Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 359

CHƯƠNG 359: CÓ ĐỐI TƯỢNG NGHI NGỜ KHÔNG

Hơn nữa, độc mà Diệp Tử trúng, vậy mà lại có chút giống với độc và bà ngoại của cậu bé trúng năm đó.

Nói lúc, chính là cùng một xuất sứ.

“Thành phố A gần đây có không có dị động gì không?” Thầm sắc của Lê Hiếu Nhật lạnh nhật, thu lại ánh mắt đang nhìn các con số trên màn hình lại, hỏi.

“Hình như không có…” Đặng Chiến cẩn thận suy nghĩ, sừo cằm: “Nếu nói có, chắc chính là gần đây có không ít người nhập cảnh vào thành phố A, em cố tình cho người đi điều tra, chỉ là công nhân bình thường.”

Mắt của Lê Hiếu Nhật lóe lên: “Cậu bây giờ cho người đi tìm những người đó, xem thử bọn họ còn ở đó hay không?’

Đặng Chiến giống như nghĩ đến cái gì đó, gật đầu, đi sang một bên gọi điện thoại.

Vài phút sau, thần sắc bình thản trên mặt của anh ta toàn hoàn bị sự lo lắng thay thế, ánh mắt nhìn Lê Hiếu Nhật có chút phức tạp: “Anh, những người đó, trong một đêm, biến mất rồi.”

Quả nhiên, anh ta vẫn sơ ý.

Nếu như chỉ là công nhân bình thường, tại sao phải đặc biệt đến thành phố A? Phải biết, khoảng cách các thành phố này của nước C đều không xa, bình thường rất ít khi có người từ bỏ bản địa, mà đi đến một nơi khác.

Hơn nữa nước C sát biển, khoảng cách cách thành phố tương đối xa, hơn nữa đa phần đều đi đường thủy.

Nhưng bây giờ nói cái gì cũng không có tác dụng, Đặng Chiến lúc này mới sâu sắc nhận ra sự sơ ý của mình và trở thành nỗi đau cả đời.

“Đi tra, chỉ cần đã từng ở nơi nào thì đều sẽ có dấu vết.” Lê Hiếu Nhật liếc nhìn anh ta, không hề ngạc nhiên với kết quả này, hình như sớm đã dự đoán được rồi.

Đặng Chiến có chút buồn rầu cúi thấp đầu, sau đó gật đầu, lập tức phái người đi điều tra.

“Thành Nghiêm, cậu phái người phong tỏa tất cả các ga tàu sân bay bến cảng của thành phố A lại, kiểm tra từng chỗ một, nhất là bến cảng, mấy người đó, rất có khả năng có thể sẽ từ bến cảng để rời khỏi.” Lê Hiếu Nhật ngả người ra sau, dường như cũng không có gấp gáp, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cúc áo trên áo mi sơ.

Tô Thành Nghiêm gật đầu, ánh mắt dừng trên cục áo của anh vài giây, đây là biểu hiện của việc anh đang cố đè nén trong lòng, cũng là động tác để anh giải tỏa lo lắng trong lòng.

“Chúng tôi thì sao? Chúng tôi có thể làm cái gì?” Dương Ly thấy Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm đều được giao nhiệm vụ, bọn họ không thể ngồi không được?

Lê Hiếu Nhật lại di chuyển ánh mắt sang Tịch Tranh, nói với anh ta: “Tôi biết công ty của cậu chủ yếu hoạt động bên mảng truyền thông và mạng.”

Tịch Tranh biểu ý của anh, không có hỏi nhiều, bèn gật đầu.

Dương Ly nghe có chút không hiểu lắm, nhưng Lê Hiếu Nhật và Tịch Tranh đều không có giải thích, chỉ đành nhịn lòng hiếu kỳ trong lòng cùng Tịch Tranh rời khỏi nơi này.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Kiều Tiểu Bảo mới nhảy lên chiếc ghế nhỏ, nhìn daddy của mình, đôi mắt to vụt sáng: “Daddy, bảo bối có thể làm rất nhiều chuyện nha~”

“Đến lúc nghiệm thu thành tích của con ồi.” Lê Hiếu Nhật chỉ vào chiếc laptop trên sô pha cách đó không xa của cậu bé, nhếch môi nói: “Daddy cho con thời gian nữa tháng, tìm ra tất cả tự liệu của các tổ chức ở nước C này.”

“Daddy, daddy đây là đang ép chết trẻ con nha.” Kiều Tiểu bảo dáng vẻ đáng thương miệng nhỏ xị xuống, nhưng trong lòng, sớm đã vui mừng như hoa nở rồi.

Đây là thế mạnh của cậu bé, chuyện này không làm khó được cậu bé.

Kiều Tiểu Bảo lập tức nhảy từ trên ghế xuống, đi đến ngồi trên sô pha, cầm chiếc laptop bắt đầu làm việc.

Ý cười ở khóe môi của Lê Hiếu Nhật dần dần trở nên nhạt đi, ánh mắt khi tiếp xúc với khung hình trên bàn, thì co rút lại.

Sau đó, anh từ trong ngăn kéo ngầm dưới bàn lấy ra một chiếc laptop, bên ngoài chiếc laptop có màu xanh lá, bên trên có logo màu đên độc đáo, rõ ràng có thể nhìn ra logo hình chim không nhìn ra giống gì, chỉ có điều khắc họa càng thêm bá đạo hơn nữa lẫm liệt, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

Đây là logo của trại huấn luyện.

Chúc mừng năm mới mọi người thân yêu, chúc mọi người luôn vui vẻ và khỏe mạnh~

Dùng chiếc laptop này gửi mật lệnh hoặc văn kiện đi thì sẽ không bị bất kỳ máy dò được, cũng sẽ không bị chặn, là máy tính chuyên dụng của trại huấn luyện.

Lê Hiếu Nhật rất nhanh soạn ra một mật lệnh, sau đó thêm ký hiệu chữ “S” ở dưới mật lệnh, chứng minh đây là nhiệm vụ rất cấp bách.

Trên màn hình xuất hiện trình thái chờ xử lý, rất nhanh mật lệnh đã được gửi đi.

Mật lệnh sẽ được gửi thẳng đến tổng bộ của trại huấn luyện, chấp hành mật lệnh này đại khái chỉ cần 20 phút.

Mà lúc này, Kiều Tiểu Bảo đã chuẩn bị tất cả tư liệu mà Lê Hiếu Nhật cần rồi, cầm laptop đi đến bên cạnh Lê Hiếu Nhật, đặt chiếc laptop trên bàn: “Daddy, tất cả có 24 tổ chức lớn, những tổ chức hạng 3, cũng ở bên trong.”

Kiều Tiểu Bảo trực tiếp lẻn vào nội bộ của mấy người đó lấy thông tin đi, trong thời gian chỉ định sao chép các thông tin đó đối với cậu bé là chuyện rất đơn giản.

Cộng thêm phần tư liệu lần trước Lê Hiếu Nhật cho cậu bé, càng khiến bình độ máy tính của cậu bé được nâng cao một chút, tộc độ tay càng nhanh lên.

“Con trai thật giỏi.” Lê Hiếu Nhật khen thưởng bằng một cái hôn trên mặt của cậu bé, sau đó mở những tư liệu đó ra, liếc nhìn nhanh.

Thật ra những tư liệu này trại huấn luyện cũng có, Lê Hiếu Nhật mang theo tâm lý khảo nghiệm mới để Kiều Tiểu Bảo đi điều tra, cũng để xem liệu khả năng của cậu bé có tiến bộ hơn không sau khi anh đưa những tư liệu đó cho cậu bé.

Thực tế chứng minh, không có khiến anh ta thất vọng, tư liệu mà cậu bé tập hợp, thậm chí còn chi tiết hơn nhiều trại huấn luyện.

“Daddy, daddy muốn tìm tổ chức gần đây có dị động sao? Con vừa rồi đều nhìn qua rồi, những tổ chức này đều rất bình thường, không có bất cứ tình hình gì.” Kiều Tiểu Bảo nói, miệng nhỏ mím lại.

“Không nhất định, có thể khiến Kiều Minh Anh tin hơn nữa cùng mami con rời khỏi, chắc chắn không chỉ có một mình mami con, nếu như sau lưng không có ai giúp đỡ, sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy được.” Lê Hiếu Nhật nhìn những tư liệu đó, vừa giải thích với Kiều Tiểu Bảo, vừa nói.

Kiều Tiểu Bảo một tay xoa cằm, nhíu mày, sau đó bèn quay đầu hỏi Dạ Thất đang ở một bên: “Thất Thất, chị đối với nơi này quen thuộc như vậy, có đối tượng nghi ngờ không?”

Dạ Thất lắc đầu, phủ định: “Đa số thế lực của nước C đều nằm trên tay của chúng ta, một khi có dị thường chúng ta đều sẽ biết.”

“Bảo bối, cùng daddy đến một nơi.” Lê Hiếu Nhật đột nhiên gập máy tính lại, đứng lên nói với Kiều Tiểu Bảo.

Kiều Tiểu Bảo không có bất cứ nghi vấn gì mà gật đầu, cùng Lê Hiếu Nhật rời khỏi.

—-

Hình như cả thế giới đều đang rung lên.

Kiều Minh Anh bị đánh thức bởi âm thanh rung động mạnh liệt, cô hơi mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là sàn gỗ, lại tiếp tục nhìn lên trên, vẫn là gỗ.

Cô xoa xoa cái gáy đau nhức, chống tay ngồi dậy, vị mặn và mùi tanh nồng nặc khiến cô hắt hơi, sau đó cô mới quan sát nơi này.

Dù nhìn thế nào… cũng giống một chiếc thuyền, cách một lớp gỗ, còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ, rất rõ ràng, cô vừa rồi chính là bị âm thanh này đánh thức.

Vậy cô bây giờ, chính là đang trên biển rồi?

Kiều Minh Anh nghĩ đến đây không nhịn được mà rùng mình, sau đó đứng dậy, muốn tìm lối ra, nhưng trong thuyền có chút tối, chỉ có một ngọn đèn dầu leo lắt, miễn cưỡng có thể nhìn thấy người, lại nhìn không rõ phía trước có cái gì.

Bình Luận (0)
Comment