Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 272

CHƯƠNG 272: KHÔNG TỰ TI CŨNG KHÔNG KIÊU NGẠO

“Vừa đi ra ngoài đã gặp phải người không thích rồi.” Lê Ngữ Vi trợn trắng mắt với Kiều Minh Anh.

Ánh mắt mà mẹ Lê nhìn Kiều Minh Anh cũng không còn yêu thương như trước đây nữa.

Nhưng Kiều Minh Anh đặt tay lên tim tự hỏi, cô không có nợ nhà họ Lê bọn họ một xu một hào nào cả.

“Cùng uống cà phê đi?” Thái độ mẹ Lê cao quý đoan trang, giống như là mệnh lệnh.

Kiều Minh Anh nhếch lên một nụ cười gật đầu: “Được.”

Họ chọn một quán cà phê gần đó, tìm một vị trí để ngồi xuống.

“Không biết bà Lê tìm tôi có chuyện gì?” Tấm lưng mảnh mai của Kiều Minh Anh ngồi thẳng tắp, không tự ti cũng không kiêu ngạo.

“Nếu cô đã đi rồi, vậy còn quay về làm gì nữa? Còn chê làm tổn thương con trai tôi chưa đủ sao?” Đây là chỗ khiến mẹ Lê tức giận nhất.

Ban đầu Kiều Minh Anh rời đi một cách tiêu sái như vậy, căn bản không màng đến mặt mũi của nhà họ Lê.

“Tôi quay lại, là bởi vì nhà tôi ở đây, còn về Lê Hiếu Nhật, tôi chưa từng muốn làm tổn thương anh ấy.” Sắc mặt Kiều Minh Anh trầm tĩnh, thản nhiên như nước.

Tuy là lời khách sáo, nhưng cũng là sự thật.

“Hoa ngôn xảo ngữ, đừng tưởng rằng bây giờ có thể gạt được anh trai tôi, anh trai tôi sớm muộn sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của cô thôi.” Lê Ngữ Vi khinh miệt mà hừ một tiếng.

“…” Kiều Minh Anh cạn lời, nói đạo lý với bọn họ quả thật là lãng phí thời gian.

Mẹ Lê cảm thấy lời của Lê Ngữ Vi rất có đạo lý, ánh mắt nhìn Kiều Minh Anh cũng càng lúc càng không vui: “Ban đầu cô đi sảng khoái như vậy, bây giờ xin cô đừng quấn lấy con trai tôi nữa.”

Còn chưa đợi Kiều Minh Anh trả lời, bà ta lại tiếp tục nói: “Nói đi, cô muốn bao nhiêu, chỉ cần cô không quấn lấy con trai tôi là được.”

Kiều Minh Anh đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Bà ta vậy mà lại dùng tiền để vũ nhục cô.

“Bà Lê, bà như vậy quá là quá đáng rồi?” Kiều Minh Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh.

“Không cần phí lời nữa, nói ra con số của cô đi.” Mẹ Lê trực tiếp vứt ra câu này.

“Bà Lê xác định làm như vậy sẽ không hối hận sao?” Kiều Minh Anh cong môi cười một cái, sự bi thương dưới đáy mắt đã bị cô thu lại, không nhìn ra được một xíu nào.

Mẹ Lê không hiểu mà nhìn cô.

Còn Lê Ngữ Vi thì hoảng rồi, bàn tay bưng cà phê chợt run một cái, cà phê đổ trên người của mẹ Lê.

“Ai ya!”

“Mẹ, con không phải cố ý đâu!” Lê Ngữ Vi vội vàng rút vài tờ khăn giấy, lau lau cho bà ta.

Mẹ Lê bị cô ta cắt ngang, cầm lấy túi đi nhà vệ sinh.

Thấy mẹ rời đi rồi, Lê Ngữ Vi trực tiếp nói với Kiều Minh Anh: “Cô đừng có mà nghĩ đến cái khác nữa, vẫn là nên nhân lúc còn sớm mà cầm chi phiếu cút đi.”

“Cô tách mẹ của cô ra, không phải là sợ tôi nói với bà ta về sự tồn tại của Tiểu Bảo sao?” Kiều Minh Anh nhìn cô ta, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo nở lên một nụ cười trào phúng.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nói với mẹ Lê về Kiều Tiểu Bảo.

“Hừ, miệng lưỡi lợi hại thì có ích gì, tôi nói cho cô biết, mẹ tôi rất hài lòng về Diệp Tử, bà ấy kêu anh tôi lấy Diệp Tử, anh trai tôi đồng ý rồi.” Lê Ngữ Vi nói.

Kiều Minh Anh biết, Lê Hiếu Nhật sẽ không để người khác làm chủ hôn nhân của anh, nhưng Lê Ngữ Vi nói chân thật như vậy, khiến cô không thể không hoài nghi.

Lê Hiếu Nhật, thật sự sẽ lấy người khác sao?

Cô không có ngồi xuống nữa, cầm lấy túi ở bên cạnh đứng lên rời khỏi quán cà phê.

Suốt đường đi trong đầu của cô không ngừng vang vọng lời của Lê Ngữ Vi.

Bất tri bất giác, vậy mà lại đi hết con đường rồi.

Kiều Minh Anh nhìn thấy trên sân khấu đang quay phim tuyên truyền, thế là bước tới xem nhưng không ngờ đó lại là Hạ Huân Nhi.

Hạ Huân Nhi mặc một chiếc váy dài bó sát màu đen, đang pose dáng trước tấm cảnh nền, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự phong tình vạn chủng, đẹp giống như là yêu tinh vậy.

Cô ta giống như cũng nhìn thấy Kiều Minh Anh ở bên dưới sân khấu, đúng lúc nghỉ ngơi giữa chừng, cô ta đi xuống, hướng về phía của Kiều Minh Anh.

“Sao cô lại ở đây? Không phải là giờ làm việc sao?” Hạ Huân Nhi đi tới trước mặt Kiều Minh Anh, hai tay khoanh lại trước ngực.

“Trốn việc rồi, không được sao?” Ấn tượng của Kiều Minh Anh đối với Hạ Huân Nhi cũng không tồi.

“Cô trông không đúng lắm.” Ánh mắt của Hạ Huân Nhi rất sắc, vừa nhìn là liền thấy giữa mi tâm của Kiều Minh Anh có mang theo sự u sầu đọng lại, trong đôi mắt thoáng qua một tia lo lắng nhỏ nhoi, nói với cô: “Tôi đưa cô đến một nơi nha?”

“Cô không quay nữa à?” Kiều Minh Anh khó hiểu mà nhìn cô ta, không lẽ cô ta cũng muốn trốn việc nữa à?

“Bổn tiểu thư không muốn quay nữa, đừng phí lời, đi thôi.” Hạ Huân Nhi đẩy cô đi về phía trước.

“…”

Hai người đến nhà hàng ở tầng cao nhất của tòa nhà Thương mại, đại khái là cao mười mấy tầng.

Kể từ sau sự kiện rơi từ trên cao, Kiều Minh Anh đã sợ độ cao rồi.

Hạ Huân Nhi nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, cười nói: “Sợ cái gì, cũng đâu có rơi xuống.”

Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhất, có thể nhìn rõ cảnh sắc ở bên dưới, độ cao đáng sợ.

“Nếu như tâm trạng không tốt, thì ngắm phong cảnh nhiều một chút.” Hạ Huân Nhi vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ lập tức đi tới.

Kiều Minh Anh mím cái miệng nhỏ không nói gì, cô sợ muốn chết rồi, làm gì còn tâm trạng xem phong cảnh nữa chứ?

“Cô muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời.” Hạ Huân Nhi lật lật menu.

Kiều Minh Anh cũng không khách sáo, nói tên vài món ăn.

Rất nhanh cơm rau đã lên.

Kiều cô nương cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn từng miếng lớn, vừa nãy đi suốt một con đường, cô đã đói đến ngực dính vào lưng rồi.

Hạ Huân Nhi uống một ly nước trái cây với tư thái tuỳ ý: “Mối quan hệ của cô và Nhật không tệ?” Cô ta thuận miệng hỏi.

Động tác vốn còn đang vui vẻ của Kiều Minh Anh đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô ta, đáp: “Cũng được.”

“Tâm trạng của cô không tốt, là bởi vì anh ta sao?” Hạ Huân Nhi dường như rất chắc chắn.

Kiều Minh Anh không có trả lời, ngầm thừa nhận rồi.

“Nói nghe xem, nói không chừng tôi có thể ra chủ ý cho cô đó.”

Kiều Minh Anh ngạc nhiên mà nhìn Hạ Huân Nhi, cô ta nói như vậy thật sự là có chút đột ngột rồi.

Hạ Huân Nhi mỉm cười rạng rỡ: “Đưa tay cho tôi.”

Kiều Minh Anh ngập ngừng một hồi rồi đưa tay cho cô ta.

Hạ Huân Nhi nhanh chóng vẽ dấu trên tay cô vài cái, đưa cho cô ánh mắt có thâm ý.

Nhìn lòng bàn tay của mình: “Cô là?” Cô kinh hỉ mà nhìn Hạ Huân Nhi.

Nhưng sau đó cô lại nghi ngờ, lỡ như là gian tế hay đại loại vậy do Kiều Chấn Huy hay ai đó phái đến thì sao?

“Tôi biết cô bây giờ đang hoài nghi tôi, bởi vì tôi bây giờ căn bản không thể lấy ra thứ đó.” Hạ Huân Nhi nhún nhún vai, ai bảo cô ta không cẩn thận làm mất thứ đồ như thế rồi.

“Đồ đâu?” Sự hoài nghi trong lòng Kiều Minh Anh không giảm.

“Bị tôi làm mất rồi.” Biểu cảm của Hạ Huân Nhi có chút ngại ngùng, mất đi là chuyện nhỏ, chỉ sợ bị người có dã tâm lấy…

“Ồ.” Kiều Minh Anh nhàn nhạt đáp, cô sẽ không dựa vào lời nói một mặt mà tin tưởng cô ta.

Hạ Huân Nhi biết suy nghĩ của cô, cũng không miễn cưỡng cô nữa, tiếp tục chủ đề nói vừa nãy.

Kiều Minh Anh nói đại khái sự việc, tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng khớp ngón tay cầm lấy nĩa lại siết đến trắng bệch.

“Rõ ràng là lời nói gây chia rẽ tình cảm của các người mà thôi, cô thông minh như vậy, sẽ không hiểu sao?”

Khoé miệng Kiều Minh Anh hiện lên một sự khổ sở không thể tan: “Tôi không phải để ý cái này.”

“Không lẽ còn có ẩn tình gì?”

“Ăn đi, tôi đói chết rồi.” Kiều Minh Anh không có trả lời, sau đó vùi đầu ăn mì Ý trong dĩa.

“Ôi thôi” Hạ Huân Nhi thở dài một hơi, biết là cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nên cũng không nói gì nữa.

Sau khi ăn xong, hai người đến nhà ma lớn nhất thành phố A chơi một vòng, điên khùng đến khoảng mười giờ tối mới ai về nhà nấy…

Kiều Minh Anh về đến nhà, nhìn thấy cái bóng ảnh ở trên ghế sofa phòng khách thì giật mình lùi lại vài bước.

Bình Luận (0)
Comment