Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 329

CHƯƠNG 329: TAN TÀNH

Tô Thành Nghiêm đến hậu đình của nhà họ Dương, lập tức gọi điện cho Lâm Hạnh Nhi, anh ta hôm nay nhất định phải là rõ chân tướng của chuyện này. Ban đầu đỡ một dao cho anh, rốt cuộc là ai!

Lâm Hạnh Nhi rất nhanh bắt máy của Tô Thành Nghiêm, vì để giọng của mình đáng thương một chút, còn tàn nhẫn nhéo vào bắp đùi của mình: “Thành Nghiêm, anh cuối cùng cũng tìm em rồi…”

Tô Thành Nghiêm không dễ gì ổn định lại tâm trạng của mình, lúc này mới mở miệng: “Hạnh Nhi, em trước đây nói Thâm Hải Chi Tinh là mẹ của em tặng cho em có đúng không?”

Trái tim của Lâm Hạnh Nhi lập tức treo lên, kìm chế lo lắng mà trả lời: “Phải, phải, sao thế?”

“Anh vừa phát hiện trên Thâm Hải Chi Tinh, có khắc hoa, là mẹ của em vì muốn có ý nghĩa hơn, tìm người khắc lên trên?” Giọng nói của anh ta tuy lạnh, lại cưỡng chế đè nén, cách điện thoại nghe không ra được.

“Phải, mẹ của em rất thương em?” Lâm Hạnh Nhi thở phào, cô ta còn tưởng anh đã phát hiện rồi chứ.

Có điều, cô trước đây sao không có nghe Dương Ly nói Thâm Hải Chi Tinh còn có hình hoa gì đó?

Khóe môi của Tô Thành Nghiêm cũng không tự chủ mà nhếch lên: “Vậy sao, anh còn phát hiện bên trong có mộ hạt gạo khắc tên của em, mẹ của em thật sự thương em.”

“Mẹ em đương nhiên thương em rồi, cho nên mới tận tâm chuẩn bị những thứ này cho em… Alo? Thành Nghiêm? Anh còn nghe không?”

Giọng của Lâm Hạnh Nhi từ trong loa truyền ra, sau đó rất nhanh bị cắt đứt.

Mà điện thoại của Tô Thành Nghiêm, đã tan tành.

Mất rồi tìm lại được Thâm Hải Chi Tinh đã khiến Dương Ly có hơi chán ghét, cô sau này tuyệt đối sẽ không đeo nữa.

Tô Thành Nghiêm ngày ngày đeo trên người, còn anh ta dùng để cầu hôn Lâm Hạnh Nhi, cô ấy cảm thấy trong lòng rất chán ghét.

Ba Dương mẹ Dương cũng không có cưỡng ép cô ấy đeo, nghĩ lâu như vậy cảm tình của cô ấy đối với nó nhạt đi, dù sao trên bảo thạch đẹp trên đời đợi này không thiếu, lần sau sẽ làm cho cô ấy mộ cái đẹp hơn.

“Cậu không phải luôn rất nhớ Thâm Hải Chi Tinh sao? Sao lại không cần nữa rồi?” Kiều Minh Anh cầm ly nước hoa quả vừa uống vừa nói.

Đây chính là ngôi sao biển sau duy nhất trên đời này, nếu như có thể gắn vào trang phục, hiệu quả chắc chắc không tồi.

Có điều bị Tô Thành Nghiêm đeo lâu như vậy, Dương Ly sẽ không tiếp tục thích nữa cũng là điều bình thường.

Dương Ly đang muốn trả lời, lại thấy Tô Thành Nghiêm bước vào phòng khách, đi thẳng về phía cô ấy, không do dự mà kéo tay cô ấy, đi ra ngoài.

Ba Dương và mẹ Dương vô thức nhìn sang Kiều Minh Anh, tưởng cô sẽ biết.

Kiều Minh Anh mỉm cười xin lỗi bọn họ: “Cháu đi xem thử.” Để cái ly trong trong tay xuống, cô cũng đi theo.

Tô Thành Nghiêm kéo Dương Ly ra khỏi biệt thự, lực đạo rất lớn, hoàn toàn không thể giật ra.

Dương Ly mặc dù từng học judo, nhưng ở trước mặt Tô Thành Nghiêm căn bản không đủ.

“Tô Thành Nghiêm, anh muốn làm cái gì?” Dương Ly có chút tức giận.

Tô Thành Nghiêm lại giống như không có nghe thấy, kéo cô ấy đi đến bãi đỗ xe, sau đó kéo cửa xe đem cô đẩy vào trong xe đóng cửa lại, vòng qua một bên khác ngồi vào xe lái, khởi động xe rời khỏi nhà họ Dương.

“Mẹ khiếp, bắt cóc à?” Khóe miệng của Kiều Minh Anh giật giật, vội vàng cũng ngồi vào xe, bám theo phía sau bọn họ.

Vì bảo đảm Tô Thành Nghiêm sẽ không làm gì với Dương Ly, Kiều Minh Anh vẫn cảm thấy gọi người đến sẽ tốt hơn.

Tịch Tranh thích hợp nhất, anh ta dù sao cũng là vi hôn phu của Dương Ly.

Nghĩ vậy, Kiều Minh Anh vừa bám theo xe của Tô Thành Nghiêm, vừa gọi điện cho Tịch Tranh.

Xe của Tô Thành Nghiêm lái rất nhanh, may đang chạy trên đường quốc lộ, giờ này trên đường không có nhiều xe qua lại, cho nên không có khiến Kiều Minh Anh mất dấu.

