Kiều Minh Anh ra khỏi phòng của Kiều Tiểu Bảo, rồi giả vờ bình tĩnh rời khỏi biệt thự, cô ấn vào sợi dây chuyền đeo trên cổ còn đeo một cái, rồi mới đi xuống tầng hầm lấy xe rời khỏi trang viên.
…
Kiều Minh Anh lái thẳng đến bến cảng thành phố A, sắc trời đã ảm đạm, gió thổi lạnh cóng.
Giờ đã là tháng giêng rồi, chưa tới nửa tháng nữa là tới mùa xuân rồi.
Kiều Minh Anh sờ dây chuyền đeo trên cổ, ánh mắt thoáng qua một tia mất mát, vì nhiệt độ bên ngoài chênh lệch rất lớn so với bên trong, nên cô mặc thêm một chiếc áo khoác dạ dài màu trắng sữa, rồi mới rời khỏi xe.
Bến cảng rất yên tĩnh, giờ không có tàu thuyền nào đi qua đây, bên bờ biển chỉ có mấy chiếc thuyền đang neo đậu, gần như không có bóng người nào.
Kiều Minh Anh biết, chuyện này là do mấy người Lục Cung Nghị cố ý sắp xếp từ trước, nên cô mới không nhìn thấy ai.
Cô đi tới nơi hai người đã hẹn, gió biển lạnh lẽo thổi vào mặt cô, cô rụt cổ lại, chóp mũi cũng đỏ hồng, nhưng ánh mắt lại mang theo tia sáng lấp lánh, làm người khác không dám tới gần để nhìn.
Cô đi tới trước một chiếc thuyền có ngoại hình độc đáo và xinh đẹp, đến khi cách khoảng mười mét thì cô ngừng bước.
“Tôi đã mang đồ tới đây rồi, các anh mau ra đây đi.”
Rõ ràng trước mặt không có ai, nhưng cô vẫn mở miệng nói.
Cô vừa dứt lời, đã có hai người bước ra từ bóng tối, rồi đứng trước mặt cô, chính là Lục Cung Nghị và Mười Hai.
Ánh mắt Kiều Minh Anh hiện lên vẻ mong đợi, cô khịt mũi nói: “Dựa theo lời nói lúc trước, tôi đã mang đồ tới cho bọn anh rồi, anh cũng nên thành thật kể lại quá khứ cho tôi nghe đi.”
Nếu nói là bồi thường, không bằng nói đây là một cuộc giao dịch.
Cô giúp họ lấy được món đồ họ muốn, họ sẽ giao cho cô thứ mà cô đang cần.
Ánh mắt Lục Cung Nghị hiện lên vẻ dịu dàng, nhìn khuôn mặt đang cố ý giả vờ kiên cường, nhưng thực chất rất yếu ớt kia, tim anh lại mềm nhũn: “Minh Anh, thật ra quá khứ không quan trọng như thế đâu.”
Kiều Minh Anh ngẩng đầu, nhìn anh mơ màng, dáng vẻ hơi ngốc nghếch đáng yêu đó làm người khác cảm thấy muốn thương yêu khi nhìn thấy.
“Đồ đâu? Cô có mang tới không?” Mười Hai khẽ lắc đầu, ngày càng cảm thấy thú vị, tốt nhất Kiều Minh Anh đừng bao giờ khôi phục trí nhớ, bằng không nếu cô ấy biết, mình không chỉ phản bội Lê Hiếu Nhật đưa Bí Giới cho họ, mà còn lầm tin lời bọn họ nữa.
Liệu cô ấy có muốn đập đầu vào tường không nhỉ? Thật mong đợi mà.
Mười Hai nhếch miệng, rồi vươn tay về phía Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh cắn môi, ánh mắt hơi bối rối do dự.
Lục Cung Nghị có thể nhìn ra vẻ do dự đó, vì cô cảm thấy áy náy tkhi lấy trộm đồ của “người lạ”.
Ba ngày rồi mà anh không thể làm cho Kiều Minh Anh nhớ lại ít nhiều ký ức của hai người trước đây, Lê Hiếu Nhật, anh cũng chỉ đến thế thôi.
Trên vẻ mặt thâm trầm của Lục Cung Nghị hiện lên ý cười đắc ý, anh đang đắm chìm trong niềm vui sướng tột độ, ánh mắt càng toát lên vẻ dịu dàng hơn.
Đây là lần cuối cùng, chắc chắn sẽ là lần cuối cùng, sau này anh nhất định sẽ đối xử với Kiều Minh Anh thật tốt, sẽ không tổn thương cô thêm lần nào nữa.
Cuối cùng Kiều Minh Anh vẫn đi qua đó, ánh mắt toát lên vẻ bất lực, làm Lục Cung Nghị và Mười Hai càng trở nên tự tin hơn, giờ ngoài bọn họ ra, cô sẽ không tin lời ai hết.
Kiều Minh Anh lấy chiếc nhẫn đen toàn thân từ trong túi ra, vì để trong túi áo thời gian dài, nên có pha chút nhiệt độ của cô, lúc cô đưa chiếc nhẫn qua đó, cô đã do dự trong giây phút cuối cùng.
“Minh Anh!” Phía sau bỗng vang lên một giọng nói tức giận xen lẫn sự thất vọng, ngón tay Kiều Minh Anh khẽ run lên, chiếc nhẫn lại nặng, nên cô vừa buông tay ra, chiếc nhẫn đã rơi vào tay Lục Cung Nghị.
Lục Cung Nghị cảm nhận được trọng lượng của chiếc nhẫn, cuối cùng trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Nhiều năm qua, anh đã thận trọng đi từng bước như vậy, chẳng phải cuối cùng vẫn thành công à?
Kiều Minh Anh xoay người lại nhìn trong vô thức, cơ thể hơi run rẩy khi thấy Lê Hiếu Nhật đang đứng trước mặt mình, với vẻ mặt kinh ngạc và thất vọng, ánh mắt anh hiện lên vẻ không dám tin, giống như thủy triều muốn nhấn chìm cô.
Điều này càng làm cô cảm thấy khó thở, tim bị bóp chặt, sắp không thở được.
Lục Cung Nghị nhanh tay đỡ lấy cơ thể đang đứng không vững của Kiều Minh Anh, rồi đưa Bí Giới cho Mười Hai, nhìn Lê Hiếu Nhật với ánh mắt đầy thù địch.
Có lẽ trước đây anh vẫn còn kiêng kỵ, nhưng giờ Lục Cung Nghị không còn kiêng kỵ điều gì cả.
Mười Hai nhận lấy Bí Giới rồi quan sát kỹ lưỡng, bọn họ chưa từng nhìn thấy Bí Giới, nhưng dựa vào chất liệu, hoa văn và văn tự khắc trên chiếc nhẫn, thì thật sự là Bí Giới, nên cô gật đầu với Lục Cung Nghị ngay.
Là Bí Giới thật.
Kiều Minh Anh hơi ngơ ngác nhìn Lê Hiếu Nhật đột ngột xuất hiện, trên khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết của anh hiện lên vẻ đau thương và thất vọng, như muốn xuyên thủng linh hồn của cô.
“Anh…” Cô mở miệng, nhưng nhận ra mình không tìm được lời nào để nói.
Cô nên nói gì đây? Chẳng lẽ lại nói tôi mượn đồ của anh dùng một lát rồi trả lại anh ngay ư?
Kiều Minh Anh vốn cảm thấy mình chỉ làm sai một chút, nhưng đối diện với ánh mắt của Lê Hiếu Nhật, cảm giác tội lỗi đó lại bị phóng đại vô số lần.
“Sao em phải phản bội anh?” Hầu kết Lê Hiếu Nhật chuyển động mấy lần, đến khi mở mắt ra lần nữa đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, anh nhìn Kiều Minh Anh với ánh mắt đang ấp ủ một cơn bão lớn vô cùng lạnh lẽo.
“Tổng giám đốc Lê, anh nói thế là sai rồi, Minh Anh không hề quan hệ gì với anh, sao lại phản bội anh chứ?” Lục Cung Nghị cười rất đắc ý, vẫn không buông cánh tay đang ôm Kiều Minh Anh ra, mà ngược lại còn dời đến eo cô trước ánh mắt của Lê Hiếu Nhật.
Con ngươi Lê Hiếu Nhật co rút lại, gương mặt cực kỳ lạnh lẽo, thấy vẻ mặt đắc ý của Lục Cung Nghị thì cười khẩy: “Lục Cung Nghị, quả nhiên anh rất có bản lĩnh, còn lợi dụng cô ấy để đạt được mục đích, anh không thấy xấu hổ à.”
“Xấu hổ ư?” Lục Cung Nghị bật cười ra tiếng, từ khi rời khỏi nhà họ Liễu đến nay, anh đã làm quá nhiều chuyện không biết xấu hổ rồi, nhưng anh chưa từng cảm thấy mình làm vậy là sai.
Ngoài Kiều Minh Anh ra.
“Lời tổng giám đốc Lê nói thật nực cười, chuyện này là do Minh Anh tự nguyện, nếu anh không tin thì hỏi cô ấy đi. Minh Anh, em nói thử xem anh nói có đúng không?” Lục Cung Nghị nói nhỏ bên tai Kiều Minh Anh, giọng nói mang theo vẻ mê hoặc lượn lờ, như âm thanh ma quỷ truyền vào tai cô.
Đôi mắt lấp lánh ánh nước của Kiều Minh Anh bỗng trở nên trống rỗng xám xịt, mất đi sức sống, cô nhìn Lê Hiếu Nhật, rồi lúng túng nói: “Chuyện này là do tôi tự nguyện, không liên quan đến anh ấy.”
“Kiều, Minh, Anh! Em có biết mình đang làm gì không?” Lê Hiếu Nhật nghiến răng nghiến lợi nói, rồi nhìn Kiều Minh Anh với vẻ mặt không vui, hai tay siết thành nắm đấm, sức mạnh toàn thân đã thủ thế chờ đợi.
“Tổng giám đốc Lê không nghe thấy Minh Anh nói gì à? Thật đáng tiếc, cô ấy sẽ không lặp lại lần hai đâu.”
Lục Cung Nghị khẽ cười ra tiếng, lòng bàn tay khẽ lướt qua mặt Kiều Minh Anh, nhưng cô giống như người mất hồn vậy, chỉ đứng ngơ ngác ở đó, không phản bác lại cũng không nhíu mày.
Lục Cung Nghị thu lại nụ cười trên mặt rồi nói với Mười Hai: “Chuẩn bị rút lui.”
“Rút lui ư? Anh tưởng đây là nơi các anh muốn tới là tới à?” Ánh mắt Lê Hiếu Nhật thâm trầm, vừa dứt lời, đã có mấy đội quân nối đuôi nhau bước ra khỏi bóng tối, rất nhanh đã bao vây bọn họ lại.
Trên mặt Lục Cung Nghị thoáng qua vẻ kinh ngạc, để đảm bảo an toàn, người của anh cũng đang đợi lệnh ở gần đây, rốt cuộc người của Lê Hiếu Nhật đã thay người của anh từ khi nào thế?