Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 124

Không thể do dự nữa!

Nếu chờ anh dậy thì ngay cả cơ hội để chạy cô cũng không có!

Vì vậy cô nhẹ nhàng kéo cửa sổ, tay nắm vào bệ, chuẩn bị "nhảy"...

"Muốn ra ngoài à, rất dễ!" Đột nhiên anh lên tiếng.

Cô chấn động, suýt thì trượt chân.

Quay đầu nhìn lại thì chẳng biết anh đứng dậy từ lúc nào, hai tay anh khoanh trước ngực, thản nhiên nhìn cô.

Thấy cô quay lại, tay anh giơ lên, tiếng kim loại kêu "choang", một vật rơi xuống dưới chân cô.

Cô cúi nhìn, là chìa khóa!

"Chìa khóa đấy, em có thể ra ngoài!" Anh nói.

Cô nhặt chìa khóa lên, khó tin hỏi: "Thật sự là chìa khóa phòng?" Anh nhún vai, tỏ ý cô có thể thử.

Cô tất nhiên phải thử!

Bước nhanh lại cửa, cô tìm ổ khóa rồi tra khóa vào.

"Cách..." Quả thật mở được.

Anh không có lừa cô!

Cô nghi hoặc, sao anh lại đưa cô chìa khóa? "Mục Tư Viễn, anh có ý gì?" Cô quay lại nhìn anh.

"Có phải nơi này không có lối ra?" Anh hé môi: "Từ chỗ đỗ xe đi thẳng khoảng hai tiếng là ra đến đường lớn, còn bắt được xe hay không đấy là vận may của em!" Chỉ mất...

hai tiếng?!

Cô vẫn không tin: "Anh thật sự cho em đi?" Đơn giản vậy sao?!

Anh không nói, cô hiểu rằng anh ngầm thừa nhận.

Mặc kệ anh đang nghĩ gì, có cơ hội đi thì cô làm sao lại bỏ qua? Thế là cô không do dự nữa, dứt khoát xoay người ra ngoài.

"Cố Bảo Bảo!" Bỗng, theo giọng nói anh vang lên thì phòng sáng trưng, cô nghe anh nói: "Em muốn đi thật sao?" Cô chẳng muốn quay lại, nhưng cứ cảm thấy giọng anh là lạ nên không nhịn được quay đầu nhìn.

Lần quay đầu này, trong tầm mắt cô hiện ra thêm một thứ đen thui, trong tay anh đang cầm một khẩu súng!

"Anh..." Cô cũng không sợ, chỉ khó tin mà thôi, anh biết dùng đến súng để uy hiếp cô!

Anh hỏi lại: "Em muốn đi thật sao?" Nếu cô gật đầu, có phải anh sẽ nổ súng bắn cô?!

Cô cười nhạt, lại gật đầu: "Cho dù anh có nổ súng thì em vẫn phải đi!" "Thật sự muốn đi?" Anh hỏi thêm lần nữa, họng súng quay lại chỉ vào tim mình: "Nếu em muốn đi, anh sẽ lập tức nổ súng!" Cô sửng sốt, không nhịn nổi vừa bực mình vừa buồn cười.

"Anh lấy bản thân mình uy hiếp em?" Anh không phủ nhận.

"Bảo anh lấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc uy hiếp em, anh không làm được.

Bảo anh dùng súng chĩa vào em, anh cũng không làm được, anh chỉ có thể sử dụng chính bản thân anh thôi!" Cô lắc đầu.

"Anh rõ ràng đang uy hiếp em!

Anh uy hiếp em, xem em có thể trơ mắt nhìn anh làm tổn thương chính mình không hay sao!" Tình yêu của cô dành cho anh, lại bị anh lợi dụng để uy hiếp cô.

Điều đó càng làm cô thất vọng hơn, cô rất tức giận, rất phẫn nộ!

"Mục Tư Viễn, anh thật sự đã uy hiếp được em!" Giọng nói của cô run run.

"Nhưng anh cứ việc nổ súng!

Bây giờ em sẽ đi!" Cô thật sự xoay người bước đi, không một chút lưu luyến.

Anh sững sờ, trái tim như bị dính một đòn nghiêm trọng, nháy mắt đó sự mất mát, đau đớn, kinh ngạc, phẫn hận, hoảng sợ ào tới, khiến anh rối rắm vô cùng.

Cố Bảo Bảo!

Em nghĩ anh sẽ không nổ súng, đúng không?!

Nghe tiếng bước chân của cô xa dần, anh chuyển họng súng vào cánh tay mình.

"Pằng!" Tiếng vang thật lớn chặn đứng bước chân cô.

Cố Bảo Bảo đã tới cửa phòng khách sửng sốt, tiếng côn trùng rả rích ngoài rừng vì thanh âm đáng sợ này biến mất, cô chạy thục mạng đến chỗ phát ra âm thanh.

Sau tiếng vang lớn ấy, trong phòng trở nên cực kì tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng...

Cô bừng tỉnh, chạy thật nhanh lên lầu.

Đẩy cửa phòng ra, người kia ngồi dưới đất, khẩu súng lạnh lẽo vứt ở một bên, anh dùng tay bưng kín cánh tay kia.

Máu tươi nhuộm đỏ ống tay áo của anh, theo khe hở chảy ra bên ngoài.

"Tư Viễn...!" Cô thét lên rồi chạy đến, luống cuống nhìn anh.

Mồ hôi lạnh vì đau mà túa ra trên trán, gương mặt anh trắng nhợt, khóe môi lại hé ra nụ cười: "Em...

Em không đi được đúng không, anh biết mà..." "Bốp!" "Bốp!" Hai cái bạt tai rơi trên mặt anh.

Anh ngẩn ra thì thấy cô hét lên: "Anh làm gì thế hả? Chơi vui lắm sao? Có phải rất vui không?" Gào lên xong, nước mắt lại rơi, trong lòng cô rất đau.

Nhìn anh bị thương mà cô còn thấy đau hơn cả khi mình bị thương.

Cô vừa khóc vừa lớn tiếng hỏi: "Điện thoại, điện thoại ở đâu? Điện thoại của anh đâu?" Thấy bộ dạng ấy của cô, anh rất vui, tuy vết thương đau nhức nhưng có thể kéo cô về làm anh rất vui.

"Em cần điện thoại làm gì?" Anh hỏi.

"Gọi xe cấp cứu!" Cô lớn tiếng trả lời, vừa rớt nước mắt vừa cầm khăn tay thấm vết máu chảy ra ngoài cho anh.

"Không cần gọi xe cấp cứu đâu!" Anh không đành lòng để cô tiếp tục khóc, nhịn đau cười nói: "Em quên anh đã học bắn súng à? Viên đạn chỉ sượt qua cánh tay anh thôi, không có bắn vào trong!" Cô sửng sốt, không tin nhìn anh.

Anh hất đầu về phía tủ đầu giường.

Cô quay lại, ánh mắt tìm kiếm trên tủ đầu giường, quả nhiên thấy trên ngăn tủ có một cái lỗ nhỏ.

Cô không yên lòng, định tiến lên xem thì bị anh kéo lại.

"Đừng đi, viên đạn bây giờ rất nóng, chạm vào nó sẽ bỏng đó!" Cô hất cánh tay anh ra, xoay người sang phía khác phớt lờ anh.

Anh mỉm cười, cầm cái hòm thuốc đã để sẵn trong phòng, định lấy băng gạc băng bó vết thương ngăn máu chảy.

Bất đắc dĩ anh chỉ có một tay dùng được, xé mãi mà cũng không xong.

Anh cố ý thở dài thì thấy Cố Bảo Bảo vẫn không để ý tới anh, đành phải nói: "Bảo Bảo, nếu em còn muốn đi, anh cũng sẽ không để viên đạn chỉ sượt qua da, bây giờ em đã biết anh thật sự sẽ nổ súng rồi chứ!" Nói xong anh lặng lẽ cầm súng giấu đi.

Tuy cô không hiểu súng nhưng chuyện bên trong không có đạn không thể để cô biết được.

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo lau nước mắt.

"Mục Tư Viễn, ngoại trừ việc bắt nạt em ra thì anh còn làm gì được hả?" Mục Tư Viễn cứng họng, vấn đề này anh thực sự không biết trả lời thế nào.

Anh làm vậy là bắt nạt cô sao? Cô cũng không cần anh trả lời, nói xong xoay người lại giúp anh rửa sạch vết thương.

Rửa sạch thôi thì đơn giản.

"Vẫn phải đi bệnh viện!" Cô băng bó kỹ cho anh, kiên trì nói.

Vết thương rất sâu, cần phải khâu lại.

Mục Tư Viễn không muốn.

"Không sao cả, xước có tí không là gì!" Nói xong anh nhíu mày.

