Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 364

CHƯƠNG 364: LÀ BẠN BÈ THÌ TỐT.

Không có đoạn sau nữa.

Sau sự việc vừa rồi, bầu không khí trên tàu đột nhiên trở nên căng thẳng, một viên đạn có thể bắn trúng hai người, thậm chí còn khiến bọn họ toi mạng, mấy người trên máy bay trực thăng, tuyệt đối không thể xem thường.

Kiều Minh Anh lúc này mới đột nhiên phát hiện, người áo đen đã thương vong nặng nề, nhưng không nhìn thấy người đàn ông nói chuyện với cô ở boong tàu xuất hiện.

Hắn ta chắc là đầu đàn hay gì đó.

Nhưng thủ hạ của mình đã chết một mớ rồi, hắn còn không ra ngoài nữa, bị doạ sợ rồi sao?

Khoé miệng Kiều Minh Anh giựt giựt, ngàn vạn lần đừng giao cô cho mấy người ở trên trực thăng a, cô không muốn ra khỏi hổ huyệt rồi lại vào hang sói đâu.

Nếu như mấy lời thổ tào trong lòng của cô mà để Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo ở trên trực thăng nghe thấy, chỉ e là sẽ lấy loa ra gầm chết cô.

Tới cứu cô mà cô còn không vui nữa hay sao? Vậy mà lại không muốn đi theo bọn họ?

“Con trai, không nhìn thấy mami của con rồi, nghĩ cách khiến cho con tàu này ngừng lại trước đã.” Lê Hiếu Nhật vỗ vỗ vai của Kiều Tiểu Bảo, một câu nói liền khiến bàn tay đang định nổ súng của Kiều Tiểu Bảo dừng lại, bắn cũng không được, không bắn cũng không được, phiền muộn vô cùng.

Khuôn mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo uỷ khuất mà trừng Lê Hiếu Nhật một cái, daddy nhất định là cố ý, nhất định là cố ý!

Nhưng lời anh nói cũng rất có lý, cứu mami ra là quan trọng nhất, không nên hiếu chiến thì tốt hơn.

“Nổ súng về chỗ đó.” Lê Hiếu Nhật chỉ vào một nơi nào đó ở bên ngoài con tàu màu trắng, chỉ cần phá hủy chỗ đó, cho dù con tàu không bị buộc dừng lại, thì tốc độ cũng sẽ tương đối chậm lại, chỉ cần tốc độ của nó chậm lại thì sẽ có cơ hội tiến gần con tàu này.

Người áo đen ở xung quanh đã bị Lê Hiếu Nhật giải quyết một phần, con tàu này chở không được bao nhiêu người, số người áo đen trên tàu này, đã là toàn bộ người rồi.

Những người còn lại không nằm trong phạm vi lo lắng của Lê Hiếu Nhật.

Bây giờ, anh chỉ lo lắng một chuyện.

Kiều Tiểu Bảo nhìn thấy cái vị trí mà Lê Hiếu Nhật chỉ vào, khuôn mặt nhỏ vốn đang phiền muộn lập tức xán lạn như nở hoa, siết chặt bàn tay nhỏ, sau đó nhắm chuẩn họng súng đen kịt vào vị trí đó.

Lê Tiến Dũng nghe thấy lời nói của bọn họ, lập tức đánh lái trực thăng lệch khỏi vùng trời của con tàu một chút, sau đó lái ổn định.

Chính vào lúc này.

Đôi con ngươi sáng rực của Kiều Tiểu Bảo híp lại, sau đó bóp cò súng, ‘pằng’ một tiếng, một viên đạn liền bắn về phía vị trí mà Lê Hiếu Nhật vừa mới chỉ, không nghiêng không lệch, rất chính xác.

Ngay cả Lê Tiến Dũng trước giờ luôn rất kén chọn cũng bất giác lộ ra một nụ cười tán thưởng đối với Kiều Tiểu Bảo, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, con trai của cậu chủ sao có thể là loại người tầm thường được.

Trên khuôn mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo không có quá nhiều kiêu ngạo, nhìn vị trí bị viên đạn bắn xuyên kia, tốc độ của còn tàu quả nhiên đã được giảm xuống.

Thiết kế của loại tàu này khác hẳn so với các loại tàu thông thường, không ai có thể nghĩ rằng điểm yếu chết người của nó không nằm ở bên trong con tàu, mà là ở vị trí nổi bật nhất bên ngoài, cũng bởi vì như vậy nên mới không có ai nghĩ tới.

Còn Lê Hiếu Nhật, anh tình cờ đã nhìn thấy bản vẽ chế tạo loại tàu này, hơn nữa những thứ mà anh nhìn thấy qua bình thường sẽ không dễ gì quên được, không ngờ lần này lại dùng tới.

Sau khi tốc độ của con tàu chậm lại, Kiều Minh Anh cảm thấy phần dạ dày cuồn cuộn cuối cùng cũng dịu lại, gió lạnh thổi tới cũng không còn mạnh như vậy nữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bầu không khí trên tàu nhất thời có chút cứng đờ, người áo đen không ngừng nổ súng với trực thăng, đồng thời cũng phái người đi để mắt đến Kiều Minh Anh và Lục Cung Nghị, không để bọn họ có cơ hội chạy thoát.

“…” Khoé miệng Kiều Minh Anh giựt giựt, đã đến bước đường này rồi, bọn họ còn chạy đi đâu được nữa?

Máy bay trực thăng của Lê Hiếu Nhật càng lúc càng tiến gần con tàu, nhưng trên tàu chỗ nào cũng có người mặc đồ đen canh gác với súng, nếu họ đến gần mà không có sự chuẩn bị nào, chỉ e sẽ bị bắn thành tổ ong.

Lúc này, một người áo đen cầm lấy loa, học theo bộ dạng của Kiều Tiểu Bảo, lớn tiếng nói: “Nếu như các người không muốn người mà các người muốn tìm bị thương thì cách tàu của chúng tôi xa một chút!”

Khi người áo đen hét lên câu này, Kiều Minh Anh ở ngay bên cạnh, nhưng đeo bịt tai, lại cộng thêm tiếng gào của gió, cô căn bản là không nghe rõ đang nói cái gì.

“Nếu như bây giờ các người không thả người, vậy thì cứ xem lát nữa ai sẽ bị thương là được rồi.” Kiều Tiểu Bảo hoàn toàn không nhận thua, lớn tiếng phản bác.

Mấy người này phí sức khổ tâm bắt cóc mami của bé, chắc chắn là có công dụng rất quan trọng, còn chưa đạt được mục đích thì bọn họ sẽ không dễ dàng làm hại đến cô.

“Nếu như các người không tin thì có thể thử xem, bây giờ tôi có thể cho cô ta một súng!” Người áo đen càng tàn nhẫn hơn, khẩu súng trong tay bắn một phát về phía mặt biển, làm dậy lên một lớp sóng tung toé.

Kiều Tiểu Bảo vẫn còn muốn hét, nhưng bị Lê Hiếu Nhật kéo lại, bé nghi hoặc mà quay đầu nhìn góc nghiêng khuôn mặt điềm tĩnh của daddy nhà mình, luôn cảm thấy rất có cảm giác an toàn.

“Lê Tiến Dũng, lùi lại một chút.” Lê Hiếu Nhật trầm giọng nói.

“Vâng thưa cậu chủ.” Lê Tiến Dũng đáp, sau đó quay máy bay trực thăng đi, cách xa con tàu một chút rồi mới ngừng lại.

Đám người áo đen nhìn thấy chiếc trực thăng cuối cùng cũng cách xa con tàu, bất giác thở phào một hơi, nếu như lấy cứng chọi cứng, bọn họ chưa chắc sẽ là đối thủ của mấy người trên chiếc trực thăng đó, cũng may trong tay bọn họ còn có một ‘con tin’.

Không có tiếng cuồng phong và cánh quạt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì gió lạnh của Kiều Minh Anh tuy không đỡ hơn nhưng cũng không có cứng đờ như thế nữa, cô vươn tay nới lỏng chiếc bịt tai rồi mới hỏi Lục Cung Nghị: “Mấy người đó từ bỏ rồi sao?”

Lục Cung Nghị cười cười nhìn cô: “Chắc không đâu, chỉ là tạm thời thôi, nói không chừng lát nữa bọn họ sẽ phát động công kích.”

Kiều Minh Anh khẽ thở dài một tiếng, trong mắt mang theo nụ cười ấm áp: “Tuy vô tình kéo anh vào cuộc chiến này, nhưng vẫn rất cảm ơn anh, Cung Nghị.”

“Đồ ngốc, hai người chúng ta nói cảm ơn cái gì chứ, không phải bạn bè sao?” Lục Cung Nghị vươn tay vén những sợi tóc trên đầu đã bị móc vào bịt tai ra cho cô, sau đó trong mắt hiện lên một tia sủng nịch không dễ gì phát giác được, khiến người ta có chút say lòng.

“Đương nhiên là bạn bè rồi.” Kiều Minh Anh nhàn nhạt cười, tuy có chút không quen cái hành động này của anh ta, nhưng nể mặt anh ta, nên cũng không có né ra.

“Vĩnh viễn đều là bạn bè sao?” Lục Cung Nghị có chút không chắc chắn, cẩn thận dè dặt mà hỏi.

Kiều Minh Anh khẽ sững sờ, sau đó liền lộ ra một nụ cười: “Đương nhiên vĩnh viễn đều là bạn rồi a, không lẽ anh chê em rồi? Không muốn làm bạn bè với em nữa?”

“Không có, làm sao vậy được, anh chỉ lo sau khi em gả cho Lê Hiếu Nhật, quên người bạn là anh mà thôi.” Anh ta đáp, giống như có chút cảm thán.

“Một ngày là bạn bè, vĩnh viễn đều là bạn bè a, có gì mà lo lắng chứ?” Kiều Minh Anh đặt cằm lên hai đầu gối, ánh mắt nhìn anh ta có chút kỳ lạ, sau đó mới an ủi mà nói: “Em giống như loại người vong ân phụ nghĩa sao?”

Anh ta đã cứu cô một mạng, cô làm sao có thể quên.

Là bạn bè thì tốt. Trong đôi con ngươi của Lục Cung Nghị chất chứa cảm xúc rất phức tạp, giống như là một màn sương mù, khiến người ta nhìn không thấu.

Mà lúc này, hai ba con trên trực thăng đã làm rõ nơi mà mấy người này muốn đưa Kiều Minh Anh đi là đâu rồi.

Bình Luận (0)
Comment