Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 26

Sau khi xuống xe, cô đứng dưới lầu tối om, tiếp tục hỏi: "Văn Hạo, anh vừa rồi nói anh ấy sẽ không tới?"

Vì sao hắn hôn cô nhưng rồi không bảo hộ cô?

"Anh chỉ đoán lung tung thôi," Trong mắt Thân Văn Hạo thoáng hiện tia đau lòng, "Em không nên suy nghĩ nhiều quá, khuya rồi, mau về ngủ đi."

Cô sao có thể ngủ được?

Điện thoại bật cả đêm để chờ cuộc gọi của hắn, vì sợ lỡ mất cho nên chốc chốc lại tỉnh giấc.

Nhưng cả đêm, điện thoại đều yên lặng, không có chút tiếng vang nào.

Nghe cô nói đơn giản chuyện tối qua, Công Tôn Diệp nghi hoặc: "Thì ra anh ta biết mình bị chụp hình, anh ta vì sao không đè chuyện này xuống? Một buổi tối cũng đủ để anh ta tiêu hủy hết tất cả phim ảnh rồi!"

Sắc mặt Cố Bảo Bảo trắng bệch: "A Diệp, lời này của anh... Là ý gì?"

Hắn không nói cô còn chưa nghĩ đến, lúc này đây suy nghĩ của cô mới thanh tỉnh.

Hôm qua trước mặt bao phóng viên Thân Văn Hạo mang cô đi, vì sao báo lại không đăng?

Vì sao khi bọn họ chạy ra hoa viên thì lại không có phóng viên nào tới chụp?

Vì sao Văn Hạo không có nói cho cô biết, Mục Tư Viễn vì sao không đuổi theo ra?

Bởi vì hắn mặc dù nhìn thấu mánh khóe lại không đành lòng nói cho cô, mọi chuyện đều là Mục Tư Viễn an bài!

"Bảo Bảo, em có sao không?" Công Tôn Diệp sắc mặt trắng bệch của cô, có hơi hối hận khi cầm báo tới cho cô xem.

Đôi môi Cố Bảo Bảo run rẩy, "A Diệp, giúp em chăm sóc Nhạc Nhạc!"

Nói rồi cô đứng dậy, tay cầm báo gần như vò nát nó.

"Em muốn đi tìm anh ta?" Công Tôn Diệp hỏi.

Cố Bảo Bảo kiên định gật đầu, "Em phải hỏi anh ấy, vì sao phải làm như vậy, em..."

Vành mắt cô đỏ lên, không muốn cho hắn thấy nước mắt của cô, vội vàng chạy ra cửa.

*****************************

Cửa phòng tổng giám đốc mở!

Cố Bảo Bảo hơi sững sờ, nhanh chóng đi vào.

Theo bước chân cô, từng tia sáng càng ngày bớt dần, rèm cửa sổ đã đóng lại một nửa, chị còn lại một khe hở hẹp, mà Mục Tư Viễn đang đứng bên khe hở đó, thưởng thức phong cảnh phía ngoài.

Bầu không khí ngột ngạt làm Cố Bảo Bảo có sự sợ hãi không tên, cô dừng chân trước bàn làm việc, không dám tiến lên nữa.

Bỗng Mục Tư Viễn xoay người lại, tinh quang trong mắt ép thẳng đôi mắt cô: "Sao thế, chỉ có một mình cô tới thôi sao?"

"Anh... Có ý gì?"

Hắn vô vị nhún vai, "Tôi còn tưởng có thể gặp chồng cô chứ, anh ta chí ít nên phải..."

Hắn chỉ vào mặt mình: "Tới đây cho tôi một đấm không phải sao?"

Lòng cô như chìm đáy cốc: "Mọi chuyện, đều là do anh sắp xếp sao?"

"Đúng thì thế nào?"

Cố Bảo Bảo hít sâu một hơi, kiềm chế trái tim đau nhức của mình, "Vì sao? Anh tại sao phải làm vậy chứ?"
Bình Luận (0)
Comment