Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 40

Khi đó cô mười ba tuổi, lúc nào cũng nằm sấp bên hồ bơi nhìn hắn bơi.

Hắn nói: "Cố Bảo Bảo, em đừng nhìn anh nữa, em xuống bơi đi."

Cô vui sướng ngưỡng mặt lên, "Còn lâu! Anh Tư Viễn, nếu em chết đuối, anh có cứu em không?"

"Anh không rảnh!"

Hắn thật sự không rảnh, từng thời điểm hỉ nộ ái ố của cô, hắn chẳng bao giờ làm bạn bên cạnh cô cả.

Cho nên, đôi tay này nhất định không phải của hắn, vừa rồi cô còn thấy hắn cúi đầu hôn má Trịnh Tâm Du, bọn họ bây giờ còn đang đắm chìm trong thế giới hạnh phúc của hai người, sự sống chết của cô, sao hắn có thể quan tâm đây.

"Cố Bảo Bảo, Cố Bảo Bảo, em tỉnh lại, tỉnh tỉnh! Có nghe anh nói không?"

Kỳ quái, đây là ai? Hình như... Hình như là hắn.

"Cố Bảo Bảo, Cố Bảo Bảo!" Mục Tư Viễn lay vai cô, ép cô hộc ra mấy ngụm nước, đôi mắt dần dần mở ra.

"Cố Bảo Bảo, " Hắn thở phào trong lòng, tiếp tục gọi: "Cố Bảo Bảo, em mau tỉnh lại, tỉnh tỉnh..."

"Anh bỏ cô ấy ra!"

Bỗng, Công Tôn Diệp đẩy hắn ra, ôm lấy Cố Bảo Bảo, "Mục Tư Viễn, cô ấy không cần anh quan tâm!"

Công Tôn Diệp!

Mục Tư Viễn thấy rõ mặt hắn ta, cười lạnh: "Anh dựa vào cái gì?"

"Vậy anh dựa vào cái gì?" Ánh mắt Công Tôn Diệp quét qua Trịnh Tâm Du bên cạnh hắn, "Mục Tư Viễn, sự thương tổn anh dành cho cô ấy còn chưa đủ sao? Xin anh đừng tiếp cận cô ấy nữa!"

"Anh...!" Mục Tư Viễn siết chặt nắm tay, bị Trịnh Tâm Du kéo lại.

Công Tôn Diệp hừ lạnh, "Lẽ nào tôi nói sai? Bảo Bảo cho anh những gì, anh hồi báo cô ấy lại là những gì, anh so với ai khác đều hiểu rõ hơn!"

Nói rồi, hắn lo lắng nhìn Cố Bảo Bảo trong lòng như sắp tỉnh, xoay người lên xe.

"Anh chờ đã!" Mục Tư Viễn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nắm lấy cửa xe, "Anh là chồng cô ấy?"

Công Tôn Diệp chỉ nghĩ có một giây, gật đầu, "Phải! Chuyện lúc trước tôi không so đo, từ giờ trở đi, xin anh đừng làm phiền vợ tôi nữa!"

Nói rồi, hắn phóng xe đi.

***********************

Cố Bảo Bảo nằm trên một cái đệm êm ở khách sạn, Nhạc Nhạc thì ngủ bên cạnh cô.

"Sao anh đưa em tới đây?" Cô kỳ quái hỏi.

Công Tôn Diệp mỉm cười: "Sau này em đừng về lại cái nhà cho thuê kia nữa, anh có một khu nhà gần đây, em và Nhạc Nhạc dọn qua ở đi."

Cố Bảo Bảo kinh hãi: "A Diệp, anh..." Cô lắc đầu, "Không, không được, em sao có thể tới nhà anh ở được chứ?"

Nụ cười trên mặt Công Tôn Diệp càng đậm: "Vợ ở nhà chồng, không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?"

Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, chợt hiểu ý hắn, "A Diệp, anh biết..." Biết lời nói dối của cô với Mục Tư Viễn.

"Bảo Bảo, em đừng suy nghĩ nhiều!" Công Tôn Diệp đứng dậy xoa đầu cô, "Chỉ là nói dối theo em thôi mà, chuyện như vậy anh còn có thể làm được!"

Những việc hắn có thể làm đâu chỉ những cái này?

Cô biết, hắn nói như vậy chỉ là không muốn để cô khó xử mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment