Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 45

CHƯƠNG 45: ĐỂ TÔI CHĂM SÓC CÔ.

“Cậu, cậu chủ, có lẽ là tôi không đến trễ chứ?” Sử Lai Đặc ngẩng đầu xoa mắt xoa mũi.

Lê Hiếu Nhật lạnh nhạt gật gật đầu, xoay người đi vào bên trong, Sử Lai Đặc đi theo sát ở phía sau.

Sử Lai Đặc là bác sĩ riêng của Lê Hiếu Nhật, phụ trách vấn đề sức khỏe của Lê Hiếu Nhật, mỗi tháng đều sẽ đến trang viên để kiểm tra sức khỏe cho anh một lần, nếu có tình huống phát sinh thì cũng đến ngay lập tức.

Thế nhưng Sử Lai Đặc không ngờ rằng nửa đêm nữa hôm Lê Hiếu Nhật lại gọi anh ta đến đây, đáng thương cho anh ta vẫn đang thân mật với vợ, vừa mặc xong quần áo liền chạy ra khỏi cửa đi theo hướng mà anh chỉ dẫn.

Đây chính là lần đầu tiên mà bác sĩ Sử Lai Đặc bị Lê Hiếu Nhật gọi đến khám bệnh ở một nơi khác.

Sử Lai Đặc là một người Anh, thế nhưng bộ dạng quần áo không chỉnh tề, ngay cả dây giày cũng chưa buộc xong liền đi ra ngoài, đây chính là lần đầu tiên.

Anh ta trước tiên đo nhiệt độ cho Kiều Minh Anh, sau đó bắt đầu kê thuốc cho cô.

“Cái này được dùng ngoài da, dán trên trán tầm nửa tiếng là có thể hạ sốt, còn đây là thuốc uống, phía trên cũng đã ghi rõ ràng.” Khẩu âm của Sử Lai Đặc không chuẩn, lúc nói giọng nước C khiến cho Kiều Minh Anh thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Thật sự có cảm giác vui vẻ.

Sau khi Sử Lai Đặc rời khỏi, Lê Hiếu Nhật cầm miếng dán hạ sốt kia nhìn mấy giây, xé một đầu, tại vén áo của Kiều Minh Anh lên, dán lên bụng của cô.

Kiều Minh Anh trợn tròn mắt, sao lại dáng trên bụng?

“Lê Hiếu Nhật, hình như là anh dán sai chỗ rồi…” Kiều Minh Anh cầm ly nước uống một ngụm, cảm nhận miếng dán hạ sốt kia, một trận xấu hổ.

“Hửm?” Lê Hiếu Nhật cầm hộp thuốc mà Sử Lai Đặc đưa, anh đang đọc hướng dẫn sử dụng ở phía trên.

“Cái này là dán ở trên trán, không phải dán ở bụng.” Khóe miệngKiều Minh Anh giật một cái: “Đây lại không phải là trị đau bụng, miếng dán hạ sốt mà anh dán lên bụng của tôi thì có tác dụng gì.”

Ngón tay cầm hộp thuốc của Lê Hiếu Nhật dừng lại một chút, gương mặt cứng đờ trong chốc lát, sau đó.

Động tác rất nhanh tháo xuống miếng dán hạ sốt dán ở trên bụng Kiều Minh Anh, đem dán lên trán của cô.

Bộp một tiếng, dán cứng ngắc.

Kiều Minh Anh vô thức nhắm mắt lại, nội tâm sụp đổ hoàn toàn. Cũng đúng, sao cô có thể trông cậy vào cậu chủ ngay cả muối và đường cũng không phân biệt được mà có thể biết miếng dán hạ sốt sử dụng như thế nào?

Lê Hiếu Nhật đưa thuốc đã phân ra rõ ràng cho cô: “Uống đi.”

Kiều Minh Anh nhìn mấy viên thuốc không giống màu nhau, nuốt nước miếng cái ực, uống hết mấy viên này chắc không xảy ra chuyện gì chứ?

Cô cũng không phải là lo lắng năng lực của bác sĩ Sử Lai Đặc, mà lo lắng sâu sắc với Lê Hiếu Nhật…

Kiều Minh Anh miễn cưỡng nhận thuốc, hít hít cái mũi đã bắt đầu chảy nước, cảm thấy hơi khó chịu.

Mỗi lần chỉ cần mắc bệnh, Kiều Minh Anh cũng sẽ không quan tâm đến tính cách không thích uống thuốc của mình, trực tiếp nuốt hết thuốc, cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể thoải mái.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Có lẽ bởi vì tác dụng của thuốc, lúc đầu mắt cô còn trợn tròn nhìn lên trần nhà, sau đó mí mắt càng ngày càng nặng từ từ khép lại, hô hấp cũng đều đặn, chỉ một lát sau đã ngủ say rồi.

Lê Hiếu Nhật thấy cô ngủ, thân thể đang ngồi xổm cũng đứng dậy, đi vào phòng của Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo.

Anh đi đến trước cửa phòng của Kiều Tiểu Bảo, vặn vặn nắm cửa, cửa đã bị khóa rồi. Thế là anh đi đến phòng của Kiều Minh Anh vặn khóa, cửa dễ dàng mở ra.

Anh lấy một chiếc chăn mềm ở trong phòng Kiều Minh Anh, đắp lên trên người Kiều Minh Anh, nhẹ nhàng nâng đầu của cô lên, sau đó lót cái gối xuống.

Sau khi làm xong hết tất cả, Lê Hiếu Nhật ngồi bệt xuống đất, khuỷu tay chống ở mép ghế sofa, nhìn gương mặt lúc ngủ của Kiều Minh Anh.

Bên trong căn phòng chỉ còn lại âm thanh quay tích tắc của đồng hồ, từ từ sinh ra ảo giác những năm tháng thật yên bình.

Khi còn nhỏ, cô đột nhiên mất tích, năm năm trước cô lại xuất hiện, sau đó lại mất tích lần nữa, khiến cho anh cũng không hiểu rõ được tình cảm của mình với cô là gì.

Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán cô, cũng không còn nóng nữa, thuốc hạ sốt đã có tác dụng.

Nửa giờ sau, anh tháo miếng dán hạ sốt xuống và ném vào thùng rác, đứng dậy nhìn chằm chằm cô mấy giây, ma xui quỷ khiến lại lấy điện thoại di động ra, mở chức năng chụp ảnh, chọn góc độ đẹp để chụp một tấm hình.

Gương mặt của Kiều Minh Anh trên bức ảnh xinh xắn giống như tinh linh bé nhỏ, mặc dù chỉ là một bên mặt, nhưng lại rất yên tĩnh, có vẻ như hòa nhập vào trong bức ảnh.

Đột nhiên anh hơi luống cuống, con ngươi màu đen như gợn sóng, bỏ điện thoại di động vào trong túi, sau đó ôm ngang Kiều Minh Anh lên đi vào phòng của cô, đặt cô xuống giường thì chỉnh tốt góc chăn, quay người bước nhanh ra ngoài.

Ngày hôm sau, Kiều Minh Anh đang ngủ có cảm giác càng ngày càng nóng.

Cô giơ chân đạp chăn đang đắp trên người qua một bên, xoay mình ngủ tiếp, nhưng cho dù cô có thay đổi bao nhiêu tư thế thì vẫn nóng.

Cô ảo não đứng dậy, cặp mắt vẫn còn mông lung, nhưng đầu óc cũng đã tỉnh táo.

Lê Hiếu Nhật không có ở đây, xem ra là anh đã về rồi.

Kiều Minh Anh duỗi lưng một cái, ngước mắt nhìn đồng hồ, vậy mà đã hơn mười giờ rồi!

Không biết vì lý do gì, Kiều Minh Anh không hề gấp gáp chạy đi rửa mặt rồi sau đó đi làm, mà cô chậm rãi đi vào toilet rửa mặt, thuận tiện tắm rửa một chút và thay quần áo, lúc đi ra không sai biệt lắm đã mười một giờ.

Cô vừa cầm khăn mặt lau khô tóc vừa đi ra.

Đột nhiên bên ngoài có âm thanh bing bing bang bang truyền vào, tay đang lau tóc của Kiều Minh Anh dừng lại, cánh môi của cô khẽ mím lại, cầm khăn mặt nghi ngờ đi ra ngoài.

Không phải là chưa đi đó chứ?

Kiều Minh Anh đi ra ngoài, phát hiện là âm thanh ở trong bếp truyền ra, cô đang muốn đi vào liền nhìn thấy chị Lâm đi ra khỏi nhà bếp.

“Cô Anh, cô tỉnh rồi, mau đến ăn cơm trưa đi.” Chị Lâm bưng một bát sứ lớn đi tới, trông thấy Kiều Minh Anh liền híp mắt cười.

“Chị Lâm, sao chị lại ở đây vậy?” Kiều Minh Anh ngớ người.

“Cậu chủ nói với tôi là cô bị bệnh, để tôi đến chăm sóc cho cô.” Chị Lâm dọn bát đũa ra cho cô, động tác thành thạo chia thuốc ra cho cô theo lời Lê Hiếu Nhật đã dặn, chị Lâm đưa thuốc cho Kiều Minh Anh: “Ăn cơm trước đi rồi uống thuốc, cô Anh, cô đã đỡ nhiều chưa?”

Kiều Minh Anh gật gật đầu, đôi mắt cúi xuống nhìn không thấy rõ cảm xúc ở bên trong: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn chị Lâm.”

“Cô á, nên cảm ơn cậu chủ mới đúng.” Chị Lâm tranh thủ nói giúp mấy lời tốt cho Lê Hiếu Nhật: “Cậu chủ để cho cô ở nhà nghỉ ngơi, chờ khỏi bệnh rồi hẳn đi làm lại.”

“Tôi biết rồi.” Kiều Minh Anh cũng không vì những lời này mà nảy sinh ra cảm giác gọi là ngọt ngào, ngược lại trong lòng có chút chua xót.

Nếu như lúc cô mở mắt có thể nhìn thấy anh, cho dù có bị anh mắng là đồ ngốc, trong lòng cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Bình Luận (0)
Comment