Cục Cưng Lên Xe Không Mua Vé Bổ Sung

Chương 4.1

"Có chuyện gì nghiêm trọng đến mức khiến anh ra tay đánh người?" Khéo cửa phòng lại, Đông Hải Hân quay đầu hỏi Cố Tư Bằng, trong giọng nói nhẹ nhàng có mấy phần trách cứ."Anh muốn Thận Viễn nói xin lỗi gì với em?"

"Cậu ta đã phụ lòng em." Cố Tư Bằng tự nhiên ngồi xuống ghế quý phi trong phòng, nhìn Đông Hải Hân với ánh mắt đúng lý hợp tình.

Mặc dù đã mơ hồ đoán được đáp án, nhưng lúc nghe sự thật, vẫn cảm thấy trái tim nảy sinh cảm nhận hết sức phức tạp. Cô vẫn còn tình cảm rất kỳ quái với Cố Tư Bằng, thích, cũng đồng thời ghét anh chăm sóc cô.

Cô hi vọng anh tốt với cô, rồi lại không hy vọng anh đối xử với cô như đứa trẻ.

"Thận Viễn nói cho anh biết?" Đông Hải Hân hỏi.

"Ừ." Cố Tư Bằng nhạt nhẽo trả lời.

Sáng nay trong điện thoại anh hỏi Giang Thận Viễn tối qua vì sao không ở bên Đông Hải Hân, sau đó Giang Thận Viễn đã đàng hoàng kể toàn bộ.

Anh cực kỳ bực bội! Thật bực bội!

Anh cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay như vậy, ngay cả dùng sức đều sợ bẻ gãy Đông Hải Hân, đã vậy còn dễ dàng bị Giang Thận Viễn chà đạp.

Khó trách tối qua Đông Hải Hân khổ sở như vậy, anh hiếm khi thấy cô rơi nước mắt!

Sớm biết Giang Thận Viễn sẽ đối xử với cô như vậy, năm đó nói gì cũng sẽ không giao cô cho hắn.

Kết quả hắn vì tên khốn kiếp này nhịn tương tư đau khổ nhiều năm như vậy, muốn yêu cũng không dám, gút mắt lớn hơn là ép mình chúc phúc loại hành hạ này cuối cùng là vì điều gì?

Ông trời có mắt, anh đến nhà họ Đồng tìm Hải Hân, muốn nói chuyện tối qua với cô, chính danh quan hệ của anh và cô, Giang Thận Viễn cũng ở đây.

Đúng lúc! Anh đỡ phải đi thêm một chuyến đánh Giang Thận Viễn!

"Chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng, lúc nào thì em chia tay đàn ông thì đến phiên anh ra mặt giúp em? Anh cho rằng anh còn là đứa trẻ mười mấy hai mươi tuổi, động chút là chạy ra đánh nhau giúp em."

Lời của Đông Hải Hân đột nhiên ngừng lại, cùng Cố Tư Bằng đồng thời nhớ lại dĩ vãng, chuyện cũ cô bị bạn học cười nhạo mẹ chạy theo người khác, Cố Tư Bằng xông lên quay tay đánh người.

Rõ ràng lớn hơn cô hai tuổi, một khi thấy cô bị khi dễ, anh lại luôn ngây thơ hơn cô...

Cố Tư Bằng vì chuyện cũ mà cười, giọng của Đông Hải Hân lại phai nhạt, cô kéo tay Cố Tư Bằng, cẩn thận xem kỹ.

"Sẽ sưng..." Nhanh như vậy đã hiện rõ đỏ ửng, có thể thấy vừa rồi Cố Tư Bằng khiến dùng bao nhiêu sức.

Đông Hải Hân xoay người lại, lấy thuốc xoa bóp trong túi xách ra, ngồi bên cạnh Cố Tư Bằng, xoay mở nắp bình thuốc ra, bôi thuốc lên khớp ngón tay của anh.

"Sau này đừng kích động như vậy, tay cầm bút vẽ..." Nếu vị tổn thương không tốt lắm. Giật mình bản thân muốn nói ra khỏi miệng quá rõ ràng, Đông Hải Hân bỗng chốc dừng lại, đứng dậy vặn chặc nắp bình thuốc xoa bóp, đi tới góc cất.

Cô hiếm khi biểu hiện dịu dàng làm lòng anh nhộn nhạo, Cố Tư Bằng nhìn bóng lưng của cô ánh mắt gần như mê muội.

Đôi tay cường tráng đột nhiên vòng từ sau lưng của Đông Hải Hân ôm chặc cô.

"Hân Hân..." Người đàn ông thổi khí gần bên tai, chọc gáy cô gãi ngứa."Tối qua chúng ta không có ngừa thai..."

Đông Hải Hân nhẹ nhàng tránh thoát Cố Tư Bằng ôm trong ngực, xoay người lại cùng nhìn anh.

Đến rồi! Bọn họ cuối cùng muốn nói hành vi hoang đường tối qua.

Trên mặt Đông Hải Hân tai vạ đến nơi, vẫn cố làm vẻ mặt tĩnh táo, khiến Cố Tư Bằng buồn cười.

"Hân Hân, chúng ta kết hôn có được hay không?"

Đông Hải Hân hoàn toàn ngây người. Cô lật ngược suy sét Cố Tư Bằng sẽ nói những gì, làm sao cũng không ngờ sẽ là câu này.

Cố Tư Bằng khẽ vuốt gò má của cô, dịu dàng hỏi: "Em muốn anh quỳ xuống, hay là làm sao?"

Đông Hải Hân nheo đôi mắt đẹp, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Tại sao?"

Hôn nhân có tình yêu còn khó có thể duy trì, huống chi là hôn nhân không yêu, cô không biết Cố Tư Bằng và Đông Hải Âm đến cùng là vì nguyên nhân gì mà không ở cùng nhau, có lẽ là cách xa nhau hai lục địa? Có lẽ là Hải Âm còn nhỏ tuổi? Cũng có lẽ là thời gian lâu dài tình cảm đã phai nhạt?

Nhưng mà, coi như Cố Tư Bằng không thương Đông Hải Âm, cô cũng không thể nào gả cho Cố Tư Bằng.

Cố Tư Bằng đã từng thích Đông Hải Âm chuyện này trong lòng anh thủy chung sẽ có vướng mắc, vì sao cô có thể gả cho một đã từng thầm mến em gái mình? Huống chi, người đàn ông này cũng không thương cô, nếu anh yêu cô, cũng sẽ không đối với cô như gần như xa, sẽ không trơ mắt nhìn cô và bạn tốt của anh hẹn hò…

"Để anh chăm sóc em, anh sẽ không phụ lòng em."

"Em không cần anh chăm sóc." Đây không phải là đáp án cô muốn nghe, nhưng mà, cô muốn nghe đáp án gì, chính cô cũng không nói lên được.

"Hắc, Hân Hân, đừng trở mặt, dù sao lên xe cũng phải mua vé bổ sung, có lẽ chúng ta sẽ có con..." Vẻ mặt cô quật cường khiếm Cố Tư Bằng bật cười.

Đông Hải Hân nhìn anh, cảm thấy lòng buồn bực.

Cái gì lên xe cái gì mua vé bổ sung? Cô ghét anh ý thức trách nhiệm tự cho là đúng.

Vì sao cô có thể tĩnh táo kiềm chế đối mặt tất cả mọi người, duy chỉ có Cố Tư Bằng tùy tiện nói một câu cũng có thể chọc cô tức giận?

Làm sao cô quên trước khi Cố Tư Bằng học vẽ là học thư pháp? Trong đầu của anh có quá nhiều tư tưởng nhà Nho cứng nhắc cổ hủ, đối với cô, anh luôn có quá nhiều tinh thần kỵ sĩ không liên quan đến tình yêu.

"Vạn nhất thật có con, em có thể tự mình nuôi." Cô nuôi được rất tốt.

"Hân Hân, anh muốn cưới em, là thành tâm thành ý."

"Đừng vì lý do buồn cười này muốn kết hôn một người." Đông Hải Hân xoay mặt, trong lòng cảm giác buồn bực càng ngày càng nghiêm trọng.

Lý do buồn cười? Cố Tư Bằng hơi nhíu cao chân mày, bưng gường mặt của cô tuyên bố chính thức, nghênh đón ánh mắt của cô.

"Cái gì là lý do buồn cười? Hân Hân, anh không cảm thấy chuyện tối qua có gì tốt để cười, người uống rượu say là em, không phải là anh, em cho rằng anh sẽ tùy tiện cương cứng với một phụ nữ trên đường?"

Trong nháy mắt gò má của Đông Hải Hân nhuộm đỏ.

"Em là uống say."

"Cho nên?"

"Cho nên... Anh đừng để trong lòng chuyện tối qua, đó là tình một đêm, không có người nào cần chịu trách nhiệm với người nào, tự em có thể phụ trách cuộc sống của mình, không cần anh." Lại là giọng bình thản bàn việc, Đông Hải Hân ép buộc mình rút tình cảm ra, trần thuật sự thật, không biểu hiện cảm xúc rõ ràng.

Tình một đêm? Cố Tư Bằng thật không dám tin tưởng lỗ tai mình nghe.

Tối qua người phụ nữ điềm đạm đáng yêu năn nỉ anh ở lại giống như không phải là cô.

Có như vậy trong nháy mắt cô khiến anh nghĩ rằng, trong lòng cô thì anh không giống với người khác...

Được rồi! Anh tự chuốc phiền, anh đáng đời! Anh đã sớm biết Đông Hải Hân luôn tĩnh táo tuyệt đối sẽ nghĩ như vậy, đây là báo ứng vì anh t*ng trùng xông lên não!

"Hân Hân, em nói tối qua chúng ta chỉ là tình một đêm? Ý của em là, em chỉ là uống quá nhiều, vạn nhất đối tượng không phải là anh, người đàn ông tùy tiện bước vào trong phòng của em đều được?" Cố Tư Bằng trầm giọng nói.

Dĩ nhiên không phải! Nếu là người đàn ông khác, căn bản ngay cả cơ hội bước vào phòng của cô cũng không có! Nhưng mà, bây giờ cô không cần nói rõ với Cố Tư Bằng, cô chỉ muốn xóa sạch chuyện này, để hai người bọn họ cũng lui trở về vị trí vốn có.

"Tóm lại, anh không cần phụ trách em là được, đó là trò chơi của người trường thành, anh không cần làm trái với lương tâm nói với em những lời ra vẻ đạo mạo. Em hai mươi chín tuổi, đã không còn là em gái nhà bên cần anh bảo vệ, anh có thể tiết kiệm ý thức trách nhiệm của anh, đi cưới người anh chân chính muốn kết hôn, hoặc là theo đuổi bất kỳ người anh muốn theo đuổi." Đông Hải Hân nói xong rất bình tĩnh.

Trò chơi của người trường thành? Ra vẻ đạo mạo? Làm trái với lương tâm?

"Lúc nào thì anh làm trái với lương tâm?" Cố Tư Bằng bất đắc dĩ hỏi.

"Bây giờ." Muốn kết hôn với người không thương, còn chưa tính là làm trái với lương tâm sao?

"..." Lần đầu tiên trong đời Cố Tư Bằng thấy rõ cái gì gọi là để ý tới không nói được.

"Hân Hân" anh thở dài."Vì sao nh muốn nói lời như thế? Anh không có làm trái với lương tâm, anh thật rất muốn cưới em. Chuyện tối qua đều có ý nghĩa với chúng ta, vì sao em không chịu thừa nhận? Để đan ông chịu trách nhiệm chẳng lẽ không đúng? Vì sao em luôn không biết từ đâu mà tức giận với anh? Em rõ ràng không phải là người có khả năng chơi trò chơi của người trường thành, vì sao muốn kéo ra khoảng cách với anh mà nói lời như thế?"

Lại nữa! Giọng điệu của anh trai nhà bên dạy dỗ em gái, cô thật sự chịu đủ Cố Tư Bằng tự cho là đúng.

Anh cho là anh đúng, luôn vó đoán phiến diện đưa ra quyết định tự cho là tốt với cô.

Cô gả cho anh chẳng lẽ sẽ tốt sao? Cô nhìn anh và Đông Hải Âm chung sống chẳng lẽ sẽ vui vẻ sao? Cô nhìn anh, nhớ đến hôn nhân của bọn họ cũng chỉ vì trách nhiệm một lần say rượu mất lý trí chẳng lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn sao?

Rõ ràng cô là người ổn định bình tĩnh, vì sao Cố Tư Bằng luôn tùy tùy tiện tiện nói mấy câu là có thể kích khích tất cả tức giận và phản nghịch của cô?

Đầu tiên là Giang Thận Viễn, nữa là Cố Tư Bằng, hôm nay cô thật là phiền chết!

"Hân Hân, chúng ta có thể không cần là thanh mai trúc mã, cũng có thể không cần là quỷ gì bạn giường, có lẽ em mới kết thúc một đoạn tình cảm, còn không có ý định nhanh như vậy chấp nhận một đoạn tình yêu khác, đừng khẩn căng, có lẽ chờ em nghĩ rõ ràng, sẽ cảm thấy hai chúng ta hẹn hò cũng không sai."

"Bạn giường thì bạn giường." Đông Hải Hân chợt lên tiếng cắt đứt lời Cố Tư Bằng, khi trong ánh mắt kinh ngạc của anh chậm rãi mở miệng."Em chơi không nổi trò chơi của người trưởng thành, giảng giải lý lẽ cho anh hiểu ra, chúng ta không làm thanh mai trúc mã, xem như bạn giường."
Bình Luận (0)
Comment