"Nhưng cả người anh toàn máu, nhất định phải tắm, vết thương lại không thể dính nước!" Cố Bảo Bảo trợn mắt nhìn anh.

"Thế cũng không cần tắm!" Cô đứng dậy.

"Em mở nước cho anh, tự anh lau đi!" "Bảo Bảo!" Anh cũng đi theo, cầm ống tay áo cô nói: "Lau thì làm sao sạch được? Em biết thói quen của anh mà, dính như thế anh không thể ngủ nổi!" Thấy cô do dự, anh lập tức rèn sắt khi còn nóng: "Nghỉ ngơi không tốt thì vết thương của anh sẽ chuyển biến xấu, đáng nhẽ là chỉ xước xát nhưng cũng có thể thành vết thương trí mạng, hơn nữa, nếu vết thương mà chạm vào nước thì càng nguy hiểm..." Rốt cuộc thì cô đã biết cái tính không nói lý lẽ của Nhạc Nhạc từ đâu mà có, cô nghiến răng nhìn anh: "Được, em giúp anh!" Cô nổi giận đùng đùng vào phòng tắm, mở vòi nước.

Anh đi phía sau nói: "Không ngồi bồn tắm được, chỉ có thể tắm vòi thôi!" Cố Bảo Bảo phớt lờ anh, tiếp tục xả nước vào bồn, anh đành phải nói tiếp: "Tắm trong bồn dễ thấm ướt vết thương đấy!" Trong lòng cô khó chịu không có chỗ phát tác, oán hận đóng vòi lại, xoay sang chỗ khác không nhìn đến anh: "Vậy anh tự cởi quần áo, em nâng cánh tay bị thương của anh." Anh gật đầu, đôi mắt đen hàm chứa ý cười.

Chốc sau anh lên tiếng: "Bảo Bảo, áo anh không cởi được!" Dư quang cô lướt qua, thấy hai tay anh giơ cao, áo đã kéo lên che mặt, tay không bị thương vung vẩy bắt lấy tay áo của cánh tay kia.

Anh không thể cởi trước một tay rồi cởi cái tay kia được hả? Rõ ràng anh đang trêu cô!

Cố Bảo Bảo không quan tâm, nói: "Nếu áo anh không cởi được thì cũng khỏi cần tắm!" Vậy mà không thể lừa được cô?!

Mục Tư Viễn ảo não thầm than, mặc lại áo.

"Thế không tắm nữa!" Nói vậy mà anh vẫn ngồi trong bồn tắm không nhúc nhích.

Cố Bảo Bảo nối đóa: "Anh...!

Anh có tắm hay không hả!" Cô mặc kệ đi ra ngoài.

Nổi giận đùng đùng chạy xuống dưới lầu, cô chạy một hơi ra bên ngoài.

Nhìn bãi cỏ và mặt hồ, cô đột nhiên phát hiện mình tự do, nếu bây giờ muốn đi thì có thể lập tức đi ngay!

Nhưng chân cô sao lại không nhấc lên nổi? Trái tim cô vẫn ở bên cạnh anh không mang đi được.

Không, không được, Cố Bảo Bảo, mày nhất định phải đi!

Một thanh âm không ngừng thúc giục cô, mày đã đáp ứng sẽ cùng đi Luân Đôn với A Diệp, sẽ kết hôn với anh ấy, mày nhất định phải đi!

Thanh âm khác lại nói, Cố Bảo Bảo, mày đi rồi, anh ấy sẽ dùng súng làm mình bị thương, nếu lần này anh ấy nghiêm túc, bị thương thật sự thì phải làm sao? Đến nơi này là đâu cô cũng không biết thì làm cách nào báo người khác tới tìm anh được? Cô nên làm gì? Làm sao bây giờ? Cô đau khổ lắc đầu, Mục Tư Viễn, vì sao, vì sao anh lúc nào cũng khiến em đau đớn như thế? Vì sao? Cô rơi lệ xoay người quay lại phòng tắm thì thấy anh vẫn ngồi trong bồn.

"Mục Tư Viễn, anh là tên khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp..." Cô khóc mắng to, hai tay không ngừng đánh lên người anh, cô hận anh chết, hận anh chết đi được...

Một lúc lâu, Mục Tư Viễn mới có chút phản ứng, ngẩng lên nhìn cô.

Cánh tay anh đau dữ dội, vừa rồi hình như anh đã ngất đi, bây giờ mới bị cô đánh giật mình tỉnh lại.

Trên gương mặt tái nhợt hiện ra nụ cười, anh lắc đầu.

"Bảo Bảo, đừng...

khóc, anh..." Còn chưa nói xong, anh lại vô lực nghiêng người về trước, ngã vào lòng cô, bởi vì đau quá mà ngất đi.

"Tư Viễn, Tư Viễn...!" Trong lòng cô vừa hận vừa đau nhưng lại không có cách nào, chỉ biết ôm lấy bờ vai anh kéo anh ra ngoài phòng tắm.

Thể trọng của anh gần như gấp đôi cô, đến khi kéo được anh lên giường thì người cô đã đẫm mồ hôi, trên áo cũng dính máu của anh.

"Còn nói không ngủ được?" Cô oán hận vỗ vai anh.

"Bây giờ không phải đã thiếp đi!" Anh chính là muốn giày vò cô, bắt nạt cô anh mới có thể an tâm ngủ!

Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng thấy đôi lông mày của anh nhăn lại, có vẻ không ngủ ngon, cô không thể làm gì khác hơn là lại đi lấy nước nóng.

Mở hệ thống sưởi rồi cô mới cởi quần áo cho anh, tay áo kia quả thực đụng vào vết thương, cô đành tìm cây kéo dưới nhà bếp cắt nó ra.

Sau đó lại lau khô vết máu ở cánh tay và tay cho anh, trong lúc ngủ mơ hình như anh cũng cảm nhận được, đôi lông mày dần giãn ra, cuối cùng an ổn tiến vào giấc mộng.

Cố Bảo Bảo thì mệt vô cùng, chỉ lật thân hình cao lớn của anh thôi đã dùng hết sức lực trên người cô rồi.

Huống chi còn phải giúp anh lau khô máu thì còn sức đâu? Ban đầu cô cũng muốn tắm nhưng mà sau khi cất xong khăn mặt và chậu đi, cô liền gục trên ghế sofa ngủ.

*** Ánh trăng lui đi, nắng sớm chiếu rọi bên giường, Mục Tư Viễn mở mắt ra, lập tức cảm thấy từng cơn đau nhức truyền đến từ cánh tay.

Anh nhíu mày, hôm qua nóng nảy nổ súng chắc là đã bắn trượt vị trí, động đến gân mạch rồi.

Phải mời bác sĩ tới!

Anh mếu máo lại phát hiện mình đang ở trên giường!

Tối hôm qua...

Anh hôn mê trong phòng tắm? Bảo Bảo khi đó đang giận dỗi đi ra ngoài? Nhưng bây giờ anh lại thấy bóng dáng nhỏ kia nằm úp sấp ngủ say trên ghế.

Lôi anh từ phòng tắm ra nhất định đã khiến cô mệt chết!

Cô còn cởi quần áo, giúp anh lau sạch vết máu, anh cũng biết cô là bé con khẩu thị tâm phi mà!

Trên gương mặt lộ ra nụ cười yêu chiều, anh cứ nhìn cô như thế, không dời đi dù chỉ một giây.

Không biết qua bao lâu, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên giường, có chút chói mắt.

Anh cầm điều khiển muốn đóng rèm lại thì cô tỉnh.

Mở mắt ra, trong nhất thời cô có hơi mê muội, không biết mình đang ở đâu.

Từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra, ánh mắt cô nhìn về phía chiếc giường, muốn xem anh thế nào.

Không nhờ chạm phải đôi mắt mang ý cười của anh.

Đôi mắt thâm thúy ấy toát ra sức hút kỳ lạ, hấp dẫn cô, khiến cô quên đi tất cả!

Cho đến khi anh lên tiếng: "Có thể trước đó lấp đầy dạ dày của anh được không, mặt anh có thể cho em ngắm cả ngày!" Ai muốn ngắm anh!

Cô quẫn bách quay đi, nói: "Anh đỡ hơn chưa? Em phải đi!" Anh nhìn cô: "Đi? Em nhất định muốn trên người anh lại thêm vết thương nữa hả?" "Anh!" Cô tức giận ngẩng lên.

"Anh có thể đừng ấu trĩ thế được không?" Anh nhún bên vai không bị thương một cái.

"Bây giờ anh muốn ăn cơm, không có dinh dưỡng, vết thương của anh vĩnh viễn không khỏi được!" Cố Bảo Bảo oán hận nhìn anh, không nói một lời đứng lên ra khỏi phòng xuống dưới lầu.

Cô sải bước vào bếp, buồn bực không biết làm gì cho anh ăn.

Nhưng khi mở chiếc tủ lạnh lớn ra xem thì trong đó đầy thức ăn, từ món chính đến điểm tâm có đủ cả!

Mà cái tủ lạnh bên cạnh cũng lớn gần bằng nó, mở ra, bên trong chất đầy thức ăn hộp, đừng nói là ba tháng, cho dù nửa năm thì hai người cũng đủ ăn!

Anh đã sớm có chuẩn bị, chuẩn bị đùa giỡn cô chán thì thôi!

"Rầm", cô đóng sầm tủ lạnh, thanh âm của anh từ cửa vang lên: "Tủ lạnh mà hỏng thì sẽ không giữ đồ ăn tươi được đâu, bằng không chúng ta sẽ đói thành thây khô trong ba tháng này đó!" "Mục Tư Viễn!" Cô ngoảnh lại nhìn anh.

"Anh còn làm được chuyện gì quá đáng hơn không?" Anh cười, tay không bị thương cầm cái áo mới thay.

"Anh muốn ăn sườn dê nướng, khi quay được năm phút thì lấy ra rắc ba phần tiêu xì dầu và hai phần thì là rồi bỏ vào quay thêm một tiếng!

Mặt khác, anh còn muốn ăn rau chân vịt ngâm nước, không cho muối." Cố Bảo Bảo nghẹnh họng không nói được gì.

Anh cười thản nhiên đi ra ngoài.

Sang phòng ăn nhỏ bên cạnh phòng khách, một lúc sau anh mới nghe cô kêu to: "Mục Tư Viễn, anh không thể ăn đồ cay!" Anh bật cười vui vẻ, lấy điện thoại trong ngăn kéo ra.

Nửa giờ sau, cô làm xong cơm nước bưng thức ăn ra bàn, một đĩa cá và rau cải, cộng thêm cơm.

Anh nhíu mày: "Anh không thích ăn cá!" "Anh ăn không thì tùy!" Cô phớt lờ, xoay người đi ra ngoài.

"Em không ăn à?" Anh hỏi.

Cô cũng không trả lời, đi thẳng ra hồ.

Cô ngồi xuống gần cọc gỗ, mấy con chim lông xanh lẫn hồng không biết tên đậu trên cọc gỗ, chúng cũng không hề sợ người, ngược lại mổ lên áo cô.

Đúng rồi, áo cô dính máu, chúng có thể ngửi thấy.

Vết máu!

Cô cúi xuống nhìn ngơ ngác, thở dài nặng nề trong lòng.

Ngồi được một lúc, cô đứng dậy vào trong nhà, không muốn để ý đến anh, cô đi thẳng vào phòng ngủ, tìm một bộ quần áo có thể mặc, sau đó đi tắm.

Xuống dưới nhà, anh đã ăn cơm xong, lại thiếp đi trên sofa.

Cô tới gần, trên bàn trà có lọ thuốc.

Cầm lên xem, là thuốc giảm đau với thuốc ngủ.

Nhất định anh rất đau, lại không muốn bản thân khó chịu nên mới uống cả thuốc ngủ.

Cô nên làm gì bây giờ? Mâu thuẫn nắm tóc, cô chán nản ngồi xuống sofa, anh không nhốt cô nữa, cô lại không thể đi!

Nhưng anh lại không đi khám bác sĩ, chỉ uống mấy viên thuốc này cũng không được!

Cô ép mình tỉnh táo, nghĩ tới nghĩ lui, chuyện nên làm nhất bây giờ là đưa anh đến bệnh viện xử lý vết thương!

Thế là, cô không nghĩ nhiều, cứ ngồi bên cạnh anh, chờ anh tỉnh lại.

Đợi đến trưa, anh vẫn chưa tỉnh, bên ngoài lại vang lên tiếng xe!

Có người đến!

Cô sửng sốt, vội đứng dậy đi ra cửa sổ nhìn, quả thật có một chiếc xe!

Cô vừa mừng vừa sợ, hấp tấp chạy ra thì thấy đó là bác sĩ tư nhân của nhà họ Mục!

Bác sĩ kia cũng không vào ngay mà mở cánh cửa phía sau ra.

Hai bóng dáng khó tin nhảy xuống xe, cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn!
Bình Luận (0)
Comment