Lái khoảng hơn 10 phút, xe của Tô Thành Nghiêm bèn rẽ vào một con phố thương mại, Kiều Minh Anh vội vàng chạy theo.

Địa phương mà anh ta dẫn Dương Ly đến, chính là nơi ban đầu Dương Ly cản một dao thay anh ta.

Kiều Minh Anh nhìn con đường nhỏ này, nhất thời có chút phức tạp, chỉ là một lần đánh nhau, không ngờ cứ như vậy lại thay đổi vận mệnh của ba người.

Gương mặt lạnh lùng của Tô Thành Nghiêm dịu lại, ánh mắt nhìn nơi này vô cùng dịu dàng.

Dương Ly xuống xe, vỗ ngực, cô ấy còn tưởng Tô Thành Nghiêm biết sự thật sẽ vứt xác cô ấy ở nơi hoang vắng cơ.

Nhưng nơi này… Cô ấy quay đầu nhìn, cảm thấy rất quen thuộc.

Đúng rồi, chính là nơi này, cô ấy đã cản một dao cho Tô Thành Nghiêm.

Anh ta dẫn cô ấy đến đây làm cái gì?

“Năm đó, vì tôi cản một dao, có phải là em?” Tô Thành Nghiêm lúc này mới quay đầu nhìn Dương Ly, ánh mắt thê lương.

“Không phải.” Dương Ly đanh mặt, không có bất cứ sự do dự nào mà phủ định.

Nếu như có thể, cô ấy thà trước nay chưa từng xảy ra chuyện đó, có lẽ bây giờ bọn họ đều sống rất hạnh phúc.

Khi còn trẻ cô ấy làm việc trước giờ sẽ không dùng não, máu nóng lên đầu thì đã làm rồi.

“Em nói dối!” Tô Thành Nghiêm giữ chặt bả vai của Dương Ly, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Thâm Hải Chi Tinh là của em, người cản một dao thay tôi không phải em còn có thể là ai?”

Biểu cảm trên mặt Dương Ly từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, không có bất cứ dao động gì: “Lâm Hạnh Nhi, anh không phải luôn cho rằng là cô ta sao.”

Giọng của cô ấy rất nhẹ, lại khiến trái tim của Tô Thành Nghiêm co rút lại, gần như đau khổ mà run rẩy.

Không sai, chính vì anh ta luôn cho rằng là lâm Hạnh Nhi, trước nay chưa từng nghi ngờ tính chân thật của nó.

Anh ta luôn tưởng rằng, ngôi sao biển sau là của Lâm Hạnh Nhi, cho nên Lâm Hạnh Nhi nhất định là người anh ta muốn tìm.

Nhưng Thâm Hải Chi Tinh không có sai, anh ta lại nhầm chủ nhân của nó, nhầm nhiều năm như vậy, luôn bị Lâm Hạnh Nhi che dấu, giống như một tên ngốc bị lừa gạt.

Nhưng bây giờ, sự thật lại nói cho anh ta biết, chủ nhân thật sự của Thâm Hải Chi Tinh, là Dương Ly người từng bị chính anh ta đưa vào cục cảnh sát, Dương Ly từng bị anh làm tổn thương!

Tô Thành Nghiêm thống khổ nhắm mắt.

Kiều Minh Anh thấy cảnh này, trong lòng có chút tự nự, sự ghét bỏ đối với Tô Thành Nghiêm giảm đi một ít.

Cô ghét Tô Thành Nghiêm vì anh đã tùng làm tổn thương Dương Ly, nhưng bây giờ, những gì Tô Thành Nghiêm làm, giống như một cái tát, đánh thẳng vào mặt của Tô Thành Nghiêm.

Nhưng bản thân anh ta nhận sai người, hậu quả của anh ta, trách không được bất kỳ ai, chỉ có thể trách chính anh ta, nhận người không rõ.

Tô Thành Nghiêm vĩnh viễn có dáng vẻ khiến người khác không thể tiếp cận, gặp phải chuyện gì cũng bình tĩnh lý trí đến mức muốn mất mạng.

Dù bây giờ trong lòng anh ta bão tố nổi lên, nhưng anh ta vẫn cưỡng chế chính mình.

“Xin lỗi.” Một lúc sau, anh ta mới lên tiếng.

Dương Ly ngạc nhiên nhìn anh Tô Thành Nghiêm lại nói xin lỗi, điều này khiến cô ấy rất sửng sốt.

“Xin lỗi, tôi không nên nhận nhầm Lâm Hạnh Nhi thành em.” Giọng của Tô Thành Nghiêm buồn bã mang theo tia cầu xin, giống nhưu muốn xin Dương Ly tha thứ.

Con người, một khi đã phát hiện chân tướng sự việc thì sẽ nhớ lại tất cả những gì mình đã từng làm, hơn nữa điều đã từng không để tâm, ngược lại sẽ trở thành vết thương chí mạng của bây giờ.

Tô Thành Nghiêm đã từng yêu người đã một dao cho anh ta bao nhiêu, bây giờ thì có bấy nhiêu hổ thẹn.

Tuy nhiên, những điều này đều không thể trở thành lý do để tha thứ cho anh ta được.

“Xin lỗi, tôi đã từng làm tổn thương em.”

“Xin lỗi, Dương Ly.”

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Tô Thành Nghiêm nghiêm túc gọi tên của Dương Ly.

Bình Luận (0)
Comment