Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 68

Thật không ngờ, bên kia lại vang lên giọng nói mà cô nhung nhớ: "Mẹ, con là Hoan Hoan!"

"Hoan Hoan!" Cô ngẩn ngơ, "Hoan Hoan, đã trễ thế này mà con đang ở đâu?"

Thấy đây là một số điện thoại nhà, bé không phải trễ vậy mà còn ở bên ngoài gọi điện thoại công cộng chứ.

"Con đang ở nhà ông nội."

Hoan Hoan nhỏ giọng nói, mắt mở to quan sát bốn phía, bé phải chờ tới khi ông nội với các dì giúp việc đi ngủ rồi mới lặng lẽ chạy đến gọi điện thoại đấy.

Xác định không có bị người khác phát hiện, bé mới tiếp tục nói: "Mẹ, hôm nay con và Nhạc Nhạc đã gặp ông ngoại đó."

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo vui vẻ cười: "Hoan Hoan có thích ông ngoại không?"

"Thích ạ!" Hoan Hoan lập tức gật đầu, "Vì ông ngoại có hương vị của mẹ, mẹ..."

Giọng nhỏ dần, Hoan Hoan có phần đau lòng nói: "Con với Nhạc Nhạc đều rất nhớ ẹ. Nhạc Nhạc vừa rồi còn không chịu đi ngủ, con mới bảo em là mấy hôm nữa chúng ta có thể gặp mẹ thì em mới chịu đi ngủ đấy ạ."

"Hoan Hoan ngoan lắm."

Cố Bảo Bảo nghẹn lời, "Mẹ cũng rất nhớ con với Nhạc Nhạc, mẹ nhất định đi gặp các con. Giờ con... Cúp máy rồi mau đi ngủ, được không?"

"Vâng ạ! Chúc mẹ ngủ ngon."

Hoan Hoan gật đầu, nói tiếp: "Mẹ, mai con lại gọi cho mẹ nhé."

"Ừ!" Cô thật muốn ôm bé rồi hôn bé một cái, bé hiểu chuyện như vậy làm cô yêu thương.

Cô không dám tưởng tượng, nếu cô với Mục Tư Viễn thật sự ra tòa, tranh đoạt quyền nuôi dưỡng con, sau khi Hoan Hoan mà biết thì trong lòng sẽ nghĩ thế nào đây?

Bé sớm hiểu chuyện như thế, ba với mẹ lại tranh giành như kẻ thù nhất định sẽ lưu lại một vết sẹo sâu đậm trong lòng bé!

Hoan Hoan lưu luyến không rời đặt điện thoại xuống, chậm rãi về phòng.

Bé biết ba với mẹ cãi nhau, nếu ba mà biết bé liên lạc với mẹ, nhất định sẽ tức giận.

Nhưng bé thật sự rất nhớ mẹ, đành phải lén lút gọi cho mẹ.

Rất là muốn nói với mẹ nhiều hơn nữa!

Bé thất lạc về phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thủy chung không có chú ý tia sáng mơ hồ trong góc phòng, một cặp mắt đen đang trìu mến nhìn bé từ đầu tới cuối.

...ti$u_h@o...

Mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng mẹ Cố đâu, Cố Bảo Bảo vẫn ở tiệm mỳ phụ một tay, trừ việc bưng mâm rửa chén ra thì cô còn đi theo ba Cố học làm sủi cảo.

Bận rộn y một con quay không ngừng xoay, cô mới không nghĩ tới những chuyện đau lòng kia.

"Bảo Bảo, nghỉ một lát đi con."

Ba Cố đau lòng nói, lấy cái chìa khóa trong túi ra, "Đây là chìa khóa nhà, con tối về nhà ở đi."

Bên trên quán mỳ chỉ có một phòng ngủ, tối hôm qua Cố Bảo Bảo phải ngủ trên ghế salon.

"Không cần đâu ạ." Cô lắc đầu, "Ba, tối ba với mẹ về nhà đi, con ở đây trông cho, sáng sớm thì con giúp ba mẹ mở tiệm, hai người có thể ngủ thêm một lát."

Ba Cố thở dài, ngồi xuống cạnh cô, "Bảo Bảo à, con có phải trách ba hôm qua đi tìm lão Mục tổng mà không đưa hai đứa bé về phải không?"

Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, lập tức lắc đầu, "Ba, ba nói gì đó! Con sao có thể có ý nghĩ như vậy chứ? Tất cả đều là lỗi của con, con đã khiến mọi người lo lắng, con thực sự bất hiếu."

"Con ấy," Ông vỗ vai con gái: "Bình thường đều rất thông minh, vì sao khi gặp Tư Viễn thiếu gia lại trở nên hồ đồ như vậy hả con?"

Cố Bảo Bảo không nói, trong lòng vừa buồn vừa đau.

"Bảo Bảo, " Ba Cố nói tiếp: "Hôm qua ba đã gặp hai đứa bé, trong lòng ba thật sự rất thích chúng."

Trên gương mặt trầm ổn của ông hiện lên nụ cười ôn nhu, "Bộ dạng khả ái ấy giống như khi con còn bé, cũng giống Tư Viễn thiếu gia lúc nhỏ, ba ôm chúng mà thấy thương yêu tới tận tim phổi."

"Ba..." Cố Bảo Bảo rất là cao hứng.

"Bảo Bảo à," Nhớ tới Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, trong lòng ba Cố có vạn lần không muốn, thế nhưng: "Lão Mục tổng cũng đặt Hoan Hoan trong tim mà thương yêu, ba sao có thể buộc ông ấy phải từ bỏ đứa nhỏ cơ chứ? Nhạc Nhạc và Hoan Hoan lại là anh em sinh đôi..."

Ông vô lực thở dài, "Hơn nữa Nhạc Nhạc lại mắc bệnh, ba thật sự không đành lòng chia rẽ bọn nhỏ a."

"Ba, con hiểu, con hiểu mà."

Cô nắm chặt tay ba, "Ba, ba đừng đau lòng, có cơ hội con nhất định dẫn ba với mẹ đi gặp hai đứa nhỏ... Con..."

Cơ hội như vậy nhất định rất ít đi.

Trong lòng ba Cố hiểu rõ, con gái và Tư Viễn thiếu gia vốn không có duyên phận, nếu sau này Tư Viễn thiếu gia kết hôn với người khác, cơ hội để bọn họ và hai đứa nhỏ gặp nhau càng nhỏ bé.

"Bảo Bảo, chuyện sau này để sau này nói đi."

Ba Cố xoa đầu cô, không đành lòng tạo áp lực cho cô.

"Mọi người đi đâu rồi?"

Trong lúc nói chuyện, khu dùng cơm ngoài bếp vang lên giọng của mẹ Cố, Cố Bảo Bảo vội lau khô nước mắt rồi đi ra, gọi một tiếng mẹ, lại thấy Công Tôn Diệp cũng tới.

"A Diệp?"

Anh tới có việc gì sao?

Tại sao không gọi điện trước cho cô?

Ba Cố cũng đi ra nói với mẹ Cố: "Cả ngày nay bà đi đâu vậy?"

"Tôi còn đi đâu được chứ?"

Mẹ Cố không vui nói, "Tôi đi làm chuyện đứng đắn!"

Nói rồi bà ngồi xuống, lấy thứ gì đó trong túi xách ra đặt lên bàn, nhìn qua Bảo Bảo: "Con tới ký tên lên trên!"

Ký tên?

Cố Bảo Bảo nghi ngờ cầm tờ giấy kia lên, một hàng chữ lớn đập vào mắt --- Thư Tố Tụng Về Quyền Nuôi Dưỡng Con Cái ---

Cô kinh hãi, trên chỗ người đề đơn kiện bất ngờ lại là tên cô, mà những chữ trên đơn kiện là về quyền nuôi dưỡng Hoan Hoan với Nhạc Nhạc.

Hóa ra mẹ cô đi cả ngày là để tìm luật sư!

"Mẹ, mẹ..."

"Con đừng nói cái gì cả," Mẹ Cố cắt ngang lời cô, "Chỉ cần ký tên lên đó là được!"

Nếu không phải luật sư nói, tố tụng quyền nuôi dưỡng con cái chỉ có thể do cha mẹ đưa ra, bà đã sớm tự ký tên rồi!

Đôi môi Cố Bảo Bảo run rẩy: "Không, mẹ, con không ký, không thể ra tòa được..."

Ba Cố cầm lấy thư tố tụng, trả lại cho mẹ cố: "Bà đừng có làm nhiều chuyện như thế, nhà ta với Mục gia đã qua lại nhiều năm, lẽ nào bà thực sự muốn xé rách mặt hay sao?"

Mẹ Cố ngẩng đầu lên nhìn ông: "Tôi biết ông khó xử, nhưng ông có nghĩ tới con gái chúng ta hay không?"

Bà dừng lại rồi nói tiếp: "Không đoạt quyền nuôi dưỡng cũng được, ông bảo Mục Tư Viễn cưới Bảo Bảo, chuyện này coi như xong."

"Bà đang nói nhăng nói cuội gì đó?"

Ba Cố nhíu chặt mày, rõ là càng nói càng loạn.

"Tôi nói xằng?" Lông mày mẹ Cố nhướng lên, "Bảo Bảo ngay cả con cũng sinh cho cậu ta, cậu ta vì sao không cưới Bảo Bảo nhà ta? Cậu ta coi Bảo Bảo nhà ta là cái gì?"

"Mẹ... Xin mẹ đừng nói nữa."

Cô biết mẹ cũng vì tốt cho cô, cô không thể bác bỏ gì cả, nhưng lời mẹ giống như một con dao cắt vào vết thương mà cô đã cố gắng quên đi.

Cô đau quá!

Đau quá!

"Đây... Đây là thế nào?"

Công Tôn Diệp đang muốn tiến lên an ủi Cố Bảo Bảo thì thấy bên ngoài đi vào một người.

Ba Cố với mẹ Cố sửng sốt, còn tưởng là khách tới, Cố Bảo Bảo lại ngẩng đầu lên nhìn người tới rồi lắc đầu, có phần hoảng loạn chạy đi.

Công Tôn Diệp cau mày: "Thân tiên sinh, anh tới làm gì?"

Thân Văn Hạo không có thì giờ nói lý với anh, chạy đuổi theo Cố Bảo Bảo.

"Bảo Bảo, em sao vậy?"

Anh rối cục đuổi kịp cô, "Chuyện gì thế?"

Cố Bảo Bảo tranh thủ lau khô nước mắt, cô chính là không muốn để hắn thấy nước mắt của mình mới chạy đi.

Quay lại, cô giả bộ như không có chuyện gì cả, "Em không sao."

Xong lại cảm giác lời nói dối của mình quá vụng về, lại bổ sung: "Vừa rồi mẹ em mắng em mấy câu, anh biết đó..."

Cô cố nặn ra nụ cười: "Em sợ nhất là bị mẹ mắng."

Nhìn cô giả vờ tươi cười, tim anh liền đau, anh có thể đoán được mẹ Cố vì sao mắng cô, "Bảo Bảo a," Anh dịu dàng nói: "Nếu em có chuyện gì cần người hỗ trợ, nhất định phải nói cho anh biết, biết không hả?"

Cố Bảo Bảo gật đầu lấy lệ, "Đúng rồi, anh đến tìm em có chuyện gì không?"

Thân Văn Hạo cười yếu ớt, đôi con ngươi tối lại phát sáng, tập trung vào khuôn mặt cô, "Anh tới thăm em, lần trước em bị cảm đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Cố Bảo Bảo không dám nhìn vào đôi mắt anh, cúi đầu nói: "Đã tốt hơn nhiều rồi."

"Có thật không?" Thân Văn Hạo không tin, đưa tay ra sờ trán cô, "Để anh xem nào."

Cố Bảo Bảo theo bản năng cuống quít né tránh, có thể do động tác quá mạnh, chân cũng đứng không vững, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.

"Cẩn thận!"

Thân Văn Hạo giơ tay ra ôm cô vào lòng, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của hai người liền trộn lẫn một chỗ.

Hơi thở anh hỗn loạn là vì tim đang đập rộn lên.

Mà Cố Bảo Bảo hít thở hỗn loạn là bởi vì thất kinh!

"Không sao!" Cô vội đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng.

Thân Văn Hạo nhìn cô, bỗng cười, "Bảo Bảo, anh đáng sợ đến vậy sao? Làm em giống như tránh còn không kịp vậy hả?"

"Em..." Cô há miệng, lại không biết phải nói gì, ngẩng lên nhìn anh lại thu ánh mắt về.

Đôi tinh mâu của anh giống như có sức hút mạnh mẽ mà bá đạo, giống như là phải hút được linh hồn của cô mới bằng lòng bỏ qua.

Cô không rõ anh sao lại có ánh mắt như vậy, cô chỉ là sợ hãi muốn né tránh.

"Em không sao, anh về đi."

Cô muốn đi, Thân Văn Hạo đi theo, dịu dàng nói: "Bảo Bảo, có chuyện gì nhất định phải nói ra, đừng một mình gánh chịu. Lẽ nào em không tin anh sao?"

"Em tin anh." Côi vội đáp, anh đã giúp cô nhiều lần như vậy, cô sao có thể nói không tin đây?

"Nhưng mà em thực sự không sao hết, anh đừng lo."

Thân Văn Hạo thủy chung cười yếu ớt, không nói gì thêm, cùng cô quay về tiệm mỳ.

"Anh vào ngồi một lúc đi!"

Cô khách khí mời anh.

Nhưng anh lắc đầu, "Thôi, anh còn có việc, đi trước đây."

"A, vậy à, vậy anh mau đi đi. Cám ơn anh Văn Hạo, tạm biệt."

Nhìn bóng lưng cô đi vào tiệm mỳ, nụ cười của Thân Văn Hạo liền biến mất, anh có chút thất lạc xoay đi, lấy ra thứ gì đó trong túi vò thành nắm rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

Cố Bảo Bảo vào tiệm, ba mẹ thì không thấy đâu cả, chỉ còn có Công Tôn Diệp.

Thấy cô vào, Công Tôn Diệp nhìn lên lầu: "Dì thấy không thoải mái, chú đã đi theo dì rồi."

Cố Bảo Bảo gật đầu, ngồi xuống cạnh anh bóc tỏi.

Ngước lên thì thấy thư kiện kia còn đặt trên bàn, lại đứng dậy đi lấy.

Công Tôn Diệp đè thư kiện lại, con ngươi đen thâm trầm nhìn cô: "Em thực sự quyết định sao?"

Cô cũng ngước lên nhìn hắn: "A Diệp, chuyện này là anh giúp mẹ em làm?"

Công Tôn Diệp gật đầu, "Nếu muốn đòi lại con, đây là biện pháp tốt nhất."

Cố Bảo Bảo lắc đầu, "Vô dụng thôi."

"Vô dụng?" Công Tôn Diệp cất cao giọng.

Cố Bảo Bảo không muốn nhiều lời, thư kiện cũng không cầm, quay người đi.

Công Tôn Diệp lại đứng dậy bắt lấy cánh tay cô: "Bảo Bảo, em nói rõ đi, em bỏ qua con em hay là bỏ qua chính em?"

Giọng anh có phần khác thường, giống như là cơn giận của biển, bề ngoài thì giả bộ yên ả, "Nếu em bỏ qua chính em, tùy tiện sống cả đời với một người, vậy chuyện này quả thực không cần thiết phải tiếp tục."

Cố Bảo Bảo kinh ngạc quay đầu lại, cô nghe được cơn giận của anh, lại không hiểu anh vì sao tức giận, "A Diệp, anh nói thế là có ý gì?"

"Em hiểu ý anh mà!"

Anh cho tới giờ chưa từng có sắc mặt xanh xám như này trước mặt cô, hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến, Cố Bảo Bảo cảm thấy thấp thỏm lo âu.

"A Diệp... Em..."

Cô cảm giác mình hẳn nên giải thích vì sao không nên lập đơn kiện, anh lại cắt ngang lời cô, "Em không cần nói, gì cũng không cần nói, nếu em cảm thấy Mục Tư Viễn tốt, em nên đi tìm anh ta. Nếu em cảm thấy Thân tiên sinh kia không tồi, em cũng có thể đi với anh ta! Dù sao anh... Anh..."

Trong ngực anh tràn đầy khó chịu, làm cho anh không nói được nữa.

Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, mới hiểu được hắn đang nói tới Thân Văn Hạo, "A Diệp, anh lầm rồi..."

Xong cô lại cảm giác mình có chút kỳ quái, tại sao phải giải thích với anh?

Tại sao phải cho anh ảo tưởng nữa?

Không bằng cô cái gì cũng không nói thì hơn.

"A Diệp à," Cô suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Anh về trước đi, lát nữa có khách đến, em sẽ lại bận rồi."

"Bảo Bảo!"

Lời còn chưa dứt, Công Tôn Diệp đã dùng cơ thể to lớn ấm áp ôm chặt lấy cô.

Cả người cô cứng đờ, theo bản năng muốn né tránh, hai cánh tay anh lại ôm chặt hơn.

Hơi thở chỉ thuộc về anh bao bọc lấy hết mỗi một cảm quan của cô.

Cái ôm của anh không có lạnh lùng băng giá như của Mục Tư Viễn, cái ôm của anh thật ấm áp, tỏa ra hương bạc hà nhàn nhạt, giống như phương thức mà anh luôn đối với cô.

"A Diệp..." Cô há hốc mồm, nỗ lực tìm kiếm lời có thể nói, anh lại tựa đầu vào vai cô, âm thanh như thì thầm nức nở bên tai: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Anh tưởng rằng mình có thể không gần không xa chờ đợi bên cạnh cô, những khi cô cần thì anh xuất hiện, khi cô không cần nữa thì anh biến mất, anh tưởng rằng mình có thể.

Song, vừa rồi khi anh chạy theo ra, thấy Thân Văn Hạo đối với cô thế nào, thấy được ánh mắt muốn chiếm lấy cô của Thân Văn Hạo, mọi cái tưởng rằng của anh đều sụp đổ.

Hóa ra, anh cũng muốn độc chiếm lấy cô.

"Hắn... Cái tên họ Thân kia... Thật là quá đáng..."

Anh nói mà có phần run rẩy, đó là sự sợ hãi mất đi cô, "Em... Bảo Bảo, em cũng thật quá đáng..."

Cố Bảo Bảo hoàn toàn cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

...ti$u_h@o...

"Bà sao rồi? Hay là uống thuốc rồi nghỉ ngơi chút đi!"

Ba Cố đỡ mẹ Cố ngồi xuống ghế, đưa nước với thuốc đặt lên tay bà.

Mẹ Cố uống thuốc xong lại không chịu nghỉ ngơi, nghĩ tới chuyện của con gái, bà trừ bực mình ra thì càng là đau lòng.

"Ba nó, chuyện bọn nhỏ ông có tính toán gì không?"

Bà đẩy ba Cố ép hỏi.

Ba cố im lặng không lên tiếng, vừa rồi đã nói với Bảo Bảo, ông không thể nói với bà a, bà mà biết ông không có ý định tranh đoạt bọn nhỏ, ngộ nhỡ huyết áp lên cao gây nguy hiểm tới tim thì phải làm sao giờ?

Thế nhưng, cứ tiếp tục kéo dài cũng không phải biện pháp tốt!

Ông buồn khổ châm điếu thuốc, rít mạnh vài hơi, mới nói: "Chuyện của Bảo Bảo, tôi thấy chúng ta cứ mặc kệ đi!"

"Ông nói cái gì!" Mẹ Cố bật dậy, "Ông có phải ba của con gái tôi không đấy? Lời này mà ông cũng nói ra miệng được sao!"

Mẹ Cố lo lắng đi thong thả cạnh ghế, vừa nói: "Không được! Bảo Bảo không chịu ký tên, tôi phải đi hỏi luật sư xem còn biện pháp nào khác không!"

Nói rồi bà đi xuống dưới lầu.

Ba Cố đang muốn gọi bà lại thì thấy bà dừng chân, nghiêng tai lắng nghe bên dưới, "Bảo Bảo về rồi!"

Bà gọi ba Cố, "Ông mau xuống dưới với tôi, giúp tôi khuyên Bảo Bảo, để con bé ký tên vào đơn kiện."

Ba Cố bất đắc dĩ đành phải cùng đi xuống với bà.

Vừa mới tới chân cầu thang, mẹ Cố còn chưa kịp lên tiếng thì thấy Bảo Bảo đang né tránh cái ôm của Công Tôn Diệp, nhìn hắn nói: "A Diệp, về chuyện tranh đoạt quyền nuôi dưỡng không còn tiếp tục nữa, đừng nói là em không muốn ký tên, cho dù có ký để luật sư đưa ra tòa, em cũng không giành được quyền nuôi dưỡng."

"Vì sao?" Công Tôn Diệp khó hiểu.

Cố Bảo Bảo cắn môi nói: "Bởi vì em đã ký với anh ta một bản thỏa thuận."

"Thỏa thuận? Thỏa thuận gì?"

"Trên thỏa thuận đã ghi rõ, đứa bé sau khi sinh ra thì thuộc về anh ta, anh ta cho em tờ séc năm triệu, từ nay về sau đứa bé với em không còn bất cứ quan hệ gì!"

Công Tôn Diệp kinh ngạc đến ngẩn ngơ, mà càng kinh ngạc lớn hơn là hai người đang đứng ở cầu thang.

"Con nói cái gì!"

Mẹ Cố sắc mặt tái xanh đi ra, lớn tiếng giận giữ hỏi.

Cố Bảo Bảo hoảng sợ quay người lại, cô tưởng mẹ với ba ở trên lầu, cô tưởng rằng...

Không kịp hỏi tại sao, người mẹ Cố bỗng lung lay rồi ngất đi!
Bình Luận (0)
Comment