cho Kiều Hồng Anh.

Không lâu sau đó, Kiều Hồng Anh bệnh nặng qua đời.

Mẹ của Kiều Hồng Anh cũng vì thế mà buồn bực trong lòng, không lâu sau bà cũng bị mắc chứng bệnh tâm thần và bị đưa vào bệnh viện.

Rồi sau đó, Kiều Chấn Huy cưới Lâm Thu Thủy và đưa con gái riêng của ông là Kiều Lan Anh về nhà.

Đương nhiên Kiều Minh Anh không có gì để nói với hai mẹ con này, nhân lúc mọi người đang tập trung chú ý lên hai người đó, cô đưa mắt ra hiệu cho Lê Hiếu Nhật, hai người liền đi qua chỗ khác, hoàn toàn không để ý đến mẹ con họ.

Tại khu chung cư Cảnh Niên, Kiều Tiểu Bảo đang ngồi trên sofa, tay nắm chặt gói snack khoai chiên của mình, mắt thì dán chặt vào màn hình, thỉnh thoảng lại cười.

Vòng cổ hôm nay Kiều Minh Anh đeo đã được cậu nhóc gắn thêm cameramini vào đó, có thể quay được hình ảnh ở mọi góc độ.

Hình ảnh daddy của cậu giận hờn vì ánh mắt những người đàn ông khác nhìn mẹ không thoát khỏi máy quay của cậu, cậu thấy hết toàn bộ.

Thì ra daddy của cậu rất quan tâm đến mẹ mà.

Kiều Tiểu Bảo thích thú cười thành tiếng, gương mặt nhỏ bé hiện lên vẻ mặt đắc ý kỳ bí.

Cũng vừa lúc gói snack hết, cậu bất đắc dĩ phải tạm rời đi lấy thêm gói khác.

Nhưng phần vì lo lắng bỏ qua những đoạn hay, nên cậu bé tranh thủ chạy đi lấy, không cẩn thận dẫm phải cái chai nhựa không, té nhào trên sàn.

Sau khi bị ngã, Kiều Tiểu Bảo tự ngồi dậy, phủi phủi tay xong định bước tiếp đi thì bất chợt cảm nhận được có gì đó ở lồng ngực. Cậu kéo áo lên xem thì phát hiện vòng trên cổ bị đứt rơi xuống.

Đây là chiếc vòng Kiều Minh Anh đeo cho cậu từ lúc cậu lên ba, nghe mẹ kể thì đây là sợi dây bà ngoại tặng cho mẹ, nên rất có ý nghĩa.

Nhìn thấy chiếc vòng bị đứt thành hai, Kiều Tiểu Bảo nhăn mặt lo lắng, vẻ mặt dằn vặt tự trách mình.

Mẹ nói chiếc vòng này mang lại bình an, đối với mẹ thì chiếc vòng đó rất quan trọng, nhưng bây giờ lại bị cậu làm vỡ rồi.

Đang bù đầu suy nghĩ làm thế nào để chuộc tội thì bất chợt Kiều Tiểu Bảo phát hiện ra bên trong chiếc vòng này rỗng, phía trong còn có vật gì đó.

Cậu bẻ gãy mặt vòng cổ ra thì phát hiện bên trong đó là chiếc nhẫn tách ra được và một tờ giấy nhỏ được cuộn lại.

Bề mặt của chiếc nhẫn màu đen có nhiều hoa văn phức tạp, nhìn có vẻ rất hoành tráng, trang nghiêm, phía bên trong chiếc nhẫn còn có khắc một chữ: ‘Dạ’.

Phút chốc ánh mắt cậu bé hiện lên chút bất ngờ: chiếc nhẫn bí mật?

Rồi cậu bé lại mở tờ giấy nhỏ ra, nội dung bên trong là một loạt con số, có thể là số điện thoại, và còn có một địa chỉ.

Kiều Tiểu Bảo cầm điện thoại lên định gọi vào số điện thoại đó thử, nhưng nào ngờ trên màn hình hiện lên hình ảnh Kiều Minh Anh đang gặp chút rắc rối.

Lê Hiếu Nhật một tay bưng đĩa đựng đầy thức ăn, tay còn lại nắm tay Kiều Minh Anh, hai người đang đi đến khu vực nghỉ ngơi.

“Chào tổng giám đốc Lê, lâu rồi không gặp.”

Đột nhiên, Kiều Lan Anh nở nụ cười kiêu kỳ bước đến, giọng nói ngọt ngào mềm mại, ánh mắt của cô ta nhìn Lê Hiếu Nhật như rực lửa, nhưng khi xoay qua nhìn Kiều Minh Anh thì lại trở nên sắc lạnh đầy khinh miệt.

Lê Hiếu Nhật nhíu mày tỏ vẻ không quan tâm.

Bị hụt hẫng nên vẻ mặt Kiều Lan Anh có chút cứng đờ, nhưng rất nhanh cô lại mỉm cười đi sangđứng cạnh bên Hiếu Nhật rồi bất ngờ đụng vào người anh vẻ khiêu khích: “Tổng giám đốc Lê, lâu lắm rồi anh không đến tìm người ta, người ta nhớ anh lắm đó.”

Giọng nhõng nhẽo của Kiều Lan Anh khiến Kiều Minh Anh bất chợt rùng mình, toàn thân nổi da gà.

Lê Hiếu Nhật liếc nhanh qua Kiều Minh Anh rồi xoay qua mỉm cười với Kiều Lan Anh.

Ban đầu Kiều Lan Anh hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại vui như được mùa, trong lòng như có con nai con nhảy nhót không ngừng: anh ấy đang cười với mình sao?

Kiều Minh Anh nghiêng đầu nhìn hết toàn bộ sự việc, trong lòng cô bất chợt dâng lên cảm giác chua xót, nhưng bề ngoài vẫn điềm tĩnh mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment