Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 397

CHƯƠNG 397: KHÔNG CÓ HÔN LỄ

Kiều Minh Anh nhìn thấy anh ấy có vẻ như vậy thì cũng bình tĩnh hơn, lúc cô mới biết chuyện cũng hoảng sợ như vậy đấy.

“Minh Anh à, em sắp có đến hai đứa bé rồi mà anh thì vẫn còn độc thân.” Đỗ Lưu Xuyên ngồi xuống nhìn sang Kiều Tiểu Bảo rồi lại nhìn bụng của Kiều Minh Anh, ca thán một hơi.

Đôi mắt của Kiều Minh Anh đảo quanh: “Không phải còn có Hạ Huân Nhi à, em thấy cô ấy có ý với anh đó, anh không thấy ngày nào cô ấy cũng tới tìm em sao.” Trên mặt Đỗ Lưu Xuyên thoáng bối rối, anh ta hắng giọng một tiếng, ánh mắt hơi dao động.

Quả nhiên là có vấn đề, Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo liếc nhìn nhau, nheo mắt lại.

“Đúng rồi anh này, sao đột nhiên anh đi đâu vậy, là chỗ ba xảy ra chuyện gì à?” Kiều Minh Anh hỏi, cô còn tưởng anh ấy sẽ âm thầm bảo vệ cô, ai ngờ vào đây rồi mới thấy được bóng dáng người kia.

“Không biết là thế lực của ai kết hợp với mấy người Đỗ Lê, phá hủy buổi lễ của người thừa kế, may mà đúng lúc anh quay lại, vốn còn tưởng sẽ diễn ra ác chiến, không ngờ thế lực bên Đỗ Lê đột nhiên bị đóng băng, ông nội cố gắng bảo vệ ba, ba cũng thuận lợi thừa kế được toàn bộ nhà họ Đỗ rồi.” Đỗ Lưu Xuyên nói qua về mấy chuyện dài dòng đó.

Hôm nay anh ta có thể trở về cũng là vì thế cuộc ở nhà họ Đỗ đã định rồi, mấy người Đỗ Lê không thể gây nên sóng gió gì được nữa.

Kiều Minh Anh nghe thấy ba không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, cô gật đầu. Khoan đã, thế lực của ai hợp tác với mấy người Đỗ Lê?

Đột nhiên Kiều Minh Anh như nghĩ ra gì đó, động tác gật đầu hơi sững lại.

Cô nhớ lần đó lúc đi cùng Lê Hiếu Nhật đến nhà họ Đỗ, hình như cô thấy Lục Cung Nghị ở trong hoa viên nhà họ.

Lúc đó cô còn nghĩ là mình nhìn nhầm rồi, không ngờ…

Kiều Minh Anh khẽ ồ một tiếng, cô thấy hơi sợ hãi với tâm cơ và mưu tính trong lòng Lục Cung Nghị, nếu như anh ta muốn mạng sống của cô, chỉ e cô đã chết nhiều lần. Nhưng anh ta cũng nhiều lần làm cho cô bị thương, chứng tỏ anh ta không hề muốn cô chết.

Bày ra nhiều trò tỉ mỉ là vậy, chẳng lẽ anh ta chỉ muốn nhìn cô bị tổn thương hết lần này đến lần khác thôi sao.

Kiều Minh Anh không thể nào hiểu nổi, cho nên cô không thèm nghĩ nữa, quay đầu nhìn Đỗ Lưu Xuyên rồi nói: “Anh à, anh nhớ đi thăm Hạ Huân Nhi, người ta nhọc lòng tìm anh như vậy, hơn nữa em thấy hai người rất xứng đôi.”

Ánh mắt Đỗ Lưu Xuyên không dễ chịu là bao, sau đó anh ta làm như mới nhớ ra điều gì, nói tiếp: “Đúng rồi, Minh Anh à, anh nhớ em và Lê Hiếu Nhật còn chưa làm hôn lễ phải không? Chỉ đăng ký kết hôn thôi hả?” “Vâng.” Kiều Minh Anh cảm giác hình như anh ấy muốn chuyển đề tài nên cũng gật đầu, kệ anh.

“Hai người đã có hai đứa bé rồi, chẳng lẽ cậu ta không định tổ chức lại hôn lễ cho em à? Trước kia vì có chuyện hiểu lầm, nhưng giờ đã giải quyết xong rồi, không có tiệc kết hôn mà em không thấy tiếc nuối sao?” Đỗ Lưu Xuyên nói với vẻ mặt như muốn bay lên trời.

Anh ta vừa nói vậy, Kiều Minh Anh cũng cảm thấy có đạo lý, trước đây không nghĩ tới, dù sao họ cũng đã có con rồi, cô cũng không để ý như vậy. Nhưng mà giờ nghe Đỗ Lưu Xuyên nói có vẻ rất hợp lý…

Đỗ Lưu Xuyên nháy mắt với cô, như là đang nói, xem đi xem đi, thấy anh nói có lý chưa.

“Em thấy không có hôn lễ cũng không sao cả.” Kiều Minh Anh cố ý lên giọng, cô nhún vai như muốn trêu chọc người anh trai này.

Đỗ Lưu Xuyên vội vã cuống cuồng, giống như thể hoàng đế chưa vội thái giám đã hoảng: “Sao lại không sao được? Cả đời chỉ tổ chức hôn lễ được một lần, sao lại nói là không sao kia chứ?”

Nói xong, dường như anh ta chợt nhớ ra điều gì: “Chẳng lẽ Lê Hiếu Nhật không muốn tổ chức hôn lễ cho em à?”

Kiều Minh Anh chớp mắt, vô tội nhìn anh: “Hình như anh ấy chưa từng nói.”

Đỗ Lưu Xuyên ngừng chớp mắt, nghiêm túc, chân thành nói với cô: “Nếu cậu ta dám nói không kết hôn với em, ngày mai anh sẽ lén đưa em về Pháp.” Anh nói vô cùng chắc chắn không giống như đang đùa.

“Anh, người ta không biết còn tưởng là anh muốn kết hôn nữa đấy.” Kiều Minh Anh lắc đầu: “Có thời gian như vây không bằng em ăn nhiều một chút… Ối!” Kiều Minh Anh che trán, đôi mắt ướt sũng đầy vẻ lên án nhìn Đỗ Lưu Xuyên thu tay trở về chỗ ngồi.

Sau khi Đỗ Lưu Xuyên đưa tay búng lên trán Kiều Minh Anh thì mới nhận ra mình đang làm cái gì, tay anh nắm chặt thành đấm để bên môi ho khan vài tiếng, đang định nói gì đó thì điện thoại trong túi lại reo vang.

Đỗ Lưu Xuyên lấy điện thoại ra nhìn, gương mặt tuấn tú toát lên vẻ mất kiên nhẫn, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách đó lại ẩn chứa nhu tình.

“Sao vậy? Là ai gọi tới à? Chẳng lẽ là chị dâu tương lai của em à?” Kiều Minh Anh nhìn thấy vẻ dịu dàng lóe lên trên mặt Đỗ Lưu Xuyên thì cười như trêu chọc. “Muốn biết à?” Đỗ Lưu Xuyên chớp mắt, không bắt máy mà cố tình lắc lư di động trêu chọc lòng hiếu kỳ của Kiều Minh Anh, trước sau gì cô cũng sẽ biết là ai thôi, còn vội vã làm gì?

Cô lại nói: “Dù sao cũng là vợ của anh chứ đâu phải vợ em, em cần biết làm gì.”

Đỗ Lưu Xuyên cười mắng: “Không có lương tâm. Anh đi trước đây, mai quay lại với em.”

“Đi đi, nhớ dịu dang, chăm sóc, che chở cho chị dâu tương lai của em đấy.” Kiều Minh Anh giơ móng vuốt với anh ta, thấy anh đi ra khỏi phòng bệnh, lúc này cô mới bĩu môi, trong đôi mắt lộ rõ vẻ mong chờ và lạc lõng. Miệng vẫn còn lẩm bẩm hai chữ, hôn lễ à?

Cô co mình trong chăn, trong lòng thấy thoáng cô đơn.

Có cô gái nào không muốn một hôn lễ lãng mạn kia chứ? Đương nhiên cô cũng không ngoại lệ, chỉ là Lê Hiếu Nhật không nói, một cô gái như cô đề nghị thì da mặt phải dày bao nhiêu đây?

Kiều Minh Anh ngượng ngùng nhắm hai mắt lại, trong đầu như có hai bên giao chiến, chẳng lẽ cô phải cầm một bó hoa và nhẫn kim cương, quỳ một chân xuống đất cầu hôn Lê Hiếu Nhật à? Trời ơi, kinh quá.

Nhớ lại hình ảnh đó, Kiều Minh Anh cảm thấy cuộc sống sau này của cô không cần ăn cơm nữa rồi…

“Mau tránh ra, mau tránh ra…” Để xưa đi suy nghĩ không thiết thực trong đầu, Kiều Minh Anh không nhịn được thốt lên thành tiếng.

Lê Hiếu Nhật vưa đặt mấy túi đồ lên ghế salon trong phòng bệnh, đi tới bên cạnh Kiều Minh Anh thì nghe cô đang thì thầm gi đó, Lê Hiếu Nhật tò mò cúi người nghe.

“Em niệm chú gì đấy.” Lê Hiếu Nhật không nhịn được búng lên trán cô một cái, mặc dù không mạnh nhưng nơi anh đánh đúng chỗ mà Đỗ Lưu Xuyên vừa búng cô, hai cái cộng hại nên quả thực không thoải mái là bao.

“Này, anh mưu sát à?” Kiều Minh Anh lập tức mở mắt ra, tàn bạo trừng anh, chỗ đó đỏ ửng rồi.

Lê Hiếu Nhật vừa nhìn cũng cảm thấy đau lòng, anh ngồi xuống bên giường, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa lên trán của cô.

“Sao giờ anh mới đến?” Kiều Minh Anh cũng không làm mình làm mẩy, cô đưa tay vòng qua eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ, ngáp một cái.

“Trên đường đến đây có mấy việc chậm trễ.” Lê Hiếu Nhật không nói rõ đôi mắt đen láy như ẩn chứa đôi phần tàn nhẫn.

Anh đưa tay ra nhẹ nhàng xoa lên trán Kiều Minh Anh, thoải mái đến mức khiến cho cô buồn ngủ.

Kiều Minh Anh há miệng, ngáp một cái, rõ ràng lúc nãy cô còn rất tỉnh táo, nhưng sao anh vừa mới đến là đã buồn ngủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment